Chương 47
"Ôi? Đây là thế nào vậy?" Thái hậu thấy bộ dáng nhỏ bé uất ức này của nàng, không còn khí thế mới vừa vào nữa, giống như vừa thấy bà thì như thấy trưởng bối trong nhà, cũng có chút đau lòng.
Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, chỉ là có thể nghĩ đến tới chỗ này, đã rất tốt rồi.
Mặc dù hốc mắt Tịch Nguyệt đỏ, nhưng mà cũng không có khóc, chỉ hất cằm: "Thần thiếp tới xin thái hậu nương nương làm chủ."
"Lại làm sao?" Mặt thái hậu không đổi sắc.
Nhận lấy hương liệu trong tay Cẩm Tâm, đôi tay dâng cho Thái hậu.
Rủ rỉ nói chuyện xảy ra, cuối cùng Tịch Nguyệt cắn môi: "Nếu không phải lần trước biểu muội hại con, lòng con còn sợ hãi, mà có đề phòng nhiều hơn, cũng sẽ không để Tiểu Đặng Tử đi điều tra. Ngược lại không nghĩ tới, lại là tr.a ra kết quả như vậy. Về phần con chuột có thể cắn hương liệu này, thần thiếp cũng không tin đây là trùng hợp, hôm nay Phó quý tần chính là người có thai, mặc kệ là ai, cũng nên cẩn thận."
Thái hậu thấy nàng như thế, quan sát tỉ mỉ vẻ mặt nàng, thấy nàng không giống giả bộ.
"Cái đứa bé này ngươi, đứng dậy. Việc này lại cái gì cũng chưa phát sinh, tại sao đã uất ức thành ra như vậy."
"Thần thiếp biết được chuyện này, lòng dạ rối bời. Biết rõ đây là kế một hòn đá trúng hai con chim của người khác, lại không hiểu rõ lắm. Càng nghĩ càng kinh hãi, đành phải tới tìm Lão Nhân Gia." Tịch Nguyệt được Quế ma ma đỡ dậy, ngồi bên giường.
"A Quế, truyền thái y. Thuần tần cởi áo ngoài đi, trong phòng này rất ấm."
Tịch Nguyệt quy củ làm theo, không bao lâu, chỉ thấy thái y vội vàng chạy tới, cũng may, cũng không phải là Vạn thái y mà Tịch Nguyệt biết, nếu như mỗi lần nàng có chuyện gì đều gặp phải Vạn thái y, sợ là sẽ có người nghi ngờ.
"Trương thái y, ngươi xem, hương liệu này là xảy ra chuyện gì, sao đang tốt lại bị chuột gặm cắn."
Trương thái y vội vàng nhận lấy hương liệu, chỉ vừa nghe đã hiểu: "Khởi bẩm thái hậu nương nương, hương liệu này chính là Kỳ hương Tây Vực, bị chuột gặm cắn, ngược lại chỉ là bình thường. Hương liệu này phát ra mùi vị rất dễ hấp dẫn yêu thích của chuột."
Thái hậu không nhìn ra vui giận: "Trái lại ai gia không hiểu được, hương liệu này còn có đặc tính như vậy. Đặc tính này đựơc người thường biết rõ không?"
Trương thái y lắc đầu: "Chắc hẳn dù là thái y của Thái Y Viện, cũng không phải mỗi người đều biết đặc tính này. Người biết rõ đặc tính hương liệu này chính là rất dễ đưa đến xảy thai. Thật ra thì nói đến cái này, ngược lại mọi người quá mức lo lắng, chỉ cần không mang thai, nhất định không sao, cũng nhất định sẽ không ảnh hưởng thụ thai. Chỉ là lúc có thai mới có thể lại tạo thành ảnh hưởng với người."
"Hương liệu này trưng bày ở đâu, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào?"
