Chương 112: Sinh viên ngoan không dễ làm
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Có tiền lệ thành công của Kim Vĩ Bình ở đó, một ít sinh viên không cam lòng cũng ra sức mà thể hiện. Vì thế đợi khi đi tham quan thực nghiệm mô phỏng vào buổi chiều, cứ như biến thành cái chiến trường vậy.
Trung tâm khống chế sẽ giải thích một số kỹ thuật không cho sinh viên, đều là tương đối dễ hiểu, vừa vặn để sinh viên nghe hiểu nội dung, phòng thí nghiệm cũng đặc biệt mở ra cho sinh viên quan sát thí nghiệm mô phỏng, về mặt kỹ thuật thì tương đối đơn giản. Vốn chỉ đơn thuần muốn kích thích hứng thú và niềm tin của sinh viên dành cho Khoa học hàng không, nhưng biểu hiện hồi sáng của Kim Vĩ Bình đã trở thành mồi lửa thiêu.
“Thầy, em có câu hỏi!” Bên này nghiên cứu viên vừa giới thiệu xong một kỹ thuật, lại có sinh viên nhấc tay: “Thầy nói thiết bị truyền động khí nén này chuyển động đơn, nhưng năm 2015 có luận văn 《
Phương pháp craking* lỏng thiết bị truyền động khí nén
》 nhắc tới dạng chuyển động kép, cũng từ đó cho thấy chuyển động kép càng ổn định hơn dạng đơn, xin hỏi thầy nhìn nhận thế nào?”
(*)Craking: thuật ngữ “cracking” ở đây được sử dụng để mô tả loại phân chia các phân tử dưới ảnh hưởng của nhiệt độ, chất xúc tác và dung môi. (Wikipedia)
Đây là sinh viên thứ 10 nhấc tay hỏi rồi, đáng tiếc, tên của y vẫn không phải là Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân chưa cướp được cơ hội giơ tay lần nào hết.
Y vốn muốn giả thành một sinh viên xông xáo muốn vội thể hiện, đưa ra các vấn đề càn quấy lúc đi tham quan, đương nhiên cũng đã chuẩn bị bị ghét, dù sao chỉ muốn tìm một cơ hội kéo vấn đề đến kỹ thuật tương quan “
Miền đàn hồi khí nén
“, rồi làm bộ mình não động mở rộng, đưa ra phương pháp giải quyết.
Về phần có thể truyền tới tai giáo sư Quan Trình hay không, thầy có coi trọng không, Vệ Thư Tuân lười quản. Dù sao y cũng không tính được cái gì từ giáo sư Quan Trình, đơn giản là hỗ trợ thôi.
Ở lĩnh vực Hàng không vũ trụ, Vệ Thư Tuân không so được với bất kì người nào ở đây. Y muốn tìm đến điểm vào mà mình có thể nắm bắt, thật vất vả nghe thấy một kỹ thuật là y hiểu, đang chuẩn bị nhấc tay, đã có mấy người giơ trước —— được rồi, nếu cả y cũng nghe hiểu, người khác hiểu cũng không đáng ngạc nhiên.
Mà ở kỹ thuật y không hiểu, cho dù phải càn quấy, ít nhất cũng phải nghĩ ra một vấn đề hợp lý trước. Nhưng mà lúc y còn chưa cân nhấc coi đặt câu hỏi gì được, sinh viên khác đã sớm nhấc tay lên tiếng chấm dứt.
Cho nên, hoạt động tham quan buổi chiều đã tiến hành hơn hai giờ, Vệ Thư Tuân cũng chưa thể tìm được một cơ hội càn quấy nào hết!
Câu tri thức chính là sức mạnh, thời điểm nào đó quả nhiên rất có lý.
Không có tri thức, thì cả tư cách giơ tay hỏi cũng không có!
