Chương 5
Khu thương nghiệp Sax là khu thương nghiệp tổng hợp lớn thứ hai ở Đông đế đô. Tọa tại vùng đất trung tâm, từ học viên Liên Bang đệ nhất tới đây chỉ cần nửa giờ đi xe, phi thường gần.
Mua trên mạng tuy tấp nập, nhưng cửa hàng vẫn như cũ có nhân khí, mua sắm cũng không chỉ là vì mua đồ vật, mà người lựa chọn ra ngoài mua sắm còn là một loại lạc thú để hưởng thụ.
Tuy kém với khu thương nghiệp thế kỷ 21 tràn đầy đều là người, nhưng khu thương nghiệp Sax cũng phi thường phồn hoa.
Toàn bộ khu thương nghiệp chiếm diện tích rộng lớn, tồn tại ưu nhã mà đơn giản. Hàng hiệu xa xỉ của các tinh cầu đều tập trung ở khu A, đồ dùng sinh hoạt tập trung ở khu B, đồ dùng tổng hợp tập trung ở khu D, còn khu D và khu E là khu ăn uống cùng vui chơi.
Lạc Vân Thanh cũng không thiếu tiền, trừ bỏ trong tài khoản của mình có hơn một triệu đồng liên bang ra, cậu còn có một đống bất động sản. Vốn cũng không nhiều như vậy, nhưng từ hai năm trước bắt đầu lục tục có phòng phá dỡ di dời, phòng ở bồi thường càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức cuối cùng cậu đều lười xem mình có tất cả bao nhiêu bất động sản.
Tuy hiện tại tinh vực nhiều, địa phương cư trú cũng nhiều, nhưng phòng ở ở thành phố lớn tại tinh cầu cũng đắt kinh khủng, người bình thường thật đúng là mua không nổi. Lạc Vân Thanh tại Đế Đô cũng có phòng ở, chính là trong tình huống bình thường không dùng được, cho nên bị cậu giao cho người môi giới cho ra ngoài thuê, tiền thuê một năm cũng đủ cậu tiêu sài thoải mái. Hơn nữa tiền thuê ở chỗ khác cũng bị cậu phóng tới quản lý tài sản riêng, cho nên thực sự một năm 365 ngày chỉ cần phải nghĩ thầm muốn làm sao tiêu thì tiêu.
Hôm nay chủ yếu là tới mua đồ dùng trong nhà bếp, vì thế Lạc Vân Thanh tiến thẳng tới mục tiêu khu B.
Thương nghiệp cỡ lớn tổng hợp rất nhiều thứ phức tạp, nhưng thiết bị đầu cuối có bản đồ 3D, Lạc Vân Thanh cảm thấy đặc biện tiện lợi, quả thực là phúc của người mù đường. Tuy đối với người khác mà nói cậu cũng không xem như mù đường, nhưng năng lực nhận biết đường của cậu thật sự thực bình thường.
Tới chỗ chọn đồ, Lạc Vân Thanh nhìn đến trước mắt hết thảy mới phát hiện thì ra hiện tại cư nhiên còn có nhiều sản phẩm nhà bếp như vậy. Nồi niêu xoong chảo đủ loại...bình thường, tinh mỹ, kỳ quái, lập dị, làm người nhìn hoa mắt.
Quả nhiên Nông nghiệp tinh vẫn là quá nhỏ, tuy kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng không thể không nói nguyên chủ chỉ là một "đứa nhà quê" lớn lên ở nông thôn, tuy có tiền, nhưng rất nhiều đồ vật trong trí nhớ của cậu căn bản không có xuất hiện qua, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không thể biết được.
Có thể thần sắc cảm thán kinh ngạc của cậu quá mức sinh động, một nữ hài tử ăn mặc thời thượng đi qua bên cạnh cậu, cười nhạo hừ lạnh một tiếng, sau đó phun tào với người nam hài trẻ tuổi bên cạnh: "Khi nào khu thương nghiệp Sax có nhiều đồ nhà quê như vậy? Là thế giới này phát triển quá nhanh ta theo không kịp trào lưu hay là Sax phong cách giảm xuống?"
Lạc Vân Thanh tuy lớn lên đẹp, nhưng ăn mặc không nổi bật, tuy rằng đều là quần áo hàng cao cấp, nhưng đa số quần áo cậu mua đều là cơ bản chứ không phải thời thượng. Dù sao bên cạnh đều là một đám người chủ nông trường trồng chọt chăn nuôi, bản thân ngày thường cũng phải xuống ruộng làm việc, mặc quần áo quá thời thượng ở bên kia quả thực là dị loại.
Nhưng mà "đồ nhà quê"? Lạc Vân Thanh nhướng mày, không đồng ý.
