Chương 19: Phiền toái, huấn luyện
Hôm sau lúc thức dậy mặt Vệ Thư Tuân đã hết sưng. Chu Tuyền vốn muốn mang Vệ Thư Tuân đi bệnh viện, lại bị Vệ Thư Tuân nói đã lành mà từ chối. Chu Tuyền nắm cằm y đánh giá một vòng, có chút nghi ngờ. Nhưng chỉ có thể kết luận là Vệ Thư Tuân khôi phục nhanh. Hôm nay hắn còn có chuyện phải xử lý, nếu Vệ Thư Tuân không sao Chu Tuyền liền trực tiếp đưa y tới trường.
“Cái kia.” Trước khi xuống xe, Vệ Thư Tuân gãi đầu, nói với Chu Tuyền “Cám ơn anh ha.”
Tuy không tới mức thương tâm khổ sở, nhưng vừa đánh một trận với bạn bè, lúc này bên cạnh có người chịu an ủi mình một chút, Vệ Thư Tuân vẫn thực cảm kích.
Chu Tuyền vỗ vỗ đầu Vệ Thư Tuân, nhếch khóe miệng lên.
Mấy ngày kế tiếp Vệ Thư Tuân đều thành thành thật thật tới trường lên lớp, chỗ nào đều không đi. Đầu óc y mặc dù không tồi, nhưng làm thế nào cũng không học vào cho nổi, hơn nữa căn bản vốn đã yếu cho nên thành tích vẫn không có tiến bộ gì, nhưng lại không dám không học —— y còn nhớ rất rõ mình thiếu máy học tập nhiệm vụ, sợ nó tuyên bố cái gì khó quá, đành thử coi có thể học lên một chút không, đáng tiếc thủy chung vô dụng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, y tìm không thấy người trốn học chung với y, cũng sẽ không cần phải trốn nữa. Tuy cũng có mấy tên học dở chơi chung, nhưng trình độ những người đó chỉ là lên lớp không tập trung, coi tiểu thuyết, thành tích tương đối kém mà thôi. Kêu họ trốn học họ cũng không muốn. Cho nên Vệ Thư Tuân đành ngoan ngoãn ngốc trong phòng, trèo tường một mình đi chơi chả có ý nghĩa gì.
Chiều hôm nay, lúc Vệ Thư Tuân đang lên lớp, đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Đông Nam. Vệ Thư Tuân đoán Nghiêm Đông Nam là vì chuyện của Trương Thần Song mà gọi đến, cho nên cũng lười nghe. Nghiêm Đông Nam liên tục gọi mấy cú không được rồi gửi đến một tin nhắn.
“Vệ Thư Tuân mày muốn ch.ết hả?”
Vệ Thư Tuân hơi nhíu mày, nhấc tay nói: “Cô ơi, em muốn đi vệ sinh.” Lấy di động liền vào WC. Gọi lại cho Nghiêm Đông Nam, chợt nghe đến một tiếng mắng: “Vệ Thư Tuân, mày muốn ch.ết hả, có biết mày gây chuyện rồi hay không?”
Nghiêm Đông Nam mặc dù quở trách trong điện thoại, nhưng giọng lại hạ rất thấp, hiển nhiên là lén gọi tới.
“Làm sao vậy?” Vệ Thư Tuân nghi hoặc.
“Mấy ngày trước có phải mày đến Huy Hoàng quậy không? Còn đánh Trương Thần Song?”
“Đúng, thế nào?” Vệ Thư Tuân đanh mặt: “Mày bất bình cho nó, muốn dạy dỗ tao?”
“Thúi lắm, ai rảnh lo chuyện tụi mày đánh lộn chứ.” Nghiêm Đông Nam mắng: “Mày có biết quán bar Huy Hoàng bị niêm phong không? Tụi Trương Thần Song bị tóm hết, Lý Triết Hữu cũng bị bắt rồi.”
Vệ Thư Tuân ngẩn người, hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ lắm, hình như là hôm sau khi mày tới quậy, có người tới kiểm đột xuất, tr.a ra không ít thứ, giờ Huy Hoàng bị bắt ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, lúc nào mở lại cũng không rõ lắm. Mấy thằng bị tóm gọn tạm thời bảo lãnh không được. Mày nói thiệt đi, việc này có liên quan đến mày không?”
