Chương 59: Rượu ngon
Editor: Taiga Sae
Trong thư phòng, dù không khí lúc này không căng thẳng như lần trước, nhưng sự hòa thuận trong đó làm lộ ra chút kỳ lạ.
“Ngươi nên biết kiềm chế tư tưởng, sớm ngày thành gia lập nghiệp, đừng lúc nào cũng làm những chuyện linh tinh khiến người khác nhìn không thuận mắt.” Hoàng đế làm ra dáng vẻ một huynh trưởng, nói những lời ý nghĩa sâu xa với người trước mắt.
Thọ Vương kinh ngạc: “Mẫu hậu bảo huynh đến khuyên đệ?” cũng không đợi hoàng đến nói xong, khoát khoát tay, tự mình chọn lấy một chiếc ghế ngồi xuống, rót một chén trà, không thoải mái nói: “Có Hoàng huynh thừa kế gia nghiệp tổ tông, kéo dài hương khói là đủ rồi.”
“Vậy chuyện của Nghi Quý Nhân đệ nói sao?” sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.
“Thì ra Hoàng huynh biết chuyện này rồi.” Thọ Vương giật mình hiểu ra, lại không thèm để ý mà cười: “Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, nếu Hoàng huynh thích, thần đệ sẽ không đến tìm nàng nữa là được.”
Thái độ tùy hứng của hắn giống ngày thường khiến Hoàng đế tin rằng tờ giấy kia chính là do hắn nhét vào. Cho dù Nghi Quý Nhân có giải thích như thế nào đi nữa, không phải vô duyên vô cớ mà dính vào, cho dù nàng không có biểu hiện gì, sao hoàng đệ của hắn lại chọn nàng để ra tay?
“Nếu đệ có hứng thủ với nàng…” Hoàng đế hiếm khi thấy Thọ vương có hứng thú với một nữ nhân, đều nói thê hiền phu họa thiểu (câu đầy đủ: thê hiền phu họa thiểu, tử hiếu phụ tâm khoan: vợ hiền chồng ít họa, con hiếu cha yên lòng), nếu như có người khuyên nhủ có lẽ hoàng đệ có thể bớt phóng túng một chút. Mặc dù liên quan đến gia thế của Nghi Quý Nhân, nàng sẽ phải thay tên đổi họ, nhưng đi theo Thọ Vương cũng không phải là bôi nhọ phủ Tướng quân. Bỏ qua điểm này không nói, Nghi Quý Nhân cũng là người đọc sách không ít.
Thọ Vương đáp lại: “Không có hứng thú!”
Hoàng đế nhìn lại.
“Thần đệ không có hứng thú đón dâu.” Hắn rảnh rỗi uống một hớp nước, nhướng mày, phàn nàn: “Nô tài điện này làm sao vậy? Sao lại là nước nguội?”
Hoàng đế cười, nói: “Thật là, muốn dùng chuyện này đánh lạc hướng sao?”
Thọ Vương nhún vai, tiện tay đặt chén xuống, nói: “Hoàng huynh biết đệ đánh lạc hướng thì phải biết thần đệ không vui. Dưa hái xanh sẽ không ngọt, chuyện mai mối như vậy không thích hợp với hoàng huynh tôn quý của đệ.” Người ngồi trên cao không phải sao?
Hoàng đế có chút tức giận: “Chuyện mai mối” đề tài của hai người hoàn toàn khác nhau.
Thọ Vương đỡ trán: “Không phải, dù sao Hoàng huynh cũng không thích hợp làm hồng nương (bà mối) đâu.” Sao lại có cảm giác càng nói càng sai như vậy.
“Được rồi, đệ không cần nói nữa.” Hoàng đế ra vẻ mình hiểu được, “Ngày mai đệ trở về đất phong đi, trẫm mặc kệ ngươi.” TaigaSae.d.d.lqd
“Ai cần huynh quản.” Thọ vương hừ nhẹ, sau đó không chút kiêng kị hỏi: “Hoàng huynhm chuyện bịa đặt trên triều huynh định xử lý như thế nào?”
