Chương 118

Nghiêm Vũ thấy Từ Tiểu Nghi ở đây, nhíu mày một cái nhưng vẫn trực tiếp bò lên giường sưởi. Thời tiết lạnh như thế dĩ nhiên là muốn ngồi chỗ ấm áp này rồi..., ngược lại thằng nhóc này hoàn toàn không nghĩ mới vừa rồi mình còn dính vào trong tuyết.


Nghiêm Gia học theo, Từ Tiểu Nghi thấy dáng dấp hai đứa bé quen thuộc, có chút kinh ngạc.
“Thuần Chiêu Nghi, ta muốn ăn thuỷ tinh đông.” Nghiêm Vũ nhìn một chút đĩa không chưa dọn đi trên bàn và tôm viên Phù Dung bên cạnh Từ Tiểu Nghi.
Bổ sung: “Cái đó cũng cho ta một chút.”
Nghiêm Gia bên cạnh cũng gật đầu theo.


“Hai đứa nhỏ các ngươi, vừa đến là cướp ta ăn.” Tịch Nguyệt bĩu môi oán trách, chỉ là Hạnh Nhi vẫn cười ra cửa.


“Cũng chỉ có con gái và tiểu nhân là khó nuôi, Phu Tử (thầy) quả nhiên không nói sai, chúng ta cũng chỉ là muốn một chút xíu đồ ăn, ngươi cũng không bằng lòng.” Nghiêm Vũ cũng không thấy tức giận. Ngược lại là giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhạo Tịch Nguyệt.


“Xem người lớn như đậu đỏ ngươi đấy, chính là tiểu nhân. Vậy xem ra, Phu Tử quả nhiên không nói sai.” Tịch Nguyệt đánh trả.
Nghiêm Gia cười híp mắt: “Tiểu nhân là vì người phẩm cách thấp kém. Mới không phải nói đứa bé nhỏ như chúng ta vậy.”
Hắn cũng có ngoan ngoãn nghe giảng.
Hu hu!


Hôm nay hai đứa bé này lại xe thành một sợi dây thừng rồi (hợp lại với nhau).
“Vậy ta chưa từng đi học đường, ta chỉ cảm thấy, là hình dung các ngươi chăng!” Chơi xỏ lá.
Nhìn bộ dáng nàng như thế, hai người bạn nhỏ liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái: “Trẻ nhỏ không thể dạy mà.”


available on google playdownload on app store


Từ Tiểu Nghi không nhịn được, ở bên cạnh bèn bật cười hì hì một tiếng.


Vốn cho là hai cái đứa bé này không dễ tiếp xúc, hôm nay nhìn bọn hắn tiếp xúc với Thuần Chiêu Nghi, lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ là cũng không trách cho bọn họ thích tới Khánh An cung, nếu như là nàng, tất nhiên cẩn thận chú ý hầu hạ, làm sao giống như Thuần Chiêu Nghi vậy.


Có lẽ hai cái đứa bé này cũng thích cuộc sống tuỳ tiện thoải mái như vậy đi.
Trong chốc lát, chỉ thấy Hạnh Nhi và Xảo Ninh bưng mấy món ăn vào cửa, cũng không chỉ có thủy tinh đông, tôm viên Phù Dung, còn có mầm tỏi tươi màu xanh lá xào chay, Quế Hoa Cao tinh xảo. Hoàng kim tô bề ngoài vô cùng ngon.


Hai đứa bé a ô một tiếng, bèn bắt đầu ăn như hổ đói, không thấy chút nào quý khí hoàng tử, cung nữ đi theo hai hoàng tử cười yếu ớt.
“Lúc trước hai hoàng tử chơi bên ngoài, nói là có chút đói đói rồi.” Đây coi như là giải thích.


Tịch Nguyệt vẫn rất có cảm tình đối với mấy cung nữ sát người này của hai hoàng tử, Thái hậu chú ý chọn người tại sao có thể không tốt chứ.
Từ Tiểu Nghi vừa nhìn, thủy tinh đông trong cung của Thuần Chiêu Nghi quả thật khác biệt với trong cung, đây chắc là người trước đó làm ra.


