Chương 40: Hoàng bài tiên khí

Trong lòng Tần Tiểu Thiên mặc dù không ngừng mắng chửi, nhưng thật ra cũng không hề giận, hắn thầm than một tiếng: cầu người không bằng cầu mình, không có thực lực...tại tu chân giới không tính là gì, a a, đi cũng tốt, nữ nhân này thật là quái khí quái dị, làm cho người ta rất khó chịu."


Dùng Dạ Bức kiếm đánh tan một con sa thú đánh tới, hắn mới biết được lực lượng ẩn chứa trong đó, quá mạnh mẽ, một kích này làm hắn thiếu chút nữa hộc máu.
Hắn nhanh chóng kháp động Biện Chân Quyết, trong phút chốc, tìm được một thông đạo thật nhỏ vô cùng.


Chỉ có rất nhanh xuyên thấu qua, mới có thể tránh được sa thú đánh tới. Thông đạo này lúc ẩn lúc hiện, nếu không có Biện Chân Quyết xem được rất nhanh, căn bản không thể nào phát hiện.


Tần Tiểu Thiên chợt cao chợt thấp, tránh trái tránh phải, sa thú mặc dù rất nhiều, nhưng không có một con nào có thể đụng được vào hắn. Dần dần, sa thú càng ngày càng thưa thớt, hình thái của sa thú cũng từ từ nhỏ đi. Hắn âm thầm nghĩ ngợi: " Xem bộ dáng chỉ cần không chạm đến sa thú, uy lực của trận pháp sẽ từ từ yếu bớt, khi đó thì sẽ có hy vọng thoát thân."


Đặc điểm của trận pháp này là nếu gặp mạnh thì càng mạnh, nếu gặp yếu thì cũng yếu, rất giống tính cách của Lý Cường.


Tần Tiểu Thiên cứ như vậy ẩn nấp đi qua, tận lực không đụng vào sa thú. Thông đạo có thể chạy trốn càng ngày càng nhiều, sa thú càng lúc càng ít, ước chừng nửa giờ sau, trên mặt đất chỉ còn lại một ít con kiến cát. Rốt cuộc hắn thở phào nhẹ nhõm, huyền treo ở khoảng cách một thước cách mặt đất, chậm rãi khôi phục công lực bị hao phí.


available on google playdownload on app store


Hai phút đồng hồ trôi qua, mặt đất hoàn toàn bình phục, Tần Tiểu Thiên cẩn cẩn thận thận thử thăm dò rơi xuống đất, cát vàng lẳng lặng bao trùm đại địa, một màn cuồng bạo vừa rồi tựa như chưa từng phát sinh qua.


Mới vừa lấy lại hơi thở, mặt cát lại đột nhiên nổi lên sóng gió. Tần Tiểu Thiên sợ đến lập tức bay khỏi mặt đất, còn chưa dám bay cao, chỉ cách nửa thước lơ lửng thì ngừng lại. Chỉ thấy xa xa cát vàng cuồn cuộn, giống như một đạo long quyển phong đang di động trên mặt đất. Trong lòng hắn có chút hơi động, nhất thời hiểu rõ, Tất Vũ Không còn chưa thoát được sự dây dưa của sa thú.


Hắn không muốn gặp lại nữ nhân điên kia, quay đầu hướng xa xa bay đi, suốt khoảng một giờ, trong lòng lại càng lúc càng lạnh lẽo. Hắn đang dùng Biện Chân Quyết để bay, hơn nữa vẫn là một phương hướng, khối sa mạc to lớn như thế, làm cho hắn không biết làm sao giải thích, cho dù có trận pháp bao phủ, nhưng dưới Biện Chân Quyết cũng nên tìm được đường ra, tại sao còn không bay ra được?


Đang lúc rầu rĩ, hốt nhiên xuyên thấu qua Biện Chân Quyết nhìn thấy một đống cát vàng, hắn mừng rỡ vô cùng, trên cát vàng cắm một khối bài tử màu vàng chừng một thước, đó là trận nhãn!


Tần Tiểu Thiên kích động vạn phần, không ngờ nhờ quỷ thần xui khiến tìm thấy được trận nhãn, coi như là có cơ hội phá trận, hơn nữa bài tử cắm trên đống cát vàng, vừa nhìn đã biết đó là một kiện pháp bảo. Tới thế giới này, hắn còn chưa có được một kiện pháp bảo nào.