"Bẩm Thái hậu, không biết. Nếu như hương liệu này không đốt hoặc là được điều chế trong hương liệu khác, trưng bày như vậy, tất nhiên không sao, mà nếu như là trước đó nướng qua lửa, vậy thì khác nhau. . Nó sẽ phát huy một chút."
Quế ma ma đưa một khối khác cho Trương thái y, Trương thái y kiểm tr.a xong gật đầu: "Hương liệu này chính là bị nướng qua."
Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi xuống. Nếu như nàng mời thái y, tự nhiên cũng có thể hỏi ra những thứ này, nhưng nàng sẽ không như thế, chuyện như vậy, sao nàng lặng yên không một tiếng động để cho nó qua.
"Ngược lại là có lòng suy nghĩ. Nhưng ý định này cũng là dùng vào chỗ hại người." Lời thái hậu lạnh nhạt.
Hôm qua bà thuận tiện gặp qua hương liệu này, sao bà không biết, chuyện như vậy nhất định là nhằm vào Phó Cẩn Dao. Cũng chưa tr.a sâu, chính là muốn xem một chút biểu hiện hôm nay của Thuần tần. Không ngờ ngược lại nàng đã tới.
Như thế xem ra, ngược lại là kế một một hòn đá trúng hai con chim. Nhưng sao bà không biết, chuyện hương liệu này, Thuần tần chỉ coi như nghi ngờ, cũng không có chứng cớ xác thật, hơn nữa cũng không làm hại bất kỳ kẻ nào, dù là tùy ý vứt bỏ cũng có thể.
Không có chứng cớ xác thật, trong cung này vặn không ngã bất kỳ kẻ nào.
Bất kỳ kẻ nào cũng biết, tự nhiên Thuần tần cũng biết, nhưng nàng lại càng muốn nói, thật là một người không thể uất ức tính tình của mình.
Thuần tần, liếc nhìn nàng, thấy nàng vẫn cúi cái đầu hạt dưa nhỏ như cũ. Thái hậu thu hồi ánh mắt.
Thủ đoạn bỉ ổi của cô nương Trần gia này thật ra khiến bà không thích.
Tranh thủ tình cảm, không muốn làm cho Hoàng đế vui mừng, bỏ công sức trên người nam nhân, ngược lại nghĩ tới làm sao mưu tính cung phi, không thể tính kế người khác được, thì xuống tay với biểu tỷ tin tưởng mình, cô gái như vậy, rõ là... Đáng ch.ết.
Tại sao lại giống một dạng với tiện nhân đáng ch.ết đó chứ?
Ánh mắt thái hậu rất sâu, ngay sau đó buông khóe môi đang mím ra, mà vẽ ra một nụ cười.
"A Quế, đi gọi Đức Phi, Phó quý tần đến."
Đợi hai người tới Tuệ Từ cung, thấy Thuần tần đứng một bên, trong lòng đi đến suy đoán.
Phân vị Tịch Nguyệt thấp, vội vàng đứng lên khẽ cúi.
Thái hậu trước mặt, nào có loại chuyện gây khó khăn cho người kia xảy ra.
Gọi tỷ tỷ muội muội, thân mật thắm thiết ngồi xuống.
Phó Cẩn Dao rụt □, trời rất lạnh, Thái hậu lại mở cửa sổ rộng ra.
"Hôm nay trời rất lạnh gọi các ngươi đến, cũng là có một việc." Thái hậu đi thẳng vào vấn đề.
Đức Phi nhìn lướt qua Thẩm Tịch Nguyệt, cười yếu ớt lại dịu dàng mở miệng: "Thái hậu nương nương xin chỉ thị xuống."
"Hôm qua tới đây thỉnh an, Thuần tần phát hiện Trần đáp ứng khác thường, bèn phái người đi ra ngoài tr.a xét. Trái lại để nàng tr.a được ít thứ, chắc hẳn Đức Phi vẫn nhớ Kỳ hương Tây Vực chứ?"
