Chương 14

Từ GUI về trường đã khuya, Lạc Vân Thanh tắm rửa xong nằm lên giường suy nghĩ việc ngày mai phải làm, chớp chớp mắt vài cái liền ngủ say.
Ngày hôm sau cậu không có tiết, nhưng vẫn bận rộn như cũ.


Rau củ gieo trồng hơn mười ngày trước ở hoa viên trừ bỏ vài loại cá biệt và ớt cay, dưa xanh thời gian sinh trưởng dài ra, đại bộ phận đã tới kỳ thu hoạch, một mảng xanh mượt thật đáng mừng.


Đương nhiên tốc độ sinh trưởng như vậy không sánh được việc dùng nguyên tố thúc giục mấy ngày là có thu được một vụ như trước kia, nhưng hơn mười ngày có thể trưởng thành cũng thực dọa người, dù sao cậu dùng chính là chủng loại nguyên sinh. Dựa theo tình huống bình thường, cho dù ở trong điều kiện sinh trưởng tốt nhất của thực vật, chủng loại nguyên sinh từ khi gieo đến khi thu hoạch cũng mất khoảng 20 ngày.


Mà Lạc Vân Thanh thì sao? Đừng nói cái gì mà bắt chước hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất, cậu chỉ đơn giản tăng thêm độ phì, hơn nữa bón phân vẫn là loại bình thường nhất trên thị trường, chỉ có thể gia tăng độ phì cho đất, mặt khác những loại như gia tăng nguyên tố vi lượng mà thực vật yêu cầu gì gì đó hoàn toàn không có.


Cho nên Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới chỉ là một chỗ trồng rau nho nhỏ cư nhiên trồng ra nhiều rau củ như vậy? Dựa theo sức ăn của hai người, ngắn ngủn mấy ngày là không ăn hết. Tuy có kỹ thuật tiên tiến giữ tươi, nhưng giữ tươi cũng không thể giữ hơn 10 ngày đi? Hương vị sẽ thay đổi.


Nhìn lại rau củ không hái thì sẽ già, sau đó chỉ có thể bỏ đi, Lạc Vân Thanh nghĩ lại liền thấy tiếc, không có biện pháp chỉ có thể đem đại bộ phận thu hoạch được đem tặng cho người khác.


available on google playdownload on app store


Không phải Lạc Vân Thanh tự biên tự diễn, rau xanh cậu trồng ra xác thực ăn ngon, quả thực làm người muốn dừng cũng không được, vị căn bản không phải đồ vật trên thị trường có thể sánh được, ngay cả ở Thủ Đô Tinh, tặng người cũng hoàn toàn không thất lễ.


Đương nhiên, nhiều thì chắc chắn không có, chỉ có thể chọn hai ba người để tặng thôi, dù sao cậu tính toán đem một phần cho Leonard mang về nhà.


Nhìn lượng đồ ăn dư lại...... Lạc Vân Thanh trong lòng yên lặng liệt ra mấy cái tên, sau đó chọn lựa lại chọn lựa, cuối cùng tuyển ra hai người Đường An cùng Lý Giai Kỳ.


Bọn họ đều là người đế đô, mang tới rau dưa cho dù bản thân không ăn hết cũng có thể chuyển về cho người trong nhà, không lãng phí, quan trọng nhất là, bọn họ đã từng giúp đỡ mình, đã cho mình thiện ý.
...........


Đường An và Lý Giai Kỳ tuy không phải người biết nấu cơm, nhưng thu được tin tức của Lạc Vân Thanh, hai người vẫn thực cao hứng, cảm thấy người bạn này không kết giao lầm, có đồ vật gì đó liền nhớ tới mình.
Đặc biệt là Đường An, khi thu được tin tức quả thực cao hứng phát điên.


Mấy ngày nay ở phi thuyền, khi ăn cơm hắn chính là ăn qua đồ ăn vặt Lạc Vân Thanh cho, nhưng lúc ấy mọi người cũng không quá quen thuộc, cho nên Đường An không tốt cùng một người bèo nước gặp nhau muốn đồ vật, cho nên nhịn xuống, nhưng hiện tại không nghĩ tới cư nhiên còn có rau củ? Quả thực vui không chịu nổi.


Vì thế sau khi thu được tin tức hắn vừa tan học liền tung ta tung tăng chạy tới khu M, tìm được khu vực ký túc xá 01, ấn vang chuông cửa, sau đó thèm nhỏ dãi nhìn hoa viên rau củ phía đối diện.


