Chương 62
Quán bánh bao Hoàng Gia người ra vô tấp nập. Tiếng oẳn tù tì, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng đòi hỏi của trẻ con không ngừng vang lên bên tai, giọng nói của mẹ mang chút buồn buồn, truyền đến bên tai tôi, bỗng nhiên, sống mũi tôi cay cay.
Tôi vội vàng cúi đầu xuống, lặng lẽ thở dài một cái: “Mẹ nói gì mà lạ thế, con thì có gì mà khổ với chả không khổ đâu cơ chứ, con ở với bố mẹ mập đến như thế, đâu có giống như lời mẹ nói đâu mà.”
Mẹ vỗ vỗ vào tay tôi: “Hồi nhỏ con không mập đâu, cũng chỉ là sau này... Chao ôi, chung qui lại đều là lỗi của mẹ và bố con. Khi đó mặc dù nói là đã làm bố mẹ của con rồi, nhưng cũng có biết gì đâu, còn trẻ mà. Mẹ thì, từ nhỏ là đã không muốn thua người khác rồi. Nhìn người ta được tiền thì nghĩ rằng bản thân mình cũng có thể kiếm được tiền. Nhìn thấy bố con đi ra ngoài khiêu vũ, thân mật với người đàn bà khác, mẹ cũng muốn mình phải như thế. Thực ra hai vợ chồng đâu thể nào cứ tranh đua với nhau như thế được? Sau đó mẹ thường xuyên nghĩ rằng, nếu như lúc đó mẹ không căng thẳng với bố, mà tìm cách giải quyết khác, có lẽ là sẽ không ra nông nổi như bây giờ đâu.”
Tôi nhìn bà, nhìn khuôn mặt bà nức nở. Chỉ nói về dung mạo, mẹ của tôi không phải là người đẹp, bây giờ lại lớn tuổi như vậy rồi. Triệu Nhã Chi là người đẹp đến sáu mươi tuổi rồi vẫn còn đẹp, nhưng mà Trung Quốc cũng chỉ có một người là Triệu Nhã Chi đó mà thôi.
Có điều trên khuôn mặt mẹ luôn toát ra vẻ tự tin, có điều kiểu tự tin này là kiểu tự tin kiên cường, bây giờ đã nhu thuận đi rất nhiều, nhưng mà vẫn có cảm giác không kém cỏi gì so với đàn ông. Nhưng khi nói ra câu này, lại cảm thấy mẹ vẫn còn rất nhiều nỗi thương cảm.
Tôi nhìn bà, không kìm được cất tiếng: “Mẹ, có phải mẹ... vẫn còn yêu bố không?”.
Bà sững người, sau đó cười khì khì thành tiếng: “Yêu à, đó là cách nói của mấy đứa thanh niên tụi con, lớn tuổi như mẹ thì...”
“Mẹ à, tình yêu không phân biệt tuổi tác đâu.”
“Quả nhiên là con gái mình, thôi được rồi, cho dù không phân biệt tuổi tác. Nhưng mà mẹ của con đã hơn năm chục, gần sáu chục tuổi rồi, làm gì còn sức lực mà yêu với đương hả con? Yêu một người phải đầu tư vào đó rất nhiều thứ, thời gian của con, tình cảm của con, tinh lực của con. Khi con yêu người ta, giây phút nào con cũng nghĩ đến người ta, con nhìn thấy bất kì thứ gì cũng muốn chia sẻ với người ta, trên cơ thể người ấy có gì bất thường con đều cảm thấy căng thẳng. Con nói mẹ lớn tuổi như thế này rồi còn làm được mấy thứ đó nữa không? Cứ cho là được đi, thì cũng phải tập trung sức lực mà lo cho con và em gái con mới phải.”
Tôi gật đầu mà cứ cảm thấy canh cánh trong lòng.