Đức Phi hơi ngẩn ra, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Tất nhiên, nhưng kia vật, vật kia không phải rất dễ khiến người đẻ non?"
Lúc này mặc kệ là Đức Phi hay là Phó Cẩn Dao cũng chợt nghĩ tới nguyên do mở cửa sổ.
Trong lòng Phó Cẩn Dao thầm sợ.
"Tiểu Đặng Tử trong cung Thuần tần chính là hôm qua Trần đáp ứng muốn mời Thuần tần trên đường đi tìm được cái này. Cũng may mà Thuần tần nhạy bén. Nhưng, khối kia vẫn còn trong cung nàng, nhưng mặc dù, lại bị chuột cắn qua. Nha đầu này cũng người không có chủ ý, đã nghĩ ngay đến ai gia. Ai gia mới vừa rồi đã truyền thái y. Thì ra là vật này có một đặc tính, mùi thơm của nó rất khác biệt, chuột rất thích. Ai gia cũng không có nghĩ đến, trong cung này còn có người tâm cơ như vậy. Nghĩ tới một hòn đá trúng hai con chim. Nếu như không phải chuyện này bị phát hiện trước, sợ là đứa bé của ngươi không còn, Thuần tần cũng phải oan ức rồi."
Trong lòng Phó Cẩn Dao rất hận, nhưng trên mặt lại cũng không biểu hiện.
"Vật kia là trên đường đi thông đến Tuệ Từ cung, đường cong kia, so sánh với nếu như ngươi muốn đi tắt đường nhỏ, cũng sẽ đi bên kia đi?" Thái hậu rất là hiền lành, vẻ mặt ân cần.
Vốn cung Phó Cẩn Dao cũng không bên này, nhưng nàng dời đến Trúc Hiên, mà vị trí Trúc Hiên lại cách Thính Vũ Các không xa. Mà nếu đến trong cung Thái hậu, đi qua một đoạn phía sau thật sự là cùng một con đường nhỏ.
Phó Cẩn Dao hoảng hốt, giọng nói không lưu loát: "Sáng sớm hôm qua thần thiếp bắt đầu từ nơi đó đến."
Nếu như đi nhiều mấy lần, hậu quả khó mà lường được.
Thái hậu thoáng báo cho Trương thái y, Trương thái y này lại nói một lần các loại tập tính của kỳ hương. Nghe nói hương liệu này thật sự bị nướng qua, dù là cô gái như Phó Cẩn Dao, vẫn là thoáng toát ra ý hận như cũ.
Xoạt quỳ xuống.
Phó Cẩn Dao rơi lệ: "Kính xin Thái hậu đòi lại công bằng cho Thần thiếp."
"Đứng dậy. Thân còn mang thai, sao có thể như thế."
A Quế vội vàng đỡ Phó Cẩn Dao dậy.
"Đức Phi, tính tình ngươi cũng là quá mức nhu nhược, tự ngươi quản lý hậu cung, vậy mà gió lớn sóng nhỏ không ngừng, họ còn không phải là thấy ngươi dịu dàng, mọi việc dễ nói chuyện. Hôm nay không chỉ có tính kế mưu hại hoàng tự, còn mưu hại phi tần. Cứ tiếp như thế, hậu cung này còn không loạn lớn, chuyện nhà như thế làm phiền người khác, làm sao Hoàng đế có lòng dạ thống trị thiên hạ?"
Đức Phi vội vàng quỳ xuống: "Nô tì biết sai."
Thái hậu cũng không kêu người dậy: "Mỗi lần đều là xảy ra chuyện quan trọng lại làm sửa chữa cứu giúp, nếu ngươi quản lý hậu cung không được, ai gia và Hoàng đế sẽ tìm người khác giúp ngươi."
Trong lòng Đức Phi hoảng sợ, vội mở miệng: "Nô tì biết sai, chuyện này nô tì nhất định tr.a xét thỏa đáng."
