Chương 145
Cảnh Đế cũng không công bố với bên ngoài là mình mắc bệnh đậu mùa.
Đương nhiên, nhiều người cũng có thể suy đoán được Cảnh Đế không phải chỉ mắc bệnh thương hàn nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì lại không biết.
Sau khi Cảnh Đế trở về triều đình thì đã có một loạt hành động, đầu tiên là thăng chức cho Chu Nam và Phó Cẩn Du.
Thực ra từ trước thì mọi người đều hiểu rằng Chu Nam là một trong những tâm phúc của Cảnh Đế nhưng mà do Chu Nam còn quá trẻ lại không có gia thế nên chức quan của hắn không cao. Lần này, sau khi trở về kinh thành Chu Nam lại được quản lý tất cả binh mã và việc tuần tr.a kinh thành.
Nếu không phải là vô cùng tin tưởng thì tuyệt đối không thể nào giao những việc này cho một mình hắn.
Còn Phó Cẩn Du thì trở về kinh thành trước Cảnh Đế ba ngày, trước đó hắn đã phụng lệnh Hoàng Thượng ra ngoài làm việc.
Sau khi hắn trở về kinh thành thì được phong làm Chính hị phẩm Đại học sĩ.
Riêng hai thay đổi đó đã khiến cho mọi người kinh ngạc nhưng cho dù như vậy thì cũng không có ai dám phản đối. Một phần là do tính tình của Cảnh Đế, một phần còn lại là do Chu Nam xuất thân hàn môn, tính cách cô độc lạnh lùng, người như vậy cho dù có được thăng quan thì cũng chưa chắc đã tiến được xa.
Mà Phó Cẩn Du lại là con trai của Phó Tướng, lại càng không ai dám chạm vào hắn.
Ngoài hai người này ra thì cha con Thẩm gia cũng được thăng chức.
Phụ thân của Thẩm Quý phi được thăng tới Nhị phẩm còn ca ca của Thẩm Quý phi thì lại được điều đến dưới trướng của Chu Nam, tuy chỉ thăng lên hai cấp nhưng ai cũng hiểu được tầm quan trọng của vị trí này.
Cho dù là Nhị thúc không hề xuất sắc của Thẩm Quý phi cũng được thăng lên ba cấp. Vị trí này cũng không quan trọng nhưng quả thực đã thể hiện Hoàng Thượng rất quan tâm đến Thẩm gia.
Cũng giống như vậy, hai vị thái y cũng được thăng chức.
Lần này Hoàng Thượng xuất cung lâu như vậy mới trở về, mọi người đều suy đoán đã xảy ra chuyện gì. Người khác thì cảm thán may mắn tại sao lại luôn rơi xuống người kẻ khác.
Rất nhiều người đều như vậy, bình thường chỉ nghĩ đến người khác đã chiếm được cái gì, không hề nghĩ tới người ta đã trả giá nhiều tâm huyết đến mức nào để đạt được điều đó.
Vốn mọi người suy nghĩ nhiều nên lời đồn cũng nhiều, nhưng mà chỉ qua vài ba ngày thì có một tin đồn khác được truyền ra.
Nói khi Cảnh Đế tế thiên không phải mắc bệnh thương hàn mà là nhiễm bệnh đậu mùa.
Chính là nhờ Thẩm Quý phi ngày đêm chăm sóc nên mới có thể khỏi hẳn.
Như vậy thì mọi người có thể hiểu được vì sao Thẩm gia lại có thể mới có thể một bước lên mây, vì sao vị trí của nhiều người lại thay đổi như vậy.
Tịch Nguyệt ở trong cung nghe được điều này, nhíu mày khó hiểu.
Nhưng mà nghĩ một lát thì cũng có suy đoán của mình, có thể nào chuyện này là do chính Hoàng Thượng truyền ra hay không.
Dì sao thì lúc đó cũng không có ai dám nói ra sự thật.
Mà những lời đồn này dường như đặc biệt có lợi cho nàng. Mặc dù có chút tự dát vàng lên mặt mình nhưng mà nàng thực sự cảm nhận được đây là do Cảnh Đế làm.
Nàng đỏ mặt nhớ tới đêm hôm đó. Sau khi hai người vận động một phen thì hắn ôm nàng nói phân vị của nàng đã đứng đầu tứ phi rồi, nhanh như vậy đã tiếp tục thăng phân vị thì không thích hợp, nhưng mà hắn sẽ đền bù cho nàng bằng cách khác.