Dựa vào Biện Chân Quyết, hắn liền chụp lấy bài tử trên đống cát, một tiếng vang như sét đánh thật lớn, dưới đống cát như được chôn một viên tạc đạn thật lớn, ầm ầm nổ vang. Bài tử nổi lên quang mang màu vàng vo tròn làm cho Tần Tiểu Thiên bị bao vây trong đó, đồi cát hóa thành quang mang màu vàng như mũi tên nhọn, bắn về bốn phương tám hướng.


Chợt nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một bóng đen bắn thẳng lên trời không, ngay sau đó, một tiếng sét đánh lôi hỏa từ trên trời giáng xuống, đánh trúng bóng đen nọ quay cuồng rơi xuống.


Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn lại, thầm nghĩ: " Đó là ai?" Cảnh sắc chung quanh biến đổi, sa mạc vừa rồi không ngờ chỉ chiếm ở một vùng bùn đất chừng trăm mười thước vuông, bên cạnh vẫn là rừng rậm dày đặc như trước.


Bóng người nhoáng lên, Tất Vũ Không tức giận đứng ngay trước người Tần Tiểu Thiên, trên mặt khối đen khối trắng, trên trán còn một khối bùn đất vàng, tóc như bị điện nổ mạnh, có thể diễn tả như hình dáng dựng đứng, y phục xinh đẹp đang tỏa khói, chiếc eo nhỏ không ngừng run rẩy.


Tần Tiểu Thiên vội vàng thu nhiếp hoàng tì, trong lòng không ngừng thúc giục nói: " Nhanh! Nhanh!" Hắn cũng không còn kịp cẩn thận coi xem hoàng tì ( bài tử màu vàng), Thu Bảo Linh Quyết vừa thông suốt liền cuồng phát.
" Lấy ra!"


Nếu bàn về tu vi, Tần Tiểu Thiên vô luận thế nào cũng kém Tất Vũ Không, nhưng hắn thắng ở việc ra tay trước, hơn nữa sử dụng chính là tiên linh khí. Lúc Tất Vũ Không đưa tay ra bắt thì Tần Tiểu Thiên đã thu được hoàng bài, hắn không nhìn rõ, đã lập tức thu vào trong chiếc nhẫn trữ vật, nhanh chân bỏ chạy.


Một tiếng thét chói tai vang lên: " Tiểu quỷ đầu! Đưa ra đây!" Cũng không còn gọi là tiểu lang quân, thanh âm vừa dồn dập vừa bén nhọn, như tiếng quỷ kêu réo. Tất Vũ Không hoàn toàn không còn phong độ của một cao thủ, trần trụi bắt đầu cướp bóc.


Tần Tiểu Thiên một đầu chàng vào trong rừng rậm, trong phút chốc, lại xúc động thêm một trận pháp.


Tất Vũ Không theo sát sau đó, nhưng còn chưa bắt được Tần Tiểu Thiên thì đã bị trận pháp khởi động truyền tống đi. Nhìn Tần Tiểu Thiên biến mất trước mắt, tức giận đến nỗi nàng phát ra trận trận tiếng thét chói tai.


Mới vừa rồi trận pháp bộc phát tiêu tán, nàng chẳng qua chỉ có bề ngoài lộ vẻ rất chật vật, cũng không có bị thương, thực lực không bị hao tổn chút nào.


Làm cho nàng cảm thấy khó chịu chính là tự mình không có khả năng phá trận, mà là dựa vào Tần Tiểu Thiên phá trận mới thoát hiểm, hơn nữa tiểu tử kia còn nhanh tay đoạt được bảo vật của trận nhãn, làm cho nàng cảm thấy rất không có mặt mũi, cho nên nảy sinh ác độc muốn ra tay cướp đoạt, thuận tiện giáo huấn hậu bối tiểu tử một chút, không nghĩ tới người này lại chạy thoát, cái này làm cho nàng làm sao chịu từ bỏ ý đồ.


" Phong độ! Phong độ thục nữ!" Tần Tiểu Thiên vừa chạy vừa kêu to, quay đầu vừa nhìn, mặt sau đã không còn bóng ai, cảnh trí chung quanh đại biến, mặt đất biến thành biển rộng sóng lớn mãnh liệt. Hắn vỗ ngực, sợ hãi nói: " Nữ nhân này...không thể nói lý, ai, nếu có thể sớm tu nhập vào Tung Cảnh, sẽ không cần sợ nàng nữa, đánh không lại cũng có thể chạy thoát."