Sau đó Vệ Thư Tuân trực tiếp kêu máy học tập ra hỗ trợ, khi nghiên cứu viên ở trên đài diễn thuyết, trên màn hình hư không của máy học tập liền biểu hiện ra tư liệu các kỹ thuật tương quan, cảm giác cứ như đang lên lớp, một bên xem tư liệu một bên nghe diễn thuyết hiện thực, trong lúc vội vàng cư nhiên cũng hiểu được bảy tám phần nguyên lý.
Vệ Thư Tuân tự giác kỹ thuật đều hiểu tàm tạm, có nắm chắc đưa ra vấn đề, vừa nhấc đầu, liền thấy đôi môi hơi khô khốc của nghiên cứu viên.
Đây là người thứ mười hỏi rồi, tham quan hơn hai giờ, trừ thời gian giải thích – tương đương không đến mười phút ra, còn lại toàn câu hỏi của sinh viên.
Không phải sinh viên không hiểu chuyện, chẳng qua họ tuổi trẻ khí thịnh, rõ ràng mình cũng có thể đưa ra câu hỏi càng có kiến thức, nhìn thấy người khác bởi vậy được tán dương, không khỏi không chịu yếu thế, lập tức liền tạo thành tình huống này.
Nghiên cứu viên này chính là Tiểu Trịnh hồi sáng, chắc anh cũng hiểu các sinh viên nghĩ gì, trên mặt đã xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn cầm micro nghiêm túc trả lời: “Bạn sinh viên này rất lợi hại, học rất rộng, luận văn 《
Phương pháp craking lỏng thiết bị truyền động khí nén
》chính là Giáo sư Hoàng của trung tâm phát biểu, không ngờ cũng có sinh viên chú ý!”
Lời anh nói làm sinh viên kia lộ ra vẻ mặt vui vẻ, Vệ Thư Tuân nhìn thấy một giáo sư bên cạnh chà chà chân, chắc là người mang đội của sinh viên này.
Các giáo sư kêu sinh viên biểu hiện, là muốn tranh thủ cho sinh viên một cơ hội, nhưng cụ thể nên làm thế nào, các giáo sư cũng không có cách, dù sao không có khả năng luyện tập trước, chỉ có thể nhìn tính linh hoạt của sinh viên nhà mình.
Tỷ như câu hỏi của Kim Vĩ Bình sáng hôm nay, vừa biểu hiện học thức của mình, lại không làm phiền người ta, còn giành được hảo cảm của nghiên cứu viên.
Có điều suy nghĩ của sinh viên đều tương đối đơn giản, bạn biết tôi cũng biết, dựa vào cái gì chỉ có bạn được khen. Vì thế, cứ như vậy, tất cả mọi người giơ tay hỏi. 165 sinh viên, trước mắt hỏi mới 10 người, tính ra không nhiều lắm, nhưng vấn đề là tần suất thật sự cắt quá mau, cảm giác hiệu quả và lợi ích rất rõ ràng.
Các giáo sư có lòng muốn cản, nhưng ở đây quá đông, lại không biết người nào sẽ hỏi, chỉ có thể đứng một bên mà dậm chân.
Nhìn nghiên cứu viên Tiểu Trịnh nói đến miệng khô lưỡi đắng, Vệ Thư Tuân cũng không nhẫn tâm hỏi tiếp, cho dù muốn kiếm chuyện, ít nhất cũng đổi thời gian hoặc đổi người, bằng không khó xử nghiên cứu viên Tiểu Trịnh nghiêm túc này y cứ cảm thấy không ra tay được.
“Đáng ghét, những người này rốt cuộc muốn hỏi tới khi nào?” một nữ sinh bên cạnh Vệ Thư Tuân bất mãn oán giận.
“Đúng đó, không thấy miệng thầy khô luôn rồi à?”
Sinh viên thông hiểu lý lẽ cũng có rất nhiều, bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng oán giận, nhưng vậy cũng không thể cản lại một ít sinh viên vội vàng thể hiện, nghiên cứu viên Tiểu Trịnh bên này vừa đáp xong, lập tức có bốn năm sinh viên giơ tay lên.