Tịch Nguyệt không rõ vì sao lại phải đền bù, nàng cười, khéo léo từ chối. Không phải là nàng giả vờ mà là thực sự cảm thấy không cần.
Thật không ngờ Cảnh Đế đế lại đền bù bằng cách thăng chức cho người của Thẩm gia.
Cẩm Tâm ở bên cạnh vui mừng nói: “Chủ tử, Hoàng Thượng vẫn rất xem trọng người.”
Tịch Nguyệt nhíu mày: “Những lời như vậy về sau không được nói nhiều nữa. Không phải là Hoàng Thượng coi trọng bản cung. Có lẽ là phụ thân và ca ca đã làm tốt điều gì cho nên mới được Hoàng Thượng khen ngợi. Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì một người trong hậu cung mà trọng dụng người nào trên triều.”
Cẩm Tâm vừa nghe thì sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù Hoàng Thượng quả thực có vài phần tình nghĩa với chủ tử nhưng nàng cũng không thể nói như vậy.
Nghĩ đến Hiền phi kia, không phải là đã có kết cục thê thảm rồi sao.
“Là nô tỳ đã vượt qua quy củ rồi.”
Tịch Nguyệt cười: “Có chuyện mừng đương nhiên là tốt nhưng mà chúng ta cũng cần phải cảnh giác, không được để niềm vui che mờ ý trí. Địa vị càng cao thì người muốn nhà chúng ra sụp đổ càng nhiều.”
Cẩm Tâm gật đầu.
Nghĩ đến chuyện khác, nàng hỏi: “Chủ tử, sáng sớm hôm nay nô tỳ nhận được tin tức trong phủ truyền đến. Nói là muốn tìm cho Uyển Như tiểu thư một hôn sự tốt. Hỏi xem người có chỉ điểm gì không?”
Lúc trước hình như Nhị thẩm cũng đã chọn hôn phu cho Uyển Như rồi. Tuy rằng không được tuyển nhưng dù sao cũng là một trong số những người được vào điện tuyển chọn, hơn nữa còn được Cảnh Đế khen ngợi. Quan trọng nhất là biểu tỷ của nàng ấy hiện tại là phi tử có phân vị cao nhất trong hậu cung, như vậy thì sao có thể không khiến cho người ta đổ xô vào chứ?
Có lẽ là bị tình trạng như vậy làm cho hoa mắt cho nên Nhị thẩm càng ngày càng khủng hoảng, trên phương diện lựa chọn vị hôn phu cho Uyển Như thì cũng khắt khe hơn rất nhiều.
Vốn đã như vậy, hiện nay Nhị thúc lại thăng lên ba cấp, mà phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt cũng thăng tới Nhị phẩm.
Như vậy xem ra Thẩm gia không lo không có lúc hiển hách, trên việc lựa chọn con rể thì lại càng không biết nên chọn thế nào.
“Chuyện này bản cung cũng không có chủ ý gì, bản cung vẫn ở trong thâm cung nội viện này, không biết nhiều về người bên ngoài. Nói ra thì không bằng bọn họ ở bên ngoài. Nhưng mà ta nghĩ vẫn nên lựa chọn một nhà yên phận, gia phong trong sạch thì mới tốt. Không nói đến điều gì khác, chỉ nhìn Uyển Như tính tình đơn thuần nhát gan, bất luận thế nào thì cũng không thể để nàng gả đi mà phải chịu ủy khuất.”
Cẩm Tâm nghe chủ tử nói xong thì gật đầu.
“Nô tỳ hiểu rồi, chút nữa sẽ truyền tin tức ra ngoài.”
“Chuyện này vẫn cần tổ mẫu giải quyết.”
Cẩm Tâm vừa nghe đã hiểu. Quả thực là xem tính tình Nhị phu nhân thì bà có lẽ sẽ tích những nhà giàu có gia thế hiển hách. Nhưng mà so với giàu có hay hiển hách thì nhân phẩm càng quan trọng hơn.
Vẫn là để lão phu nhân quyết định thì ổn thỏa hơn.
Tịch Nguyệt nhìn Cẩm Tâm lui ra, suy nghĩ lại bay xa.
Cưới vợ phải cưới vợ hiền, quả nhiên là như vậy.
Tuy rằng kiếp trước Thẩm gia sụp đổ là do bị giận chó đánh mèo nhưng mà Thẩm Tịch Nguyệt vẫn không thích Bạch Tiểu Điệp luôn ra vẻ hiền lành yếu đuối.
