Chương 66: Ngoại truyện 2

Còn nếu như đây là một quyển tiểu thuyết cổ động của Hong Kong, thì nhất định tôi sẽ phấn đấu để trở nên mạnh mẽ, đi ra nước ngoài du học, ở bên ngoài trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng gặp được quý nhân, không chỉ học hành thành tài mà còn danh lợi song thu, cuối cùng đội một vòng nguyệt quế chói mắt xuất hiện trước mặt Lưu Thụy Căn, làm cho đôi mắt chó làm bằng titan của anh ta mù vì lóa mắt luôn.


Nhưng mà tiểu thuyết từ trước đến nay luôn rất tốt đẹp, hiện thực thì lại phũ phàng, thế nên tình hình thực tế là, tôi không chỉ không thể bước lên một tầm cao mới, ra nước ngoài để hướng về thế giới, ngược lại đang ở thành phố lại quay về cái chốn nhỏ bé nơi có gia đình chúng tôi ở đấy, ở tại căn nhà mà mẹ cho tôi ấy.


Nói ra thì căn nhà này quá tuyệt. Đi bộ chưa đến năm phút đã ra đến chợ rau, mười phút là đến trung tâm thành phố, mười lăm phút là đến thánh địa hẹn hò của các đôi tình nhân. Nói tóm lại có thể nói là giao thông tiện lợi, đi đâu cũng nhanh.


Căn nhà trước đây được xây theo kiểu kiến trúc hai tầng, tầng một làm phòng khách, tầng hai làm phòng ngủ. Trước đây khi ba người ở đây thì hơi chật chội, bây giờ một mình tôi ở đó, đúng là vừa rộng rãi vừa thoải mái. Căn nhà còn có một khu vườn nhỏ, bình thường tôi trồng ít hoa cỏ ở đó. Tôi còn trồng một cây mướp, mặc dù mới trồng nhưng mà tôi đã đã dự tính trước hết rồi, sang năm tôi không chỉ không cần mua giẻ rửa chén, mà còn có thể thưởng thức món mướp xào tươi ngon nữa.


Căn nhà này mẹ tôi đã làm thủ tục sang tên cho tôi rồi, khi tôi dọn về ở, mẹ còn giúp tôi bài trí, sửa chữa lại một chút. Thế là, cuộc sống hiện nay của tôi đã đến giai đoạn có thể nói là thảnh thơi ngắm nhìn mặt hồ trên giàn rau. Đứng trên tầng hai của nhà chúng tôi phóng tầm mắt ra xa, đúng là có thể nhìn thấy hồ nước trước nhà kia thật.


Với tình hình đó, tôi lên mạng, vẽ tranh, trong thẻ có tiền, trong tủ lạnh có đồ ăn, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, đã sớm quên mất Lưu Thụy Căn kia là ai rồi.
“Bốc phét đi, bốc phét tiếp đi.”


available on google playdownload on app store


Đặng Linh Linh liếc xéo tôi một cái, tôi bỗng nhiên thấy chột dạ, nhưng mà vẫn hùng dũng nói: “Chị bốc phét đâu mà bốc phét? Bây giờ chị nói những việc này với em, có nghĩa là chị đã quên anh ấy rồi!”.


Nhìn thấy tôi nói đúng lý như thế, Đặng Linh Linh thu lại thái độ đùa cợt của mình, vỗ vỗ vào tay tôi: “Phiêu Phiêu, nếu như chị quên anh ấy thật rồi, em nhất định ủng hộ chị, nhưng mà nếu như chưa quên được...”
“Chưa quên được thì sao?”.


“Em hy vọng là chị cho anh ấy thêm một cơ hội, cũng là cho bản thân mình thêm một cơ hội.”


Tôi không lên tiếng, Đặng Linh Linh lại nói tiếp: “Chị là bạn của em, đương nhiên là đứng về phía chị rồi, ban đầu em cũng cảm thấy người này đừng nên để ý đến anh ta làm gì nữa, anh ta có điều kiện tốt như thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng không nên mất thời gian với anh ta. Bởi vì thứ mà chị bỏ ra là tình cảm, bất kể anh ta có cái gì, thứ mà chị nhận được, thứ mà chị hy vọng có được cũng chỉ có thể là tình cảm mà thôi. Anh ấy có thể không thể hiện ra một cách nồng nhiệt như chị được, có lẽ là không thể tỏ ra sâu sắc như chị được, thậm chí có lẽ là không thật sự yêu chị, nhưng mà ít nhất là người ta thật lòng, thích chị một cách thật lòng.”


