Chương 32: Hội Đèn 1
"?"
Hạ Thanh chưa từng gặp trường hợp bắt mình phải hỏi.
Tại sao giữ cậu lại, chẳng lẽ không phải là vì không đuổi đi được à?
Ban đầu cậu xuất hiện bên cạnh Lâu Quan Tuyết với hình tượng ác quỷ âm hồn bất tán đấy còn gì.
Vấn đề khỉ ho gì đây không biết.
Chẳng qua tối nay bầu không khí trò chuyện giữa hai người cũng khá hòa hợp, Hạ Thanh yên lặng nuốt lời cà khịa xuống, cặp con ngươi nâu nhạt nhìn hắn với vẻ lạ lùng, gật đầu ngoan ngoãn, rồi từ tốn hỏi: "Ồ, tại sao?"
Lâu Quan Tuyết dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu, ánh mắt dưới ánh trăng u ám khó lường.
Rất lâu sau, khẽ cười một tiếng, thu sáo cốt vào trong tay áo, lười biếng trả lời: "Khả năng là bởi giữ ngươi lại rất vui."
Vui bà cố.
Hạ Thanh đã không còn bị lời này chọc tức thêm nữa, mặt lạnh như tiền, coi làm gió thoảng bên tai.
Lâu Quan Tuyết nghĩ nghĩ, nói: "Hạ Thanh, ngươi thật sự cho rằng mình là quỷ hồn thì có thể không sợ điều gì sao?"
Hạ Thanh nghịch xá lợi trên tay: "Ta không ngu như vậy."
Lâu Quan Tuyết: "Ừm?"
Hạ Thanh: "Ngươi toàn xem mấy thứ kỳ kỳ cục cục, ai biết có loại nào làm ta hồn phi phách tán không cơ chứ."
Lâu Quan Tuyết sửng sốt chốc lát, tâm tư chớp biến, chậm rãi mỉm cười: "Vậy thì, ngươi đây là chắc chắn ta sẽ không động vào ngươi?"
Hạ Thanh cũng ngẩn người, ngón tay mân mê sợi dây đỏ, sau đó bắt đầu phiền não: "Ngươi đủ chưa.
Rốt cuộc là chúng ta ai lắm vấn đề hơn?"
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu một hồi, khóe môi cong nhẹ, nhàn nhã ung dung, nói thật dịu dàng: "Lần sau có câu hỏi nào ngươi không muốn trả lời, ngươi đều có thể im lặng không đáp.
Ta sẽ không ép ngươi, đừng nóng giận."
Giọng điệu trầm nhẹ như đang dỗ dành trực tiếp khiến Hạ Thanh dựng ngược tóc gáy.
Đệt.
Lâu Quan Tuyết tên này tuyệt lắm!
Cậu bước nhanh về phía trước, không muốn quan tâm tới hắn nữa.
Bệ hạ bỏ đi ngay giữa xuân yến, để lại văn võ bá quan và các quý nữ vọng tộc trố mắt nhìn nhau, thấp thỏm trong lòng, mà không dám lên tiếng.
Về phía điện Tịnh Tâm, quả nhiên Yến Lan Du không có phản ứng gì, vẫn nguyên dáng vẻ dịu dàng nhân hậu, dựa vào phượng tháp, nhấp chung trà, giọng điệu thanh nhã.
"Quan Tuyết rời đi giữa chừng, có phải là vì không ưng ai trong buổi tiệc không?" Bà ta đặt chung trà xuống, cười nói: "Có điều từ nhỏ ngươi đã không giống mọi người, sống trong hoàng cung, thường hay bắt gặp tiểu thư khuê các, sợ là đã sớm sinh tâm phiền chán, thích những cô gái tính tình cá biệt."
Bà ta lại nói: "Nhiều năm như vậy, mà vẫn không thấy cạnh ngươi có người.
Mấy hôm trước có nghe ngươi dẫn về một thiếu niên, làm sao không mang tới cho Mẫu hậu xem một chút."
Lâu Quan Tuyết hời hợt: "Hắn không muốn ra ngoài."