Sa trận sau khi hai người rời đi thì hình thành một lần nữa, nhưng lại mất đi bảo vật của trận nhãn, cả sa mạc đã không còn lực sát thương, thành một sa mạc mê trận bình thường, nhưng người tu chân bình thường cũng không cách hóa giải.


Tất Vũ Không thẹn quá thành giận, nàng bị đưa đến một địa phương bạch mang mang mờ mịt, bốn phương tám hướng đều là sương mù nồng hậu, sương mù như thế rất đặc biệt, không giống như là hơi nước.


Nàng là tu chân cao thủ, đương nhiên hiểu rõ ràng đây là kim vụ, tùy thời có thể hóa thành các loại khí cụ kim khí, phát khởi công kích. Trận pháp này cực kỳ lợi hại, kim tính công kích so với thổ tích công kích sắc bén hơn nhiều lắm.


Tất Vũ Không nếm xong một lần khổ, cũng trở nên cẩn thận, phi kiếm nhiễu thân phòng hộ, nàng cẩn thận quan sát trận thế biến ảo.


Đột nhiên, kim vụ ngưng kết rất nhanh, hóa thành một lưỡi dao cỡ móng tay sắc bén bay múa xoay quanh, phát ra tiếng kêu to ô ô, tựa như có tuyết đang giáp tạp trong cuồng phong, thê lương quét ngang đại địa.


Tất Vũ Không không dám lộn xộn, chẳng qua đem phi kiếm bố tại quanh thân, ngăn cản lưỡi dao sắc bén kéo tới, trong tiếng đinh đinh đông đông, lưỡi dao sắc bén thật nhỏ bị đánh văng ra. Nàng biết không phải do mình xúc động trận pháp, giáo huấn lần trước nàng nhớ rất kỹ, cho nên sẽ không phạm lại sai lầm giống nhau.


Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: " Là đứa ngốc nào xúc động trận pháp, ân, hẳn không phải là tên tiểu quỷ đầu kia, đáng giết ngàn đao...nhưng cũng đừng liên lụy đến lão nương chứ..."


Cổ Phong dựa vào thực lực cường hãn, vừa mới từ một mảnh biển rộng cổ quái đột phá ra, đã bị chui thẳng vào trong kim vụ. Hắn dùng Ngũ Hành Thần Lôi mới mạnh mẽ khắc chế lao ra khỏi trận pháp, ai ngờ kim vụ càng thêm kinh khủng, kim khí ngưng tụ phô thiên cái địa, trong khoảnh khắc đã hủy diệt một kiện hộ thân pháp bảo của hắn, nếu không có phi kiếm ngăn cản, thiếu chút nữa đã bị cắt thành trăm mảnh.


Hắn đưa tay chộp tới, một mảnh châm nhọn rơi vào giữa hai ngón tay, châm nhọn nhảy lên bị chân nguyên lực cường đại ngăn chặn.
Cổ Phong cẩn thận quan sát, mảnh châm nhọn kia đột nhiên hóa thành kim vụ tiêu tán không còn, trong lòng hắn giật nảy: " Thật chính là hư! Thủ đoạn thật cao minh."


Huyễn hư thành thật rất dễ dàng, với công lực bây giờ hắn cũng có thể làm được, huyễn thật thành hư thì rất khó khăn, ở trong trận pháp mang theo huyễn thật thành hư, hắn tự biết không thể làm được, trong lòng không khỏi đối với người bày trận thật than thở.


Điểm ấy châm nhọn hắn còn không sợ, có thể mạnh mẽ đột phá đại thủy trận, hắn cũng có tự tin đột phá kim nhận trận. Nhưng đột phá không phải mục đích, mà là sau khi phá trận xong có được pháp bảo trong trận nhãn mới chính là mục đích. Trận pháp này thật sự quá tinh diệu, hắn không phải hành gia, cho nên muốn xông trận thì dễ nhưng phá trận thì khó.


Phi kiếm càng ngày càng nặng nề, hắn phát hiện vô số châm nhọn đang bám chặt trên phi kiếm. Dưới sự kinh hãi, hắn mạnh mẽ thúc giục phi kiếm, đánh bay châm nhọn bám chặt trên thân kiếm.


