Chương 27: Tất cả đều bị phạt, Thái hậu lộ uy
Cảnh đế và Thái hậu ngồi lên vị trí cao nhất, cả hai đều không lên tiếng gọi mấy người đang quỳ dưới tay đứng dậy, cứ như vậy, bởi vì mấy người kia đều không lên tiếng phụ họa tiếp, nên Hiền phi cảm thấy uất ức khóc nỉ non.
Cảnh đế cũng không nhìn mấy người họ, thay vào đó là nhìn về phía Thái hậu: "Mẫu hậu, hôm nay họ đã làm phiền ván cờ của ngài, không bằng, nhi thần bồi ngài ván kế tiếp được không?"
Mới vừa rồi, dường như Thái hậu đang tựa vào chiếc gối dựa cực to thêu Kim Ngọc Mãn Đường để nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe Cảnh đế nói như vậy thì mở mắt ra: "Chơi cờ ấy à, rất hiếm khi gặp được kỳ phùng địch thủ. Chơi cùng người, thật là không thú vị."
Cảnh đế vẫn cười: "Mẫu hậu hãy cùng nhi thần chơi một ván đi. Nhi thần lại rất thích đánh cờ với mẫu hậu."
Thái hậu bật cười: "Người đúng là kẻ khốn khiếp mà, chỉ biết lừa gạt mẫu hậu."
Dưới gầm trời này, dám nói thế với Cảnh đế cũng chỉ có duy nhất một mình Thái hậu mà thôi. Qua các triều đại thay đổi, có không ít trường hợp Thái hậu và Hoàng đế là mẹ con ruột thịt, nhưng mà thân mật giống như Cảnh đế và Thái hậu thì lại thật sự không nhiều lắm.
Các vị phi tần chỉ biết Cảnh đế vô cùng tôn trọng Thái hậu, nhưng lại không thấy rõ được cách thức trong đó.
Quế ma ma nghe giọng điệu của Thái hậu thì tranh thủ bày một bàn cờ.
"Các ngươi đều đứng lên đi." Thái hậu mở miệng. Lúc này họ mới hiểu được, Cảnh đế vẫn không lên tiếng gọi bọn họ đứng dậy là bởi vì đang chờ ý của Thái hậu.
Hai người cứ liên tục hạ cờ nâng cờ, nhưng cho dù như thế, Cảnh đế cũng không chuyên tâm.
Ngược lại còn giống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Chu Tài nhân, ngươi có thỉnh an Thẩm Quý nhân không?"
Chu Tài nhân ngẩn ra, cắn môi nhìn về phía Hiền phi.
"Nô tì có. Là Thẩm Quý nhân làm nhục nô tỳ, nói nô tỳ chưa từng thị tẩm, không có tư cách nói chuyện với nàng ấy." Nàng ta lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Cảnh đế cũng không nói gì, cầm một quân cờ lên rồi hạ xuống. Thái hậu mỉm cười.
"Cầu xin mẫu hậu chỉ điểm." Đây là Hoàng đế nhường một nước cờ.
"Thanh Đình, ngươi nói đi." Thanh Đình là đại cung nữ bên người Chu Tài nhân, Thái hậu đột nhiên mở miệng như vậy khiến cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng ta.
Thanh Đình đứng ra, quỳ xuống: "Chu Tài nhân nói láo, nàng ấy không hề thỉnh an." Không hề nhiều lời, nhưng lại đủ khiến cho Chu Tài nhân tức giận.
Rầm một tiếng, nàng ta cũng quỳ xuống khóc ròng, nói: "Thái hậu, nàng ta nói láo, cũng không biết tiểu tiện nhân này bị ai chỉ điểm, nàng ta nói oan cho ta. Đúng rồi, nhất định là ả Thẩm Tịch Nguyệt kia, là nàng ta chỉ điểm. Các vị tỷ muội có thể làm chứng cho ta, là nàng ta nói láo, nàng ta nói láo......"
