Chương 27

Đi theo đội trưởng có thịt ăn!
Đi theo đội trưởng vạn sự không lo!


Quan niệm này hiện tại không chỉ đơn thuần thẩm thấu trong nhận thức của nguyên bản đồng đội trong tiểu đội Thực Vật, mà ngay cả lâm thời gia nhập tiểu đội Thực Vật-Tần Tử Mặc, Ali và Sơ Vân đều bước đầu có khái niệm như vậy.


Ăn uống no đủ, một đám đội viên tiểu đội Thực Vật nằm ở cạnh bờ suối, cảm thụ gió mát thổi vào mặt, hoa thơm chim hót nhàn nhã thích ý, nhắm mắt lại, cảm giác tựa hồ còn có thể tới một đoạn ngắn ngủ trưa thanh nhàn, cuộc sống đầy tươi đẹp.


Nguyên bản còn tưởng khảo hạch sẽ chịu khổ, kết quả này liền nằm cũng thắng?


"Các ngươi như thế nào không đi tìm chìa khóa?" Tần Tử Mặc mới đến còn không quen với tác phong luôn bảo trì nhãn nhã này của tiểu đội Thực Vật, càng không biết mỗi người bọn họ đều có chìa khóa trong tay, cho nên đối với bọn họ nhàn nhã có điểm lo lắng một chút.


Dù sao hắn tự nhận lòng mang cảm kích đối với tiểu đội Thực Vật cho mình một bữa cơm no, nếu không người khác làm gì hắn cũng lười để ý, hiện tại nhìn mọi người một đám lười biếng nằm dưới bóng cây phơi nắng, Tần Tử Mặc liền tự mình lo lắng chạy tới thúc giục vị phó đội trưởng Leonard.


available on google playdownload on app store


Leonard vốn dĩ không quá muốn để ý tới hắn, nhưng lại nghĩ tới hiện tại toàn bộ hành trình là phát sóng trực tiếp, cho nên khắc chế không thể biểu hiện quá lãnh đạm, bằng không nếu xúc phạm đến trái tim thủy tinh của đám fan của hắn sẽ khiến bản thân bị chú ý quá độ, dẫn tới không cẩn thận bị người lột áo choàng, vậy có thể mọc khúc chiết tràn lan, phiền toái mọc thành cụm.


Vì thế Leonard thực miến cưỡng nhìn hắn một cái, lạnh nhạt trả lời hắn một câu: "Đa tạ quan tâm, nhưng mỗi người chúng ta đều có chìa khóa rồi."


"Không thể nào? Các ngươi ít nhất cũng có hơn 100 người, thật sự mỗi người đều tìm được chìa khóa?" Tuy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phi thường thiếu đánh của Leonard, nhưng đã thành thói quen Tần Tử Mặc không cảm giác gì, chỉ đối với lời hắn nói cảm thấy kinh ngạc.


Phải biết rằng nơi này chìa khóa không dễ tìm, hai thanh chìa khóa kia của hắn có thể nói là tìm được do bản thân đột phát kỳ tưởng, trên đường đi nhìn thấy một động thỏ, tiện tay đào đi lấy con thỏ chơi, kết quả bị con thỏ nóng nảy đạp cho một chân, thỏ thì chạy mất, nhưng hắn lại phát hiện trong động thỏ có hai thanh chìa khóa.


"Ít thấy việc lạ." Leonard bễ nghễ nhìn hắn một cái sau đó rời đi, chỉ để lại Tần Tử Mặc tại chỗ tức đến dậm chân.
Hắn phát hiện Leonard thật rất có bản lĩnh, có thể khiến mình từ ưu nhã quý công tử biến thành con ếch nhảy, dăm ba câu là có thể khiến mình tức đến dậm chân.