Nụ cười của Yến Lan Du chưa từng suy giảm: "Là vậy sao, xem ra vẫn còn là một đứa bé thẹn thùng.
Trương công công thưa hắn là do ngươi mang về từ chốn dân gian, quả nhiên lời ai gia nói trước kia không sai, so với các tiểu thư yêu kiều được dưỡng ra từ dòng dõi thư hương, có lẽ dân chúng thành thị vẫn hợp lòng ngươi hơn."
Lâu Quan Tuyết chờ bà ta nói câu kế tiếp.
Yến Lan Du cũng lập tức rẽ sang chủ đề mới: "Vừa dịp Đại tế tư trở về, mang tới tin tức đại trận hàng yêu, giải quyết vấn đề nước Sở khốn đốn trăm năm, cũng coi như là chuyện lớn, chi bằng hạ lệnh cho cả thành Lăng Quang, khắp nơi khắp chốn tổ chức tiệc mừng, ngươi thấy thế nào?"
Bà ta nói: "Đến lúc đấy chợ đêm khai hội, phỏng theo Tết Nguyên Tiêu, châm đèn dâng Phật, lên lầu cúng tế.
Nhất định phố phường sẽ sôi nổi ồn ào, người đến người đi, đa phần là các thiếu nữ xuân thì đi ngắm đèn hoa, ngươi cùng tham dự, cũng có thể lựa một hai người."
Lâu Quan Tuyết: "Theo lời Thái hậu thu xếp."
Yến Lan Du gật đầu, cười nói trong ánh nến hương đàn: "Tuổi ngươi cũng đã quá mười lăm, cần đặt chuyện nối dài huyết mạch họ Lâu lên hàng đầu.
Đại tế tư nói hắn vẫn đang sắp trận, cứ thế này cũng phải chờ thêm một tháng, hy vọng khi ấy có thể đồng thời tiến hành lập đời sau, cũng coi như song hỷ lâm môn của nước Sở ta rồi."
Xuân yến hoàng gia không tuyển được người phù hợp, Yến Lan Du không vội, dứt khoát mở rộng thành chuyện vui toàn thiên hạ.
Tin tức này truyền ra, toàn bộ gái trai trong thành Lăng Quang đều chấn động, đầu đường cuối hẻm đều đang bàn chuyện Bệ hạ tuyển phi, thậm chí đã át luôn cả đề tài về tu sĩ tụ tập trong thành.
"Nói vậy là, hội đèn hôm ấy, chúng ta sẽ có cơ hội được nhìn thấy phong thái của Bệ hạ rồi?!"
Câu chuyện này được bàn tán không ngừng trong khắp các quán trà quán rượu.
"Nghe danh châu ngọc Lăng Quang đã lâu! Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ!"
"Ha ha ha ta sợ ngươi chẳng còn mạng mà nhìn rõ ấy chứ."
"Ngươi chỉ toàn nói gở, bao nhiêu người ở đây đều nhìn đấy! Chẳng lẽ Bệ hạ lại có thể lùng hết cả đám người đặc biệt tìm ta giết à?"
"Chậc, ta thì lại tò mò về thiếu niên đi cùng Bệ hạ tới lầu Phong Nguyệt hơn."
"Ta cũng tò mò, nghe nói còn khiến cả cậu sáu nhà họ Vệ mất hồn mất vía, chắc sẽ không kém Tuyền Già vừa qua đời đâu."
"Chậc chậc chậc, không biết là tuyệt sắc giai nhân như thế nào."
Lục lang họ Vệ gần đây quả thật đang mất hồn mất vía, nhưng không phải bởi vì tuyệt sắc giai nhân bên người Bệ hạ.
Kể từ khi rời cung lần trước, hắn ta cứ như bị người giật mất hồn.
Vệ Thập lục nương tới trả lệnh bài, bị dáng vẻ của hắn ta làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy Vệ Lưu Quang ngồi trong đình giữa sân phủ Quốc công, thẫn thờ ngả lưng ra ghế, quạt xếp đặt trên bàn đá, ánh mắt trên mây, ngồi đó suy ngẫm đời người.