“Đệ quan tâm đến chính sự?” Hoàng đế cười như không cười nhìn hắn, không đợi Thọ vương cãi lại, hắn chậm rãi nói: “Đệ nghĩ trẫm sẽ xử lý như thế nào?”
“Dám phạm đến hoàng uy của huynh, nên đưa ra chém.” Hắn nói nửa đùa nửa thật.
Hoàng đế như có điều suy nghĩ hỏi: “Đệ thấy Lại Bộ Thượng Thư không vừa mắt?”
Thọ vương đột nhiên cảm thấy mình vì một ly rượu mà nói linh tinh, cho nên cười ha ha: “Hoàng huynh giờ mới biết? Thần đệ không ưa hắn lâu rồi.”
Hoàng đế nhẹ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thọ Vương chỉ đành thu lại tính khí, hơi nghiêm túc nói: “Con của hắn vì nữ nhân mà động thủ với thần đệ.” chuyện này là thật, chỉ là lúc đó hắn ngồi trong xe ngựa nên để Hồ Bị ra tay. Hồ Bị là người làm việc có nguyên tắc, tên quần áo lụa là kia lại không biết thân phận của hắn, nói linh tinh chọc hắn nỏng nảy liền động thủ.
Lúc này Hoàng đế mới bỏ xuống nghi ngờ, xem ra không phải hắn muốn nhúng tay vào chuyện triều đình. Cho nên nói: “Đừng có cả ngày chỉ nói giết giết. Còn về Lại Bộ Thượng Thư, trẫm tính giáng chức hắn trước.” nhẹ nhàng nói ra một câu, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Không có hoàng hậu áp chế, gần đây Đức Phi làm việc có vẻ quá mức, nhưng e ngại đại hoàng tử nên có lẽ hắn để cho nàng một chút mặt mũi. Hay là ra tay từ phía gia tộc của nàng.
Tiết Bích Đào vừa uống súp cá quả vừa suy nghĩ chuyện An Tài Tử đến báo cáo, thì ra An Tài Tử biết y thuật. Điều này khiến nàng hiểu rõ vài phần, TaigaSae.d.d.lqd vì sao An Tài Tử trong cảnh bị mọi người để ý lại có thể giữ được long thai, đại khái là chuyện này có liên quan đến việc nàng hiểu biết y thuật. Thủ đoạn hàng đầu của nữ nhân trong hậu cung là hạ độc, nếu có kiến thức về phương diện này, lúc cần có thể tự vệ.
Nàng thấy lần này nàng ta đến đây là để báo ân, vì hiện tại mình đang mang thai, sợ rằng sẽ ra tay trên người nàng.
Quả thật là đã ra tay, nàng tùy tiện thử một lần, đưa gối ngăn mà Đức Phi mang đến cho An Tài Tử kiếm tr.a xem có tẩm vài thứ như Trạch Lan, Hoa Lăng Tiêu, Hồng Hoa… “Nên dự liệu trước”, đều là những loại không có mùi, cần dùng cách đặc biệt mới có thể kiểm tr.a được. Cùng lúc “Cảnh giác” không hoạt động khiến nàng không tìm ra manh mối, chẳng lẽ chỉ là trong lúc nóng giận, không phải hoàn toàn mất đi hiệu lực?
Nhưng “Cảnh giác” lúc hoạt động lúc không, nàng và An Tài Tử lại ở hai cung khác nhau, nước xa không cứu được lửa gần. Nàng muốn nghĩ cách trong lúc chức năng cảnh giác mất hiệu lực có thể giữ được cục cưng trong bụng.
An Tài Tử xuất hiện cũng nhắc nhở nàng, ngoài việc chỉ dựa vào hệ thống còn có thể dùng người tài bên cạnh. Bên người nàng không có, nhưng có thể để Hoàng đến tìm một người đến, dù sao nhi tử cũng có một nửa là của hắn.