Tôi cắn vào ống hút trước mặt không lên tiếng, trong lòng không ngừng dao động. Đúng thế, em yêu anh, em yêu anh cho nên có thể liên lục rút lui, luôn luôn cảm thấy tủi thân, không ngừng chịu đựng, anh nói anh đã từng có một tình yêu đầu rất khó quên, anh nói anh đã từng yêu một người, yêu đến mức đau đớn, anh nói anh sợ, anh nói anh bị tổn thương. Những thứ này em đều có thể chấp nhận được, nhưng mà, tại sao anh lại không thể thật lòng với em hơn? Tại sao anh không thể nói thật ra với em sớm hơn một chút, sớm hơn một chút thôi? Tại sao anh lại liên tục dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác với em vậy chứ?


Một lần, rồi thêm một lần nữa, cho dù tình cảm có sâu đậm đến mức nào đi chăng nữa tôi cũng cảm thấy sợ rồi, tình yêu có sâu sắc như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không dám yêu tiếp nữa rồi.


“Nhưng mà trong một năm vừa qua anh ấy kiên trì cho chị nhìn thấy sự chân thành của anh ấy. Thật đó, Phiêu Phiêu, em nói như vậy có lẽ có chút gì đó không công bằng, nhưng mà anh ấy có thể làm như thế, thế thì cũng thật lòng quá rồi còn gì nữa, hoặc là nói theo một cách khác... anh ấy thực ra là đã yêu chị rồi đó.”


Trái tim tôi thót lại, khoát tay một cách yếu ớt: “Em đừng nói tầm bậy.”
Đặng Linh Linh mỉm cười nhìn tôi: “Em có nói tầm bậy hay không thì trong lòng chị cũng hiểu mà.”


Tôi tiếp tục cắn vào ống hút. Đúng thế, một năm, điều thần kỳ nhất trên thế giới này chính là thời gian, ngày còn nhỏ luôn cảm thấy từng năm rồi lại từng năm trôi qua, thời gian đó sao mà dài đằng đẵng, nhưng khi bạn lớn lên, một năm rồi lại một năm nữa, mẹ kiếp chứ, vừa chớp mắt đã thấy hết năm rồi!


Một năm nay, trình độ vẽ vời của tôi có thể nói là rất tuyệt vời, ôm mặt vì xấu hổ khi nói rằng, cũng có người bắt đầu gọi tôi là sư phụ rồi, tôi vẽ hình minh họa, thiết kế trang bìa gì gì đó cho người ta, cũng đã có thể nuôi mình được.


Một năm nay, cuối cùng tôi đã không kết hôn với anh Hai, mặc dù trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy và cực kỳ không đành lòng, mặc dù anh Hai nói anh ấy sẽ không để ý, nhưng mà giây phút khi tôi từ phòng đăng ký kết hôn ra nhìn thấy Lưu Thụy Căn, tôi đã biết được rằng, tôi không thể nào lấy anh Hai được.


Không phải tôi nói là sẽ chỉ lấy Lưu Thụy Căn thôi đâu, mà khi trong lòng còn đang day dứt vì bóng hình của một người khác, tôi không thể nào làm một việc có lỗi với anh Hai được. Khi đó La Lợi chỉ vào đầu tôi chửi tôi ngốc: “Mày đừng tưởng mấy năm nay Hoàng Xuân Xuân không có duyên với phụ nữ mà bắt nạt nhé, nhưng mà lần này mày đã làm tổn thương anh ấy lắm rồi đấy, mày thấy đó, anh ấy có thể gả mình đi ngay lập tức rồi đó.”


“... Anh Hai là đàn ông mà, sao gả đi được.”
“Mày cứ ngoan cố cho lắm vào!”.


La Lợi còn gõ mạnh vào đầu tôi mấy cái, trước khi đi vẫn còn không quên việc này: “Tao đã từng nói là nếu miễn cưỡng quá thì thôi vậy, nhưng mà mày không được thôi thật đâu nhé, nghe lời tao, quên ngay cái tên họ Lưu ấy đi, lao vào vòng tay của anh Hai mới là chính sách đúng đắn!”.


Đây là câu nói trước khi lên máy bay của cô ấy, lúc đó anh Hai đứng bên cạnh, nghe xong gật đầu liên tục, tôi thì cực kỳ xấu hổ, thật sự là muốn tìm cái lỗ nẻ nào dưới đất mà chui xuống cho rồi.