“Thầy Trịnh, em có câu hỏi.” Một sinh viên vội vàng không đợi nghiên cứu viên Tiểu Trịnh gật đầu, liền trực tiếp hỏi: “Vừa rồi thầy giải thích chọn dùng chuyển động đơn là vì giảm bớt áp suất van hoạt động, nhưng theo em được biết, áp suất van hoạt động quá nhỏ sẽ làm cho năng lượng bên không đủ, xin hỏi các thầy giải quyết vấn đề này thế nào?”
“Tôi nói, đủ rồi đó!” Mắt thấy nghiên cứu viên Tiểu Trịnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lại chuẩn bị trả lời, Vệ Thư Tuân lập tức không kiên nhẫn.
Y hiện tại bên ngoài là sinh viên ngoan, bên trong vẫn là phong cách côn đồ, mắt thấy có vài tên hoàn toàn không nhìn phiền phức mình mang đến cho người khác, không ngừng đòi hỏi, Vệ Thư Tuân chen qua mọi người đi đến trước đài, trừng người vừa giơ tay hỏi kia “Không thấy thầy Trịnh mệt rồi sao, hơn nữa chúng ta còn chưa tham quan xong, một vài người làm ơn đừng làm trễ nãi thời gian của mọi người!”
Lời y nói được đa số mọi người gật đầu ủng hộ, lại chọc giận một số người, sinh viên đặt câu hỏi kia bất mãn nói: “Tôi cũng không phải làm khó thầy, tôi chỉ có thắc mắc thôi, cậu mới kiếm chuyện đó, cố ý đi ra quấy rối là có ý gì?”
“Đúng vậy, nói hay lắm cứ như tụi này hỏi là cố ý gây phiền phức vậy!”
“Cậu chỉ muốn nhân cơ hội thể hiện thôi chứ gì!”
Xem ra có người coi y thành đồng loại, thấy y đứng ra biểu hiện, ngược lại càng thêm ầm ĩ.
Vệ Thư Tuân giận tái mặt, tuy từng có tính toán này, nhưng y không đến mức thấy người ta mệt mỏi còn nằng nặc đòi thể hiện —— đây rõ ràng là phản tác dụng, y mới không ngu như vậy.
“Cậu ấy lại không nói sai, là mấy người cứ hỏi hoài, làm trễ chuyến đi của chúng ta.” Trong đám sinh viên không biết là ai nói ra.
“Đúng rồi, thích học vậy sao không về trường mà học, ra vẻ gì ở đây!”
Không phải ai cũng muốn dựa vào chiêu này để ra vẻ, người có ý kiến cũng rất nhiều, nhưng lúc nãy không ai dám nói, có Vệ Thư Tuân đi đầu, người bất mãn cũng không khách khí mở miệng chỉ trích.
“Tụi tôi vốn cũng đến học tập, hỏi thì có cái gì không đúng!”
“Các người làm ảnh hưởng người khác, không rõ hả?”
Vì thế các sinh viên bởi vì ý kiến không hợp, bắt đầu khắc khẩu. Tuy không phải tất cả mọi người đều cãi, nhưng mười mấy người cãi nhau trong phòng thí nghiệm kín mít cũng có vẻ rất hỗn loạn. Mấy giáo sư muốn đi lên cản, chỉ là sinh viên cãi nhau chen trong đám người, bọn họ đi tìm theo giọng nói, đều không tìm được ai, về phần kêu miệng thì đám người đang cãi nhau căn bản không nghe.
“Các bạn à, im lặng, im lặng…” nghiên cứu viên Tiểu Trịnh hơi sốt ruột, dùng micro lớn tiếng kêu im lặng, ngược lại làm trường hợp càng rối loạn, bởi vì tất cả mọi người đều đề cao âm lượng.
Vệ Thư Tuân hai tay cắm vào túi, vẻ mặt không kiên nhẫn. Thời y còn là côn đồ, sớm một đấm đấm văng một đứa, còn cãi chi cho mệt, lãng phí thời gian. Nhưng thấy nghiên cứu viên Tiểu Trịnh hình như rất khó xử, Vệ Thư Tuân trực tiếp đoạt lấy micro trong tay anh, chỉ vào sinh viên vừa đặt câu hỏi: “Đủ rồi, thích hỏi vậy, tôi trả lời hết cho!”
