Chương 120
Cuối cùng ngày hôm đó cũng qua, năm mới cũng nhanh chóng lướt qua, khi Tịch Nguyệt còn chưa cảm thấy gì thì cũng đã qua tháng giêng, thời điểm ước định của La Lệ Toa và Lục Vương gia cũng sắp đến, ngay cả Tịch Nguyệt cũng hơi chờ mong mọi chuyện tiếp theo.
Nhưng mà nói đến chuyện này, Tịch Nguyệt lại cảm thấy mình không nhìn thấu Cảnh Đế, dù sao lúc trước Cảnh Đế cũng không nói như vậy. Trước kia khi còn không biết diện mạo của La Lệ Toa thì Cảnh Đế đã muốn nạp nàng, hiện giờ xem ta nàng là một mỹ nhân như vậy, sao Hoàng thượng lại thay đổi chủ ý đây!
Nàng không cho rằng nguyên nhân là do La Lệ Toa, dù sao Địch Ngõa cũng phụ thuộc và Nam Thấm, cho dù công chúa Địch Ngõa to gan lớn mật cũng không đến mức này, nhất định là bọn họ đã lén lút thỏa thuận gì đó.
Tịch Nguyệt vừa ăn vừa nghĩ, Cẩm Tâm thấy thế cười hì hì trêu chọc: “Chủ tử như vậy thực là đáng yêu.”
Tịch Nguyệt nhìn điểm tâm trước mặt, chu môi: “Nha đầu ngươi, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, dám cười nhạo ta.”
“Nô tỳ nào dám.” Dường như tâm tình của Cẩm Tâm rất tốt.
Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn nàng: “Đã xảy ra chuyện gì thú vị sao?”
Cẩm Tâm thấy Chu ma ma ở bên cạnh cũng không có phản ứng lớn gì liền cười hì hì mở miệng: “Nô tỳ cũng không phải người biết kể chuyện cười, vẫn là để cho Đào Nhi đến nói cho ngài đi, đương nhiên là có thể để ngài cười thoải mái.”
Tịch Nguyệt phất tay, Cẩm Tâm đương nhiên là hiểu ý nghĩa của hành động này, không bao lâu sau thì Đào Nhi bước vào.
Che miệng nhỏ, cười hì hì.
Hơi gật đầu chào, Chu ma ma này tùy là lão ma ma do Hoàng thượng sắp xếp nhưng cũng không giống những người khác, đối xử với các đại nha hoàn cũng khách khí.
“Nô tỳ tham kiến chủ tử.”
“Đứng dậy đi.”
Chu ma ma liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài, tuy là vào đông nhưng thời tiết hôm nay cũng không tồi.
Nhân tiện đều nghị: “Chủ tử, nô tỳ cả gan có một đề nghị.”
Tịch Nguyệt ừ một tiếng rồi nhìn bà.
Thời tiết hôm nay khá tốt, không bằng chúng nô tỳ bồi người đi tản bộ trong viện một chút? Vừa lúc Đào Nhi cũng có chuyện lý thú, như vậy vừa đi vừa nghe cũng không cảm thấy thời gian qua lâu.”
Lúc này thân thể Tịch Nguyệt đã rất nặng nề, Chu ma ma lo nàng khó sinh nên thường để cho nàng đi lại nhiều một chút, Tịch Nguyệt cũng cực kỳ như nghe lời nhưng dù sao thân thể như vậy, mỗi lần đều đi một lúc đã thấy mệt mỏi.
Chu ma ma cũng là lão ma ma, cũng có cách của mình, lúc này Đào Nhi kể chuyện cười, chủ tử phân tâm đương nhiên sẽ không để ý đến thời gian đi tản bộ.
Coi như là một biện pháp không tồi.
Tịch Nguyệt đồng ý, mấy người chuẩn bị một chút rồi đi tới sân viện.
Hiển nhiên là thời tiết lúc này không thể sánh bằng khí hậu cuối thu mát mẻ khi Tịch Nguyệt mới mang thai nhưng ra ngoài tản bộ vào mùa đông cũng có ý vị khác.
Tịch Nguyệt khoác áo choàng thật dày cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Ngày đông quang đãng, nhìn bầu trời gần như là trong suốt, thỉnh thoảng có một đám mây trắng nhạt bay qua.