Thấy ba người này ở chung vô cùng hài hòa, Từ Tiểu Nghi nhàn nhạt cúi đầu, chính là nói thoái thác phải về cung chuẩn bị chút.
Hai tiểu hoàng tử này đã tới, Tịch Nguyệt cũng không có thời gian chiêu đãi Từ Tiểu Nghi, chính là gật đầu đồng ý.


Đợi Từ Tiểu Nghi rời đi, Nghiêm Vũ để đồ ăn xuống, nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.
“Nàng ta tới làm gì.” Hỏi đến là nghiêm túc!
Tịch Nguyệt dùng khăn lau miệng nhỏ nhắn bóng mỡ của hắn: “Nàng ấy cũng là không có việc, tới đây ngồi một lát.”


Sau khi đứa nhỏ nghe thì nhíu mày, nhìn nàng: “Ngươi không cần luôn để cho người khác bận tâm. Phải học được phân rõ người tốt xấu, cũng không biết là nàng ta có phải là một người tốt hay không, ngươi lại có muội muội, thiết thực cần cực kỳ cẩn thận.”


Lời này nói giống như nghiêm chỉnh, Nghiêm Gia bên cạnh nghe ca ca của mình nói như vậy, cũng gật đầu theo.
Cũng không để đồ ăn xuống, trong miệng lầm bầm: “Ca ca nói đúng.”


Tịch Nguyệt tất nhiên sẽ không làm trái với tấm lòng tốt của đứa bé, đè nén xúc động muốn cười trong lòng mình, cũng nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi. Về sau sẽ chú ý.”
Thấy nàng đáp cũng coi như là nghiêm túc, Nghiêm Vũ cười gật đầu.
Bắt đầu tiếp tục ăn.


Mấy cung nữ đều cúi đầu, nhìn bả vai rung động chính là hiểu, tất nhiên là cảm thấy xảy ra mới vừa rồi kia vô cùng buồn cười.
“Tối nay các ngươi cũng đi tham gia bữa tiệc sao?” Năm trước thì cũng không có.
Nghiêm Vũ lại ngẩng đầu, con mắt lóe sáng lên, lại nhìn Nghiêm Gia, quả nhiên cũng là như thế.


Nghiêm Vũ mở miệng: “Phụ hoàng nói hai chúng ta đều khá là nghe lời, cho nên có thể đi.”
Trong lời nói mềm dẻo và vui mừng rõ ràng.
Tịch Nguyệt cũng vui mừng cho hai đứa bé này, tối thiểu, hiện nay Cảnh đế đối xử với bọn hắn thân thiết không ít so với thường ngày.


“Vậy ăn nhiều một chút, ta nói với các ngươi nha, trong tiệc này thế nhưng rượu và thức ăn cũng chưa chắc hợp khẩu vị của các ngươi, trước kia ta chính là đều ăn no rồi mới đi, hơi lót dạ được rồi.”


Hai đứa nhỏ có chút nghi ngờ. Có điều cũng là gật đầu, Thuần Chiêu Nghi cũng sẽ không lừa bọn họ.
***
Phó gia, thư phòng.
Phó tướng ngồi bên bàn đang sao chép gì đó, hình như Phó Cẩn Du bên cạnh rất vui mừng.
“Phụ thân, nghe nói tối nay Vũ Nhi cũng sẽ tham gia bữa tiệc.”


Phó tướng cũng thoáng lộ ra nụ cười, tuy rằng hắn đã già, nhưng vẫn có thể thấy được tuấn lãng lúc còn trẻ.
Cũng có thể nhìn ra được, hắn cũng không thường cười.
“Ta đã hai năm rồi không gặp hắn.” Phó tướng đặt bút xuống. Nhìn con trai thở dài nói.


Phó Cẩn Du gật đầu, hắn cảm giác làm sao mà không phải vậy.
“Cũng không biết đứa nhỏ kia có cao lớn hơn chút hay không, không biết hắn còn có nhận biết ta hay không.”