“Phương pháp giải quyết áp suất van hoạt động quá nhỏ làm năng lượng bên không đủ, là thêm một tâm cầu vào hai van hoạt động, tâm cầu xoay tròn sẽ chặn đối lưu lại, Chênh lệch áp suất giữa thượng lưu và hạ lưu sẽ làm cho năng lượng hóa lỏng gần với hạ lưu…”
Vệ Thư Tuân nói một nửa, dưới đài đã im lặng lại, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Vệ Thư Tuân.
“Khi đạt tới áp suất, van bướm được kích hoạt. Đĩa quay quanh thân van với nguồn lực 35
DVR
, song song với dòng năng lượng hóa lỏng. Đồng thời, chênh lệch áp suất trên đĩa sẽ tăng thêm 5 – 15%. Điều chỉnh và cân bằng theo chuyển động của bộ truyền động, do đó hoàn toàn không có vấn đề về năng lượng bên không đủ.”
Vệ Thư Tuân nói xong một hơi, chỉ hướng mấy sinh viên còn đang làm ầm ĩ vừa rồi: “Tốt lắm, còn có ai muốn hỏi, hỏi đi, hỏi đến các người vừa lòng mới thôi.”
“Cậu… Nghĩ cậu là ai… Cậu đáp được sao?” Tuy nói như vậy, nhưng khí thế của sinh viên kia rõ ràng yếu đi rất nhiều, giọng đã nhỏ hơn bình thường vài phần.
“Vậy cậu cứ việc hỏi!” Vệ Thư Tuân đấm một cái về phía sau, phát ra một tiếng rầm, vài người chột dạ thiếu chút nữa sợ tới nhảy dựng lên: “Hôm nay tôi chơi trò hỏi đáp với các người ngay ở đây, nếu có một câu tôi trả lời không được lập tức cuốn gói đi về! Ai tới!”
Vệ Thư Tuân nói như vậy, các sinh viên vừa rồi còn ầm ĩ muốn đặt câu hỏi căn bản không dám mở miệng, ngược lại rụt cổ trốn sau đám người, cả phòng thí nghiệm gần như im ắng tới mức kim rơi cũng nghe được.
“Bạn sinh viên này, cảm ơn.” Tiểu Trịnh nghiên cứu viên ý bảo Vệ Thư Tuân đưa micro cho anh, cười nói với sinh viên dưới đài: “Tốt lắm tốt lắm, mặc kệ là các em muốn hỏi, hay muốn tiếp tục tham quan, anh biết tất cả mọi người chỉ hướng tới tri thức Hàng không vũ trụ thôi. Mọi người đến từ các trường khác nhau, khu khác nhau, khó được hữu duyên tập trung một chỗ, đừng vì việc nhỏ này cãi nhau nga! Điểm kế tiếp là mô hình trong khoang thuyền vũ trụ, tỷ lệ 100:1 khoang thuyệt thật đó, mọi người có thể đi vào thể nghiệm một chút!”
Có anh cho bậc thang, các sinh viên đều ngoan ngoãn theo chỉ thị đi vào gian phòng bên, Vệ Thư Tuân thấy các giáo sư đuổi theo, ra lệnh các sinh viên trường mình đến tập hợp trước mặt, hiển nhiên là tính nghiêm khắc dạy bảo một trận.
Vệ Thư Tuân không muốn bị mắng, mắt thấy Giáo sư Lý đuổi theo sinh viên phía trước vào phòng bên, y lập tức đứng tại chỗ bất động, tính chờ Giáo sư Lý răn dạy xong lại đi vào.
Bả vai đột nhiên bị người vỗ vỗ, Vệ Thư Tuân quay đầu, chỉ thấy nghiên cứu viên Tiểu Trịnh cười nói với y: “Vừa rồi thật cảm ơn em, anh không tiện nói nặng sinh viên, thiếu chút nữa không biết làm sao bây giờ.”