Tịch Nguyệt cảm thấy không khí hơi lạnh như trong lành này cũng rất thoải mái.
“Nói cho ta nghe xem có chuyện gì, cũng đã nhịn lâu như vậy rồi.” Tịch Nguyệt nhìn Đào Nhi, nàng ấy vừa rồi không được nói hẳn là hơi sốt ruột rồi.
Đào Nhi cũng cười khanh khách: “Chủ tử, chuyện nô tỳ muốn nói không phải là chuyện của Lục Vương gia và công chúa Địch Ngõa kia sao.”
“Hả...?” Đàm luận về nam nhân ở trong hậu cũng cũng không tốt lắm nhưng mà chuyện về Lục Vương gia và công chúa La Lệ Toa thì lại không cần kiêng kị những thứ này.
Đào Nhi hơi hưng phấn: “Cũng không biết Địch Ngõa là một đất nước như thế nào mà công chúa Địch Ngõa đúng là vô cùng nhiệt tình. Người không biết đâu, bây giờ tất cả mọi người đều truyền rằng ngày đầu tiên khi vào ở Vương phủ công chúa Địch Ngõa đã mặc một thân sa mỏng bước vào thư phòng của Lục Vương gia. Về sau những chuyện như thế cũng nhiều không đếm xuể. Người nói xem, nàng cũng không sợ lạnh sao? Nghe nói lúc đó chỉ mặc y phục ôm ngực lộ lưng, bên ngoài cũng chỉ khoác một cái áo choàng. Sau đó, vài đại nhân có chút quan hệ với Lục Vương gia tới Vương phủ, công chúa Địch Ngõa đi ra tiếp khách, khiến cho Lục Vương gia tức giận đến mức quăng vỡ cả ly trà.”
Bất luận là Tịch Nguyệt hay Chu ma ma thì cũng đề tò mò về vị công chúa Địch Ngõa này, nghe qua cũng cảm thấy thú vị.
“Nô tỳ nghe mấy người trong cũng nói, không ít phu nhân ở bên ngoài cực lực khuyên phu quân nhà mình không tiếp xúc với Lục Vương gia. Người người đều nói công chúa Địch Ngõa này là hồ ly tinh, còn có thể đuổi theo Lục Vương gia từ Địch Ngõa tới kinh thành, khó nói sẽ không nhìn trúng phu quân của các nàng. Dù sao nàng ấy cũng là công chúa một nước, nếu như nhìn trúng phu quân của các nàng thì hạ đường(*) gì đó cũng là tất nhiên.
(*) Hạ đường: Từ chính thất, chính thê hạ xuống làm thiếp.
Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Đào Nhi: “Chuyện này khiến cho ngươi vui đến vậy sao?”
Đào Nhi dậm chân: “Đương nhiên không phải, chuyện này chỉ là một phần, chúng ta không phải là cười chuyện này. Nghe nói hôm nay Chu đại nhân đi Lục Vương phủ, kết quả công chúa La Lệ Toa đó mặc áo bó ngực hở lưng như vậy ra ngoài tiếp khách, Lục Vương gia lúc đó còn chưa tới, khiến cho Chu đại nhân làm người nghiêm cẩn đã hơn 50 tuổi trực tiếp ngất đi. Hiện trường lúc đó rất hỗn loạn.”
Nói xong nở nụ cười khanh khách. Chuyện thú vị như thế này đương nhiên là muốn chậm rãi nói.
Tịch Nguyệt nghe xong cũng cong môi.
Chu gia này cũng là một trong những thế gia của Nam Thấm.
Mà Chu đại nhân này đúng là trợ thủ đắc lực của Phó tướng, cũng là phụ thân của Lục Vương phi đã qua đời, hơn 50 tuổi, là tộc trưởng của Chu gia.
Nhưng mà việc này có thể truyền đến trong cung hoặc là nói cố ý để cho chuyện này càng nháo càng lớn.
Nhưng mà, như vậy thì có chỗ nào tốt?
Tịch Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ nhưng cuối cùng quyết định buông tha, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng, nàng không cần lãng phí tinh lực của mình, cứ xem diễn trò như vậy cũng tốt.
“Chu đại nhân không phải lần lần đầu tiên gặp công chúa La Lệ Toa, điệu múa ngày ấy Chu đại nhân cũng thấy mà, phải không?”