Tuy nguyên chủ mua đa số đều là hàng cơ bản, nhưng cơ bản có một cái hàm nghĩa khác là: Không thời thượng không lỗi thời, lại thêm bản thân có sắc đẹp, áo sơ mi trắng phối hợp với quần jean thách thức với thời gian, ngay cả bản thân Lạc Vân Thanh nhìn mình cũng cảm thấy khá là đẹp.
Nhưng điều này cũng nhắc nhở cậu hẳn nên mua thêm chút quần áo, nam hài tuổi 18 đương dậy thì, chính vào thời kỳ phát triển chiều cao, lần mua quần áo gần đây nhất của nguyên chủ là bốn tháng trước, nhưng hiện tại cậu phát hiện mình lại cao thêm một chút, quần áo nguyên bản vừa vặn đã có chút nhỏ.
............
Khu thương nghiệp Sax mặc kệ là cửa hàng nào, chỉ cần trong phạm vi Thủ Đô tinh, mua sắm hết 30.000 đồng liên bang sẽ được miễn phí vận chuyển.
Mà một giờ đi dạo ở khu đồ dùng nhà bếp này, Lạc Vân Thanh cái gì nên mua đều mua, vì thế liền ở quầy hạ đơn, sau đó lưu loát mà đưa địa chỉ của mình.
Khu trang phục của khu thương nghiệp Sax tập trung ở khu A, từ tầng 10 đến 16 tất cả đề là hàng hiệu xa xỉ, cho nên khu A cũng là khu duy nhất không có người máy hướng dẫn mua mà đều là người thực hướng dẫn mua.
Phải biết rằng hiện tại nhân công không hề rẻ, so sánh với thuê người, giá người máy còn cao hơn. Nhưng so với người máy, nhân loại rõ ràng càng thích hợp với công việc phục vụ hơn, có thể làm khách nhân cảm thấy thư thái.
Người hướng dẫn mua ở khu A này quanh năm suốt tháng đều luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, từ hành vi cử chỉ của một người, tinh thần bộ dáng cùng cách ăn mặc, đại khái là có thể phán đoán người này có thể tiêu phí phục sức trong tiệm của mình hay không.
Tuy từ cách ăn mặc của Lạc Vân Thanh đều không nhìn ra được, nhưng nhìn kỹ, ăn mặc tuy đơn giản, nhưng đều là hàng cao cấp, khi tiến vào cửa hàng không có chút nào mất tự nhiên, hơn nữa đối mặt nhân loại hướng dẫn mua hàng càng có vẻ thói quen.
Này nói lên điều gì? Nói lên người này có tiền! Hoàn toàn có thể mua được quần áo ở nơi này.
Vậy còn chờ gì nữa? Giống như nhìn đến khoản phần trăm được trích vẫy tay với mình, mấy người hướng dẫn mua hàng nhiệt tình đi lên đón tiếp.
"Chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được ngài điều gì không ạ?"
"Chào tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua quần áo sao?"
"......"
Đương nhiên, đánh xong tiếp đón liền an tĩnh chờ đợi khách nhân chỉ thị
Có những khách nhân không thích có người đi theo, có những khách nhân lại rất hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh, nhưng những điều này đều là khách nhân tự mình lựa chọn, làm một người hướng dẫn mua không có quyền lựa chọn.
GUI ở khu thương nghiệp Sax là cửa hàng lớn nhất ở Đế Đô tinh, người hướng dẫn mua cũng nhiều, ước chừng có mười người, hơn nữa để phục vụ càng tốt hơn, cửa hàng còn thường trú hai vị thiết kế sư, lúc cần thiết giúp khách hàng ý kiến thiết kế.
Đương nhiên GUI cũng sẽ cung cấp phục vụ tận nhà cho khách hàng VIP, từ người hướng dẫn mua mang theo một loạt trang phục hàng mẫu mới nhất cho khách quý lựa chọn, nhưng chỉ có người hướng dẫn không có thiết kế sư cùng đi.
Cho nên người yêu cầu phục vụ tận nhà cũng không nhiều, hầu hết đều là rảnh rỗi tới đây lựa chọn, dù sao trừ bỏ lựa chọn quần áo còn có thể lựa chọn những đồ vật khác, bên này tụ tập hàng hiệu, ngươi cũng không nhất định có thể trở thành người sở hữu thẻ VIP.
Lạc Vân Thanh không phải thực thích có người khác đi theo mình, cho nên cự tuyệt người hướng dẫn mua đi cùng, tự mình một người chậm rãi đi dạo.
Quần áo của GUI nguyên chủ cũng có, đó là một chiếc áo sơ mi trắng, phi thường cơ bản, nhưng lại ngoài ý muốn mặc tốt, không biết là dùng vải dệt gì làm thành, không chỉ mềm mại lại còn thoải mái làn da, độ thông khí cũng rất cao.