Mà một năm nay, anh Hai cũng thật sự là đem mình... Ái chà, không phải là gả đi, mà là có chủ rồi, mà người chủ của anh ấy là Đặng Linh Linh, nói thật là từ trước đến nay chưa hề có ý định tác hợp cho hai người họ, không phải là tôi muốn giấu, muốn cất anh Hai làm của để dành cho riêng mình, mà là trong quan niệm của tôi, anh Hai là bạn gái thân thiết của tôi, mẹ kiếp, chẳng nhẽ đi giới thiệu hai người bạn gái của mình để thành một đôi ư? Trừ phi đó là đồng tính nữ, đồng tính nữ ấy!


Mới đầu Đặng Linh Linh còn có chút ngại ngùng, l tôi còn ngại ngùng che che giấu giấu, sau khi tôi biết, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Anh Hai có thể tìm thấy Đặng Linh Linh thì đúng là kiếp trước ăn ở phúc đức, may mắn hơn gấp trăm lần khi đến với tôi! Khoan hãy nói đến việc Đặng Linh Linh không có những vấn vương trong lòng như tôi, về phía mẹ anh ấy, cũng nhẹ nhàng qua được cửa ải đó.


Nói tóm lại là, một năm vừa rồi trôi qua rất nhanh, xảy ra rất nhiều chuyện. La Lợi đi Vân Nam rồi, ngày vui của anh Hai và Đặng Linh Linh cũng sắp đến gần rồi. Còn Lưu Thụy Căn... tôi không biết sự nghiệp anh thế nào, nhưng mà quả thật là anh ấy liên lạc với tôi suốt.


Có lẽ nói liên lạc là không thích đáng cho lắm, nói một cách chính xác là, anh ấy giống như đang theo đuổi tôi ấy. Ví dụ mỗi buổi tối đều nhắn tin cho tôi, lễ tình nhân sẽ tặng một bông hoa hồng, sinh nhật tôi sẽ có một lời chúc mừng, mỗi dịp lễ tết, thậm chí là còn có cả một ít quà Tết!


Những việc đó, cho dù là hoa hồng hay là quà tết đều không phải là giá trị gì cho lắm, nhưng mà việc này kéo dài một năm, cho dù là một tin nhắn đơn giản như ngủ ngon, việc đó cũng không dễ dàng gì. Mới đầu tôi còn không buồn nhìn, nhưng mà khi anh ấy gửi hơn hai trăm tin nhắn thì bắt đầu nhấp nhổm không yên, rồi bây giờ thì, thật sự là có chút vương vấn.


Tôi vừa dặn dò bản thân mình rằng đừng để bị lừa nữa, con người ta bị vấp ngã ở chỗ đấy lần đầu tiên thì gọi là thiếu hiểu biết, bị vấp ngã ở đấy lần thứ hai thì gọi là ngốc nghếch, bị vấp ngã lần thứ ba... mẹ kiếp, chính là vừa ngu vừa dốt! Mặc dù tôi không thông minh cho lắm, nhưng mà tôi không thể nào làm một thanh niên vừa ngu vừa dốt được!


Nhưng mà, mẹ kiếp, nhiều năm như vậy rồi tôi mới chỉ yêu có một lần, chỉ yêu có một người như thế thôi, bây giờ người đó còn theo đuổi tôi một cách đàng hoàng như thế. Tôi biết, tôi rõ, tôi hiểu! Đáng lẽ tôi không nên để ý đến tất cả mọi thứ này, nhưng mà tôi, thật sự tôi không để ý không được nữa rồi.


Tôi vừa có chút gì đó chờ mong, tôi chờ mong lần này Lưu Thụy Căn sẽ thật lòng, nhưng mặt khác tôi lại có chút gì đó sợ hãi, cho dù anh ấy thật lòng thật, tôi cũng có chút gì đó sợ hãi. Vết thương lần đó thực sự là quá sâu, từ phòng đăng ký kết hôn đi ra, tôi khóc đúng năm ngày, khóc quên luôn cả ba ngày mà anh Hai hẹn hò với tôi. Sau việc đó, La Lợi căm phẫn nói với tôi: “Cái tên Lưu Thụy Căn đó nhất định là cố ý đây mà, trước đó anh ta làm cái gì hả? Nếu mà có lòng thì phải xuất hiện từ lâu rồi lúc đó mới lộ diện thì đúng là có âm mưu gì đó! Phiêu Phiêu, lần này nhất định mày phải nâng cao cảnh giác đó!”.