Vệ Thư Tuân lập tức nghĩ tới Chu Tuyền, đương nhiên y sẽ không thành thật trả lời, chỉ không kiên nhẫn đáp lại: “Giỡn hoài, chúng ta quen nhiều năm như vậy, mày thấy nhà của tao giống có quyền thế không? Có lẽ tụi nó không may, đúng lúc bị xử lí đó?”
“Tao cũng thấy vậy. Nhưng đại ca Thành giận lắm, cảm thấy là mày quậy nên mới xảy ra chuyện, nói muốn xử lí mày. Thời gian này mày thận trọng chút, đừng có tới trường, không chúng chặn đầu mày đó.”
“… Cảm ơn.” Nghiêm Đông Nam hảo tâm thông báo cho mình, Vệ Thư Tuân lại tâm tình phức tạp, không biết nên cảm kích hay thất vọng vì chuyện này.
Trước kia có thằng bạn bị đám lưu manh bên ngoài ức hϊế͙p͙, phản ứng đầu tiên của bọn họ là, thằng nào dám ăn hϊế͙p͙ huynh đệ của tao, có ngon phóng ngựa lại đây, cùng đánh nè! Hiện tại lại chỉ lén gọi đến kêu y trốn đi.
“Tao sẽ chú ý, mày cũng vậy, đừng bị tóm… Mày cũng giống tụi Trương Thần Song đúng không?”
“Hứ, không có chuyện tao dựa hơi đàn bà để ăn cơm nhá.” giọng nói của Nghiêm Đông Nam mang theo chút đắc ý: “Không nói nữa, tóm lại mày trốn một thời gian đi, chờ đại ca Thành họ quên mày thì xong chuyện. Tụi tao sẽ giúp mày nói tốt cho.”
Cúp máy, Vệ Thư Tuân nhét di động vào túi. Hiện tại không phải thời điểm khổ sở thất vọng, nếu đại ca Thành muốn gây phiền toái cho y, y vẫn nên nghĩ coi nên ứng phó thế nào. Tuy bị đánh một trận phỏng chừng cũng qua, nhưng nếu bị thương, ba mẹ sẽ lo lắm.
Còn chưa nghĩ ra ứng phó thế nào, lúc lớp tối tan học, đã bị bốn người chặn lại. Đường về nhà của Vệ Thư Tuân không có con hẻm ngõ tối nào, những người này không cách nào lén chặn y, chỉ có thể cản y lại ở đoạn đường vắng người: “Vệ Thư Tuân, theo tụi tao lại đây, mày tốt nhất đừng có chạy đó.”
Vệ Thư Tuân nhướng mày cùng đi qua, bị đưa đến một con hẻm không người, Vệ Thư Tuân không chờ chúng nói gì, trực tiếp dùng cặp phăng ngã một đứa. Nhảy ra vòng vây, lại đá ngã một đứa. Hai tên còn lại rút ống tuýp ra khỏi áo, Vệ Thư Tuân xoay người bỏ chạy. Một đối bốn, y không có tự tin lông tóc vô thương. Trọng điểm là đánh thắng mấy đứa lâu la là vô dụng, ngày mai chúng sẽ vẫn tìm mình đánh tiếp.
Vệ Thư Tuân không trực tiếp chạy về nhà, vứt bỏ mấy tên lâu la xong, y vòng đến phòng bida Động Viễn. Canh ngoài đó đến hơn 11h mới thấy anh Tiểu Đông đi ra. Anh Tiểu Đông đã uống nhiều rượu, bước chân loạng choạng vừa đi vừa hét nhảm, thỉnh thoảng còn phun mấy cục đàm vào góc tường.
Vệ Thư Tuân yên lặng bước ra khỏi góc khuất đèn đường, ngăn ổng lại: “Anh Tiểu Đông, có chút việc muốn hỏi anh nè.” Chậm rãi lấy ra một trăm từ trong túi, gương mặt Vệ Thư Tuân dưới ánh đèn bỗng trở nên vô cảm: “Một câu một trăm, hoặc bị em chở vô bệnh viện.”
Hôm qua không chặn được Vệ Thư Tuân, bốn tên côn đồ đêm nay lại tiếp tục canh ngoài cổng Nhị Cao. Thấy Vệ Thư Tuân đi ra liền một đường đi theo y. Đi đến một con đường vắng người, vốn tưởng không quan tâm xông lên đập một trận rồi bỏ chạy, lại bị một đám người đột nhiên lao ra bao vây, sau đó lại bị bạo đánh một trận.