Bên trái hoa viên trống không một nửa, bên phải có rất nhiều rau củ, trên giá lác đác lưa thưa một ít thực vật tươi mới đang leo, có dưa xanh cung có cà tím, hơn nữa Đường An cư nhiên còn nhìn thấy ớt cay? Nhưng hắn cũng không phải thực chắc chắn đây có phải là ớt cay hay không, dù sao ớt cay trước kia hắn ăn là màu đỏ, mà cái này là màu xanh lá, hơn nữa hình dạng cũng không quá giống với loại trước kia hắn ăn qua.


Nghe được tiếng chuông cửa, Lạc Vân Thanh liền biết Đường An tới, không nhanh không chậm mở ra cổng biệt thự, quả nhiên, vừa nhìn liền thấy được Đường An đang chông ngóng vườn rau ở bên ngoài.


"Sao cậu đến sớm thế? Hôm nay không phải có tiết sao?" Cậu vừa mới gửi tin nhắn không đến nửa giờ, Đường An liền tới rồi.


"Tôi vừa tan học liền chạy tới, cho nên có chút sớm." Khuôn mặt đẹp trai của Đường An lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hắn đúng là vừa tan học liền chạy tới, bộ dáng sốt ruột khiến cho bạn học của hắn còn tưởng đã xảy ra việc gì, cho tới bây giờ hắn thu được vài cái tin nhắn hỏi thăm, ai biết hắn vội vã như vậy chạy tới là vì lấy nhiều dăm ba cây rau chứ.


Bạn học:......
Tuy rằng nói ra cũng chưa ai tin, nhưng mà....phải biết đây chính là Lạc Vân Thanh trồng ra! Da mặt dày cọ người ta ăn sáng hai lần Đường An tỏ vẻ, xuất phẩm từ tay Lạc Vân Thanh đều là tinh phẩm, ăn ngon khiến người ta không dừng lại được, nhanh tay còn hơn chậm tay.


Lạc Vân Thanh mở cổng ra, tiếp Đường An giống như đại cẩu tử đi vào. Xanh hóa ở khu M rất tốt, ngay cả đường bên ngoài đều trồng đầy cây cối, bóng cây xanh um, thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi tới khiến người ta quên mất hiện tại là mùa hè nóng bức.


Không nghĩ tới biệt thự của Lạc Vân Thanh cư nhiên làm xanh hóa tốt như vậy, nhìn rõ ràng một loạt cây ăn quả còn non tròng dọc theo tường vây, chuyện này không có khả năng là trường học làm cho đi?
Đường An líu lưỡi, bút tích này cũng quá lớn đi, đây là thổ hào nha.


"Mấy cây này đều là cây xoài sao?" Đường An ở nhà cô hắn đã gặp qua cây xoài, lúc ấy còn cẩn thận quan sát qua, trừ bỏ không có khỏe mạnh bằng cây ở đây, mặt khác cơ hồ giống nhau như đúc.


"Gần như vậy, nhưng cũng có cây Quế Hoa." Những cây non này đều là Lạc Vân Thanh nhờ Bulma và Edward tìm tới từ Nông nghiệp tinh, so với bán trên mạng tốt hơn rất nhiều.


Nhưng ở tinh cầu nông nghiệp H-MCK1 không phải là nơi chuyên mua bán cây ăn quả giống, cho nên cây giống rất ít, mấy cái cây này cũng coi như khó có được.
"Cây Quế hoa?" Đường An đúng là chưa từng nghe qua, tên này, là hoa hay là cây nha?"Như thế nào kỳ quái như vậy?


Nghĩ nghĩ nhịn không được tò mò tiến lại gần, không nghĩ tới cư nhiên ngửi thấy một loại mùi thơm rất dễ ngửi, hương thơm nhàn nhạt không nói nên lời, nhưng Đường An phi thường thích.
"Cái này là cây nước hoa sao?" Đường An ngạc nhiên.


"Coi là vậy, Hoa quế trừ bỏ dùng làm đồ ăn ra, thường sử dụng nhất chính là làm hương liệu, khi chế tác nước hoa cũng sẽ sử dụng nó." Lạc Vân Thanh nói.


