Chương 52
Editor: trang bubble ^^
Một lần Tịch Nguyệt bệnh chính là hơn mười ngày cũng không thấy chuyển biến tốt, Cảnh đế giận, khiển trách thái y cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu).
Trái lại trong cung xem náo nhiệt không ít.
Tất cả mọi người ước gì nàng bệnh không dậy nổi mới tốt đấy.
Chỉ là toàn bộ này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Tịch Nguyệt, nàng vẫn là đóng cửa tĩnh dưỡng như cũ.
Cẩm Tâm bưng chén thuốc vào cửa, mặc dù Tịch Nguyệt cũng không khoẻ, nhưng đã không bằng mấy ngày trước đây như vậy.
"Chủ tử, uống thuốc đi." Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm chén thuốc, lại giương mắt nhìn xuống Cẩm Tâm, Cẩm Tâm hiểu ý, đi tới trước bồn hoa, nghiêng một cái, nước thuốc liền đổ xuống.
"Cẩm Tâm, lấy mấy mứt hoa quả cho ta, thuốc thật là đắng." Tịch Nguyệt nhăn mặt, hình như là thật sự uống chén thuốc kia, chỉ là trong mắt lại có rất nhiều ý cười.
Cẩm Tâm đặt chén xuống, nhìn Tịch Nguyệt ngồi trên giường sưởi ăn mứt hoa quả. Dường như không có gì phát sinh.
Qua lúc lâu, Cẩm Tâm hạ giọng: "Chủ tử, người cũng đừng luôn luôn không uống thuốc, như vậy sao sẽ tốt."
Tịch Nguyệt cười hì hì: "Ta không khoẻ, hoàng thượng mới có thể tr.a Thái Y Viện. Chúng ta cái gì cũng không phải làm, chỉ chờ hoàng thượng vì ta tìm được người không muốn cho thân thể ta tốt là được."
Cẩm Tâm có chút lo lắng: "Nhưng người như thế, cũng không được. Cũng không biết lúc nào hoàng thượng sẽ tr.a ra được."
Trong giọng nói có oán trách.
Tịch Nguyệt xếp mấy khối bánh ngọt thành một cái hoa văn, chơi đùa đến rất vui vẻ: "Cũng một hai ngày rồi, ngươi cảm thấy, ta uống thuốc lâu như vậy cũng không khoẻ, hoàng thượng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều?"
"Người nói là Chu thái y này có vấn đề sao?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Cũng chưa biết chừng. Nếu có người len lén thả gì đó trong thuốc kia của hắn, hắn cũng chưa chắc biết. Chúng ta không nên nghĩ quá nhiều, mọi việc giao cho hoàng thượng thôi. Ta là bệnh nhân đấy, cũng không thể suy nghĩ quá mức."
"Vâng"
"Đi dặn dò phòng bếp nhỏ, ta muốn ăn cháo hải sản." Tịch Nguyệt dặn dò.
Tay nghề của Xảo Ninh này đúng là thật tốt, không chỉ có tốt, hơn nữa còn rất hợp khẩu vị của Tịch Nguyệt.
Hài lòng để xuống chén đã ăn sạch.
Xảo Ninh đợi bên cạnh, thấy chủ tử thích tay nghệ của mình, trên mặt cũng hơi có ý cười.
"Tay nghề này của người là học với ai?"
"Bẩm chủ tử, trước kia nô tỳ vào cung là đầu bếp tửu lầu (quán rượu)."
Lời này vừa nói ra, Tịch Nguyệt cũng không có gì kinh ngạc, ngược lại thì Cẩm Tâm giật mình nhìn thêm một cái, chỉ là cho dù như thế, trên mặt cũng không có biểu hiện quá mức.
"Đầu bếp của Phú Quý lâu, tay nghề thật là tốt." Tịch Nguyệt tiếp một câu. Cười yếu ớt.
Mà lúc này Xảo Ninh cũng không kinh ngạc gì: "Chưởng quỹ sai ta thỉnh an cho người."