Nhưng mà đây cũng là Tần Tử Mặc ở trước mặt người quen thuộc mới có thể như vậy, phải biết rằng hắn đối với người ngoài rất là cao lãnh, tuy chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi, mà người quen thuộc với hắn đều biết hắn là tính tình trẻ con, tức giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, giống như anh bạn nhỏ, đáng sợ nhất chính là sau khi tức giận qua đi không bao lâu liền có thể chủ động đi lên trêu chọc người ta, điều này khiến cho Leonard vốn dĩ không thích nói chuyện buồn bực không thôi,nhưng đuổi cũng không đuổi được.


Lạc Vân Thanh đối Tần Tử Mặc nhưng thật ra rất có hảo cảm, vài lần ở chung phát hiện vừa mới 18 tuổi Tần Tử Mặc không có vẻ cao quý lãnh diễm như trên mạng, mà rất giống một tiểu đệ đệ, hơn nữa cũng không có vẻ khó ở chung như những hào môn đệ tử mà Lặc Vân Thanh nhận thức trước kia, ngược lại rất biết nói đùa, ở cũng cũng hài lòng.


"Này! Các cậu có nhiều chìa khóa như vậy, cũng không sợ người khác tới đoạt sao?" Nhìn đám người một cái hai cái đều không có cảm giác nguy cơ bên này, Tần Tử Mặc nhịn một hồi vẫn nhịn không được hỏi.


Có thể là miệng quạ đen cũng là một loại kỹ năng thiên phú, Tần Tử Mặc vừa nói xong, bờ suối đối diện bỗng nhiên xuất hiện một đám người, hơn nữa khoảng cách với chỗ bọn họ dừng chân còn khoảng 50 mét.


Ngay lập tức, đội viên tiểu đội Thực Vật toàn bộ đứng dậy cảnh giác, dựa sát vào nhau, dùng một loại ánh mắt mịt mờ một lời khó nói hết nhìn thoáng qua Tần Tử Mặc, sau đó mới hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đám người rõ ràng lai giả bất thiện mới tới bên kia.
............


"Bên kia, các ngươi có nhiều chìa khóa hay không? Nếu có thì cho chúng ta mỗi người một phen, chúng ta sẽ buông tha các ngươi." Người dẫn đầu kêu gọi, Tần Tử Mặc vừa thấy, chỉ thấy người kia mình cũng nhận thức, đúng là học sinh lúc trước đoạt chìa khóa của đồng đội Tần Tử Mặc.


Một người một phen chìa khóa? Bên kia nói ít thì cũng có bốn năm mươi người, bên mình sao có thể có dư nhiều chìa khóa như vậy, nói đùa đi? Nghe thấy câu nói như vậy, người của tiểu đội Thực Vật đều có chút vô ngữ.


Mà vô ngữ đâu chỉ có đoàn người Lạc Vân Thanh, ngay cả đám học sinh đi theo tên đang kêu gọi bên kia cũng phi thường vô ngữ, trong lòng nhịn không được suy nghĩ: Tiểu tử này chỉ số thông minh có vấn đề đến tốt cùng là làm thế nào thi đậu mười đại trường cao đẳng? Chẳng lẽ là mua điểm?


Còn chưa đến một giờ nữa vòng đào thải sẽ lập tức kết thúc, người muốn thăng cấp ai còn ở chỗ này dong dài?


Mấy đội nhân mã phía sau không tính toán quản tên ngốc còn đang kêu gào phía trước, nhìn nhau ra hiệu một cái, tính toán cho tên ngốc bức đi đầu kia hấp dẫn lực chú ý, tự mình chạy tới cướp đoạt.


Bọn họ chính là nghe nói, đội ngũ này có 37 cái chìa khóa, còn về sau có tìm được cái khác hay không không biết, nhưng chỉ với đống lớn chìa khóa này cũng đủ cho mọi người bên họ thăng cấp.
"Hắn có phải bị ngốc hay không? Chúng ta chìa khóa làm gì phải cho hắn."