Nếu như lúc này còn không nhìn rõ là chuyện gì đang xảy ra, như vậy những người này cũng uổng công vào cung, gia đình cũng uổng công dạy dỗ mấy người bọn họ. Thái hậu không điểm danh ai khác, chỉ điểm danh Thanh Đình, hơn nữa Thanh Đình còn trực tiếp nói thẳng tình hình thực tế, thế này chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?
Điều này chứng tỏ...... vốn dĩ Thanh Đình chính là người Thái hậu an bài bên cạnh Chu Tài nhân.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, nghĩ đến chuyện Thái hậu đã biết tình hình thực tế, mà họ thế nhưng còn công khai nói láo, tất cả mọi người đều bắt đầu thấp thỏm không yên.
Cảnh đế nhìn Chu Tài nhân nhưng không lên tiếng, ánh mắt giống như độc châm đã được tôi luyện, nhìn một lúc rồi cười rộ lên đáp lại:
"Thật là ngu xuẩn. Chu Tài nhân không tuân thủ quy củ trong cung vả lại còn ồn ào tới Tuệ Từ Cung, mưu hại Thẩm Quý nhân, cách chức làm Tòng thập phẩm Đáp ứng." Gần như là nói một mạch tới hết câu.
Chu Đáp ứng lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái xanh.
Lúc này Thái hậu ho một tiếng, nhìn về phía Vạn Thái y.
"Ngươi hãy nói lại ngắn ngọn những gì ngươi mới vừa phát hiện cho Hoàng đế nghe một chút."
Vạn Thái y nói lại kết quả mới vừa chẩn đoán được thêm một lần nữa.
Hoàng thượng nghe xong thì nhìn một lượt mấy người đang quỳ phía dưới.
"Người nào làm?" Tuy là hỏi như thế, nhưng mà ánh mắt lại dừng trên người Hiền phi và Chu Tài nhân, không đúng, là dừng trên người Chu Đáp ứng. Dù sao cũng chỉ có hai người này tiếp xúc với Thẩm Tịch Nguyệt.
Hai người họ cũng lớn tiếng hô oan uổng, Cảnh đế cười lạnh: "Chẳng lẽ là nàng ấy tự mình làm?"
Thái hậu nhìn bàn cờ, giọng nói bình thản: "Tuy phần vị của Thẩm Quý nhân thấp, cho dù không có sai lầm, Hiền phi giáo dục một chút cũng là chuyện có thể. Đây là nàng ấy nên chịu. Nhưng mà loài hoa lạ này chính là cấm hoa, thời tiên đế cũng đã cấm chỉ trồng trọt và sử dụng, đây là cực kỳ bất kính với tiên đế, cũng là coi rẻ hoàng quyền. Nếu như Hoàng thượng không nghiêm khắc truy xét chuyện này. Đừng nói là khó có thể phục chúng, ngay cả ai gia cũng không đồng ý."
Mọi người thấy điệu bộ của Thái hậu như thế thì đều biết được, chuyện hôm nay, sợ là khó khăn rồi.
Nhắc tới hoa lạ, ngược lại cũng không phải vấn đề lớn gì, lúc nở nó có màu sắc rực rỡ cực kỳ đẹp mắt. Nhưng mà loài hoa này rất dễ khiến người ta bị dị ứng, chính là tình trạng giống như Thẩm Tịch Nguyệt vậy, toàn thân nổi những chấm đỏ. Khoảng mười năm trước khiến cho rất nhiều người ghét bỏ, mà tiên hoàng chính là một trong những người có khả năng bị dị ứng, nhìn loài hoa này khiến cho người dân hao tài tốn của, tiên hoàng lập tức hạ một văn thư, liệt nó vào cấm hoa.
"Xin nghe theo mẫu hậu."
