Quyển 2 - Chương 15
Thích Thiếu Thương từ trước đến giờ chưa từng thấy Cố Tích Triều căng thẳng như vậy.
Mới sáng sớm cậu đã thức dậy, đầu tiên là đem tất cả quần áo ra thử, thử tới thử lui, sau đó mang giày da ra lau, lau tới lau lui. Thích Thiếu Thương trong lòng tràn ngập ấm áp thỏa mãn, cười trêu chọc: “Đừng lau nữa! Giày bị em lau sắp rách rồi.”
Cố Tích Triều thuận tay lấy bàn chải ném vào người Thích Thiếu Thương.
Vất vả lắm mới ra khỏi cửa, Cố Tích Triều lại kéo anh đến một cửa hàng chọn quà, cứ nấn ná ở đó gần một tiếng, cái này cũng không được, cái kia cũng không tốt, Thích Thiếu Thương nhăn mặt: “Được rồi! Em cứ chọn tới chọn lui như vậy, tới tối cũng chưa tới được nhà anh!”
Rốt cuộc cả hai cũng đứng dưới lầu Thích gia, Thích Thiếu Thương nắm lấy tay Cố Tích Triều, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất bình tĩnh: “Đừng căng thẳng, có anh đây.”
Cửa vừa mở ra, Thích mama có chút ngạc nhiên, Thích Thiếu Thương cười thân thiết mà gọi một tiếng: “Mẹ!”
Cố Tích Triều lẽo đẽo đi phía sau anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, có chút ngại ngùng. Thích Thiếu Thương trở tay nhéo tay cậu một cái, ý muốn nói cậu hãy yên tâm.
Thích mama thấy người đang đứng phía sau con mình, cũng thấy hơi ngại, nhưng bà lập tức vất cái ngại đó vào một góc, hết sức nhiệt tình kéo tay cậu cười nói: “Tiểu Cố hả, đến đây đến đây, mau vào nhà đi.”
Hai người vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Thích baba xanh mặt đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ. Thích Thiếu Thương trong lòng có chút lo lắng, đành phải toét miệng cười ân cần hỏi han: “Ồ, ba… ba, dạo này ba vẫn khỏe ha…”
Ba anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Thích mama thấy vậy, vội vàng xen vào đánh tiếng giảng hòa: “Nè, ba con vẫn rất tốt, lại đây, các con mau ngồi xuống đi.”
Tuy Cố Tích Triều tâm lý bất ổn, nhưng vẫn cố gắng lấy quà ra đưa trước mặt: “Bác gái, chút quà mọn, mong bác đừng chê cười.”
Thích mama tay nhận quà cũng không nhìn kỹ, chỉ cười kéo bọn họ đến thế sa-lông ngồi xuống: “Lại mua quà! Các con thật là… Chỉ là về thăm nhà thôi mà! Lại đây, uống nước đi.”
Thích baba đứng một bên, thấy bọn họ xem mình như không khí, trước mặt ông thân mật như người một nhà, vốn là chỉ có ba phần tức giận, bây giờ đã tăng lên bảy phần rồi. Ông cười lạnh một tiếng: “Nhà? Còn có người xem nơi này là nhà sao?”
Lời vừa thốt ra, mọi người im bặt. Ba người kia vốn miễn cưỡng tạo ra không khí hòa thuận, bây giờ duy trì không nổi nữa.
Thích mama đành phải ngắt lời nói: “À, ăn cơm, đến ăn cơm đi. Ba nó à, lại đây dùng cơm!”
Thích Thiếu Thương thấy ba mẹ đã vào nhà bếp, nhanh chóng nắm lấy tay Cố Tích Triều, chu mỏ thổi thổi như con nít. Cố Tích Triều tâm lý vốn không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh đáng yêu như vậy, không khỏi bật cười.
Trong nhà bếp, Thích mama tức giận đến khói bốc lên đầu, vừa muốn lớn tiếng la, vừa sợ hai đứa nhỏ nghe thấy, đành phải nghẹn nhỏ âm thanh nói: “Không phải đã nói ông mặt mày đừng có sưng sịa rồi sao! Con mình khó khăn lắm mới về thăm nhà. Đợi nó đi luôn không về nữa thì ông mới vui hả?”
Thích baba im lặng, một hồi lâu mới càu nhàu: “Dù sao tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được!”
Thích mama bưng chén cơm trong tay, lúc này cũng không biết nên nói gì. Hồi lâu sau mới thở dài: “Thôi, bỏ qua bỏ qua đi! Bây giờ ra ngoài ăn cơm trước rồi tính tiếp.”
“Tôi ăn không vô!”
“Ây da, tôi nói ông cũng già rồi! Ông cứ làm mọi chuyện rắc rối, thích gây xào xáo cái gì! Ngày đó không phải ông đã thấy rồi sao, ông mà không chấp thuận, con nó ch.ết ngay trước mặt ông! Ông có tin không?!”
Thích baba thở dài, đành phải đi ra ngoài.