“Có điều mẹ và bố con, cái thời còn là vợ chồng trẻ con ấy, hai người đều là người đầu tiên trong cuộc đời của người kia, cho nên, cho nên bố mẹ đều có một cảm giác đặc biệt với nhau, cái cảm giác đặc biệt này bố mẹ có thể là không nhận biết được một cách rõ ràng, nhưng mà trong tiềm thức, trong sthẳm nhất nơi trái tim thì biết là như thế. Thế là, cho dù bố mẹ có gây ra chuyện, vẫn không muốn ly hôn thật. Bố mẹ nói là vì tiền, vì có một số tài sản không thể chia được, điều này cũng không thể nói là sai. Nhưng... bố con như thế nào thì mẹ không biết, nhưng mà mẹ, mấy năm trước thực sự là có ý định muốn hàn gắn lại với bố con.”
“Mẹ...”
Tôi nhìn mẹ với chút kinh ngạc. Những điều này bà chưa từng nói với tôi bao giờ. Tôi cũng không ngờ được cái gia đình mà tôi cảm thấy khó xử đó lại có tầng lớp quan hệ như thế này.
“Nhưng mà gây nhau đến mức này rồi làm sao mà hàn gắn lại được? Trước đây người ta nói gương vỡ lại lành, có thể là lành thật rồi đấy, nhưng làm sao mà không có vết nứt được cơ chứ? Mấy năm gần đây mẹ không buôn bán nữa, ở nhà nghỉ ngơi, chẳng còn tâm huyết đi nghĩ mấy chuyện kia nữa, lúc đó mới suy nghĩ sáng suốt được như thế này. Sau khi suy nghĩ được sáng suốt rồi mới biết yêu thương người bên cạnh mình, mẹ và bố con ly dị hồi đầu năm ấy. Lúc đó cũng định nói cho con, nhưng mà...”
“Con biết mà, mẹ, con biết mà.” Tôi không hiểu được hoàn toàn, nhưng cũng có thể suy nghĩ được một vài thứ, họ cố gắng chịu đựng nhiều năm như thế, phải ly hôn, hình như là nên nói với tôi, nhưng mà đối với tôi, họ luôn mang một tâm trạng phức tạp. Thực ra đối với bố mẹ, chẳng phải tôi cũng như thế sao?
Lúc này ngồi ở đây, tôi và mẹ giống như là cực kỳ thân mật lắm, nhưng cũng có chút gì đó không thoải mái. Những ngăn cách giữa chúng tôi quá nhiều, cho dù trong lòng muốn gần gũi hơn nữa với người kia, cũng không biết là phải bắt đầu từ đâu để có thể gần gũi hơn nữa.
“Chung qui là mẹ và bố con đều có lỗi với con. Bây giờ nói những điều này đã quá muộn rồi... Bên chỗ bố con đã chuẩn bị cho con mười vạn, bên mẹ thì đã chuẩn bị cho con một căn nhà, chính là căn nhà cũ của chúng ta đấy. Nếu như con muốn ở, lúc nào vào ở cũng được. Nếu như con không muốn ở, thì bán đi, rồi mua một căn hộ mới ở khu phía Tây thì cũng gần đủ rồi đấy. Mẹ thì không muốn con bán, vì vị trí căn hộ đó quá đẹp, nếu như con không ở thì con cho thuê, cổng vào nhà riêng biệt, khuôn viên riêng biệt, căn nhà hai tầng, cho thuê một tháng bảy tám trăm thì dư sức, con tìm thêm việc gì đó làm, sẽ đủ chi tiêu cho con rồi đó.”
Tôi sững người luôn, trước khi đến đây tôi hoàn toàn không nghĩ s được nghe những việc này. Chỉ là tôi không có việc gì để làm, lại không có người để nói chuyện, cho nên mới đến tìm họ với tâm trạng muốn xua tan sự cô đơn, vì thế khi không gặp được bố, tôi cũng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, còn mẹ đối xử như thế này với tôi, thực sự là làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên đến cực độ. Còn về nhà cửa, tiền bạc gì đó...