"Lúc Thẩm Quý nhân xảy ra chuyện đã được đưa đến đây ngay tức khắc, đồng thời các ngươi cũng đi thẳng đến đây, như vậy người đã dùng hoa lạ mài thành phấn hoa nhất định vẫn còn lưu lại bằng chứng trên người. Để cho công bằng, hãy bắt đầu soát người từ Thẩm Quý nhân trước." Cảnh đế ra lệnh mạch lạc rõ ràng.
Cho dù Hiền phi chỉ lộ ra kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Cảnh đế và Thái hậu nhìn ra.
Quế ma ma tiến vào phòng trong kiểm tr.a Thẩm Tịch Nguyệt cẩn thận, sau khi ra ngoài thì lắc đầu một cái.
Tiếp theo là Chu Đáp ứng, cũng không có.
"Hiền phi nương nương, xin mời."
Mọi người đều không nghĩ tới, trên người Hiền phi lại thật sự có loại phấn hoa này, cũng không phải là mang theo bên người, mà là sơn lên móng tay, cũng nhờ Quế ma ma có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nếu không người bình thường rất khó phát hiện.
"Hoàng thượng, nô tì không có, nô tì bị oan uổng." Hiền phi cuống quýt quỳ xuống khóc thút thít.
"Nô tì cũng không hiểu được tại sao trong sơn móng tay lại có chứa loài hoa lạ này, nô tì vô tội, hơn nữa nô tì còn sử dụng nó hằng ngày, cũng tiếp xúc với rất nhiều người, họ đều bình thường không giống như Thẩm Quý nhân." Chuyện như vậy, nàng ta cảm thấy thật là oan uổng. Nàng ta cũng biết trong sơn móng tay này có hoa lạ, nhưng mà những người khác đều không có việc gì, tại sao tới Thẩm Tịch Nguyệt thì lại có chuyện được cơ chứ? Nói không chừng là Thẩm Tịch Nguyệt cố ý mưu hại nàng ta, đúng, nhất định là như vậy.
"Vạn Thái y. Hiền phi nói vậy ngược lại cũng không sai. Tại sao người khác đều không có việc gì, tới Thẩm Quý nhân thì lại có chuyện."
Vạn Thái y thấy Hoàng thượng hỏi như vậy thì vội vàng quỳ xuống đáp lại: "Bẩm Hoàng thượng, loài hoa lạ này được hòa tan vào trong sơn móng tay, liều lượng đã cực kỳ ít ỏi rồi. Nếu như không phải là người có độ mẫn cảm nặng, vậy sẽ không sao, đây cũng chính là lý do tại sao người bên cạnh Hiền phi đều không có vấn đề gì. Thần suy đoán, Thẩm Quý nhân chính là người có độ mẫn cảm nặng với loài hoa lạ này. Cho nên dù chỉ dính vào một chút xíu thì cũng sẽ phát tác lợi hại như vậy."
Khi còn bé Cảnh đế cũng là từng chứng kiến tình cảnh phụ thân bị dị ứng loài hoa lạ này, cho nên cũng có hiểu biết với chuyện này.
Nhìn Hiền phi và Chu Tài nhân đang quỳ ở phía dưới. Cảnh đế lại cầm một quân cờ lên, đặt xuống một bên.
Thái hậu nói: "Sao lại lặp lại nước cờ cũ? Chẳng lẽ, Hoàng đế còn hi vọng ai gia giải quyết chuyện này thay người sao?"
Trong lời nói lộ ra ý chế nhạo rất nặng.
Cảnh đế chỉ đành phải cười rồi lại nhấc một quân cờ lên.
"Mẫu hậu thấy như thế này được không?"
Lần này mặt mày của Thái hậu đều là ý cười: "Như vậy rất tốt." Lạnh nhạt nhìn những phi tần kia một cái.
"Hiền phi tự ý dùng cấm hoa, mặc dù nói là không hề biết rõ tình hình, nhưng mà chuyện hòa tan cấm hoa vào sơn móng tay lại là sự thật. Như thế đúng là bất kính với tiên hoàng, nay lấy đi chữ Hiền, hạ xuống một cấp, về sau danh hiệu chính là Tống phi."