Phó tướng nghe lời nói này, ánh mắt nhìn về phía một bức họa trên tường trong phòng. Đó là một bức tranh mĩ nữ, có điều kỳ lạ là tranh này vẽ lại là bóng lưng cô gái.
Mưa bụi dày đặc, bóng lưng cô gái áo hồng che dù đi về phía trước.


Phó Cẩn Du nhìn theo ánh mắt phụ thân, thấy phụ thân lại nhìn bức họa kia thì thở dài.
“Dù là có nhận biết hay không, hắn cũng trải qua rất tốt. Dù là Thái hậu hay là hoàng thượng cũng sẽ không xử tệ với đứa bé này.”
Phó Cẩn Du gật đầu, đương nhiên hắn cũng biết được.


Thấy phụ thân vẫn đờ đẫn nhìn tranh kia, cuối cùng Phó Cẩn Du không nhịn được mở miệng: “Phụ thân, rất nhiều chuyện đã qua. Phụ thân tội gì vẫn làm khó mình như vậy.”


“Ngươi còn trẻ, không biết được, có vài sai lầm, chính là kết thúc một đời cũng khó trả lại. Nếu như không phải năm đó, vì sao lại có Nhân Quả hôm nay.”


Phó Cẩn Du cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết, từ khi hắn còn tấm bé, cha mẹ chính là Tương Kính Như Tân, mỗi lần phụ thân lại ngồi ở thư phòng, nhìn bức họa kia. Khổ sở rõ ràng giữa hai lông mày.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.


“Lão gia, Đại công tử, phu nhân cầu kiến.”
Người tới chính là Phó phu nhân.
Phó Cẩn Du vội vàng qua mở cửa, chỉ thấy mẫu thân hắn đứng ở cửa.
“Sao mẫu thân tới đây?”
Bèn vội vàng tránh thân thể ra, Phó phu nhân mặc bộ áo gấm, ung dung hào hoa phú quý.


Thị nữ bên cạnh cũng không đi vào cửa theo, ngược lại là đóng cửa từ bên ngoài.
“Gặp qua lão gia.”
“Có chuyện gì?”
Phó Cẩn Du đứng bên cạnh, đã quen hình thức ở chung như vậy của cha mẹ.


Phó phu nhân gật đầu: “Tối nay hoàng thượng thiết yến, cũng không biết Vũ Nhi sẽ đi hay không. Lão gia, ta cầu xin cho Vũ Nhi một tấm bùa bình an, nghĩ nếu như lão gia có cơ hội, thì đưa cái này cho đứa bé. Cũng coi là một phần tấm lòng bà ngoại ta đây.”


Phó tướng nhìn phu nhân lấy bùa bình an ra, nhíu mày một cái, lắc đầu: “Thôi đi.”
Phó phu nhân thấy hắn như thế, cô đơn một chút.
Lại nói “Một năm qua lão gia hết sức bồi dưỡng Cẩn Nghiên, nhưng qua hết năm thì lúc tuyển tú sắp tới để cho nàng ta vào cung?”


Phó tướng nhìn phu nhân một cái, gật đầu.
Phó phu nhân có chút kích động: “Lão gia, chẳng lẽ ngài không quan tâm Dao Nhi sao? Ngài như vậy, bảo Dao Nhi làm sao tự xử? Rốt cuộc ngươi có coi nàng là con gái ngươi hay không? Cẩn Nghiên chỉ là một thứ nữ, ngươi lại muốn cho nàng ta vào cung để Dao Nhi ngột ngạt?”


“Đủ rồi.” Vẻ mặt Phó tướng không vui.
“Nếu như ta không xem nàng là con gái, ngươi cho rằng nàng còn có thể sống được? Lúc nàng làm hại Tú Nhi chưa từng nghĩ các nàng là tỷ muội ruột thịt?” Phó tướng nhắc tới con gái lớn, khổ sở nhắm nghiền hai mắt.


Phó phu nhân cũng lại lui ngay về phía sau mấy bước.
Rất lâu: “Nhưng, nhưng, nhưng Tú Nhi đã mất, Dao Nhi, tuy là Dao Nhi sai rồi, nhưng nàng vẫn là con gái chúng ta đấy!”
Nếu như Phó gia có hai đứa con gái vào cung cùng lúc, vậy Dao Nhi nhất định sẽ không trôi chảy giống như ngày hôm nay đâu!