"Đúng vậy, còn mỗi người một cái, nghĩ chìa khóa là số lượng vô biên à?"
"Người ngốc kia thật đáng yêu."
"Denis cậu không phải coi trọng mặt người ta đi? Cư nhiên có thể nói hắn đáng yêu? Khẩu vị này có bao nhiêu nặng."
"......"
"Khoan đã, tên vừa gọi chạy rồi."


Người tiểu đội Thực Vật đứng ở bờ suối bên này, nhìn người vừa kêu gọi sau khi nhìn thoáng qua bên này, sắc mặt trắng bệch, sau đó giống như nhìn thấy quỷ chạy đi nhanh như chớp.


"Người này sao lại chạy? Nhìn thấy đồ....vật gì sao?" Một nữ sinh thấp bé nhịn không được chà chà cánh tay bông nhiên phát lạnh của mình, hai chữ "đồ vật" nói lên cũng rất mơ hồ.


Mà lúc này, chung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh, ánh nắng ấm áp tuy rằng còn chiếu lên trên người, nhưng người của tiểu đội Thực Vật vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Cứ có cảm giác quái quái......


Tiếp theo, bọn họ còn không kịp tự hỏi, bên kia bắt đầu khởi xướng tiến công, một đám người nhanh chóng chạy tới, xem ra là tính toán vượt qua dòng suối nhỏ trực tiếp lại đây bắt người.


Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới lần này cư nhiên vận khí lại không tốt như vậy, gần lúc kết thúc cư nhiên gặp được một đám người không có ý tốt tới.


Leonard cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, lúc trước vẫn luôn sóng êm gió lặng lâu như vậy ngược lại tâm lý hắn vẫn ẩn ẩn có chút bất an, phải biết rằng hắn có thể nói là xui xẻo từ nhỏ đến lớn, tuy chút vận đen không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng hắn vẫn quen thói làm việc luôn có một chút khúc chiết.


Hiện tại xem "khúc chiết" tới, lại còn ở trong phạm vi có thể khống chế, hắn cũng an tâm.
"Chuẩn bị nghênh địch." Leonard không chút suy nghĩ bảo vệ trước người Lạc Vân Thanh, giọng nói trầm ổn nói với tổ người chiến đấu.


"Vâng." Thanh âm chỉnh tể của ba mốt học sinh tiến về phía trước một bước, đem những người khác của tiểu đội Thực Vật bảo hộ chặc chẽ ở phía sau.


Đối với chiến đấu, không có người nào nhát gan, sức chiến đấu mạnh càng là hai mắt sáng lên, cảm thấy cuối cùng cũng có thể đánh một trận, đây mới chính là khảo hạch trong lòng mình nha.


Kết quả, khi tiểu đội Thực Vật bên này trận địa sẵn sàng đón địch, người xem phát sóng trực tiếp cũng ngừng thở....
Học sinh phía đối diện dòng suối nhỏ liên tiếp ngã xuống, một đám ngã sấp mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất "ái chà chà nhá" kêu to, không đứng nổi dậy chiến đấu.


Đây là...... Chuyện gì xảy ra?
Người tiểu đội Thực Vật hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không hiểu ra sao, từ từ thậm chí tâm lý còn có chút sợ hãi.


Vừa rồi có một người nhìn bên này một cái liền chạy, sau đó nhóm người này vừa mới muốn lại đây liền bị thương? Còn ngã không đứng dậy nổi?
"Nơi này có quỷ sao?" Người nhát gan nhịn không được hỏi ra tiếng.


"Câm miệng." Vốn dĩ đã có điểm sợ hãi, nghe thấy cái chữ mẫn cảm này có người lập tức tạc mao, cứcảm giác ánh nắng cũng lạnh.
"Nếu không, chúng ta vẫn là đi thôi, nơi này thực tà môn." Chà xát da gà nổi đều lên cánh tay, Sơ Vân trong lòng có chút hoảng.


"Là có điểm tà môn. Dù sao cũng sắp đến thời gian kết thúc thi đấu, chúng ta liền đi thôi."
"......"