Cầm khăn lên che miệng cười khanh khách: "Cữu cữu tốt không?"
"Tất cả đều tốt. Chưởng quỹ dặn dò nô tỳ nói điều này cho chủ tử."
Xảo Ninh lấy một cái trâm mai cài trên đầu nắm trong tay, vặn mở, lấy ra mấy tờ giấy nhỏ mỏng manh. Lặp lại như thế lại cắm cái trâm cài đầu về trên đầu mình.
Sau khi Cẩm Tâm nhận lấy đưa cho Tịch Nguyệt, lại là ngân phiếu.
"Hắn cũng không có gì nói với ta?" Tịch Nguyệt cười hỏi.
Xảo Ninh nói: "Chưởng quỹ nói, nơi Trầm Công Tử và Trầm nhị tiểu thư đó hắn sẽ để ý, trong cung cẩn thận khắp nơi. Có chuyện có thể sai nô tỳ đi làm."
Tịch Nguyệt gật đầu, đây cũng là thói quen của cữu cữu nàng, viết thư luôn luôn không an toàn, nếu như không phải là rất tin tưởng, hắn cũng sẽ không sắp xếp Xảo Ninh vào cung, mà có cái gì an toàn hơn so với mệnh lệnh chứ.
Huống chi nàng biết, nếu nói trong cung này trừ Cẩm Tâm ở ngoài có thể để cho nàng yên tâm, đó chính là Xảo Ninh này.
Lúc này Cẩm Tâm mới hiểu được, thì ra là chủ tử biết rõ thân phận của Xảo Ninh này. Nhưng nàng cũng có chút không hiểu, làm sao chủ tử lại có thể đoán được thân phận Xảo Ninh chứ.
"Nói cho cữu cữu, ta không cần ngân phiếu, để sau này hắn không cần đưa cho ta, trong cung này, cần gì muốn gì, tự ta sẽ tìm nam nhân của ta lấy. Chỉ có những chuyện khác, ta sẽ không khách khí."
Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói.
"Vâng"
Lại suy nghĩ một chút, Xảo Ninh mở miệng: "Mệnh của chủ tử đây là chữa lâu không khỏi, sợ không phải có người dùng mánh khoé, nô tỳ hơi thông y thuật. Ta xem giúp người?"
Tịch Nguyệt đưa cánh tay ra ngoài: "Không uống thuốc, làm sao có thể khỏi hẳn chứ."
Xảo Ninh vội vàng bước lên bắt mạch, một lát sau, chân mày nhíu chặt.
"Chứng bệnh của chủ tử giống như mắc phong hàn, dù có chuyển tốt hơn, nhưng cũng không khỏi hẳn. Người lại không uống thuốc, như vậy kéo dài thêm cũng không tốt với thân thể." Giọng nói có chút lo lắng.
Nàng nói chút tình huống này tất nhiên Tịch Nguyệt biết.
"Không có chuyện gì, dù sao cũng chính là chuyện một hai ngày này." Tịch Nguyệt mặc một bộ cẩm bào (áo dài gấm) màu xanh thẳm, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng ngược lại nụ cười đẹp đẽ.
Xảo Ninh ngập ngừng hạ khoé miệng, dieenddafnleequysddoon cuối cùng không nói gì.
Xong chuyện, nàng khẽ chào, xoay người rời đi, đi tới cửa lại dừng bước, cuối cùng không nhịn được: "Nếu như trong vòng hai ngày hoàng thượng không có phát hiện chuyện này, vẫn xin chủ tử trị liệu. Chuyện này không thể kéo dài nữa."
Mặc dù có chút càn rỡ, nhưng Tịch Nguyệt cũng không có buồn bực, chỉ dịu dàng nói: "Đi xuống đi."
Xảo Ninh rời đi, Cẩm Tâm mở miệng: "Chủ tử, Xảo Ninh này nói không phải không có lý, chúng ta tội gì vì kẻ địch không nhìn thấy đó làm thân thể mình bị thương. Lần này không được, lần sau còn có cơ hội, người cần gì phải gượng chống chứ."