Châm nhọn bay ra khắp chung quanh loạn bậy, chạm trúng những châm nhọn đang bay tới, biến thành một quả châm nhọn hình cầu bay với tốc độ cao, những quả châm nhọn lớn nhỏ không đồng nhất bay múa khắp mọi nơi chung quanh. Lần này đánh tới cảm giác hoàn toàn khác hẳn, phi kiếm bị tạp bể tỏa ra hỏa hoa văng khắp nơi, lực lượng so với nguyên lai tăng lên thêm mười lần.


Cổ Phong liên tiếp thả ra mấy thần lôi, oanh tạc những quả châm nhọn đang kéo tới. Quả châm nhọn lại lần nữa phát sinh biến hóa, năm viên nhận kết hợp cùng một chỗ hình thành trạng thái hoa mai, với tốc độ cao xoay tròn phát ra tiếng vang ông ông. Quả châm nhọn hoa mai càng tụ càng nhiều, từ bốn phương tám hướng lao tới chỗ Cổ Phong.


Không thể tiếp tục thăm dò được nữa, Cổ Phong quát lớn một tiếng, tay ném ra một kiện pháp bảo. Đó là một con hỏa điểu( chim lửa), tỏa ra một mảnh mây lửa, rất nhanh quanh thân bày ra hỏa diễm. Hắn có ý định mạnh mẽ xông trận.


Tất Vũ Không vẫn đang một mực xem chừng né tránh châm nhọn tập kích, phi kiếm thì dùng thủ pháp nhu hòa nhất đánh rơi châm nhọn, thân thể xuyên toa trong làn châm nhọn, với tu vi của nàng cũng có thể tìm được chỗ để tránh né. Trong lúc nàng đang tinh tế quan sát trận pháp, vừa mới có được điều tâm đắc, một tiếng vang ầm ầm, từng tảng lớn mây lửa ở bên trái sáng rực lên.


Châm nhọn chung quanh lập tức biến ảo, đầu tiên là biến thành viên nhận( châm nhọn hình tròn), tiếp theo là viên nhận hình hoa mai, xích xích tiếng xé gió vang vọng phía chân trời. Tất Vũ Không mở miệng mắng to, bất đắc dĩ, chỉ có thể toàn lực ngăn cản. Chỉ chốc lát sau, nàng đã nhìn thấy Cổ Phong đang giương nanh múa vuốt, bén nhọn kêu lên: " Cổ Phong! Ngươi là tên ngu ngốc, sao lại có ai phá trận kiểu như ngươi chứ?"


Trong lòng Cổ Phong thầm kêu hối khí, lạnh lùng nói: " Phá trận? Ngươi có bản lãnh phá trận? Lão phu là muốn đột phá ra ngoài!" Vừa nhìn thấy hình tượng của Tất Vũ Không, hắn nhịn không được ha ha cười to: " Ha ha, chẳng lẽ ngươi cũng phá trận hay sao?"


" Hỗn đản!" Tất Vũ Không thốt nhiên giận dữ, mắng: " Lão già vô dụng! Mới vừa rồi có một sa trận bị phá rơi, hừ..." Trong lòng nàng càng khó chịu, pháp bảo trong trận nhãn bị người lấy đi, nhưng mình lại không có được gì, đầu tóc bù xù dơ bẩn chạy vọt vào kim vụ trận, Tần Tiểu Thiên chưa bắt được, nhưng lại đụng phải oan gia đối đầu này.


Cổ Phong biết nữ nhân này biến thái, nhưng không tin nàng có thể phá trận, trình độ hai người tám lạng nửa cân, nàng nếu như có thể phá trận, tự mình cũng hoàn toàn có thể, nói: " Gạt quỷ a, ngươi có thể phá trận? Ngươi có thể phá trận thì cũng không có bộ dáng quỷ dạng như bây giờ!"


Tất Vũ Không cả giận nói: " Ta có nói...là ta phá trận hay sao? Lão quỷ! Nói cho ngươi! Pháp bảo của trận nhãn là tiên khí!" Dưới giận dữ, nàng bật thốt lên đại bí mật của pháp bảo trận nhãn, lập tức hối hận không thôi, mắng: " Lão quỷ, có bản lãnh ngươi phá rớt trận pháp này đi, tìm được quyết khiếu, chúng ta có thể hợp tác phá trận kế tiếp, xong được tiên khí...chúng ta chia đôi!"