Thái hậu cũng không hề nhắc tới chuyện Hiền phi tát Thẩm Tịch Nguyệt, thậm chí cũng chưa hề liên hệ hai chuyện này lại với nhau, nhưng mà chính vì như vậy, mọi người mới giật mình cảm thấy Thái hậu thật đáng sợ.
Hiền phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới, rốt cuộc lại là như vậy. Khóe miệng ngập ngừng mấy lần, muốn giải thích chút gì đó cho bản thân, nhưng rốt cuộc lại không hề nói gì. Nhưng cho dù là như thế thì trong lòng vẫn hận ả Thẩm Tịch Nguyệt đang nằm ở phòng trong đến tận xương tủy, nếu không phải do nàng ta, nếu không phải do tiểu tiện nhân đó, hôm nay Tống Vận Nhiễm nàng cũng không rơi vào kết cục này.
"Xin nghe theo mẫu hậu." Cảnh đế nhìn mấy người kia, giọng nói rất lạnh nhạt: "Lai Hỉ."
"Có nô tài."
Liếc mắt nhìn mọi người một cái.
"Tống phi dùng nhầm cấm hoa khiến cho Thẩm Quý nhân bị dị ứng, những người khác không nghĩ tới tình nghĩa tỷ muội, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, tất cả những phi tần có mặt ở đây, mỗi người bị hạ một cấp."
Lúc này ngược lại không có ai dám nói thêm lời nào, chuyện của Thanh Đình mới vừa rồi khiến cho mọi người hiểu ra, lúc trước họ làm chứng giúp Hiền phi, nhưng lại thật sự chọc cho Hoàng thượng và Thái hậu không vui. Cũng không cần nói đến người khác, chính Thanh Đình là người có thể giải nghĩa tất cả tình huống lúc ấy.
Họ nào dám nhiều lời, chỉ hoảng sợ đứng yên tại đó.
Ngay cả Hiền phi cũng biến thành Tống phi, bọn họ cũng chỉ rớt mất một cấp, tuy nói là bị dính líu, nhưng cũng là bởi vì vừa rồi họ đã đứng sai đội.
Hơn nữa những người này cũng hiểu, bên cạnh Chu Tài nhân có một Thanh Đình, chưa chắc bên người bọn họ cũng không có một Thanh Đình thứ hai. Trong lòng họ đang lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng trở về, cẩn thận gõ lòng mọi người trong cung. Nhất định phải tìm ra kẻ nào không an phận.
Họ thậm chí không biết, Thái hậu không chỉ thả người bên cạnh bọn họ, mà còn thả mấy người. Nhìn lại khuôn mặt hiền lành từ ái của Thái hậu, họ cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Vốn dĩ Thái hậu tôn kính hoàn toàn là bởi vì Hoàng đế tôn kính, nhưng hôm nay nhìn lại một cái, thế nhưng sự thật lại không phải như thế. Vị Thái hậu này, thoạt nhìn giống như không hề trông nom bất cứ chuyện gì trong cung. Nhưng lại thu hết tất cả mọi chuyện trong cung vào đáy mắt, hơn nữa nói không chừng còn an bài người ở các cung khác, tất cả mọi người đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Mà một màn diễn xuất kia của Cảnh đế đã nói rõ, Hoàng thượng biết hết những an bài của Thái hậu, thậm chí còn dựa vào những an bài đó.
Cứ như vậy, ngược lại càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Mọi người thật cẩn thận nhìn hai vị vẫn đang đánh cờ ở phía trên, lại nghe Thái hậu mở miệng một lần nữa.
"Chuyện hôm nay, Thẩm Quý nhân coi như cũng bị uất ức, Hoàng đế nên bồi thường nàng ấy như thế nào đây?"