Vệ Thập lục nương xoa xoa lệnh bài, bước đến trước mặt hắn: "Vệ Lục? Vệ Lục!" Nàng gọi mấy tiếng không thấy đối phương tỉnh lại, nhất thời giương cao giọng, cầm lệnh bài ra sức lay lay trước mặt hắn, xẵng giọng: "Vệ Lục! Huynh nghĩ cái gì đấy, muội đứng lù lù thế này mà huynh không thấy hả?"
Vệ Lưu Quang ngước mắt, hờ hững liếc nàng một cái, tinh thần không tốt, uể oải khoát tay: "Tìm tên đàn ông nhà ngươi đi, chớ làm phiền đường ca của ngươi."
Vệ Thập lục nương cười tinh quái, vén váy ngồi xuống, chống má nũng nịu: "Muội không tìm, đàn ông nào chứ.
Thiên hạ này còn có người đàn ông nào quan trọng hơn Lục ca của muội?"
Vệ Lưu Quang bị dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng làm cho nổi da gà da vịt toàn thân, tuy nhiên bình thường ở nhà hắn cũng đối xử với các đường đệ đường muội không tồi, thế nên cũng không nổi giận.
Chỉ liếc nàng một cái, mỉa mai: "Lần trước muội bảo ta giả gái thay muội đi gặp Lâu Quan Tuyết cũng không nói như vậy."
"Đấy không phải ý kiến của chính huynh à? Huống hồ huynh cũng có đi đâu? À, hôm đấy huynh vào cung không bị đại bá bắt quả tang đấy chứ."
Hiếm có lúc Vệ Thập lục nương có chút lương tâm, chột dạ hỏi han.
Vệ Lưu Quang mặc kệ nàng, ánh mắt phóng ra xa, lại chìm đắm vào trong thế giới của mình.
"Vệ Lục!" Vệ Thập lục nương là đích nữ nhỏ tuổi nhất của nhà họ Vệ, là hòn ngọc quý trên tay Vệ Thái phó.
Thuở nhỏ cũng được lớn lên trong muôn ngàn sủng ái, vì vậy khó tránh khỏi có chút bướng bỉnh và nhõng nhẽo.
Thấy Vệ Lục không để ý tới mình, nàng dứt khoát cúi người, giật giật tóc hắn.
"Vệ Lục, muội đang quan tâm huynh cơ mà! Huynh có thái độ gì đấy?"
Vệ Lưu Quang đau nhẹ răng toét miệng, giành lại tóc mình khỏi tay cô nhóc không coi huynh trưởng ra gì này, phẫn nộ: "Không biết lớn nhỏ, muội đúng là bị Tam thúc chiều đến độ không biết trời cao đất dày!"
Vệ Thập lục nương thu tay về, cười hì hì: "Ai bảo huynh không để ý muội."
Vệ Lưu Quang vừa mới thoát khỏi dòng suy tưởng, bỗng hỏi: "Vệ Niệm Sênh, nếu một ngày không còn ai cưng chiều muội nữa, muội sẽ trở nên thế nào?"
Vệ Niệm Sênh chớp mắt một cái: "Ý huynh là huynh ấy hả?" Nàng cười tươi rói: "Huynh không chiều ta, ta còn có cha ta, ta còn có Cố lang, sẽ không có ngày huynh nói."
Vệ Lưu Quang cầm quạt xếp, tức tối quạt mấy cái, cười khẩy: "Muội tự tin vậy hả? Lục ca nhà muội thâm nhập nhân gian còn có chuyện gì chưa từng chứng kiến! Chưa biết chừng muội gả cho Cố lang sẽ gặp ngay mẹ chồng ác độc, tính nết muội lại còn hư hỏng quen được nuông chiều người gặp người ghét.
Đến lúc đấy mẹ chồng không ưa, trượng phu chán ghét, hàng ngày chỉ có thể đau buồn ngồi ngoài cổng phủ lựa tiểu thiếp cho Cố lang nhà muội."