Nàng nhỡ rõ khí đó nàng ta luôn để cho tổ mẫu và ca ca phải hao tâm tốn lực vì nàng ta. Hiện tại cưới Mẫn Vân Ảnh, quả nhiên mọi chuyện cũng khác. Thỉnh thoảng tổ mẫu truyền tin đến cũng khen nàng ấy, cảm thấy nàng ấy quản gia rất tốt.
Mà đại ca Thẩm gia Thẩm Thư Bình vốn là một người do dự không quyết đoán, hiện tại xem ra cũng không tồi, lại càng không chịu thua kém bất kỳ ai.
Tiếp theo lại nghĩ đến chuyện của biểu tỷ, hy vọng mọi chuyện không phức tạp như nàng nghĩ.
“Khởi bẩm chủ tử...” Giọng nói của Hạnh Nhi từ ngoài cửa truyền vào.
Thì ra là Nghiêm Vũ và Nghiêm gia đến thăm nàng.
Tịch Nguyệt nhìn ba đứa bé đang ngủ ngon lành thì cũng biết là hai nhóc con kia không phải là đến thăm nàng.
Tươi tười đón hai cậu bé.
Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia thấy ba đứa bé đều đang ngủ thì khóe miệng hơi hạ xuống, dường như hơi mất mát.
Tịch Nguyệt vội bảo Hạnh Nhi chuẩn bị đồ ngọt.
Xem hai hai cậu nhóc này vừa từ Thượng Thư Phòng tới đây. Hiện tại là tuổi ăn tuổi lớn, hai cậu nhóc đều rất nhanh đói. Tuổi của hai cậu nhóc không lớn, thích nhất là ăn đồ ngọt, lại càng yêu thích tay nghề của Xảo Ninh.
Từ khi sinh ba đứa bé thì Tịch Nguyệt lại không thích đồ ngọt như trước mà ngược lại, nàng thích món ăn thanh đạm một chút.
Nhưng mà tuy Tịch Nguyệt không thích nhưng hai vị tiểu hoàng tử lại vô cùng yêu thích.
Cũng vì như vậy nên mỗi ngày Xảo Ninh đều chuẩn bị một chút đồ ngọt, cho dù Tịch Nguyệt không thích thì vẫn có hai vị tiểu hoàng tử. Hai vị tiểu hoàng tử không đến thì tỷ muộn các nàng cũng rất thích ăn đồ ngọt.
Có người yêu thích tay nghề của mình là chuyện khiến cho Xảo Ninh vui vẻ nhất.
Vì chút nữa hai cậu nhóc phải về Tuệ Từ Cung ăn trưa nên Tịch Nguyệt cũng không cho chuẩn bị quá nhiều.
Không lâu sau, Xảo Ninh bê đồ ăn đã làm xong bước vào. Mở cái nắp hình hoa bách hợp lên thì chính là một chén chè táo đỏ trong suốt.
Táo đỏ kia kết hợp với chén ngọc xanh biếc trong lại càng bắt mắt.
Hai cậu nhóc cũng không khách sáo, vội vàng bưng bát ngọc, không cần người nào hầu hạ, chẳng bao lâu sau hai cái bát đã thấy đáy.
Ợ một tiếng nhỏ nhỏ, Nghiêm Vũ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: “Quý phi nương nương, tại sao các đệ đệ muội muội còn chưa tỉnh?”
Như lúc trước thì giờ này bọn chúng đã dậy rồi, hai nhóc đặc biệt tới thăm chúng mà mấy đứa nhỏ không có lương tâm này lại vui vẻ ngủ say.
Thực ra hôm nay ba đứa bé ngủ hơi muộn, Tịch Nguyệt đương nhiên là không muốn đánh thức chúng.
Nàng dặn dò: “Vũ Nhi và Gia Nhi nhỏ giọng một chút... Hôm nay đệ đệ và muội muội ngủ muộn, có lẽ một chút nữa cũng sẽ không tỉnh đâu.”
Tuy rằng Nghiêm Vũ rất muốn đệ đệ và muội muội tỉnh lại nhưng cậu bé là một người hiểu chuyện, gật gật đầu.
“Ta biết rồi.” Cậu bé dùng giọng nói mềm mại nói.
Ngồi trên giường, cậu bé cảm thán: “Không biết là mấy đứa bé này khi nào mới lớn lên.”
Tịch Nguyệt bật cười: “Chính Vũ Nhi và Gia Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ, còn cảm thán khi nào bọn chúng mới lớn lên?”