Cổ Phong không thể không bội phục lão yêu quái này, hắn cũng thấy rất rõ ràng, hợp tác thì lợi, phân ra đại hại, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không tin gì về danh dự của nữ nhân này. Tính toán một lát, hắn nói: " Một điều kiện, không đáp ứng...ta sẽ xông trận rời đi, dù sao một mình ngươi cũng không phá được trận."


" Ngươi cứ nói!"
Cổ Phong nhàn nhạt nói: " Sau khi phá trận, kiện tiên khí đầu tiên thuộc về ta." Truyện được copy tại Truyện FULL


" Ngươi thúi lắm! Là biện pháp ta đưa ra, kiện tiên khí đầu tiên dĩ nhiên là thuộc về ta!" Tất Vũ Không nhếch miệng kêu to, hoàn toàn không có phong độ, đừng nói là thục nữ, dù là quỷ nữ cũng còn văn nhã hơn nàng.


Cổ Phong không hề nói thêm gì, quay đầu hướng ra phía ngoài phóng đi, hắn không thèm tranh chấp với nữ nhân điên này.


" Tặc hán tử! Cổ Phong! Cổ Dã Hiên! Ngươi thắng!" Tất Vũ Không biết dù mình có dây dưa cũng vô dụng, nàng rất thực tế, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng rồi hãy nói, bất quá trong lòng thập phần không cam lòng, nhịn không được mắng to: " Hỗn đản! Nha nha phi! Ngươi đại nam nhân lại có ý nghĩ khi dễ một phụ nhân như ta!"


Cổ Phong thầm nghĩ: " Ngươi là nữ nhân hay sao? Người điên!" Nói: " Được, ta cũng không sợ ngươi đổi ý, ta trên ngươi dưới!"
Tất Vũ Không đỏ mặt, mắng: " Đáng ch.ết...không đứng đắn!"


Cổ Phong mặc dù phong lưu, nhưng không hề có ý nghĩ chiếm tiện nghi của Tất Vũ Không, trong lòng khó chịu, châm chọc nói: " Hay ngươi trên ta dưới?"


Tất Vũ Không mặt liền biến sắc, Cổ Phong vội vàng nói: " Được rồi, ta phụ trách bên trên, ngươi phụ trách bên dưới, nhanh lên một chút, uy lực trận pháp càng lúc càng lớn rồi!"
" Nói chuyện không rõ ràng...tới..." Một câu cuối cùng biến thành thanh âm nữ nhân, đó là thanh âm làm nũng phát ra từ trong cổ họng.


Cổ Phong nhịn không được run run một chút, trong lòng không khỏi do dự, có nên cùng yêu nữ này hợp tác hay không.


Tần Tiểu Thiên tương đối dễ dàng, tu vi hắn mặc dù không đủ, nhưng có Biện Chân Quyết mở đường, tình huống so với Tất Vũ Không và Cổ Phong tốt hơn nhiều lắm, chỉ cần không xúc động trận pháp, có thể từ từ tìm kiếm trận nhãn.


Nhưng hắn không xúc động trận pháp lại có người xúc động, ngoài khơi chợt nổi lên sóng lớn mãnh liệt, một tầng cao hơn một tầng, gió thổi từ từ tăng cường. Hắn cố gắng tìm kiếm khe hở của trận thế, trong lúc đang xuyên thấu qua khe hở, nhìn thấy xa xa có kim quang vo tròn lóe ra, ẩn hiện trong sóng lớn.


" A Di Đà Phật!"
Đúng là Ngũ Thai Đức Hoằng đại sư xúc động trận pháp, nhưng hắn không có ngạnh kháng, chẳng qua chỉ bảo vệ thân thể, qua lại tìm kiếm trận nhãn.


Đức Hoằng cũng không gấp gáp, hắn có một hộ thân phật bảo Già Lam Châu, bởi vậy sóng lớn ngoài khơi đối với hắn ảnh hưởng không lớn, chỉ cần không làm cho âm ngự hải lôi dưới đáy biển, thì không có vấn đề gì.


Tần Tiểu Thiên bảy nhiễu tám chuyển, trong lúc hồ đồ đã đi tới bên cạnh Đức Hoằng đại sư. Trong lòng hắn nói thầm: " Nơi đâu toát ra hòa thượng?" Lớn tiếng nói: " Đại hòa thượng, cẩn thận không nên xúc động trận pháp!"