Vệ Thập lục nương: "..."
Vệ Thập lục nương tức muốn giương nanh múa vuốt: "Vệ Lưu Quang huynh muốn ch.ết àaaaaaa!!"
Vệ Lưu Quang tiếp tục thiếu đòn: "Lại nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà họ Vệ cũng kệ thây muội, muội chỉ có thể khóc đến nghẹt thở một mình chốn khuê phòng."
Vệ Thập lục nương: "Nhà ngươi câm miệng cho ta a a a a!"
Vệ Lưu Quang thu quạt xếp, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, hỏi: "Vậy thì, Vệ Niệm Sênh, nếu có một ngày muội mất đi tất cả, thì muội sẽ trở nên như thế nào."
Vệ Thập lục nương lườm hắn, lạnh lùng đáp: "Muội có thể trả lời câu hỏi này, nhưng trước tiên huynh phải nói cho muội biết, vừa rồi huynh suy nghĩ điều gì."
Vệ Lưu Quang nghe đến đây tâm trí lại lửng lơ.
Hắn ta nhấp miệng, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta gặp một người nọ trong cung, tiếng khóc của người này, khiến cho lòng ta khó chịu."
Khó chịu đến mức trái tim vẫn còn đau nhức.
Vệ Thập lục nương gật đầu một cái: "Ồ.
Thì ra huynh vừa ý một người không nên vừa ý."
Vệ Lưu Quang thở phì phò, siết chặt cây quạt: "Cái gì gọi là không nên vừa ý."
Vệ Thập lục nương thuận tay cầm hạt dưa trên bàn: "Chẳng thế thì sao, trong hoàng cung không phải toàn người của Bệ hạ à? Đừng nói huynh nhìn trúng một thái giám đấy nhé."
Vệ Lưu Quang: "..." Miệng chó không mọc được ngà voi.
Vệ Lưu Quang lạnh mặt: "Được rồi ta nói xong rồi.
Muội mau trả lời ta, nếu muội mất hết tất cả, thì sẽ ra thế nào."
Đêm đó vì né tránh Tam thúc, hắn ta xông vào một gian phòng nhỏ, bất ngờ gặp được một thiếu niên ngoại hình gần giống với người đàn bà từng cứu mình trong ký ức.
Thiếu niên đã khóc rất lâu.
Vệ Lưu Quang nghe tiếng khóc buồn rầu tủi hờn bất lực của cậu ta, trái tim thắt lại, đau xót cõi lòng.
Một kẻ lãng tử phong lưu chốn tình trường đã lâu như hắn, nghe âm thanh ấy cũng phải thấy đau đớn bi ai.
Từ trong tiếng khóc của cậu ta, Vệ Lục biết được mấy năm trước cậu ta vẫn là Tiểu hoàng tử được yêu chiều nhất nước Lương, hiện giờ nước mất nhà tan, trực tiếp lưu lạc thành hạ nhân hèn mọn nhất, bàn tay cũng chi chít vết thương.
Thiếu niên nói cậu ta mất hết rồi.
Chỉ trong một đêm từ Tiểu hoàng tử chúng tinh phủng nguyệt trở thành tiểu thái giám mặc người xâu xé.
Cậu ta nói, thế giới này không còn ai có thể tin cậy được nữa, cũng không còn một ai bằng lòng quan tâm đến cậu.
Cậu ta không còn gì hết.
Hôm nay Vệ Lưu Quang nhìn Vệ Niệm Sênh phóng khoáng ngang tàng, không khỏi suy nghĩ, thiếu niên ấy trước kia chẳng phải cũng kiêu ngạo tự do, không lo không buồn như vậy hay sao.
Nghĩ đến đây hắn lại càng thêm đau lòng.
Vệ Thập lục nương nói chuyện giữ lời, cũng nghiêm túc suy tư hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Chúng ta là đường huynh muội, nếu ta mất hết không còn gì, thì khả năng huynh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy."