Lúc ấy tôi thật sự không biết phải trả lời như thế nào, cứ bần thần cả người. Lúc đó tôi mới hiểu ra, không phải tôi vượt qua được cửa ải dễ dàng thế đâu, mà là việc của La Lợi làm tôi phải nhét tạm nỗi đau đó vào trong một góc, đợi đến khi chạm vào nó, tôi mới biết rằng, hóa ra tôi vẫn còn để ý đến như thế, vẫn còn không cam tâm như thế, vẫn còn tủi thân như thế. Trong mắt của người khác có thể nghĩ là, tôi có gì mà phải tủi thân, con người như Lưu Thụy Căn thế không thật lòng với tôi là bình thường, nếu thật lòng thì lại hóa ra không bình thường. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy tủi thân, tủi thân đến nỗi mỗi lần nghĩ đến cái tên Lưu Thụy Căn tôi đều run hết cả người lên.


Lúc ấy, tôi cảm thấy rằng, có lẽ cả đời này kiếp này tôi cũng không bao giờ tha thứ cho con người này nữa.


Có lẽ cũng không thể nói là tha thứ gì cho to tát cả, nhưng mà nhất định là, tôi không thể nào chấp nhận được. Nhưng mà, mỗi khi nhận được tin nhắn, mỗi khi tôi cuộn người trong quần áo lạnh như một trái bóng để đi chợ vào buổi sáng tuyết rơi gió lạnh, về đến nhà đẩy cửa vào thì phát hiện trên cánh cửa có một bông hồng đỏ, khi tôi mơ mơ màng màng nhận được điện thoại của bên chuyển phát nhanh, ký tên, phát hiện ra cả đống đồ đó là tám món ăn của Tử Kinh, những vướng mắc trước đây... càng trở nên phức tạp hơn.


Tôi vương vấn đó, tôi day dứt mà...
“Mấy giờ rồi trời, sao vẫn chưa nghe thấy thông báo gì cả thế này? Đừng nói là trễ giờ nha.”
Đặng Linh Linh cười, liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Còn những hai mươi phút nữa cơ mà.”


“Thế chúng ta xuống dưới kia đợi họ đi, biết đâu máy bay của họ hạ cánh sớm.”
“Đúng thế đúng thế, máy bay này lúc thì đến sớm, lúc thì tới trễ, đúng là lúc nhanh lúc chậm.”


Giọng nói của Đặng Linh Linh sặc mùi trêu đùa, tôi đành phải làm như không nghe thấy, tôi và cô ấy đến đón anh Hai và La Lợi.


Đối với quyết định này của cô ấy, người bạn như tôi đây thật sự không biết phải nói thế nào nữa. Theo lý thuyết thì tôi nên ủng hộ cô ấy, đây là một hoạt động từ thiện. Nhưng mà khi đã làm bạn với cô đây lại khó tránh khỏi có những suy nghĩ ích kỉ, cô ấy ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó, thời gian ngắn còn được, nhưng mà cứ lãng phí thời gian một năm hai năm như thế... thì cũng lãng phí mất cả tuổi thanh xuân.


Có điều bởi vì có chuyện xảy ra trước đó, có thể cô ấy cũng cần đến một nơi nào đó để phục hồi. Hơn nữa cô ấy lại khó có thể chịu đựng sự vất vả như thế, có phải làm giáo viên tình nguyện chỉ là xúc động nhất thời? Tôi suy nghĩ như vậy, ai nào ngờ cô ấy lại làm được hơn nửa năm liền, nếu không có chuyến đi công tác này của anh Hai, tiện thể tóm cô ấy luôn thì e rằng còn chưa quay trở về đâu.


Máy bay không đến sớm cũng không đến muộn, đến đúng giờ, thêm mười phút trôi qua nữa, chúng tôi liền nhìn thấy anh Hai và La Lợi, nói một cách chính xác, chúng tôi nhìn thấy anh Hai, sau đó đưa mắt tìm kiếm một chút, mới xác định được người ở bên cạnh anh chính là La Lợi.


“Sao thế, không nhận ra tao rồi à?”.
La Lợi nhảy nhót, lắc lư trước mắt chúng tôi, tôi im lặng, anh Hai nói: “Đúng là nàng ấy đấy, bị phơi cho đen như than vậy đó, khi anh gặp nàng ấy đã kiểm tr.a ám hiệu cả rồi.”
Đặng Linh Linh nói: “Ám hiệu? Ám hiệu gì cơ?”.