“Chủ tử” Vân Lũ đứng cạnh bẩm báo. Vì công việc của các nàng khác nhau, Tiết Bích Đào sai Phụng Tử đi hỏi thăm sự tình nên việc của Phụng Tử giao lại cho nàng. Nàng nói: “Hôm nay Hoàng Thượng xử lý hai cung nhân ở ngoài cửa Vĩnh Thọ Cung. Hơn nữa ra lệnh ngoại trừ Trữ Tú Cung và chúng ta thì tất cả các cung khác đều phải có một người đi xem hành hình, sau việc này, lời đồn đãi trong hậu cung phần lớn bị quét sạch. Mọi người không ai dám nhắc lại.”
Xem ra là hình phạt mà Đức Phi không đề cập đến, may mà nàng tự mình sai người đi thăm dò. Nhưng nàng cho rằng việc Hoàng đế xử lý hai tiểu thái giám kia, còn không phải là “Giết gà dọa khỉ” thầm cảnh cáo mọi người? TaigaSae.d.d.lqd Chuyện kinh động của Tam công chúa trong Trữ Tú Cung xảy ra không được bao lâu, Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Trinh Quý Tần và An Tài Tử đều bận rộn chăm sóc hài tử, đương nhiên sẽ không có tâm tư đi lan truyền tin đồn, cho nên mới được hoàng đế buông tha thôi.
“Còn có…” Vân Lũ đợi Tiết Bích Đào suy nghĩ một chút, tiếp tục lên tiếng. Lời nói lại ấp a ấp úng, không dứt khoát lắm.
“Có chuyện gì?” Tiết Bích Đào hỏi.
Trong ánh mắt Vân Lũ có vài phần nghi ngờ, vừa nghĩ vừa nói: “Vừa rồi lúc nô tài đi ra ngoài hỏi thăm có đụng phải một cung nữ, sau đó thì có tờ giấy này trong tay áo của nô tỳ.” Từ trong tay áo nàng lấy ra mảnh giấy được gấp nhỏ lại bằng móng tay, giao vào tay chủ tử.
“Nô tỳ chưa mở ra xem, nghĩ rằng sẽ cần đến nên muốn giao lại cho chủ tử.”
Tiết Bích Đào mở ra nhìn, là Thọ Vương đưa tin cho nàng. Bên trên đã được xử lý đặc biệt, quả thật là chưa có ai mở ra. Nàng xem qua rồi gật đầu, để Vân Lũ châm lửa thiêu hủy dấu vết.
Thì ra Hoàng thượng muốn giáng chức Lại bộ Thượng Thư, vừa đúng lúc.
“Sau này nếu có mảnh giấy như vậy, ngươi không cần mở ra xem, đưa cho ta là được rồi.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh.”
“A, để cái gối kia lên đầu giường đi.” Tiết Bích Đào cười nói, khuôn mặt khả ái.
“Chủ tử?” Vân Lũ muốn khuyên dù sao đây cũng là đồ mà Đức Phi đưa đến.
“Cái này chúng ta nên rộng lượng chiều ý Đức Phi nương nương, tránh cho suốt ngày tìm đến chỗ ta gây sự. Muốn uy hϊế͙p͙ được nhi tử của nàng, chẳng phải nhi tử trong bụng Mẫn Quý Nhân có địa vị cao hơn sao.” Giọng nàng giễu cợt, thấy lo lắng trên mặt Vân Lũ không giảm, bật cười: “Yên tâm đi, cái này đã được xử lý rồi.”
Lúc này Vân Lũ mới thoải mái, đúng vậy, làm sao chủ tử có thể đùa giỡn với sự an toàn của đứa nhỏ trong bụng mình. Cho nên nàng ôm chiếc gồi này để lại vị trí đầu giường chủ tử. Hơn nữa lại lơ đãng để lộ ra tin tức này, khiến lòng người khó phòng bị.
“Hoàng thượng giá lâm------“
Vừa đúng lúc mấy chiếc gối bị chăn màn che mất, giọng của công công cao vút bên ngoài vang kên hù dọa Vân Lũ run tay. Nàng lập tức ra khỏi phòng tiếp giá cùng chủ tử.