Từ nhỏ tôi đã biết gia đình tôi không nghèo, nhưng mà tôi luôn không có khái niệm là con cái của một gia đình giàu có. Bởi vì mỗi lần khi tôi cần tiền hai người đều phải góp vào, mà mỗi lần như vậy, hai người sẽ cãi nhau. Cho nên tôi luôn cố gắng hạ mức chi tiêu của mình xuống thấp nhất có thể, mỗi lần nhắc học phí và tiền sinh hoạt tôi đều nhắc với một thái độ thận trọng và dè dặt. Mà sau khi tốt nghiệp đại học, cho dù tôi nghèo đến nỗi phải dọn đến nhà của Nhị ca ca ăn nhờ ở đậu, cũng không dám mở miệng nói với họ.
Tôi sợ lắm.
Tôi sợ bố mẹ sẽ nói: “Mày lớn như thế này rồi, phải tự nuôi sống bản thân mình đi chứ.”
Tôi sợ bố mẹ sẽ nói: “Chúng tôi nuôi cô lớn như thế này là đã trọn tình trọn nghĩa rồi, bây giờ cô tự lo cho cuộc sống của mình đi.”
Những lời nói này đều rất đúng, chẳng sai chút nào cả, nhưng mà tôi vẫn cứ sợ, những lời nói đó làm tôi cảm thấy tôi là gánh nặng của họ thật - thực ra tôi cũng luôn có ý thức như thế, nhưng một khi bị nói như vậy, có nghĩa là điều đó đã được khẳng định.
Vì thế, tôi không để cho người hàng xóm cũ, không để cho mẹ liên hệ với bố của tôi, thậm chí tôi chưa từng nghĩ là sẽ thử nhấn số gọi điện thoại cho ông.
“Mẹ...”
Tôi đã không biết phải nói gì nữa, chỉ biết khẽ gọi mẹ một tiếng, bà lại vỗ vỗ vào tay tôi: “Trước đây... đều là lỗi của mẹ, sau này... sau này có việc gì con cứ đến tìm mẹ, chuyện gì mẹ cũng sẽ gánh vác dùm cho con.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Bốn xửng bánh bao đó rốt cuộc chúng tôi cũng không ăn hết, mặc dù tôi đã cố gắng ăn rất nhiều, nhưng mà chưa kể đến việc tôi vừa ăn cháo, với tâm trạng này bây giờ của tôi thì không thể nào mà nhồi nhét vào nổi nữa. Từ quán bánh bao đi ra màn đêm đã bao phủ, gió đêm thổi tới, bỗng nhiên tôi rùng mình, nhưng mà cảm giác của tôi lại ấm áp hơn trước nhiều. Hóa ra cho dù bạn có đau lòng như thế nào, biết được bên cạnh luôn có người ủng hộ mình, bạn sẽ cảm thấy khá lên rất nhiều. Mà từ mẹ tôi, tôi cũng rút ra được kinh nghiệm rằng, con người đúng là không được quá cố chấp.
Nếu như ngày đó bà không cố chấp như thế, có lẽ là bà và bố tôi sẽ không làm ầm ĩ đến nước này đâu, sau đó nếu như bà buông tay ngay từ đầu, cũng sẽ không dây dưa nhiều năm như thế. Đương nhiên, cho dù tôi có hiểu rõ điều này đến thế nào đi chăng nữa, những thứ đáng buồn thì nó vẫn cứ sẽ buồn mà thôi. Chỉ có điều tôi sẽ không thể bay bổng đi như thế rồi.
Tôi không theo mẹ về nhà như lời mẹ bảo, sau khi lang thang trên phố một vòng, tôi vẫn quay về khách sạn bình dân đó. Nhìn thấy điện thoại, tôi do dự một lúc, nhưng vẫn không động vào nó, chỉ bật máy tính trong khách sạn lên.
“Đưa hình lên tiếp đi, năn nỉ đấy!”.
“Ái chà, đang đoạn hấp dẫn!”.
“Ngừng mấy ngày liền, chẳng giống phong cách của chủ topic tí nào.”
...
“Phiêu Phiêu, anh là anh Hai, liên lạc với anh gấp, La Lợi xảy ra chuyện rồi.”