“Bọn ta đương nhiên là đã trưởng thành rồi, không phải là em bé một tuổi.”
Tịch Nguyệt nghe cậu nói những lời này thì càng cười tươi hơn.
“Vậy, nếu không phải là em bé một tuổi thì tại sao hai người còn không cao bằng ta? Vì sao lại phải đi Thượng Thư Phòng học tập?”
Qủa nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Vũ đỏ ửng lên. Qúy phi nương nương này, lúc nào cũng như vậy, rất thích bắt nạt và trêu chọc bọn họ, đúng là đáng giận!
“Nếu ngươi cứ có dáng vẻ này thì phụ hoàng sẽ không thích ngươi đâu.” Cậu bé nghêm túc nói.
Nghiêm Gia ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Qúy phi nương nương này đúng là quá kỳ lạ rồi.
Tịch Nguyệt nhíu mày: “Hả? Thật không? Nhưng mà, tại sao ta lại cảm thấy phụ hoàng của hai người thích ta nhất vậy?”
“Không biết xấu hổ.” Hai cậu bạn nhỏ đồng thời châm chọc nói.
Tuy rằng Thẩm Qúy phi nương nương là đáng giận nhất, không biết ninh nọt nhất nhưng mà hai cậu bé cũng thích đến Khánh An Cung nhất. Hai cậu luôn cảm thấy Thẩm Qúy Phi sống động hoạt bát như thế này rất thú vị. Ba đứa bé bướng bỉnh nghịch ngợm kia cũng rất đáng yêu.
“Không phải là hai người ghen tị chứ?” Tịch Nguyệt đưa mắt liếc hai cậu bé.
Thấy dáng vẻ của nàng, Nghiêm Vũ thở dài như người lớn: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy chứ! Thật là nhàm chán! Ta thực sự không rõ vì sao phụ hoàng lại sủng ái ngươi như vậy, rõ ràng là vừa ngốc vừa không đáng yêu.”
Dáng vẻ này thực giống như đang tiếc hận cho phụ thân của mình.
Tịch Nguyệt đưa tay che khóe môi đang cong lên, quay đầu đi.
Hai cậu bé cảm thấy nơi này thú vị, thực ra Tịch Nguyệt cũng cảm thấy như vậy. Trong cung này chỗ nào cũng là mưu toan tính toán, chơi đùa với hai đứa trẻ không có tâm cơ này thực sự là một chuyện rất tốt đẹp!
Lại nhìn Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia. Nghiêm Vũ lúc trước luôn chờ đợi được phụ thân quan tâm, hiện nay tuy Cảnh Đế thay đổi không nhiều nhưng cũng đã khiến cho cậu bé rất vui vẻ. Về sau còn có ba đứa bé kia, mỗi ngày của Nghiêm Vũ lại càng thêm bận rộn. Hiện tại, theo như Tịch Nguyệt thấy thì vị trí của Cảnh Đế trong lòng cậu bé cũng đã xếp dưới Tiểu Kiều Kiều rồi.
Còn Nghiêm Gia, vì liên quan đến Đức phi cho nên cậu bé nhát gan hơn trước rất nhiều, nhưng cho dù như vậy thì khi đi bên cạnh Nghiêm Vũ thì cũng rất vui vẻ.
Không có Đức phi ở giữa gây xích mích, quan hệ của hai huynh đệ bọn chúng tốt hơn rất nhiều.
Đại khái trẻ con đều như vậy, đều tò mò với những đứa trẻ nhỏ hơn mình.
Hiện tại có Tiểu Kiều Kiều, Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi, hai đứa bé này cũng vì vậy mà thực sự có dáng vẻ của đại ca ca.
Tịch Nguyệt không phải là hy vọng tất cả những điều này trở thành đã lót đường cho tương tai của con mình. Nàng chỉ hy vọng con của mình và huynh đệ của chúng không giống như huynh đệ Cảnh Đế.
Cho dù hiện tại đã trưởng thành như vẫn còn thương tích. Người khác không hiểu nhưng Tịch Nguyệt là hiểu rất rõ sự tổn thương của Cảnh Đế.
Gia đình đế vương tuy nhiều mưu toan tính toán nhưng nếu như từ nhỏ đã được dạy dỗ thì hẳn là có thể ở chung hòa thuận.
Không chỉ riêng mấy đứa bé của nàng, cả Vũ Nhi và Gia Nhi đáng yêu cũng phải vui vui vẻ vẻ, không cần tính kế mà lớn lên.