La Lợi mặc nhiên cười: “Hoàng Xuân Xuân.”
Anh Hai đáp lại ngay lập tức: “La Lợi Lợi!”.
Tôi đưa tay bịt mắt, quay mặt đi, giọng nói của Đặng Linh Linh nghe có vẻ có chút ngờ vực: “Đây chính là ám hiệu hả?”.
“Chứ còn sao nữa, cái tên này của bọn chị chỉ có người thân mới biết được>


La Lợi điềm nhiên nói, tôi đã không biết phải phản ứng như thế nào nữa, tại sao một năm không gặp, có cảm giác La Lợi như bị ma nhập thế kia?


Sự thật chứng minh là tôi đã sai, La Lợi không chỉ bị ma nhập, còn bị đủ kiểu gì đó nhập vào người, nhìn thấy cô ấy ăn một lèo hết ba cái bánh trứng, cuối cùng tôi cũng xác nhận rằng La Lợi bây giờ và La Lợi trước đây, đã trở thành hai con người khác nhau rồi.


“Đừng ăn nữa, La Lợi.” Khi tôi nhìn thấy cô ấy thò tay ra định bốc cái bánh thứ tư, rốt cuộc tôi đã kìm lòng không được, cất tiếng.
“Không sao đâu, ăn không mập được đâu.”
“Cho dù là mày không sợ mập, nhưng mà ăn nhiều thế mày không đau răng à?”.


“Đau chứ, nhưng mà có đau ch.ết tao cũng phải ăn. Phiêu Phiêu, tao nói cho mày nghe, cái mà tao nhớ nhất không phải mày, không phải anh Hai, thậm chí là không phải ông bà bu, mà là cái bánh trứng mềm mịn, giòn giòn này nè, còn nhớ cả thịt kho tàu, chân giò nấu nhừ, bánh bao La Phúc Ký, hai tháng nay, mỗi lần nằm mơ tao đều mơ thấy những thứ này không à.”


Cô ấy vừa ăn vừa nói. Thế là chúng tôi đều hiểu cả rồi, ở đó, đến nước hồ còn được gọi là xa xỉ phẩm cơ mà, mì ăn liền là phần thưởng mà khi con cái thi được điểm cao phụ huynh mới mua cho, khi không có tiết, cô ấy nhàn nhã đi chăn dê, ngắm nhìn đàn sơn dương gặm cỏ trên vách núi nối liền với mây trời bao la, sau đó hét vang mấy tiếng luyện giọng để tự tìm niềm vui.


“Hơ, mọi người biết không, trước đây tao toàn hát nhạc sến, bây giờ bài tao hát, là bài Chúng ta là người Trung Quốc!”.


Cô ấy nói rồi và cô ấy hát thật, mặc dù cô đã cố ý kéo giọng thấp xuống rồi, nhưng mà vẫn kéo được người trong nhà ăn này nhìn về hướng chúng tôi ngồi. Anh Hai “xuỵt” một tiếng, Đặng Linh Linh đá vào chân anh một phát, sau đó nói: “Chị giỏi thật đấy, thật đấy!”.


“Hơ, giỏi cái gì đâu, mọi người nghĩ rằng tao chịu đựng nổi cái cảnh cực khổ ấy hay sao, nói thật nhé, tao chịu không nổi nữa rồi! Cực kỳ cực kỳ chịu hết nổi nữa rồi, tao ở đó ba ngày thôi là đã muốn về, sở dĩ được đến bây giờ, không phải là tao có trách nhiệm với mấy đứa trẻ kia đâu, không phải là tao muốn cống hiến cái gì, mà là... tao đang chuộc lỗi, nói cách khác, tao nhất thiết phải dùng cách này mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng tao được.”


La Lợi chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì cả, cứ thế nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình, đồng thời còn chìa viết sẹo ngày xưa ra, làm cho chúng tôi nhất thời đều không biết nói tiếp như thế nào nữa. Có điều ngay lập tức, chúng tôi bị thu hút bởi cảnh đẹp nơi đó mà cô ấy miêu tả.