Cho nên Lạc Vân Thanh ở bên ngoài nhìn đến nhãn hàng GUI liền đi vào.
Một đường đại khái nhìn vài lần, Lạc Vân Thanh nhìn trúng rất nhiều sản phẩm đơn giản.
Đặc biệt là khu cơ bản kia, một hàng giá treo hơn hai mươi kiện quần áo, cậu xách ra bốn năm kiện, hơn nữa những kiện xách ra đều là những bộ khiến người ta một lời khó nói hết.
Một người hướng dẫn mua đứng bên cạnh phục vụ một khách nhân khác, nhìn thấy khách nhân mình đang phục vụ nhìn về phía cậu vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng giãy giụa nửa ngày, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng bọn họ không nhúc nhích, người khác nhúc nhích.
Đường An không nghĩ tới hắn cùng Lạc Vân Thanh cư nhiên có duyên như vậy! Vừa mới tách ra mấy tiếng thôi liền lại gặp lại?
Nhưng hiện tại nhìn thấy Lạc Vân Thanh đang làm gì?
Đường An không nghĩ tới người lớn lên đẹp như vậy mà thẩm mỹ cư nhiên không ổn như thế? Đây chẳng lẽ chính là "Thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa chính liền sẽ đem cửa sổ toàn bộ đóng lại" sao?
"Vân Thanh~~ thật trùng hợp nha!" Đương An nhanh bước tới, vỗ vỗ bả vai Lạc Vân Thanh, sau đó tính toán không dấu vết đem quần áo trên tay cậu treo lại trên mắc.
Nhưng Lạc Vân Thanh thấy được hành động của hắn, vẻ mặt không thể hiểu được lại đem nó cầm lấy, cậu vừa rồi lựa chọn thật lâu mới cầm mấy thứ này ra, làm gì lại thả lại? Này không phải là tốn công sao?
"Đúng vậy, thật trùng hợp, cậu cũng mua quần áo ở đây sao?" Lạc Vân Thanh hàn huyên, bắt lấy quần áo không cho hắn thả lại.
"Ừ, bên này tương đối thường tới." Đường An gật đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đem quần áo trên tay cậu lấy đi.
Người đẹp như vậy, quần áo khó coi như vậy, thấy thế nào cũng không hợp. Càng không cần phải nói cậu cư nhiên còn muốn kết hợp đỏ với xanh, Đường An tỏ vẻ đôi mắt mình sắp đau, rõ ràng GUI thiết kế rất thời thượng, vì sao lại có loại quần áo làm cay đôi mắt như này tồn tại?
Đường An rất bá đạo làm lơ thẩm mỹ của những tinh hệ khác, chỉ cảm thấy đỏ kết hợp với xanh quả thực cay mắt, nếu mặc trên người Lạc Vân Thanh, ách...cho dù xinh đẹp cũng không thể tùy hứng như vậy đi?
"Cậu......." Đường An muốn nói lại thôi.
Lạc Vân Thanh nhìn ánh mắt hắn dừng trên tay mình, trong chớp nhoáng, tựa hồ hiểu ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng lộ ra một tia ý cười.
"Tôi làm sao?" Lạc Vân Thanh đột nhiên muốn trêu chọc hắn.
"Cái kia, tôi cảm thấy mấy bộ quần áo kia khá đẹp." Đường An gãi gãi đầu, chỉ chỉ mấy bộ quần áo khác trên giá, sau đó mịt mờ hỏi: "Có lẽ càng thích hợp với cậu hơn mấy bộ trên tay cậu đang cầm."
Lạc Vân Thanh còn không kịp nói chuyện, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: "Ta còn tưởng là ai chứ, đây không phải là Đường An sao? Sao lại mang bạn ngươi mua quần áo vậy?"
"Xì xì, mắt nhìn này thực đúng là tốt, một hồi liền đem mấy bộ quần áo rẻ nhất cầm tới tay, hơn nữa màu sắc phối hợp thật thích hợp các ngươi." Ngữ khí vô cùng trào phúng.
Lạc Vân Thanh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nữ hài ăn mặc thời thượng vừa trào phúng mình ở siêu thị.
Nghe thấy lời nàng nói Đường An tức giận tạc mao, Lạc Vân Thanh lại không ngại, chỉ là lẽ phép hướng nàng gật gật đầu, sau đó vẫy tay gọi người hướng dẫn cách đó không xa.
Chờ hắn đi tới trước mắt đem mấy bộ quần áo trên tay đặt lên tay hắn, chỉ vào giá áo phía sau nói với hắn: "Trừ mấy bộ anh cầm trên tay ra, mấy bộ trên giá kia toàn bộ gói vào cho tôi."