Một lúc lâu, cuối cùng giọng nói Thái hậu trở lại bình thường: "Để cho Phó quý tần trợ giúp ngươi quản lý chuyện hậu cung này."
Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng sợ ngây người.
"Nô tì tuân chỉ."
Trong cung này phần chức cao so với Phó Cẩn Dao cũng không chỉ một hai người, nhưng lại để cho Phó Cẩn Dao trợ giúp quản lý hậu cung, Đức Phi nắm chặt nắm tay dưới tay áo.
" Hương liệu này trong cung cũng có vài, nếu quả thật là Trần đáp ứng làm, làm sao nàng ta lấy được hương liệu, sao nghĩ được chủ ý này. Sau lưng còn có những người khác hay không, tất nhiên các ngươi phải cho ai gia biết rõ."
Phó Cẩn Dao trả lời sau đó âm thầm nghiềm ngẫm.
Trần Vũ Lan một đáp ứng nhỏ, gần như là phần vị đủ thấp trong cung này, tại sao nàng ta có thể lấy được hương liệu của Hiền phi. Hoặc là, đây vốn không phải là hương liệu của Hiền phi, Tề Chiêu Nghi, nàng ta cũng có, không phải sao?
Mặc dù cũng không nhìn về phía bên cạnh, Phó Cẩn Dao cũng không phải là không nghi ngờ với Đức Phi bên cạnh. Lúc trước kê biên tài sản tẩm cung Hiền phi, khối hương liệu này, ai có thể nói không phải nó rơi vào trong tay Đức Phi chứ?
Thật ra thì Đức Phi có lẽ là người không hy vọng nàng sanh hạ hoàng tử trong cả cung.
Hoàng thượng chỉ có hai hoàng tử nhỏ, Đại hoàng tử nuôi bên cạnh Thái hậu, ru rú trong nhà, ngay cả nàng đây làm dì cũng rất ít có thể gặp được. Mà mẫu thân của nhị hoàng tử, cũng không phải là Đức Phi này.
Nhưng mà bởi vì việc này lấy được quyền quản lý hậu cung, Phó Cẩn Dao vui mừng.
Không có tạo thành tổn thương gì, kẻ địch còn bị bạo lộ (nổi lên) trước mặt mình, lại có ban ơn này, lần này nàng vẫn tính là thu hoạch phong phú.
Lại nhìn Thuần tần ngồi trong góc phòng, ngược lại cũng không phải chán ghét như vậy?
Nếu như Tịch Nguyệt biết được ý định của Phó Cẩn Dao, sợ là muốn chê cười ra tiếng.
Hành động hôm nay của nàng ngoại trừ là khôngầcm lòng người khác hãm hại, cũng có một tầng suy tính khác. Thông truyền chuyện này ra. Mà lần này mình suýt nữa bị oan, coi như ngày khác có người xuống tay với Phó Cẩn Dao, người chịu tội thay kia cũng quyết sẽ không chọn nàng. Có kiêng kỵ là một, mặt khác dù làm như vậy, cũng chỉ sẽ làm cho người nghĩ đến lần này, nếu vội vàng hại người, dĩ nhiên là muốn một kích phải trúng.
Mình đã là người không tốt để làm người chịu tội thay trong cung, từ từ nhếch miệng.
Nghĩ đến người sau màn này chắc là tức hộc máu. Vốn là vì một mũi tên trúng hai chim nhưng không nghĩ đến ngược lại thành toàn hai người.
Nàng lấy được thứ nàng muốn, Phó Cẩn Dao lấy được nhiều hơn.
Sau lưng Trần Vũ Lan nhất định có một người.
Có thể tưởng tượng ngược lại người kia có mấy phần bi kịch.
Có lúc, không sợ đối thủ giống như sói, chỉ sợ trợ thủ như heo.
Trần Vũ Lan, thật sự không phải là một trợ thủ tốt.