Nàng là quan tâm thân thể của Tịch Nguyệt.
"Ta sẽ không phán đoán sai. Không có chuyện gì." Phất tay, Tịch Nguyệt không muốn nói nhiều chuyện, hoàng thượng sẽ phát hiện. Nàng chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.
"Chủ tử." Cẩm Tâm dậm chân.
"Nếu ngày mai hoàng thượng còn không có điều tr.a rõ chuyện này cho người. Vậy cho dù ngừơi muốn để lên nô tỳ một tội bất kính, nô tỳ cũng phải đi gọi Xảo Ninh chữa trị cho người."
Tịch Nguyệt thầm nghĩ một chút: "Lại lấy chút xoài khô ở nơi đó của ngươi cho ta."
Cẩm Tâm nhíu mày: "Chủ tử.... "
"Không phải là ngươi lo lắng sao, nếu như vậy, vậy thì sớm khiến hoàng thượng tỏ thái độ."
Cẩm Tâm không đồng ý: "Nô tỳ cảm thấy không ổn, mọi người đều biết người là dị ứng kỳ hoa, nếu như lúc này người nổi lên mẩn giống với khi đó, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều. Hơn nữa vốn là bệnh, có thể nào bệnh càng thêm bệnh, như thế nào nô tỳ cũng không đồng ý."
"Ai có thể nói, chén thuốc này có vấn đề thì ta sẽ không nổi phản ứng. Tự ta có thể chu toàn lời nói đi qua."
"Chuyện như vậy chủ tử người bằng lòng cũng không được, nô tỳ sẽ không lấy xoài khô cho người. Ngừơi vạn không thể lấy thân thể mình tới mưu đồ." Cẩm Tâm khó được kiên cường.
Thấy nàng phồng mặt bánh bao, Tịch Nguyệt phì một cái bật cười: "Được được, nghe ngươi còn không được sao? Xem ngươi, mặt này cũng nhăn thành cái dạng gì rồi."
Tuổi Cẩm Tâm lớn hơn so với Tịch Nguyệt, nhưng bên trong cũng không phải như vậy, Tịch Nguyệt xem Cẩm Tâm thành một tiểu cô nương, Cẩm Tâm cũng coi Tịch Nguyệt thành một tiểu cô nương.
"Mặc kệ chủ tử lên cao bao nhiêu được sủng ái (yêu thương) nhiều hơn, cũng là tiểu thư nô tỳ nhìn lớn lên. Nô tỳ lớn tuổi hơn so với người, từ lúc đi ra Thẩm gia chính là lão phu nhân đã dặn dò nô tỳ, mọi chuyện phải nhìn người nhiều hơn, cấp thiết không thể khiến người làm liều."
Cẩm Tâm nghiêm trang.
Tịch Nguyệt hơi lộ vẻ xúc động, gật đầu: "Ngày mai nếu hoàng thượng còn không tr.a ra vấn đề thái y, thì đi truyền Vạn thái y cho ta. Trái lại không cần tìm Xảo Ninh."
Thấy Tịch Nguyệt không kiên trì, Cẩm Tâm vui mừng một hồi, vẻ mặt tươi cười gật đầu.
Thật tế, Tịch Nguyệt này chừng mười ngày không khoẻ, hoàng thượng có thể nào không sinh nghi.
"Lai Hỉ, gọi ám vệ Thính Vũ Các, trẫm có chuyện muốn hỏi."
Trong thời gian chốc lát, chỉ thấy cung nữ lặng lẽ bước vào trong điện.
"Bệnh Thuần tần là xảy ra chuyện gì?" Cũng không ngẩng đầu nhìn người, vừa phê chữa tấu chương vừa hỏi.
"Mỗi ngày Thuần tần cũng bình thường đúng giờ uống thuốc, nhưng luôn luôn không thấy chuyển biến tốt hơn. Thuộc hạ đã kiểm tr.a các vị thuốc, trang@dđlqđ@bubble editor cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao thuộc hạ cũng không phải thái y, có chút chỗ rất nhỏ không nhìn ra được tới."
Hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghi ngờ có người động tay động chân?"
"Vâng"
"Đi xuống đi."
Nhìn bóng lưng người rời đi, Cảnh đế nhìn Lai Hỉ: "Đi làm cho trẫm biết rõ. Chẳng lẽ trẫm mới vừa cưng chiều nàng một chút, đây là âm mưu tính kế đã muốn liên tiếp? Đây là không đặt nàng trong mắt hay là không để trẫm vào mắt?"
Trong lòng Lai Hỉ đầy kinh hãi, biết đây là đụng vào kiêng kỵ của Cảnh đế, gần đây hắn cưng chiều Thuần tần, nên Thuần tần đã không ngừng bị hãm hại, như vậy, đến nỗi hoàng thượng thấy rằng chuyện này là đánh vào mặt hắn.
Xem ra ngược lại thật sự Thuần tần là người có phúc khí. Cạm bẫy nhằm vào nàng là một cái tiếp một cái, cho dù vận khí Thuần tần tốt cũng chưa chắc có thể luôn luôn toàn thân mà lui.
Hôm nay bọn họ đến điều tra, chuyện này tất nhiên sẽ không tốt rồi.
Có thể là ngay cả biết Thuần tần cũng sẽ không biết, chuyện như vậy sẽ che giấu trong vô hình.
Người, có lúc thật đúng là không thể không chấp nhận số mệnh.
Lai Hỉ là Đại Tổng Quản nội thị, chuyện trong cung này, nếu như hắn muốn tra, tất nhiên là cực nhanh, cực kỳ, kết quả cũng đã để trên bàn Cảnh đế. Nhìn nội dung chi chít này, Cảnh đế cười lạnh.
Đức Phi này càng thêm càn rỡ, nếu nói vốn là lúc có Hiền phi khống chế ngang bằng, mà gia thế Hiền phi tốt, tính tình hung hăng, nàng ta chỉ có thể biểu hiện dịu dàng, hiện nay tứ phi chỉ còn lại một mình nàng ta, nàng ta chắc là tự cảm thấy bất thường, bèn cũng âm thầm bồi dưỡng nhân tài để xây dựng thế lực bản thân.
Lại nghĩ đến mấy việc khoảng thời gian lúc trước, từng trang công văn cũng chỉ quanh quẩn nàng ta. Hương liệu của Thẩm Tịch Nguyệt bị người bỏ thuốc, mặc dù nàng ta điều tr.a nói là Hiền phi, nếu nói là nàng ta, cũng không phải là không thể. Chính là chuyện rắc rối kỳ hương Tây Vực nữa, nàng ta phụ trách lục soát cung, kỳ hương Tây Vực lúc trước của Hiền phi có rơi vào trong tay nàng ta hay không cũng không biết.
Ám vệ không có chứng cớ sẽ không nói bậy, nhưng từng trang công văn trang báo lên cũng đều là chuyện nàng ta loại trừ người khác tính kế người khác.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ một ít, lại sẽ không dễ dàng tha thứ nhiều lần.
Cười lạnh.
"Lai Hỉ."
"Nô tài."
"Đi Thái Y Viện đổi thái y cho trẫm, khám và chữa bệnh cho Thuần tần thật tốt. Trẫm muốn thấy nàng khoẻ mạnh. Về phần Chu thái y." Cảnh đế dừng một chút.
"Cho tới bây giờ trẫm cũng không quan trọng thái y của Thái Y Viện để người khác sử dụng, nhưng nếu ngày khác trẫm có đau đầu nhức óc, trang@d#d#l#q#d@bubble hắn sẽ thông đồng với những thứ phi tần kia mưu kế trẫm."
Nói như vậy, Lai Hỉ nào có không hiểu, người này không chỉ không thể giữ lại, còn phải để cho người ta biết vì sao hắn ch.ết.
Để tấu chương xuống, Cảnh đế liếc nhìn thời tiết bên ngoài: "Hôm nay truyền Tề Chiêu Nghi thị tẩm."