Vệ Thư Tuân đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn mấy tên côn đồ kia bị đánh đến rên rỉ liên hồi, đám đánh người kia có mang gậy sắt, đánh xong thì thừa lúc người qua đường chưa kịp phản ứng đã tản ra bỏ chạy.
“Là sao vậy?”
“Đánh nhau hả? Báo công an đi.”
Người qua đường nghị luận sôi nổi, Vệ Thư Tuân như không có việc gì mà rời đi. Hơn mười mét đằng trước, một người đàn ông tóc húi cua 24-25 tuổi, tướng mạo bình thường cười hì hì với y: “Thế nào, tụi tao làm việc rõ ràng chứ?”
“Ừ, cảm ơn.” Vệ Thư Tuân nói xong, lúc đi ngang qua nhét một cuộn tiền vào tay hắn.
Người đàn ông nhận tiền, trực tiếp nhét vào túi rồi đuổi kịp bước chân của Vệ Thư Tuân: “Tao nói nè Vệ Thư Tuân, mày đã không lăn lộn chung với đám bạn nữa, không bằng theo tao đi, mày theo tao, đảm bảo đám người kia không dám làm phiền mày đâu.”
Vệ Thư Tuân nghe vậy liền nhìn về phía người đàn ông, cười cười: “Cảm tạ, anh Chương, nhưng không cần đâu.”
Nhóm anh Chương làm việc ở mấy quán cờ bạc ven đường, thay phiên giả thành khách chơi để kiếm tiền, hấp dẫn một ít dân cờ bạc để chiếm hời. Nhóm tổng cộng hơn hai mươi người, nơi nơi tán loạn trong mỗi thành phố.
Vệ Thư Tuân vốn khá khinh thường bọn họ, cảm thấy họ làm mấy chuyện chẳng ra làm sao. Nhưng so với công việc của tụi Trương Thần Song, Vệ Thư Tuân lại thấy tốt hơn nhiều. Nhưng lời mời của anh Chương vẫn phải cự tuyệt, Vệ Thư Tuân ở bên ngoài lăn lộn ngần ấy năm, người quen cũng không ít. Tuy không tới mức gặp khó là giúp, nhưng đưa chút tiền nhờ họ giúp đánh mấy trận, hoặc truyền chút tin tức, vẫn là không thành vấn đề.
Hơn nữa hôm qua đã hỏi rõ anh Tiểu Đông rồi, không chỉ quán bar Huy Hoàng, mấy quán rượu đen kia cũng bị tra, đại khái cảnh cục tính thuận tiện quét sạch một lần, cho nên đại ca Thành căn bản không có thời gian đề ý đến y.
Tuy sự tình tạm thời giải quyết, nhưng sau khi về nhà Vệ Thư Tuân vẫn hỏi máy học tập: “Máy học tập, có thể cho tao cái gì đó, ví dụ làm tao đánh giỏi, hoặc vũ khí phòng thân gì đó không?” Nếu đột nhiên bị chặn, chưa chắc kịp gọi ai giúp, vẫn là có chút năng lực tự bảo vệ mình đi thì an toàn hơn.
Bất kể thế nào, Vệ Thư Tuân cũng không muốn như đám lưu mạnh hôm nay, lăn lộn trên mặt đất mà kêu rên.
Đại khái việc này liên quan đến an toàn nhân thân của Vệ Thư Tuân, máy học tập không nói yêu cầu nhiệm vụ gì, tính toán một hồi rồi bảo
“Năm 2120, sổ tay huấn luyện dã chiến mới nhất do quốc gia xuất bản.”
“Hả… Cái gì vậy?”
Vệ Thư Tuân vừa định hỏi, liền cảm thấy cháng váng hoa cả mắt, hoảng hốt mà ngã ngửa ra sau. Vốn là phải ngã xuống giường, lại cảm thấy phía sau cứ ẩm ướt mà lạnh căm căm, trực tiếp bị lạnh mà bừng tỉnh.
“Sĩ binh 7623, anh đang làm gì đó, mau cùng lên!”
Trước mắt là một mảnh rừng cây rậm rạp, bốn phía đầy mớ dây leo còn to hơn thân người, một đội binh lính quân phục rằn ri, mang mặt nạ dưỡng khí trong suốt cầm vũ khí cổ quái đi ở tiền phương. Vệ Thư Tuân mờ mịt chớp mắt, đây là nơi nào?
“Đi mau!” Có người phía sau y hung hăng đá một đá, Vệ Thư Tuân tập tễnh đuổi kịp.