“Mọi người thật sự nên đến đó, ngắm nhìn những ngọn núi, thật đó, đặc biệt là vào mùa thu. Trên một ngọn núi có thể nhìn thấy bốn mùa. Bên dưới cùng là một vạt màu xanh, ở giữa là một vạt màu vàng, màu hồng, lên cao nữa, là một vạt màu trắng, nhìn thấy những cảnh đó, đến bánh bao La Phúc Ký mà tao còn quên cơ mà.”


Chúng tôi cùng bật cười, trong lòng tràn ngập niềm vui, La Lợi đã thật sự quên đi khoảng thời gian ngày xưa rồi. Một bữa cơmmà chúng tôi ăn bốn, năm tiếng đồng hồ liền, ăn mãi cho đến khi khách sạn đóng cửa mới kết thúc. Sau khi ăn cơm, anh Hai và Đặng Linh Linh về trước, tôi và La Lợi thì ở trong khách sạn bình dân ngay bên cạnh - Ngôi nhà cũ của cô vẫn đang cho thuê, mà trước mắt tôi vẫn đang ở quê, trễ như vậy rồi nên không tiện về, hơn nữa, lần này La Lợi trở về là để tận hưởng cuộc sống xa xỉ và sang trọng, cái thành phố bé xíu ấy của chúng tôi không thể nào đáp ứng được nhu cầu ấy của cô.


“Phiêu Phiêu, gần đây mày thế nào?’’
“Thì vẫn vậy thôi.”
“Tao nghe anh Hai nói... Mày vẫn chưa tìm à?”.
“Tìm rồi.”


La Lợi nhìn tôi, tôi đành phải nói: “Thì có nghĩa là chưa tìm thấy người đáng tin tưởng ấy mà, mày cũng biết chuyện này còn phải phụ thuộc vào duyên phận nữa mà, mẹ tao xem bói cho tao rồi, phải đến năm ba mươi tuổi, duyên phận của tao mới đến cơ.”


Tôi nói rồi chường ra khuôn mặt cười ti hí, nhưng lại không chọc được La Lợi cười, cô ấy ngừng một chút, rồi nói: “Có một chuyện, tao nên nói với mày, nhưng mà tao vẫn chưa nói... Cái năm mà tao tự tử ấy, thực ra chẳng liên quan gì tới anh ta cả.” >


“La Lợi, mày không muốn nói thật ra có thể không nói mà, có liên quan hay không liên quan đều chẳng quan trọng.”


“Không, rất quan trọng, trước đây tao đã biết là rất quan trọng, nhưng mà tao... tao luôn không thể nào đối diện được với chuyện đó, nhưng mà bây giờ, tao nhất thiết phải đối diện với nó rồi.” La Lợi kiên định nhìn tôi, dưới ánh mắt kiên quyết của cô ấy, tôi đành phải nhượng bộ, cô ấy thở dài một hơi, “Thực ra trong khoảng thời gian đó, tao đều có ý định muốn tự tử. Không chỉ là muốn tự tử, tao còn muốn giết cả Joseph, tao cảm thấy anh ta làm hại tao. Mặc dù tao ngu tao đần tao tự nguyện sa ngã, nhưng mà nếu như anh ta không gợi ý với tao, anh ta không dụ dỗ tao, anh ta không... Thực ra là tao sẽ không như thế đâu.”


“Tao biết mà, tao biết mà.”


“Tao hận anh ta, hận bản thân mình, rõ ràng biết là không nên, nhưng vẫn không kìm lòng được mà hận vợ anh ta, tao luôn không ngừng kiềm chế được mà nghĩ rằng, nếu như không có người đàn bà kia, thì tao sẽ không rơi vào thảm cảnh này. Có nhiều lúc tao còn nghĩ rằng, nếu như người mà anh ta gặp đầu tiên là tao, có khi nào tao đã trở thành vợ của anh ta rồi không? Mặc dù tao biết rõ là sở dĩ tao có thể được ở bên anh ta, một nguyên nhân rất lớn là bởi vì... là bởi vì tao rất giống với vợ anh ta. Bởi vì có vợ anh ta mới có tao, bởi vì có người đàn bà kia, mới có thân phận của tao ngày hôm ấy. Tao bị những mối quan hệ đó dày vò cho đau hết cả đầu, khủng hoảng bất an mà lại...”


Tôi không kìm được vỗ vỗ vào tay cô ấy, cô ấy thở hổn hển: “Không sao nữa rồi, đã qua hết rồi. Thật đó, Phiêu Phiêu, mày không cần phải lo lắng cho tao nữa đâu. Tao không thể nói là đã hoàn toàn quên được con người đó, nhưng mà, anh ta đã không thể nào ảnh hưởng đến cuộc sống của tao được nữa.”