“Sao hôm nay lại ra ngoài?” Hoàng thượng vừa thấy Tiết Bích Đào đi ra nghênh đón, đáy mắt hiện ra nét cười, lại vừa có vẻ quan tâm. Tiến lên đỡ nàng dậy: “Cơ thể có thoải mái không?”
“Tiết Bích Đào dựa thân thể lại gần, vừa nghe những lời này thì khóe miệng cong lên, nhỏ giọng nói: “Rất không thoải mái, ngay cả canh cá cũng chỉ uống được nửa bát.” Nửa bát còn lại là chưa kịp uống hết thì hoàng đế đã đến rồi.
“Làm sao?” Hoàng đế ôm nàng vào phòng, vuốt vuốt mũi nhỏ của nàng cười hỏi.
Nàng rất thật thà tố cáo: “Là Đức Phi nương nương lúc xế chiều có đến nói với ta chuyện hoàng thượng xử lý hai cung nhân, nàng nói, nàng nói dùng nước sôi dội lên người, còn có, còn có mài đi mài lại trên da thịt người…” vừa nói vừa rùng mình.
Dĩ nhiên ngoài mặt là quan hệ tốt với Đức Phi.
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nàng ấy lại nói với nàng những chuyện này.” Thấy dáng vẻ nàng đột nhiên hoảng sợ, thương yêu ôm chặt nàng.
Tiết Bích Đào chôn mặt trong ngự Hoàng đế, bất mãn cọ: “Hoàng thượng cũng cảm thấy nàng ta có ý khác sao, rõ ràng là nàng ta ỷ thế hϊế͙p͙ người!”
Hoàng đế nghe thấy giọng nàng buồn buồn truyền đến, TaigaSae.d.d.lqd không hiểu sao lại có chút buồn cười, vuốt ve cổ nhỏ của nàng, đợi nàng bớt run rẩy mới hỏi: “Nàng ta ỷ vào đâu?”
“Đương nhiên là gia tộc của nàng ấy!” Tiết Bích Đào nói nhỏ một câu, tiếp theo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thật tình cậy mạnh nói: “Ta dựa vào Hoàng thượng rồi, có được không?”
Hoàng đế không nhịn được cười ha ha một tiếng, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy hai má nàng nhẵn nhụi sạch sẽ trắng noãn như ngọc, lại ửng hồng đến kiều mị như hoa hải đường, làm nũng vô cùng đáng yêu nhưng cũng giống như hoa hồng bình thường đều có gai nhọn, nếu không cẩn thận giữ khoảng cách sẽ bị đâm chảy máu. “Thật là một vật nhỏ bá đạo.”
Hoàng đế không khỏi đánh giá.
Nhưng lại suy nghĩ đến chuyện chức vụ của Lại Bộ Thượng Thư, mặc dù phụ thân của vật nhỏ làm việc bình thường ở Lễ bộ, nhưng cũng không phải là không thể dẫn dắt. Sau khi vật nhỏ sinh hài tử nhất định còn phải tấn phong, hiện nay không ít người trong cung nhắm vào nàng, mình cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng trông nom, nếu muốn bảo vệ nàng bình yên, nhà mẹ đẻ nàng nên có thế lực một chút.
Việc Đức Phi làm càng khiến cho hắn thêm bất mãn với cha nàng, nếu vị trí Thượng Thư phải đổi người, phụ thân của vật nhỏ có thể thay thế. Từ Lễ bộ chuyến qua Lại bộ, tuy là điều chuyển nhưng vẫn có thể được không ít chỗ tốt.
Tiết Bích Đào thấy ánh mắt hoàng đế lóe lên, tim có chút đập nhanh hơn. Nghĩ đến nếu không phải Thọ Vương báo tin cho nàng sớm, nàng liền không thể nhanh chóng thổi gió bên gối để hoàng đế cân nhắc mình rồi, cần gì phiên toái như vậy. Nhưng chỉ sợ hoàng đế nghĩ đến chuyện nàng lấy tin tức từ đâu mà thôi.