Trong lòng Đức Hoằng thầm giật mình, hắn nhìn ra Tần Tiểu Thiên phi hành lộ tuyến chính là khe hở của trận pháp, tinh xác đến làm người khó thể tin, nói: " A Di Đà Phật, tiểu thí chủ cũng phải tự mình cẩn thận." Hắn giơ lên đơn chưởng, nói: " Tiểu thí chủ họ gì? Lão nạp...Ngũ Thai Đức Hoằng."


Tần Tiểu Thiên vội vàng giơ lên bàn tay, học bộ dáng của Đức Hoằng, nói: " Tần Tiểu Thiên." Bàn tay giơ lên, Biện Chân Quyết liền tản mất, một đạo sóng lớn vọt tới, thiếu chút nữa hắn đã bị kéo nhập vào trong biển.


Đức Hoằng tiện tay vung lên, kim quang trên người tăng vọt, kéo Tần Tiểu Thiên gia nhập vào trong bảo quang của Già Lam Châu, luôn miệng nói: " Thiện tai, thiện tai, tiểu thí chủ coi chừng."


Đức Hoằng có bộ dáng của một đại đức cao tăng, đối với Tần Tiểu Thiên rất thân thiện, dẫn theo hắn tránh né sóng lớn dâng lên, nói: " Tiểu thí chủ, nhận thức trận pháp này không?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Không nhận ra."
" A Di...Đà Phật..."


Đức Hoằng không khỏi cười khổ, không nhận ra trận pháp này mà lại trả lời lí trực khí tráng như thế, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.


Nhưng thật ra Tần Tiểu Thiên cũng không phải không biết gì về trận pháp này, hắn có thể nhận ra hình thái của trụ cột trận pháp, trong đó còn có một ít là trụ cột tiên trận, nhưng trận pháp liên hoàn quá xảo diệu, không phải đại tông sư tuyệt đối không cách nào bố xuất ra đại trận tinh diệu như thế. Hắn không cách nào biện thức cả đại trận, vì vậy chỉ có thể nói là không biết.


Đức Hoằng rất là bội phục Tần Tiểu Thiên, không hiểu gì mà dám chạy vọt vào đây, đến bây giờ còn chưa bị đại trận hất ra ngoài. Hắn còn không biết Tần Tiểu Thiên đã phá rớt một trận pháp, trong lòng chẳng qua chỉ thầm than tiểu tử này vận khí tốt.


Một trận nhạc thanh mềm nhẹ vang lên, phiêu đãng tại ngoài khơi mờ mịt hư vô.
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ai đang tấu nhạc?"


Đức Hoằng đại sư sắc mặt khẽ biến, nói: " Không phải có người tấu nhạc...mà là nhạc thanh do trận pháp hình thành." Hắn kiến thức rộng rãi hơn so với Tần Tiểu Thiên, biết đây không phải là chuyện tốt. Tránh khỏi một đạo sóng lớn dâng lên, hắn nói: " Chú ý, không nên bị nhạc thanh mê hoặc, A Di Đà Phật."


Một trận tiếng rít vang triệt ngoài khơi.
Đức Hoằng đại sư cười khổ, nói: " Ai, lão quái vật tới!"
Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ, nói: " Tiếng huýt gió hình như là nam nhân...không phải là Tất Vũ Không...ách, vậy là ai?"Hắn sợ Tất Vũ Không truy tới, nữ nhân kia thật sự khó thể đối phó.


" A Di Đà Phật, chính là Vu Sơn Lão Tà Cáp Dương!"
Tần Tiểu Thiên thầm nghĩ: " Lão tà? Cáp Dương? Nghe tên đã biết là kẻ khó chọc vào, ân, cũng nên cẩn thận một chút mới tốt." Hắn nói: " Lão tà Cáp Dương...rất lợi hại hay sao?"


Đức Hoằng đại sư nói: " Đương nhiên lợi hại, tương đối ngang hàng với Phân Thần hậu kỳ tu vi, công pháp tu hành của hắn khác hẳn chính phái, là cao thủ tà phái."


Lúc ở Tiềm Kiệt Tinh, Tần Tiểu Thiên không có nghe nói qua có sự phân biệt tà phái chính phái, không nghĩ trên địa cầu còn có người như vậy, không biết tà phái tu luyện công pháp gì."
" Đông! Đông! Đông! Thương!"