"Không phải, các ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?" Thái Tử Thành nghĩ nghĩ, cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng lại không phải loại nháo thần quái quái mà bọn họ nói, nhưng hắn lại nghĩ không ra là cái gì.
"Đúng rồi, chính là có vấn đề mới phải đi nha."


"Ta phục các ngươi, thật là một đám nhược trí sao? Đầu óc lớn lên dùng để trang trí à?". Nhịn nửa ngày, Vương Tiêu rốt cuộc vẫn không nhịnđược mở miệng, nàng chịu đủ cảm giác bên người có một đám nhược trí, sau đó đội trưởng cùng phó đội trưởng cứ như vậy đứng nhìn? Xem diễn sao?


"Học tỷ, ngươi nói ai thế!" Nghe được Vương Tiêu nói có người tức giận.


Nhưng độc miệng lại bừa bãi Vương tiêu chưa sợ qua ai, trực tiếp phang lại: "Ai trả lời ta thì chính là kẻ đó, chẳng lẽ các ngươi ra cửa không mang theo não sao? Sự tình rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra? Vậy lúc trước ai ở bên kia đào hố tìm chìa khóa? Các ngươi tự mình đào hố cũng quên sao?" Trợn trắng mắt, Vương Tiêu cảm thấy tổ đội cùng đám kỳ ba này mình cũng là đầu óc có vấn đề.


Mắt trợn trắng, Vương Tiêu cảm thấy sẽ cùng này đàn kỳ ba tổ đội chính mình cũng là đầu óc có động.
"Đúng thế, vừa rồi chúng ta ở bên kia đào hố."
"Không đúng, chúng ta không phải đem những cái hố đó lấp lại rồi sao?"


"Nhưng mà chúng ta chỉ tùy tiện lấp một ít đất cùng một ít cỏ, người nặng như vậy, chân dẫm vào khẳng định sẽ bị sụt xuống."
"Hắc hắc hắc hắc ~ vậy chúng ta vận khí không khỏi cũng thật tốt quá đi? Liền phía trước tùy tiện đào hố cũng có thể dùng tới?"
"......"


Làm đội trưởng cùng phó đội trưởng Lạc Vân Thanh và Leonard trừ bỏ vừa mới bắt đầu ngốc lăng vài giây, vẫn là thực nhanh liền đoán được nguyên nhân.


Nhưng chỉ là không hiểu, hố bên kia không chỉ không sâu, hơn nữa cái hố còn rõ ràng như vậy cư nhiên còn có người chuẩn xác không chệch mà dẫm vào?
Cái hố kia có độc đi?!


Không nói người tiểu đội Thực Vật hoài nghi, ngay cả người dẫm hố cũng không hiểu, rõ ràng mình đã bước lệch đi nha? Vì cái gì còn sẽ dẫm trúng chứ?


Mà khiến cho bọn họ tuyệt vọng chính là, chờ bọn họ bò dậy, thiết bị đầu cuối của mỗi người đều nhận được tin tức kết thúc vòng đào thải đâu tiên, lúc này cho dù có cướp được chìa khóa cũng không dùng được.


Vì bên này sảy ra "sự cố giao thông", người của tiểu đội Thực Vật nhìn bọn họ ngã sấp mặt phi thường đồng tình đem chuyện này thông báo với người phụ trách, sau đó còn rất có lòng tốt cùng bọn họ chờ đợi cứu viện tới.
Đoạt chìa khóa thất bại còn bị thương mọi người:......


Vậy thật đúng là cảm ơn các ngươi (mặt lạnh lùng).
Cho nên cuối cùng một đám người đi theo quân nhân cứu viện rời đi, nhiệt tình hỗ trợ đỡ những đồng học bị thương nhẹ trở lại căn cứ, cười hì hì đem chìa khóa của mình nộp lên, đăng ký thông tin thăng cấp.


Chúng võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp: Cứ cảm giác đội ngũ này có độc.....






Truyện liên quan