Nhưng hiện tại hình như không mấy loại nước hoa dùng tới quế hoa làm nguyên liệu, trước kia còn rất nhiều, cậu nhớ rõ thật nhiều loại nước hoa đều có mùi của quế hoa.
"Còn có thể làm đồ ăn?" Đường An lập tức nhìn cây này giống như thấy được bảo tàng.


"Quế hoa có thể phơi khô dùng làm trà hoa, còn có thể dùng để làm điểm tâm, cũng có thể dùng để điều hương ủ rượu. Đồ ăn đương nhiên cũng có thể, như bánh quế hoa, thạch quế hoa, quế hoa lộ, rượu quế hoa, bánh trôi quế hoa...đều dùng quế hoa làm." Lạc Vân Thanh chính là vì đặc biệt thích sinh phẩm của quế hoa cho nên mới nhờ người trăm phương nghìn kế tìm tới mấy cây quế hoa.


Nghe thấy hàng dài các món ăn trong miệng Lạc Vân Thanh, Đường An tỏ vẻ bản thân rất muốn trộm một gốc cây về nhà trồng, nhưng nghĩ lại những thực vật đã ch.ết trên tay mình, chỉ có thể lưu luyến rời khỏi hậu viện.


"Chờ tôi nghiên cứu ra chủng loại mới sẽ đưa cho cậu mấy cây, loại này rất khó trồng." Lạc Vân Thanh thở dài một hơi, nguyên bản mới gieo xuống tình hình có vẻ tốt đẹp, Lạc Vân Thanh liền không quan tâm lắm, kết quả không biết như nào liền bắt đầu không tốt, đến bây giờ từ bảy tám cây chỉ còn lại ba cây còn sống.


Hạt giống này vẫn là cậu cải tạo qua, xác suất còn sống cư nhiên không đến 50%, Lạc Vân Thanh cảm thấy khó có thể tin.


"Thật chứ?" Đường An cao hứng nhảy dựng lên, nhìn thấy Lạc Vân Thanh gật đầu, một chưởng chụp lên vai cậu, lớn tiếng nói: "Không hổ là hảo huynh đệ của tôi, kết giao bằng hữu với cậu chính là không sai."


Leonard trong biệt thự nghe được toàn bộ quá trình nói chuyện của hai người, cũng nhìn thấy Đường An tùy tiện không có bất luận ý tưởng gì với Lạc Vân Thanh, vì thế một chút xíu không vui trong lòng rốt cuộc bị hắn loại bỏ.


Nếu là anh em tốt, vậy cho nhiều chút đi. Bị Lạc Vân Thanh gọi vào phòng bếp chia đồ, Leonard quang minh chính đại yên lặng cho thêm mấy cây rau củ vào trong túi của Đường An.


"Được rồi, đừng nhảy nữa, vào lấy đồ đi. Leonard đã phân tốt phần cho các cậu rồi." Lạc Vân Thanh thực bất đắc dĩ, tuy cậu biết Đường An mới đang tuổi 19 dậy thì, nhưng hắn cũng quá mức "hoạt bát" đi?


Phải biết rằng Leonard mới 18 tuổi, còn nhỏ hơn hắn 1 tuổi, còn ổn trọng hơn hắn nhiều, nhưng hình như lại ổn trọng quá mức, Lạc Vân Thanh trong lòng yên lặng cảm thấy nếu hai người có thể trung hòa một chút thì tốt rồi.


"Ngọa tào, Leonard? Là Leonard Horae trong truyền thuyết kia sao sao? Hắn cư nhiên đúng là đi học ở đây? Còn trở thành bạn cùng phòng với cậu?" Từ khi tới nơi này, vẫn luôn bị khiếp sợ, Đường An bỗng nhiên cảm thấy bản thân là một kẻ nhà quê.


Nhưng đây là Leonard nha! Nếu ai trở thành bằng hữu với hắn, về sau đều có thể đi ngang? Nguyên bản còn tưởng rằng đồn đãi đều là giả, không nghĩ tới cư nhiên là thật sự.
Lạc Vân Thanh:......
Lại muốn giải thích......


Chỉ cần mình nói bạn cùng phòng của mình tên Leonard, 99% người đều có thái đ như này, nhưng Leonard này thật sự không phải là "Leonard" kia.
"Trên thế giới người tên Leonard nhiều đi, hắn thật không phải vị Thái Tử gia kia." Lạc Vân Thanh lại lần nữa giải thích, cảm thấy chính mình tâm rất mệt _(:з" ∠)






Truyện liên quan