Nam nhân mà, quen dối trá rồi.
Điệu múa ngày ấy La Lệ Toa mặc nhiều hơn thì cũng chỉ là áo ngực và váy dài. Lúc ấy mọi người đều nhiệt tình xem, không thấy ái nói là khó coi, hiện tại là giả vờ rất giống đó.
Đào Nhi nghe xong cũng cười: “Nếu là giả vờ, nếu là giả vờ thì quá là thú vị rồi.”
Tịch Nguyệt cười yếu ớt: “Ta không nói như vậy, ngươi đừng vội suy diễn lung tung lời nói của ta.”
Đào Nhi khẽ đáp: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Mấy người lại đi dạo trong vườn một lúc, nghe Đào nghi nói, Tịch Nguyệt cũng đi được nhiều hơn ngày xưa một chút, Chu ma ma ở bên cạnh âm thầm gật đầu. Như vậy là rất tốt.
Mấy ngày sau khi chủ tớ mấy người đàm luận chính là đến hạn 1 tháng mà Hoàng thượng nói.
Chuyện công chúa Địch Ngõa muốn gả cho Lục Vương gia nói là chuyện công thì lại giống như chuyện nhà, mà nếu nói là chuyện nhà thì lại liên quan đến 2 quốc gia. Cảnh Đế suy tính một phen, cuối cùng vẫn gọi các vị ái khanh đến cùng thương lượng chuyện này.
Các cung phi đương nhiên không cần tham dự nhưng cũng quan tâm đến chuyện này. Các cung nữ cũng rất hiếu kỳ, đều mượn cớ làm việc mà đi qua đi lại bên kia, muốn nghe ngóng được chút chuyện gì đó.
Tịch Nguyệt không buộc Đào Nhi không được đi, trong cung này cũng không ít người hiếu kỳ chuyện này, cho dù Cảnh Đế biết Đào Nhi có đi thì hẳn cũng không coi trọng.
“Chủ tử như vậy cũng không sợ chọc Hoàng thượng mất hứng sao?” Chu ma ma vẫn luôn cảm thấy Tịch Nguyệt còn nhỏ lại thấy nàng đơn thuần đáng yêu nên giúp đỡ nàng nhiều một chút.
Tịch Nguyệt cẩn thận uống cháo tổ yến, giương mắt cười: “Ma ma không cần lo lắng, chuyện này không chỉ có cung của chúng ta tìm hiểu. Hơn nữa chuyện này rất thú vị! Trong cung này, sợ là về sau cũng sẽ không có chuyện hoang đường như vậy nữa.”
Chu ma ma thấy lời đầu tiên cũng có lý nhưng lời cuối cùng lại như vậy liền vội vã ngăn lại: “Ôi chao bà cô của tôi ơi, ngài ngàn vạn lần đừng nói bậy.”
Nếu như lời này truyền ra ngoài tiểu chủ tử cũng sẽ không dễ chịu.
Tịch Nguyệt cúi đầu ăn cháo: “Ta hiểu được, không phải chỉ có hai chúng ta trong phòng sao. Ngươi cũng sẽ không nói ra ngoài. Hơn nữa, ma ma, ngươi không cảm thấy chuyện này hoang đường và buồn cười sao?”
Nam Thấm Quốc đã bao giờ có huyện như thế này!
Chu ma ma nghe nàng nói như vậy, than một tiếng, cũng gật đầu nói: “Đừng nói là chủ tử, nô tỳ đến ngần này tuổi cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy. Còn có công chúa Địch Ngõa kia nữa, sao lại có thể như vậy chứ? Sự là về sau phu nhân các nhà ở kinh thành chúng ta sẽ không để cho trượng phu nhà mình đi đến Địch Ngõa, lại càng không dám cưới nữ tử Địch Ngõa vào cửa. Nghe nói thời điểm mới vào kinh thì cơ thể nàng ta có chút không khỏe, người xem, mặc như vậy có thể khỏe mới lạ!”
Tịch Nguyệt gật gật đầu.
Công chúa Địch Ngõa này lúc mời vào kinh nghe nói có mắc bệnh thương hàn, nhiệt độ của Địch Ngõa cao hơn một chút so với Nam Thấm, nhưng nhập gia tùy tục, trời đông rét lạnh như vậy, công chúa lại mặc như thế, đúng là tự làm hại mình.