Từ đáy biển toát ra một chuỗi khí phao, phát ra thanh âm như tiếng trống. Ngoài khơi một trận chấn chiến, tiếng chiêng trống kia như dội vào đầu, chấn đến cả người run rẩy.


Đức Hoằng đại sư miệng tụng phật kinh, một trận kinh văn khiến kẻ khác mơ màng buồn ngủ như nước chảy tuôn ra. Tần Tiểu Thiên ngược lại tinh thần lại phấn khởi lên, thầm nghĩ: " Âm công thật cổ quái." Hắn có hai loại cấm chế nhỏ, một loại có thể ngăn cản âm công, một loại là phản xạ, cho nên hắn không sợ âm công.


Trong Cổ ngọc giản ghi lại đại lượng Cổ tiên cấm chế và linh quyết, Tần Tiểu Thiên tiếp xúc qua tầng thứ nhất Yên Lan Tung cảnh giới có thể thi triển cấm chế, ngoài ra những nội dung khác phải do cảnh giới tăng lên mới có thể hiểu rõ. Bất quá cấm chế do tầng thứ nhất ghi lại cũng đủ làm người trần kinh ngạc, bởi vì rất nhiều Cổ tiên cấm chế đã sớm thất truyền.


Tiếng chiêng trống ngày càng vang to, biển khơi nhìn thật khôn cùng nương theo tiếng chiêng trống chập chùng toát ra, vô số khí phao từ đáy biển mọc lên, mỗi một khí phao ngâm mình bạo liệt thì phát ra tiếng chiêng trống trầm muộn.
Khí phao càng ngày càng nhiều, tiếng chiêng trống cũng vang lên mãnh liệt.


" A Di Đà Phật, Cáp Dương thí chủ đã quá gấp gáp rồi!" Đức Hoằng đại sư nói xong tiếp tục niệm kinh.
Lão Tà Cáp Dương đã không còn huýt sáo, mà là đang hống to, thanh âm khó nghe cực kỳ, cùng so với tiếng chiêng trống rung trời, thanh âm hống gào của hắn giống như là thanh la bị bể vang lên.


Già Lam Châu không hổ là phật bảo, có thể hóa giải hơn phân nửa âm công, hai người mặc dù có chút tâm diêu thần động, nhưng trong tiếng niệm kinh của Đức Hoằng đại sư, vẫn kiên trì tiếp tục, chẳng qua sắc mặt Đức Hoằng có chút tái nhợt.


Khí phao từ từ hướng Lão tà Cáp Dương tụ tập lại. Tựa như mở ra một vò rượu mới, khí phao nhanh bay lên, như suối phun bắn về phía Cáp Dương, thanh âm vang vọng trời đất, tiếng chiêng trống từ từ biến chuyển thành tiếng sấm, rất nhanh đã tạo thành âm ngự hải lôi, cũng chính là âm lôi.


Khách sát..hách lạp lạp! Âm lôi thứ nhất nổ vang.
Tần Tiểu Thiên phảng phất như bị người dùng chùy sắt hung hăng nện vào ngực, Già Lam Châu hình thành màn hào quang hộ thân ba động một trận kịch liệt, sinh sinh cắt đứt tiếng niệm kinh của Đức Hoằng đại sư.


Đức Hoằng đại sư chỉ cảm thấy ngực nóng lên, một ngụm máu tươi đã vọt tới yết hầu. Hắn cũng không nghĩ tới âm lôi lại kinh khủng như thế, cố hết sức nói: " Ngươi mau xuống nước...có thể bị trận pháp hất ra, không nên ngạnh kháng, sẽ bị thương nặng..."


Tần Tiểu Thiên như thế nào chịu đi, nếu còn chưa có được hoàng bài hồi nãy, hắn giờ đã biết có biện pháp thoát khỏi vây khốn thì sẽ thật cao hứng, nhưng bây giờ tâm tư của hắn tập trung vào trận pháp, không những được học tập trận pháp, tăng trưởng kiến thức, còn có thể có được tiên khí của trận nhãn. Hắn nói: " Đại sư, không cần khẩn trương, ta có thể ngăn trở âm công." Nói xong đánh ra một thủ ấn cấm chế.


Một đạo sóng gợn xoay tròn bao phủ quanh hai người, nhất thời, thanh âm âm lôi biến thành tiếng sấm bình thường, cũng không cách nào tiếp tục rung chuyển tâm thần của hai người.