Ơ không đúng, hiện tại nàng mang thai tiểu hài tử, dường như không thể thổi gió bên gối.
“Hoàng thượng có làm cho người ta hết giận hay không?” Tiết Bích Đào tức giận hỏi.
“Nàng muốn trẫm làm gì?” hoàng đế cảm thấy chuyện trên triều đình tạm thời không nên lộ ra cho nàng biết, nên hỏi theo ý nàng.
Tiết Bích Đào nghe vậy ánh mắt sáng lên, ôm lấy cánh tay hoàng đế, nũng nịu nói lời gièm pha: “Nàng ta nói nhưng lời đó khiến ta và nhi tử hoảng sợ, không bằng để người nói cho nàng ta những chuyện quỷ quái ngày trước, để nàng ta cũng có cảm giác đó?|”
Hoàng đế buồn cười: “Được, theo ý của nàng.” Chuyện nhỏ thôi, lại cũng thú vị, hắn đáp ứng.
Nhưng Đức Phi có thể lên đến Phi vị, máu tanh dính trên tay trong những năm này không biết có bao nhiêu. Hoàng đế phái người đến để Tiết Bích Đào kể hết những chuyện kinh khủng mà mình thu thập được nói cho người đó, cố gắng để cho Đức Phi “cảm động”. Sau đó Đức Phi quả nhiên bị ốm, thâm thể có chút suy yếu, tinh thần không tốt, ngay cả ngủ cũng liên tiếp gặp ác mộng ngủ khong yên, rất sợ hoàng đế coi đây là cơ hội bắt lấy.
Đây là chuyện hồi sau.
Chuyện được giải quyết, hoàng đế thấy nửa bát canh cá đặt trên bàn, dụ dỗ nàng: “Sai người đi hâm nóng bát canh, trẫm cho nàng uống?”
Tiết Bích Đào vốn muốn uống, TaigaSae.d.d.lqd nhưng cảm thấy giả bộ trước mặt hoàng đế có cảm giác rất tốt cho nên chơi xấu đủ cách không chịu uống. Hoàng đế kiên nhẫn, tay kéo nàng lại ôm chặt vào lòng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Biết điều một chút, miệng nhỏ uống no rồi, trẫm sẽ cho nàng một miếng.” trong lời nói mang theo ý trêu chọc.
Tiết Bích Đào nghĩ đến ổ chăn ấm, lập tức đỏ mặt đến mang tai: “Người nào, người nào cần chứ.”
Hoàng đế nhướng mày.
Mặc dù Tiết Bích Đào thực sự không cảm thấy gì lạ, nhưng nàng phải bảo vệ hài tử trước mặt haofng đế. Cho nên nàng lên tiếng gọi: “Phụng Tử, mau bê bát canh này xuống hâm nóng lại.”
Nghe tiếng hoàng đế vui vẻ cười, nàng cảm thấy thật mất mặt.
Nàng vừa tức giận trừng hoàng đế một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện cười mấy ngày trước thấy qua lúc đọc sách, cho nên nheo mắt cười, học dáng vẻ hoàng đế đi đến cạnh tai hắn nói: “Hoàng thượng nhất định chưa từng nghe qua chuyện xưa này. Là chuyện có một người tốt nằm mơ uống được rượu ngon nên làm nóng lại để uống, bỗng nhiên lại tỉnh mộng nên rất hối hận viết: “Hận không ăn lạnh!”
Hoàng đế nghe chuyện hiểu được, hiểu ra ý của nàng, giơ mặt nàng lên, vuốt lên đôi môi anh đào của nàng cười hỏi: “Đây là rượu ngon?”
Tiết Bích Đào khẽ nhếch miệng, nghiêng đầu cười: “Là rượu ngon thượng hạng.”
Hoàng đế cười to, cúi người hôn, ôm nàng mèo khen mèo dài đuôi, ʍút̼ rượu ngon thượng hàng vào trong miệng mình, tinh tế thưởng thức.
Hiền phi chắp tay trước ngực quỳ gối trên bồ đoàn, mắt nhìn tủ gỗ tử đàn nơi để Phật ngọc khẽ lẩm bẩm miệng đọc.