Tôi tin câu nói này, một người đã từng rất quan trọng trong cuộc sống của mình, nếu như cứ thế mà nói rằng đã quên rồi, ngược lại càng chứng minh rằng cô ấy vẫn còn rất để ý.


“Thời gian đó đầu óc tao cứ rối tinh hết cả lên, giống như cái gì cũng không biết hết vậy, mãi cho đến khi tao nhận được cú điện thoại đó...”
“Xin lỗi.” Tao áy náy mở miệng nói, tao không hiểu đầu óc tao lúc ấy bị làm sao nữa, tự nhiên lại nghĩ đi gọi điện thoại cho cô ấy.”


“Không, chính cú điện thoại ấy đã làm cho tao thức tỉnh. Đột nhiên tao cảm thấy tao phải làm một việc gì đó, nhưng mà lúc ấy đầu óc tao không bình thường lắm, cho nên không phải tao rời bỏ anh ta, không phải rời bỏ môi trường ấy, mà là đi tìm anh ta để muốn chứng minh. Anh ta đương nhiên là an ủi tao, nhưng mà trong quá trình an ủi... thì vợ anh ta bước vào.”


Nói đến đây, La Lợi lại thở dài, chậm rãi nói. Mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, khi đang còn cảm giác với nhau, nói cách khác, khi vẫn chưa muốn chia tay nhau một cách dứt khoát, khi nói chuyện với nhau vẫn sẽ nói chuyện tình cảm với nhau được. Joseph là cao thủ về phương diện này, khi nhìn thấy tâm trạng của La Lợi không tốt thì dốc hết tâm can an ủi, khi anh ta đang ôm La Lợi trong lòng thì Jannet xuất hiện.


“Ánh mắt của người đàn bà đó chỉ quét qua trên người tao một chút, chỉ một chút thôi, nhưng mà mày biết cảm giác lúc đó của tao như thế nào không? Cảm giác duy nhất chính là, tại sao tao không ch.ết sớm đi một chút? Từ trước đến nay tao chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình hèn hạ đến như thế, cảm thấy bản thân mình vô liêm sỉ đến như thế, cảm thấy bản thân mình không xứng đáng được tồn tại trên thế giới này. Cuối cùng tao cũng đã hiểu được thế nào gọi là có một lỗ nẻ cho mình chui vào đấy rồi, thật đó, thực sự là như vậy. Mà vào lúc ấy, người đàn ông đó lại thể hiện ra cực kỳ bình tĩnh, anh ta đẩy tao ra, nói là việc này anh ta có thể giải thích.”


“‘Anh không biết vì sao cô ta tồn tại ư?’ Đây chính là câu nói của cô ta, mà người đàn ông kia thì lại trả lời như thế nào cơ chứ? Ồ, trả lời rằng ‘Biết chứ, có điều việc này có liên quan gì đâu, chỉ là chơi cho vui thôi mà.’”


Mặc dù đã trôi qua lâu như thế rồi, nhưng nghe thấy câu nói này, tôi vẫn cảm thấy cả người cứng lại, La Lợi túm lấy tay tôi: “Mày biết không? Phiêu Phiêu, ngày đó sở dĩ tao không nói với mày, chính là bởi vì câu nói này đấy.”


“Đây cũng là nguyên nhân vì sao mày vừa tỉnh dậy đã bảo tao phải lấy anh Hai?”.


La Lợi gật gật đầu, ngầm đồng ý với câu nói đó: “Lúc ấy tao nghĩ như vậy thật, hai chúng mình, không thể để cho bọn họ chà đạp như thế được! Có điều mấy ngày hôm nay, tao dần dần hồi tưởng lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Ngoại trừ tình tiết tao đi tìm anh ta ra, sự xuất hiện một cách đường đột của Jannet thực ra không tình hợp lý cho lắm. Đúng thế, trong ti vi thường chiếu những cảnh đó thật, nhưng mà trong cuộc sống thực tế mà như thế thật... Phải nói như thế nào nhỉ? Bên ngoài anh ta có thư ký, có trợ lý, những người này hoàn toàn có thời gian phát hiện ra và cảnh báo cho anh ta chứ. Hơn nữa nếu như giống với những gì họ nói thật, thì họ cũng không nhất thiết phải thảo luận việc này trước mặt tao. Cho nên, tao nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất không phải là Lưu Thụy Căn lên kế hoạch này đâu, mà là Jannet, hoặc có thể nói là Joseph. Đương nhiên, có thể không phải là thiết kế, mà là họ đã bị rơi vào một nguy cơ nào đó, thế nên họ hy vọng có thể thông qua tao hoặc là thông qua mày, hóa giải nguy cơ này.”