“Không khách sáo.” Vệ Thư Tuân nói: “Là đám kia quá đáng, thầy Trịnh hoàn toàn có thể không trả lời bọn họ.”
Lựa chọn quên đi sự thật mình thiếu chút nữa trở thành thành viên trong đó.
“Đừng kêu là thầy Trịnh, anh không lớn hơn em nhiêu tuổi cả, kêu anh Trịnh Lặc là được rồi.” Trịnh Lặc đẩy đẩy kính, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Kỳ thực năm nay anh mới vào
Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ
, lần này tiếp đãi các em đi tham quan và giảng giải là công việc cá nhân đầu tiên của anh, nếu ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không tốt… Cho nên cảm ơn em giúp anh.”
“Thì ra là thế.”
Khó trách anh ta cứ cố gắng trả lời câu hỏi của sinh viên, nếu là người giảng có kinh nghiệm, đã sớm chuyển đề tài cho qua rồi!
Nhưng Vệ Thư Tuân không chán ghét điểm nghiêm túc ấy của anh.
“Đúng rồi, còn có câu trả lời vừa rồi của em, hoàn mỹ nga!” Trịnh Lặc đột nhiên nhớ tới câu trả lời của Vệ Thư Tuân, khích lệ nói: “Đáp án vừa rồi chưa có luận văn nào làm cả, là em tự thực nghiệm cho ra đáp án à, em học trường nào, sinh viên năm mấy?”
“…” Đó là đáp án của máy học tập. Mà y chỉ là sinh viên năm hai, học kỳ này vừa mới xin vào
Công trình cơ học
, còn chưa xác định có thể qua môn không nữa.
Vệ Thư Tuân đương nhiên không thể trả lời, mập mờ nói: “Em là sinh viên đại học A.”
“Đại học A, khó trách!” Vừa nghe là sinh viên Đại học A, Trịnh Lặc liền không hỏi nữa, đại khái cảm thấy sinh viên Đại học A giỏi là đương nhiên.
Vệ Thư Tuân muốn Giáo sư Lý mắng xong rồi lại đi vào, nhưng Trịnh Lặc lôi kéo y, y chỉ có nước đi theo. Nhưng có Trịnh Lặc ở đó, giáo sư Lý không tiện rầy y, hơn nữa y vừa rồi cũng không làm cái gì khiến Đại học A mất mặt, ngược lại làm vẻ vang cho trường, ánh mắt giáo sư Lý nhìn y cũng dịu dàng hơn ban đầu nhiều.
Bởi vì bị giáo sư mắng cho, chuyến đi kế tiếp không lại có câu hỏi gì, tất cả đều thành thành thật thật đi tham quan, ghi chép lại, tới 6h chiều, chấm dứt chuyến đi, mọi người ăn cơm xong lại về ký túc xá nghỉ ngơi.
Trung tâm Khống chế phi hành vũ
trụ thuộc về vùng cấm quân sự, không phải thời gian tham quan, không cho phép sinh viên tùy ý đi lại, cho nên mọi người cơm nước xong nhất định phải thành thành thật thật về phòng nghỉ ngơi.
Vệ Thư Tuân buông bát đũa chuẩn bị cùng Hàn Chi Tân về ký túc xá, đột nhiên nghe được tiếng bíp bíp bíp vang trong đầu: “Tuyên bố nhiệm vụ, hỗ trợ Trịnh Lặc sửa cái máy bị cậu phá hư
.”
Tác giả có lời cần nói: Không biết mọi người có trải nghiệm như vậy chưa.
Tập thể tham quan hoặc đi hội nghị, luôn có một hai người như vậy, đặc biệt thích hỏi, thậm chí mặc kệ tất cả mọi người đang chờ, muốn hỏi cho bằng được.
Quan trọng nhất là …, người như thế không phải thật sự muốn biết đáp án, chỉ là vì thẻ hiện chính mình “Rất thích học tập or hiểu được rất nhiều” mà thôi.
Cá nhân tôi, siêu siêu ghét người như thế.