Đức Hoằng đại sư kinh ngạc nói: " Đây là...đây là pháp bảo gì?" Hắn nhìn không ra tầng sóng gợn nhàn nhạt này là do pháp bảo gì phát ra. Trong lòng khẽ nhúc nhích, kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ là cấm chế?" Người tu chân trên địa cầu có rất ít người biết sử dụng cấm chế, tất cả đều dùng linh quyết hoặc là phù chú, đương nhiên tốt nhất là dùng pháp bảo.


Cấm chế ngăn lại âm lôi, hai người tạm thời vô sự, lực chú ý liền chuyển tới chỗ Cáp Dương.


Lão tà Cáp Dương tức giận hống to như sấm, hắn bị âm lôi đánh cho không còn chỗ ẩn nấp, liên tiếp tổn thất hai kiện pháp bảo, sợ đến toàn thân rét lạnh. Còn đang lúc luống cuống tay chân, chứng kiến kim quang phía xa xa, hắn nhất thời mừng rỡ vô cùng, đó là kim mang của Già Lam Châu, nhịn không được hô lớn: " Đại hòa thượng, mau tới!"


Lão tà Cáp Dương thanh âm dù có lớn, nhưng cũng không thể so với tiếng sấm dày đặc như mưa. Đức Hoằng đại sư và Tần Tiểu Thiên không nghe được gì, hai người bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng sấm vang rền.


Cáp Dương tức giận đến nổi điên, tuy nói hòa thượng đạo sĩ không phải một nhà, nhưng tốt xấu gì mọi người đều nhận thức nhau, sao lại có thể thấy ch.ết mà không cứu? Hắn không cam lòng bị âm lôi vây khốn, liều mạng hướng chỗ Đức Hoằng đại sư phóng đi.


" Nếu ngươi không cứu, vậy tất cả cùng nhau nghe âm lôi, đến lúc đó còn nhàn nhã nhìn náo nhiệt hay không!"


Ôm ý nghĩ ác độc, Cáp Dương điên loạn đập nát Kiền Dương Tử Hỏa Lôi. Đó là hắn mạo hiểm xâm nhập vào trong tầng mây lúc lôi vũ sấm chớp, dùng thủ pháp đặc thù bắt được lôi hỏa, ngưng luyện một viên năng lượng tia chớp tới mười lần, phi thường khó khăn thu tập được. Trải qua thời gian trăm năm, mới ngưng xuất ra hai hồ lô Kiền Dương Lôi, trong hồ lô ước chừng có bảy trăm Kiền Dương Lôi.


Dưới sự tức giận điên cuồng, Cáp Dương một hơi đập bể bốn mươi viên Kiền Dương Lôi.


Tia chớp lớn như thùng nước nổ vang rền, tiếng sét đánh rung trời động địa rốt cuộc ngăn chận âm lôi, Cáp Dương rít gào chạy ra khỏi âm lôi vây quanh, hắn đau lòng cực kỳ. Ngoài khơi có lực lượng cổ quái, làm cho hắn không cách nào sử dụng thuấn di, chỉ có thể dùng pháp bảo lôi hỏa mạnh mẽ đánh sâu vào, một tiếng sét đánh Kiền Dương mở ra một thông đạo, nhưng khiến cho trận pháp phản kích cũng phi thường kinh khủng.


Âm lôi từ từ thay đổi hình thái, nguyên lai chính là khí phao, bây giờ lại hiện ra như thủy lôi, mỗi một viên âm lôi giống như là thực chất từ dưới biển mọc dâng lên, sau khi thoát ra, trực hướng xông tới Cáp Dương, vô luận hắn phi nhanh đến thế nào.


Trong phút chốc, phía sau Cáp Dương đi theo một chuỗi âm lôi dày đặc như chuỗi xuyến, nhìn qua phi thường kinh khủng, hắn tựa như một đầu rồng, âm lôi phảng phất như thân rồng. Hắn điên cuồng gào thét nói: " Đại hòa thượng! Mau ra tay a!"


Đức Hoằng đại sư và Tần Tiểu Thiên lúc này mới phát hiện hắn đang hướng nơi này vọt tới.
" A Di Đà Phật!"
Tần Tiểu Thiên nói: " Hắn muốn chạy tới...âm lôi cũng sẽ tới, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
" Chạy! A Di Đà Phật!"
" A?"






Truyện liên quan