Chương 51: Nguy hiểm ập tới

Vệ Thư Tuân hận không thể giết người, một người đàn ông chừng tam mươi tuổi, đeo kính đen từ đối diện chạy chậm tới, vừa chạy vừa hô to: “Giáo sư Triệu, xin ngài chờ chút.”


Vệ Thư Tuân nghe được bãi đỗ xe bỗng im ắng đi, sau đó tiếng bước chân bắt đầu dời về hướng bên này. Hiển nhiên người bên đó đã phát hiện giáo sư Triệu ở đây.


“Giáo sư, đi mau.” Vệ Thư Tuân mặc kệ người đàn ông kia, lôi kéo giáo sư Triệu bỏ chạy. Giáo sư Triệu dù sao cũng lớn tuổi, chạy rất chậm, không được mười thước đã bị tên kia giữ chặt.
“Ê, cậu làm gì, sao cậu lại lôi giáo sư chạy, lỡ giáo sư Triệu có sơ xuất gì thì làm sao!”


“Câm miệng!” mặt Vệ Thư Tuân xanh mét, hận không thể hất ngã người đàn ông này. Nhưng mặt sau có đám bắt cóc không rõ thân phận, y lại không dám để gã này lại, không khéo lại xảy ra tai nạn ch.ết người.


“Thái độ vậy là sao?” Người đàn ông kia thấy Vệ Thư Tuân hung tợn trừng mình liền chống nạnh quát to: “Có giáo dục không hả, cậu năm mấy, ngành nào? Tôi muốn tìm chủ nhiệm của cậu trách cứ…”


“Câm miệng, Ngô Hoành Kiệt.” Giáo sư Triệu cũng rõ ràng giờ không là lúc la lối, giữ chặt hai người bước nhanh: “Thầy chạy không nổi, hai em chạy mau đi.”
“Không được.”
“Cái gì?”


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt Giáo sư Triệu đầy bất đắc dĩ, ông lớn tuổi, chỉ đi nhanh vài bước đã thở hồng hộc: “Đừng hỏi, không muốn ch.ết thì chạy mau đi.”
“Giáo sư em cõng thầy.” Vệ Thư Tuân cúi người xuống, lại bị giáo sư Triệu dùng sức đẩy ra: “Đi mau đi mau.”


Ngô Hoành Kiệt còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đi hai bước, rồi lại chần chờ hỏi: “Vậy giáo sư Triệu, hạng mục lần trước tôi xin…”
“Tôi phê chuẩn, cậu đi mau đi mau.”


Vệ Thư Tuân sao có thể bỏ mặc giáo sư Triệu mặc kệ chứ, y tuy không phải người tốt lành Lục Vân Tiên gì, nhưng tuyệt đối không phải dạng nhát gan sợ phiền phức. Giáo sư Triệu là người y tôn kính, y sao có thể biết nguy hiểm còn bỏ ông lại. Không nói hai lời, Vệ Thư Tuân ép cõng giáo sư Triệu lên, thể trọng ông không nhẹ, y chạy rất chậm, nhưng cũng không chịu buông xuống.


Ngô Hoành Kiệt bước theo bọn họ vài bước, nghi kỵ nhìn Vệ Thư Tuân khẩn trương cõng giáo sư Triệu chạy qua bên người, lại nhìn bốn phía vắng lặng, rốt cục ý thức được tình huống hình như không đúng lắm, lập tức xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc đã không kịp rồi.


Từ bãi đỗ xe nhào ra hai bóng người cao lớn, trong nháy mắt liền đuổi theo, lướt qua bên người Ngô Hoành Kiệt quất gậy điện một cái, Ngô Hoành Kiệt kêu ré một tiếng run rẩy ngã xuống đất. Hai người đều mặc đồ đen, còn che mặt, ăn diện như cảnh sát chống bạo loạn, tư thế chạy nhanh cũng rất giống quân nhân. Tên bên trái cầm gậy điện đánh vào giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân cảnh giác lắc mình né qua, tên bên phải tay không bổ mạnh vào gáy y. Chắc là thấy họ một là ông lão một là sinh viên, cho nên hai gã đều không hề dùng vũ khí.


Vệ Thư Tuân không bỏ qua cơ hội, nhấc chân quét ngang một cái, đá vào 1 tấc dưới rối đối phương. Bộ vị trọng điểm Chu Tuyền đã từng dạy, công kích nơi này sẽ trùng kích ổ bụng người bị đòn, ảnh hưởng động tĩnh mạch, khiến thân thể hắn mất nhạy.


Quả nhiên công kích có tác dụng, chỉ vội vàng đá một cái, tên to con kia liền ngã xuống đất, muốn đứng lên, nhưng hình như quá mức đau đớn, tay chân như nhũn ra. Tên còn lại bắt đầu cảnh giác, uy hϊế͙p͙ mà tới gần Vệ Thư Tuân.


“Em buông thầy xuống tự chạy mau.” Giáo sư Triệu giãy dụa muốn leo xuống, Vệ Thư Tuân như nguyện buông ông ra, nhưng không có chạy, cởi ba lô ném vào tên kia, đồng thời cũng nhào tới.


Kỹ thuật đánh nhau của Vệ Thư Tuân không tồi, hồi quân sự cũng đánh với huấn luyện viên đến khó phân thắng bại, nhưng kỳ thật là huấn luyện viên nhường. Nếu thật sự muốn giết người, huấn luyện viên có vô số cách có thể xử gọn y. Hiện giờ chính là tình cảnh này, đối phương sau khi phát hiện Vệ Thư Tuân không dễ giải quyết, lập tức hạ sát thủ. Nếu không phải Vệ Thư Tuân trốn nhanh, khẳng định đương trường bị mất mạng, may là thế nhưng vẫn bị chém trúng.