Không nói cái khác, nhìn chị em Bạch gia, chị em họ Thẩm gia, người nào không phải lưới rách cá ch.ết?
Vừa quay đầu nhìn Phó Cẩn Du: “Du nhi, Dao Nhi là muội muội ruột thịt của ngươi. Cẩn Nghiên cũng chỉ là thứ muội của ngươi.”
Phó phu nhân hy vọng nhận được con trai ủng hộ.


Nhưng Phó Cẩn Du cũng chỉ yên lặng cúi đầu, rất lâu: “Mẫu thân, Dao Nhi tuy là muội muội ruột thịt của ta, nhưng mà, lòng dạ nàng như thế, khó thành người tài. Ngược lại, Cẩn Nghiên tuy là thứ xuất nhưng về một chút trái phải rõ ràng cũng hiểu chuyện. Mẫu thân, Phó gia chúng ta, không chịu được giằng co.”


Có một số việc mẫu thân không hiểu nhưng hắn lại hiểu, tương tự đều là muội muội, tuy một là ruột thịt, một là di nương sinh ra, nhưng dù là thái độ làm người hay là rõ ràng phải trái, Cẩn Nghiên cũng thích hợp với hoàng gia.


Cẩn Dao, tuy là mấy ngày này Cẩn Dao hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng chỉ riêng một điểm nàng * hoàng thượng này, chính là nhất định sẽ không lâu dài trong cung.


“Làm sao các ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy? Dao Nhi, Dao Nhi của ta làm thế nào? Đồ đĩ nhỏ đó có cái gì tốt, các ngươi đều bảo vệ nàng ta như vậy.” Phó phu nhân tức giận không ngớt.


“Có cái gì tốt? Được, ngươi đã hỏi, ta sẽ nói cho ngươi biết, Dao Nhi không để ý Tú Nhi có thai mà hạ độc cho nàng, đã dẫn tới Tú Nhi khó sinh, ta đã thất vọng đối với đứa con gái này. Nếu như không phải tuổi Cẩn Nghiên còn nhỏ không thể vào cung, ngươi cho rằng ta sẽ để nàng ta vào cung. Còn nữa, nàng ta vì tranh với Đức Phi, tự tay bỏ đi con của mình, cô gái như vậy, Phó gia ta không dám dựa vào. Hôm nay chính là có thể vì chuyện này hại tỷ tỷ và con của mình, ngày khác sao sẽ không vì chuyện khác hại ta và ngươi? Cẩn Nghiên có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuy là thứ nữ, nhưng mà cũng suy nghĩ khắp nơi cho Phó gia. Phó gia không thể bại trong tay ta, cũng không thể bại trong tay Du nhi. Chúng ta lại liều mạng tìm chỗ dựa cho Phó gia, mà Dao Nhi thì sao, chỉ lo tư tình nam nữ. Ta hết lòng dạy con gái lại không bằng một Thẩm Tịch Nguyệt. Ngươi nói, ta có thể không vứt bỏ nàng ta sao?”


Khóc một lúc lâu, Phó phu nhân ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía Phó tướng: “Phó gia này chính là quan trọng với ngươi như vậy? Đến tột cùng là ngươi xem trọng Phó gia, hay là xem trọng nàng?”


Phó Cẩn Du thấy cha mẹ cãi vả, dàn xếp: “Mẫu thân, Liên gia cũng coi là thế gia, nhưng vì sao trong khoảng thời gian ngắn vậy lại xảy ra nhiều chuyện như thế, ngươi xem hôm nay Kinh Thành còn ai biết Liên gia, còn ai nói tới Liên gia. Chẳng lẽ đây thật sự là bởi vì liền Tú Vân hại đứa bé của Tề phi sao? Thật ra thì cho dù là ngươi, trong lòng cũng nhất định hiểu rõ, hoàng thượng không thích thế gia, đây là khúc nhạc dạo trước khi muốn ra tay.”


Phó phu nhân che mặt khóc thút thít.






Truyện liên quan