Ngược lại, chuyện kia cũng trì hoãn rất lâu, mãi đến lúc chạng vạng thì Đào Nhi mới chạy về tới nơi, nhưng mà nàng biết chủ tử không thích nàng không ổn trọng như vậy nên thả chậm bước chân lại.
Sau khi thông báo xong thì vào nhà, có thể là vì vừa mới chạy xong nên gương mặt nàng hơi ửng đỏ.
“Bên kia có tin tức thú vị gì truyền tới sao?”
Đào Nhi gật đầu đáp: “Còn không phải sao, chủ tử, người không biết đâu, nô tỳ nghe Tiểu Đức Tử hầu hạ ở bên kia nói, thực sự là biến đổi bất ngờ.”
Chu ma ma ở bên cạnh nói: “Biết chủ tử tò mò còn không mau nói.”
Đào Nhi lại thở dốc một hơi: “Lục Vương gia không cưới công chúa Địch Ngõa, công chúa Địch Ngõa gả đến Chu gia rồi.”
Hả?
Tịch Nguyệt ngây người, đừng nói là Tịch Nguyệt, ngay cả Chu ma ma và Cẩm Tâm ở trong phòng cũng ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện là thể nào, lại sao kết cuộc lại như vậy.
“Nghe nói Lục Vương gia khăng khăng không thích công chúa La Lệ Toa, không thể cưới nàng, nhưng mà công chúa La Lệ Toa lại nói hai người đã có phu thê chi thực. Hai bên đều huyên náo ầm ý. Về sau Lục Vương gia cầu xin Hoàng thượng biếm mình là thứ dân, ngài nói chỉ yêu Lục Vương phi đã qua đời của mình, không thể cưới người khác.”
Đôi mắt Đào Nhi mở rất to.
“Sau đó công chúa La Lệ Toa đã nói, không thể vì nàng mà để Lục Vương gia tự hủy hoại mình. Yêu một người đó là muốn tác thành cho người đó, cho nên nàng cam nguyên buông tay Lục Vương gia.”
Tịch Nguyệt gật đầu, đây đúng là trò hay.
“Sau đó thì sao? Tại sao lại đột nhiên gả vào Chu gia.”
“Đây không phải là do công chúa La Lệ Toa này sao? Nàng nói nàng cực kỳ hâm mộ Lục Vương phi đã qua đời, cực kỳ hâm mộ nữ nhân của Chu gia may mắn có thể gả cho người đàn ông tốt như Lục Vương gia, cho nên nàng tự xin gả vào Chu gia.”
Phụt, ngụm trà Tịch Nguyệt vừa uống vào lập tức phun ra.
Cẩm Tâm vội vàng lau cho chủ tử.
Tịch Nguyệt nghe nói như thế cũng mờ mịt khó hiểu.
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?
“Hoàng thượng đồng ý rồi?”
“Đúng vậy. Nghe nói Hoàng thượng đồng ý rồi, nên rất nhanh sẽ ban chỉ xuống!”
“Gả cho người nào của Chu gia?”
Không phải là người đã không còn trong sạch sao? Không phải là đã có phu thê chi thực với Lục Vương gia sao? Vậy gả cho người nào?
“Là ca ca của Lục Vương phi đã qua đời, tiểu Chu đại nhân ở Lễ Bộ.”
Triều đại này có rất nhiều người cùng họ làm quan cho nên quen gọi như vậy để phân biệt.
“Hẳn là hắn chưa từng thành thân phải không? Hơn nữa, Chu đại nhân đồng ý sao?”
Nhưng mà nghĩa lại, cho dù không muốn thì có thể lấy cái ch.ết để phản đối sao? Dù sao ông cũng không phải Lục Vương gia. Mặc dù quan hệ của Lục Vương gia và Cảnh Đế không được tốt lắm nhưng cũng không làm khó nhau quá mức, huống hồ còn có Thái Hậu, bọn họ đương nhiên không giống.
“Phu nhân của Tiểu Chu đại nhân cũng đã qua đời, công chúa nguyện ý làm vợ kế.”
Người trong phòng nghe được lời này thực sự phải cảm thán, đúng là thiên hạ rộng lớn!
Lại có cả chuyện lạ thế này!