Tôi không nói năng gì cả, La Lợi lại nói tiếp: “Đương nhiên những suy đoán của tao chưa chắc đã chính xác, nhưng mà tao cảm thấy như thế mới hợp tình hợp lý nhất.”


“Thực ra, cho dù là như thế nào đi chăng nữa cũng đều không quan trọng nữa rồi, thế giới của bọn họ, xét cho cùng là quá xa vời với bọn mình.”
“Nhưng mà Phiêu Phiêu này, mày vẫn còn nhớ anh ấy mà, phải không?”.


Tôi trở nên không tự nhiên, chỉ một ngày hôm nay thôi mà đã có hai người nói với tôi điều này rồi, tôi muốn dời chủ đề qua chuyện khác, nhưng mà La Lợi đã nói: “Cho nên, nếu như có cơ hội, thử nghe xem anh ấy nói gì, cứ cho là tìm cho tao một câu trả lời đi nhé?”.


Tôi không biết phải trả lời La Lợi như thế nào nữa. Thật sự là trong thâm tâm, tôi cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi lại không biết phải làm thế nào để có thể đến bên Lưu Thụy Căn. Ngày hôm sau, tôi cùng La Lợi đi dạo các cửa hàng, mua một đống mỹ phẩm, quần áo, dụng cụ học tập, ba lô và đủ thứ linh tinh mà bọn trẻ có thể cần đến, quẹt thẻ nhiều đến nỗi tim tôi cứ giật thon thót, bản thân La Lợi thì lại chẳng hề để ý chút nào: “Tao không biết là tao có thể kiên trì ở lại đó trong bao lâu, nhưng mà những thứ này tao sẽ mang về cho bọn trẻ.”


Khi nói những điều này, La Lợi nói một cách tự nhiên, tôi lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Cho dù ban đầu có xuất phát với mục đích gì đi chăng nữa, nhưng bây giờ cô ấy làm như thế, quả thực là tôi không làm được, quả thực là cũng có thể giúp đỡ được người khác, nói to tát lên một chút, thậm chí là có khả năng thay đổi vận mệnh của một vài người nào đó.


Tôi ở lại thành phố chơi với La Lợi ba ngày, sau đó, cô ấy quay về với đống hành lý vượt ký, cô ấy phải về để chơi với bố mẹ, trước khi đi, đương nhiên là chúng tôi lại tụ tập ăn uống linh đình một bữa, sau đó, Đặng Linh Linh níu kéo tôi ở lại nhưng tôi đã từ chối, bắt xe khách quay trở về.


Chuyến bay của La Lợi vào buổi chiều, khi tôi quay trở về quê thì trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối. Từ trên xe taxi bước xuống, tôi có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời. Cái kiểu mệt mỏi này không phải là di chứng của việc điên cuồng đi mua sắm, mà là một kiểu cảm giác mông lung trống rỗng.


Đặng Linh Linh và anh Hai đã đến với nhau, La Lợi cũng đã tìm được cuộc sống mới cho mình. Còn tôi thì sao? Đương nhiên là tôi không thể nói rằng cuộc sống của tôi không tốt, so với trước đây, cuộc sống của tôi đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, luôn có một cảm giác bập bềnh trôi nổi. Tôi liêu xiêu bước vào sân nhà, đúng vào lúc cúi đầu xuống lục chìa khóa trong túi xách, tôi bỗng nhiên sững người lại.


“Ăn cơm chưa?”.
Giống với lần đầu gặp nhau, người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đi đến trước mặt tôi, anh nở nụ cười, thần thái, giọng nói ung dung, nhưng mà trên trán hiện lên chút căng thẳng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, nhìn đến nỗi tay tôi không kìm được mà run lên.


“Có thời gian... đi ăn với anh một bữa cơm không?”.
Tôi há miệng, đầu óc trở nên trống rỗng, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
“Cho anh thêm một cơ hội nhé, Phiêu Phiêu!”.
Giọng nói trầm thấp có chút gì đó như thở dài năn nỉ, nước mắt tôi bỗng nhiên chảy ra.






Truyện liên quan