Sơn chi vén màng đi vào: “Nương nương…” thấy tình cảnh bên trong lập tức im lặng đứng một bên. Nghe nói trước khi nàng đến, từ luc Nhị công chúa ch.ết yểu, nương nương thường đến nơi này nhỏ tiếng cầu kinh niệm Phật, siêu độ cho anh linh Nhị công chúa,
Nhị công chúa cũng không phải là ruột thịt của nương nương, mà là sau khi được bế đến không lâu thì mất. Một chút tình cảm mẹ con như vậy càng trở nên đáng quý ở trong cung.
Hồi lâu sau, Hiền Phi mở mắt, để cho Chi Tử đỡ dậy, nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài thôi.”
Chi Tử lên tiếng.
Đợi Hiền Phi ngồi xuống bên giường, nàng rót một chén nước đưa đến, nói: “Nương nương đọc lâu như vậy, nhất định đã khát rồi?”
Hiền phi cười nhận lấy, để chén nước trong lòng bàn tay, hỏi nàng: “Tình hình hiện tại như thế nào?” tình hình chính là người trong cung Vĩnh Hòa bị chọn đi xem hành hình, sau khi trở về mặt ai nấy đều trắng bệch, chân run lên, phải vịn vào cung nữ khác để vào nhà.
“Đã tốt hơn rồi.” Chi Tử bĩu môi, “Vài người đã tốt hơn, còn có thể kể lại chuyện kia hù dọa người khác.”
“Thay vì để trong lòng, nói ra cũng khá hơn một chút.” Hiền Phi đồng ý. Lại nhìn thấy trên mặt Chi Tử đầy vẻ không đồng ý, không khỏi cười nói; “Đây không phải là mục đích của Hoàng thượng chúng ta sao?” nếu không phải truyền ra tin tức thì hù dọa một chút có tác dụng gì. Nhưng nhìn đa số cung nhân các cung khác bị dọa thành dáng vẻ như vậy, TaigaSae.d.d.lqd ít nhiều cũng không dám tái phạm.
Chi Tử không hiểu nhiều lắm, định bỏ qua việc tiếp tục hỏi vấn đề này. Nàng chớp đôi mắt to hỏi: “Nương nương, sao gần đây không thấy Nghi Quý Nhân đến?” cử chỉ của Nghi Quý Nhân ôn nhã (ôn nhu nhã nhặn), điềm đạm, nàng cảm thấy rất giống nương nương nhà mình, mà nương nương đối xử với nàng cũng không xa cách như với người khác, cũng thân thiết với nàng ấy.
Lời này khiến Hiền Phi nhớ đến Nghi Quý Nhân cho người loan ra tin tức, Trân Chiêu Nghi và Thọ Vương, Hiền Phi uống một ngụm nước ấm cười, thật có can đảm. Chỉ là không biết bọn họ dùng cách gì qua lại.
Nhưng so với Trân Chiêu Nghi, trong bụng Mẫn Quý Nhân cũng là điều mà nàng đang để ý. Dựa vào Thừa tướng và Thái hậu, hài tử kia nhất định vừa ra đời sẽ không bình thường.
“Hiện tại nàng có việc, sợ là một thời gian dài nữa cũng không thể đến.” Hiền Phi mỉm cười nói tiếp: “Ngươi có vẻ rảnh rỗi, không bằng đến Vĩnh Thọ Cung thay ta thăm hỏi Mẫn Quý Nhân, nàng bị phạt bổng lộc như vậy, cuộc sống chắc sẽ gặp khó khăn, ngươi đưa đến vài đồ giúp đỡ.”
“Còn nữa, lúc đến cũng đừng quên lễ nghi, nhớ qua chính điện Đức Phi hỏi thăm An Tài Tử.”
Nhưng uy hϊế͙p͙ lớn nhất lại không phải là các nàng. Người đực sinh ra và nuôi lớn mới đáng chú ý.
Nặng nhẹ nàng hiểu rõ.