Tôi xem từng lời nhắn, vì thế mà khóe môi cứ nhướn lên, mặc dù trong đó có cái thì thúc giục tôi, có cái thì chê bai, nhưng mà được mọi người quan tâm như thế, tôi thực sự cảm thấy rất hay, huống hồ đa phần lời nhắn đều là tán thưởng và khen ngợi, cho nên tôi xem rất kĩ, mà vào lúc tôi đang cười sung sướng thì đột nhiên thấy lời nhắn này. Tôi sững người ra, nhất thời không biết phải làm gì, sau đó mới lập tức nhấc điện thoại trong phòng lên.
Số điện thoại của anh Hai chưa bao giờ thay đổi, gọi mấy năm rồi cên không cần phải học thuộc cũng nhớ làu làu, chỉ có điều gọi điện thoại trong khách sạn có chút phức tạp, tôi phải nhấn hai lần mới gọi được.
“Là em!”, vừa nghe thấy tiếng của anh Hai, tôi liền cất tiếng.
“Phiêu Phiêu, trời ơi, cuối cùng em cũng đã liên lạc với anh, anh...”
“La Lợi làm sao thế?”.
“Em về đây trước đi đã.”
“Rốt cuộc là nó bị làm sao?”.
“Em về đây đã rồi nói sau! Về đây cái đã!”.
Anh Hai rất ít khi tỏ ra kiên quyết trước mặt tôi như thế lắm, mặc dù tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cũng đành phải buông xuôi thôi, mà đồng thời, nỗi lo lắng trong lòng tôi càng dâng lên. Nếu như vấn đề của La Lợi không nghiêm trọng, anh Hai đâu cần phải nói không rõ ràng như thế, thế thì, cô ấy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tôi thử gọi vào điện thoại của La Lợi, nhưng không liên lạc được, không biết tình hình như thế nào, tôi cũng không dám làm phiền bố mẹ cô ấy, định thần lại một chút, tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, không thèm trả phòng, liền chạy đi luôn. Vào lúc này đây tôi thầm cảm ơn vì tôi không đi đâu quá xa, cảm ơn là vì mặc dù tôi không tìm thấy chiếc xe khách đường dài nào, nhưng mà vẫn có thể gọi được taxi, cảm ơn con đường cao tốc của thành phố mới làm xong, cảm ơn việc gọi xe taxi ở thành phố này không khó.
Suốt cả con đường tôi thấp thỏm không yên, luôn muốn tìm anh Hai hỏi cho rõ ràng, nhưng mà không biết làm cách nào vì điện thoại hết pin, cuối cùng đành phải mượn điện thoại của chú lái xe taxi, nhưng mà anh Hai vẫn không nói cho tôi biết, chỉ hẹn địa điểm gặp mặt với tôi mà thôi.
“Rốt cuộc là La Lợi bị làm sao thế hả?” - đây là câu nói đầu tiên khi tôi gặp anh Hai.
“Lên xe trước đi đã.”
“>
“Lên xe!”.
Anh Hai trừng mắt, thực sự là có phần hơi ngang ngược, nhưng vào lúc này tôi cũng không thèm cằn nhằn nữa, vội vàng lên xe, chỉ cảm thấy tay chân của mình cứ run lên. Đủ kiểu tình huống xấu lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, làm cho tôi gần như không thở nổi nữa.
“Không sao đâu, không sao đâu, La Lợi nhất định sẽ không sao...”
Tôi cứ tự an ủi mình như thế, nhưng cái sự an ủi này cũng quá mong manh, thậm chí là tôi không thể nào lừa dối được bản thân mình. Cái hướng mà anh Hai đang lái xe chạy về phía đó, ngày càng làm cho tôi cảm thấy khủng khiếp hơn.
“Phiêu Phiêu, em đừng sợ, La Lợi vẫn đang trong quá trình cấp cứu, hy vọng vẫn còn rất lớn...”
Có lẽ vì sắc mặt tôi quá khó coi, có lẽ là không thể không nói cho tôi được nữa, anh Hai chậm rãi lên tiếng, trong đầu tôi ong ong, gần như là thất thanh kêu lên: “Rốt cuộc là cô ấy bị làm sao?”.