"Huynh hoành hành khắp thành Lăng Quang lâu như vậy, có không biết bao nhiêu kẻ thù, chắc hẳn sau khi sa sút sẽ có rất nhiều người quay lại trả thù, chưa kể bây giờ còn vừa mắt người của Bệ hạ, thê thảm quá đấy Vệ Lục.
Bị đánh đập mỗi ngày, lại còn bị tình yêu làm cho thương tổn."
"..."
Vệ Lưu Quang giận không nén nổi: "...!Ta hỏi ngươi không ai nuông chiều thì sẽ như thế nào! Không phải ta!"
Vệ Thập lục nương cũng bị hắn chọc tức: "Muội còn có thể làm gì nữa! Không nuông chiều thì không nuông chiều thôi! Muội còn có thể chạy đi đòi người ta chiều được chắc?! Không chiều thì tự tìm thú vui chứ làm sao."
Vệ Thập lục nương vuốt ngực: "Nếu quả thực có một ngày như vậy, chắc chắn mỗi ngày sau khi ủ ê ngồi trước cửa tìm tiểu thiếp cho Cố lang, muội sẽ kéo ghế đến chỗ huynh cắn hạt dưa xem chuyện cười."
Vừa nói, nàng vừa biểu diễn trực tiếp cho Vệ Lục chiêm ngưỡng, cắn hạt dưa cố tình cắn rõ to.
"Đấy, giống vậy đấy."
Vệ Lưu Quang: "..."
Hắn muốn nhận được lời nhận xét Thế thì sẽ thảm quá Thế thì ta không sống nổi mất từ miệng Vệ Niệm Sênh, sau đó sẽ càng vững tin vào trí tưởng tượng của mình, để rồi đau lòng thương xót thiếu niên kia nhiều hơn nữa.
Kết quả là Vệ Niệm Sênh đáp cái khỉ gì không biết!!!
"Cút cút cút, ta nhìn mặt ngươi là phát tức." Hắn lia lịa xua tay đuổi người.
Vệ Niệm Sênh cười hì một tiếng, để hạt dưa ở lại, lúc bước ra bên ngoài thềm đá, đóa hoa tinh xảo thêu trên vạt váy hiện lên ánh vàng, rực rỡ giàu sang.
Nàng thả chậm nhịp bước, bỗng quay đầu mỉm cười: "Có điều Lục ca, Cố lang nói muốn cùng muội một đời một kiếp một đôi, thế nên cả đời này muội đều không có cơ hội bi thảm đến thế."
Vệ Lưu Quang mặt trầm như nước.
Vệ Niệm Sênh nhanh chóng mở miệng trước khi hắn ném quạt: "Dĩ nhiên, muội nói lời này không phải để chọc giận huynh, người của Bệ hạ huynh vẫn nên chớ động lòng.
Nghe nói để tuyển phi cho Bệ hạ, Thái hậu nương nương quyết định ba ngày sau cử hành hội đèn trong thành Lăng Quang, đến lúc đó khắp phố phường người người tấp nập, huynh có thể đi tìm giai nhân khác."
Vệ Lưu Quang vô ý thức siết chặt quạt xếp, đoạn cúi đầu, dường như vẫn còn cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh không thể khống chế, giọng nói rất nhẹ, tan vào trong gió: "Không, lần này không giống những lần trước."
Vệ Thập lục nương đã nhìn phát ngán điệu bộ đa tình của hắn, trợn trắng mắt: "Không sao, chờ đại bá biết xong là sẽ lại như trước mà thôi."
Sẽ giống như mọi lần, kết thúc bằng việc huynh quỳ trước từ đường nước mắt nước mũi ròng ròng cúi đầu nhận tội.
Trước mặt lão quốc công, đường ca nhà nàng chính là một đứa trẻ con lông chưa mọc hết.
Vệ Lưu Quang: "..."
Hắn muốn bác bỏ, nhưng mà đúng thật.
Nghe Vệ Niệm Sênh nhắc tới cha hắn, đầu hắn tức thì không dám nghĩ, lòng cũng lập tức chẳng dám đau.
Cha hắn thật sự là một ông già thối!!! Xem xem hắn bị dọa hãi đến độ nào!!!.