Đi không đến mười thước, đột nhiên từ trên dây leo bắn ra một cái bóng đen, lao về phía binh lính phá trước. Bọn lính thuần thục mà lách qua, bắn, bóng đen lăn mấy vòng trên đất rồi run rẩy ch.ết tươi. Vệ Thư Tuân đi lên trước để nhìn thấy rõ bóng đen kia.
Bóng đen cao bằng một người, có rất nhiều dây dài mảnh, không nói lớn nhỏ, chỉ xét về dáng vẻ… nó nhìn y như một con sâu lông. Nhưng miệng nó lại đầy xúc tua làm người ta sợ hãi, dịch sệt xanh lè chảy ra từ vết thương của nó, cư nhiên còn ăn mòn dây leo dưới đất.
Vệ Thư Tuân hít mạnh một hơi, nhóm binh lính bên cạnh y cũng lộ vẻ kinh hãi, đội trưởng mắng to: “Sâu lông cấp 1 thôi, không cho dừng lại, tiếp tục đi tới!”
Bọn lính xếp hàng tiếp tục đi tới, Vệ Thư Tuân mờ mịt đi theo sau. Khi ra khỏi khu vực bị dây leo bao trùm, xuất hiện trước mắt chính là các kiến trúc cũ nát hoang tàng. Vệ Thư Tuân hoảng hốt cảm thấy những kiến trúc đó hơi quen quen, nhưng chúng ẩn trong mớ thực vật kỳ dị kia, hơn nữa nơi này nguy cơ trùng trùng, Vệ Thư Tuân cũng không dám phân tâm.
Kế tiếp lại đụng phải mấy động vật lớn biến dị, Vệ Thư Tuân cũng chậm rãi thích ứng cách tránh né và tác chiến. Y hiện tại đã kịp phản ứng, máy học tập có thể đã thôi miên hoặc làm cái gì y, để y đi vào một thế giới khác để huấn luyện —— đáng tiếc không như tiểu thuyết vừa đưa vào là biết đánh biết đá, mà phải tự mình học hỏi.
Đại khái đã đi mấy giờ, cũng không biết đã đi tới chỗ nào, tiểu đội đột nhiên bị hơn mười con quái điểu biến dị tập kích, chỉ có thể vừa đánh vừa trốn. Lúc đi qua một đống kiến trúc, Vệ Thư Tuân trừng to mắt, đột nhiên khựng lại —— trường phổ thông Du thành?!
“Anh đang làm gì đó, chạy mau!” Đội trưởng dùng sức đá y một đá, Vệ Thư Tuân lấy lại tinh thần lập tức chạy thục mạng. Một bên chạy một bên không tự chủ ngoái đầu lại nhìn.
Phía sau kia, có một cổng đình dạng Trung Quốc cổ xưa, cánh cửa đỏ đã tróc sơn trắng bệch, chỉ còn lại có rỉ xét loang lổ. Nhưng bộ dáng này Vệ Thư Tuân sẽ không nhìn nhầm, đó là cái cổng trường không lâu trước Vệ Thư Tuân vừa mới đi tham gia thi văn, trường phổ thông Du thành.
Trường Du thành xây cổng trường theo kiểu cổng đình Trung Quốc, còn phỏng theo kiến trúc triển lãm mấy năm trước, cho nên đầu to đuôi nhỏ, bộ dáng cổ cổ quái quái, Vệ Thư Tuân muốn quên cũng quên không được.
Sau khi tránh thoát quái điểu, mọi người tìm nơi nghỉ ngơi, Vệ Thư Tuân lại thấy được nhà sách Tân Hoa trong một đống nhà đỗ nát kia. Không sai, tòa nhà đó chính là nhà sách Tân Hoa y đã từng đến.
Nơi này là Du thành, trong tư liệu của máy học tập, quê quán của y, Du thành của năm 2120?!
Thì tận thế đó, em đã suy đoán ra ở mấy chương trc rồi mà làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Bộ nghĩ tận thế mà nhà cửa còn y nguyên à @@ Với lại… yên tâm đi, em ch.ết ngắc rồi tận thế mới đến nên em cũng ko hưởng mà con cháu em hưởng ấy @@
À, mà tui nhấn mạnh vs mọi người là truyện ko đề cập đến tận thế nhá. chỉ nhắc sơ sơ. Truyện này viết về đề tài khoa học kỹ thuật a. Rồi, hết…..