Người một nhà tuy ăn cơm cùng bàn, nhưng ai cũng ôm trong lòng tâm sự riêng, không nói lời nào, không khí nặng nề làm người ta khó chịu. Thích Thiếu Thương bây giờ mới thấm thía: sự im lặng không có nghĩa là hòa bình mà là một quả bom nổ chậm. Anh thật sự sắp phát điên rồi.
Liếc mắt nhìn Cố Tích Triều, thấy cậu đang cúi đầu chậm rãi ăn cơm trắng, thức ăn cũng không dám gắp. Tâm lý anh đã không vui, tuy biết đây là thời kỳ khó khăn, nhưng nhìn cậu ủy khuất như vậy anh càng thấy khó chịu. Do vậy, anh to gan gắp một đũa to đầy thức ăn để vào bát Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cả kinh, vội vàng đẩy tay anh ra, không cho anh làm chuyện như vậy trước mặt người lớn. Đẩy qua đẩy lại một hồi, thức ăn rơi xuống bàn.
Thích baba trong lòng lửa giận đã có sẵn, đang chờ xảy ra chuyện để ông phát hỏa. Như vầy càng tốt, hai đứa bây bóp cò súng rồi!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Thích baba quăng đũa đập bàn, trừng mắt nhìn hai người bọn họ mặt xanh mét, không thốt ra được một tiếng.
Mọi người đều buông đũa, thôi rồi, bây giờ cơm cũng không ăn được nữa.
Cố Tích Triều trong lòng oán trách Thích Thiếu Thương đã lỗ mãng, lúc này nói không được, không nói cũng chẳng xong, chỉ có thể cúi đầu, hóa thành tảng đá chịu trận.
Thích mama ngồi kéo kéo tay áo chồng mình, Thích baba trừng mắt liếc bà, không thèm để tâm, chờ một lúc sau lửa giận đạt đỉnh điểm, nắm lấy đũa chỉ thẳng vào mặt Cố Tích Triều, giọng đanh thét: “Lúc ăn cơm cũng chộn rộn không yên, vô giáo dục!”
Cố Tích Triều mặt trắng bệch không còn giọt máu, ngẩng đầu lên buột miệng: “Bác trai!”
Thích baba thấy cậu có gan nói vậy, giận dữ nói: “Cái gì?!”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng: “Cháu không phải phụ nữ, không cần phải ăn nói khép nép cầu xin bác cho một danh phận. Xin bác nói chuyện tôn trọng cháu một chút!”
“Cậu!” Thích baba kỳ thực chỉ lỡ buột miệng, trong lòng đang âm thầm hối hận. Ai ngờ Cố Tích Triều phản ứng như vậy, hại ông không còn mặt mũi, không khỏi vì xấu hổ mà tức giận.
Vốn chính là miễn cưỡng gặp mặt một lần, cuối cùng lại vì hai người tranh cãi mà hỏng hết.
Thích Thiếu Thương vội vàng đứng lên ngăn cản: “Ấy, đừng, đừng! Tích Triều, Tích Triều! Ba! Ba đứng lên làm gì? Ngồi xuống ngồi xuống đi, cơm còn chưa ăn xong! Ăn cơm, ăn cơm đi!”
Thích mama cũng phụ vào nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu Cố à, bác trai nóng tính hồ đồ rồi, ông ấy không biết mình đang nói cái gì nữa, cháu đừng để bụng nha!”
Thích baba thấy thế lại càng giận dữ, lời chưa suy nghĩ đã thốt ra: “Tôi nói cậu là thứ vô giáo dục! Không có cha mẹ dạy dỗ có khác!”
Cố Tích Triều cắn môi, nhìn Thích Thiếu Thương một chút, lại nhìn Thích mama một chút, trong lòng chán ghét đến cực điểm.
Thích Thiếu Thương cũng rất không vui, anh biết Cố Tích Triều kiêng kị nhất là điều này. Đoạn kéo tay cậu, nghiêm mặt nói với ba mình: “Ba! Ba giận thì cứ đánh cứ mắng con. Là con có lỗi với ba mẹ, không liên quan đến Tích Triều.”
Thích baba tức giận hất chén xuống đất, quát: “Mày là đồ con bất hiếu khôn nhà dại chợ! Tao sinh ra mày có ích lợi gì? Mày cút đi cho tao! Cút khỏi đây ngay lập tức!!”
Cố Tích Triều lập tức chạy ra ngoài cửa.
Thích Thiếu Thương có cảm giác chính mình cũng không nhận ra ba mình nữa! Anh liếc ba một cái, rồi đuổi theo Cố Tích Triều.
“Mày đừng hòng vác mặt về đây nữa!” Thích baba chứng kiến cảnh đó, trong lòng rối loạn, nước mắt chảy ngược mà hét lên một câu.
Thích Thiếu Thương không quay lại.
Khi chạy xuống dưới lầu, trời đã tối đen. Cố Tích Triều lửa giận bừng bừng, chỉ lo chạy ra ngoài, không phát hiện một chiếc xe đang lao tới.
Lúc phát hiện ra điều đó, Thích Thiếu Thương sững người, một câu cũng không kịp nói, theo bản năng xông lên phía trước ôm lấy Cố Tích Triều.
“Két ——“ Tiếng xe xé gió phanh lại nghe thật chói tai.