“Đoàng!!”
Gã to con lao tới đột nhiên ngã oạch xuống, Chu Tuyền vội vàng chạy tới, đến gần mới nhìn rõ thanh niên thiếu chút nữa bị giết vừa rồi cư nhiên là Vệ Thư Tuân, trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch ra.”Thư Tuân, sao cậu lại ở chỗ này?!”


Vừa rồi nếu hắn chậm một chút Thư Tuân liền toi mạng rồi!
Tuy trong lòng lo lắng, Chu Tuyền cùng lúc kêu lên tên của Vệ Thư Tuân, cũng đưa tay bắn thủng đầu một tên khác.”Phía sau còn có người, đi mau.”


Vừa nhấc chân, đằng sau đã vang vài tiếng súng bụp bụp. Trước người là Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền không thể trốn, hắn hất ngã giáo sư Triệu và Vệ Thư Tuân xuống, đặt bọn họ ở dưới thân, hắn thì xoay phắt lại bắn trả hai phát.


Vệ Thư Tuân vừa sờ lưng Chu Tuyền, cảm giác trên tay ướt đẫm, là máu của Chu Tuyền.”Chu Tuyền, anh bị thương?!”
“Câm miệng, chạy mau!”


“Các em đừng lo cho thầy, đi mau!” Giáo sư Triệu lớn tuổi chạy không nổi, vừa rồi Chu Tuyền đẩy thầy quá mạnh, lại ngã không nhẹ. Ông tự biết chạy không thoát, dùng sức đẩy mạnh Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân: “Chạy mau!”


Kỳ thật tình huống hiện tại ai cũng chạy không thoát, bãi đỗ xe lao ra năm sáu cao to, tất cả đều tay cầm súng hãm thanh. Chu Tuyền chỉ có một khẩu súng, Vệ Thư Tuân một sinh viên bình thường, giáo sư Triệu một ông cụ, chạy sao mà nhanh hơn được súng?


Nơi này không có chỗ nào để nấp vào, phía sau chính là Vệ Thư Tuân và giáo sư Triệu, Chu Tuyền chỉ có thể dùng thân thể của mình đỡ cho hai người họ. Hắn bắn trúng hai tên, đồng thời cũng trúng đạn vào tay, súng lục rơi xuống đất. Vệ Thư Tuân nhào qua nhặt súng lên, mấy chuỗi đạn lập tức bắn về phía y.


“Thư Tuân!”
Chu Tuyền không chút suy nghĩ, bổ nhào lên người Vệ Thư Tuân che chở.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”


Chu Tuyền đã sẵn sàng đón nhận cái ch.ết, nhưng trên người hoàn toàn không có cảm giác đau. Đột nhiên nghe được tiếng xẹt xẹt rất nhỏ, hắn nghi ngờ ngẩng đầu, liền thấy không trung thoáng hiện một màn hình trong suốt, trong nháy mắt hòa tan viên đạn rồi biến mất.


“Máy học tập?” Chu Tuyền nghe thấy Vệ Thư Tuân nghi hoặc nói nhỏ. Nhưng hiện tại không phải lúc hỏi gì, Chu Tuyền dùng tay trái không bị thương nhặt súng lên. Đạn không bắn trúng mục tiêu, đám bắt cóc hơi bất ngờ. Nhưng trường hợp hỗn loạn, bọn họ cũng chỉ nghĩ là quá hấp tấp nên bắn hụt, thấy Chu Tuyền xoay người, lập tức nổ súng.


Đạn bắn về phía Vệ Thư Tuân, máy học tập sẽ đi ra ngăn cản, bắn về phía Chu Tuyền, máy học tập không thèm lo. Viên đạn quá nhanh, Vệ Thư Tuân chỉ kịp gọi “Máy học tập!”, Chu Tuyền đã trúng đạn ngã xuống đất. Trước khi ngã xuống, hắn đã bắn ch.ết một tên bắt cóc.


May mà máy học tập vẫn giúp đỡ chút, mấy viên đạn bị màn hình hư không của nó bắn ra làm tan rã, nhờ vậy Chu Tuyền không ch.ết ngay tai chỗ. Nhưng dù sao Chu Tuyền cũng trúng đạn, sắc mặt tái nhợt mất đi ý thức, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất. Đám bắt cóc tự nhiên cho rằng Chu Tuyền đã trúng vô số phát, cả xem xét hắn sống hay ch.ết cũng lười. Năm tên may mắn còn tồn tại xúm lại, hai người chế trụ giáo sư Triệu, xác nhận tướng mạo của ông xong, gật gật đầu. tên cầm đầu nâng súng lên, nhắm vào trán Vệ Thư Tuân.


“Dừng tay.” Giáo sư Triệu cố giữ trấn định, nghiêm túc nói: “Buông người này ra, không thì các người cái gì cũng khỏi nghĩ đến!”


Tên cầm đầu thu súng về, ra hiệu với đám thuộc hạ, người nọ nhặt gậy điện trên đất lên rồi khởi động, vươn tay ném vào Vệ Thư Tuân. Mấy khẩu súng chỉa vào mình, Vệ Thư Tuân không dám trốn, chỉ cảm thấy một cơn đau tê người ập tới, nháy mắt liền mất đi ý thức.






Truyện liên quan