Chương 88
Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ tới người mình nhớ nhung lâu như vậy giờ phút này cư nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Vì thế hiếm khi ngây ra một lúc, sau đó như là nhớ ra cái gì hơi hơi lộ ra một nụ cười, nhịn không được tiến lên ôm lấy hắn, cao hứng nói: "Đây là kinh hỉ mà cậu nói?"
"Ừ."
Leonard bị ôm lấy ánh mắt sắc bén trong phút chốc liền trở nên nhu hòa, khuôn cằm đường nét rõ ràng giờ phút cũng phá lệ dịu dàng.
Chưa kịp để ý tới người khác, giờ phút này tất cả tâm trí của hắn đều đặt lên trên người thanh niên đang ôm mình.
Nghe mùi thơm nhàn nhàn truyền tới chóp mũi, Leonard vươn tay ôm lấy Lạc Vân Thanh, cẩn thận giống như đang ôm lấy trân bảo của bản thân.
Hai người giống như quên hết mọi thứ ôm nhau một lúc lâu, thái độ không coi ai ra gì còn có bong bóng phấn hồng vẫn luôn toát ra xung quanh khiến người bên cạnh không kịp phòng bị ăn đầy một miệng cẩu lương.
Tiểu tình lữ ấy mà, ngẫu nhiêu phóng túng một chút mọi người có thể hiểu được, nhưng mà....này đã bao lâu rồi? Nhìn bọn họ còn chưa định buông ra, người chung quanh đều nhịn không được "khụ khụ" "ha ha" nhắc nhở.
"......"
"A, giáo sư."
Lạc Vân Thanh cả kinh, cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì.
Tỉnh lại trong bầu không khí kia, cậu nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình, tuy đang giả bộ bình tĩnh, nhưng người mù cũng có thể nhìn ra mặt cậu hơi hồng hồng, hơn nữa nhìn kỹ, ngay cả vành tai cũng đỏ rồi.
Khuôn mặt hồng hồng như trái đào, đôi mắt thủy nhuận bên trong có chút xấu hổ càng mang theo phong tình, nhìn cậu như vậy khiến những người ở đây vốn dĩ cũng đã quen với bộ dáng xinh đẹp của cậu lại lần nữa cảm thấy hoa mắt say mê, ngay cả những lão giáo sư cũng không ngoại lệ.
Dù sao cái đẹp đều có thể khiến người say mê, huống chi đứa học trò này của mình không chỉ có bộ dáng xinh đẹp mà tài hoa lại càng kỳ diệu hơn nha.
"Đây là bạn trai em?"
Ân Kỳ dùng ánh mắt bắt bẻ từ trên xuống dưới đánh giá Leonard một cái, cứ cảm thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Vì thế vẫn nhịn không được nói: "Em còn trẻ, sao lại đã có bạn trai rồi."
Lạc Vân Thanh lúc này mới bao lớn nha, như thế nào liền dính vào yêu đương? Hơn nữa lại còn tìm người của chuyên ngành nghiên cứu vũ khí?
Tuy ông cũng nghe thấy người khác nói qua về học sinh Leonard này rất lợi hại, tựa hồ cũng không kém cạnh với Lạc Vân Thanh của mình, nhưng chính vì như vậy, không phải chính là hai người đều trầm mê vào chuyên ngành của mình sao?
Ân Kỳ nhịn không được hoài nghi hai người bọn họ sẽ có đề tài chung sao? Khi yêu đương thì nói chuyện gì?
Đương nhiên quan trọng nhất chính là Leonard người này thoạt nhìn băng băng lãnh lãnh, thấy thế nào cũng có khuynh hướng gia bạo! Vân Thanh thoạt nhìn gầy yếu như vậy, đến lúc đó chắc chắn là không đánh lại hắn.
Nghe được hai chữ "bạn trai", không biết xuất phát từ tâm lý gì, hai người đều không phủ nhận.
Leonard càng vui vẻ, mà Lạc Vân Thanh thì lại mang theo một chút xấu hổ, sau đó ngây ngô cười cười cho qua.
Nhưng không nghĩ tới không cho qua được, dù sao hiện tại Lạc Vân Thanh trong mắt đám giáo sư này chính là bánh bao nhà mình, nhìn sói nhà khác tới tha đi như vậy, sao có thể không tỏ vẻ ý kiến gì được?
Lại nói tiếp vẫn là Leonard xui xẻo, trong tình huống bình thường sẽ không có nhiều người ở như vậy, nhưng hôm nay đặc biệt nhiều, trừ bỏ giáo sư của bổn hệ, còn có lãnh đạo học viện và các giáo sư của hệ khác nữa, này thì cũng thôi đi, nhóm người này thậm chí còn có giáo sư nơi khác trà trộn vào nữa.
Bọn họ đều là tới tham quan "Chất lỏng sinh mệnh thực vật" lúc trước cậu nghiên cứu ra.
Lúc trước Lạc Vân Thanh nói với Leonard cũng không phải là nghiên cứu hư cấu, mà là một lần trong khóa thực nghiệm cậu vô ý phát hiện một loại vật chất, mà hiện tại cậu đem loại vật chất này làm thành một loại dược tề, dược tề này được cậu đặt tên là "Chất lỏng sinh mệnh thực vật".
Cỏ dại "ngàn thự thảo" có một loại vật chất rất tầm thường, loại vật chất này có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng, mà dùng vật chất này làm thành "Chất lỏng sinh mệnh thực vật" xúc tiến thực vật sinh trưởng càng có hiệu quả cao hơn, khiến người kinh hỉ chính là loại sinh trưởng này là tốt, có thể khống chế.
Khi Lạc Vân Thanh đem tất cả tư liệu cùng số liệu thực nghiệm sửa sang lại xong, cậu liền xin độc quyền tinh tế, lúc sau mới đem phát hiện này nói cho giáo sư hệ thực vật!
Lập tức, giống như mặt biển bình tĩnh bị hạ một quả ngư lôi, mọi người bị ném cứ gọi là trở tay không kịp, sau khi lấy lại tinh thần đều là vừa mừng vừa sợ, mặc kệ có rảnh hay không, các giáo sư nghe thấy tin tức này đều bớt thời gian trở về học viện một chuyến, muốn trợ giúp Lạc Vân Thanh mau chóng hoàn thành thực nghiệm, thúc đẩy tiến trình độc quyền.
Có thể là vì người làm nghiên cứu nông nghiệp vốn tương đối thành thực, hoặc cũng là vì người có thể ở học viện Liên bang đệ nhất đảm nhiệm giáo sư liền uy tín, nên có danh lợi đã sớm có, cho nên đối với thành quả nghiên cứu của Lạc Vân Thanh, mọi người đều quan tâm là chính, thật đúng là không phát hiện ra những người có tiểu tâm tư.
Đồng thời, có lẽ Lạc Vân Thanh nghiên cứu ra "Chất lỏng sinh mệnh thực vật" quá mức khiến người khiếp sợ, tuy hiện tại xin độc quyền còn chưa chính thức, nhưng tất cả người làm việc liền quan tới chuyên môn đều đã thu được tin tức!
Bọn họ thu được tin tức, trong tối ngoài sáng bắt đầu tìm quan hệ đi gặp một lần "ngôi sao tương lai" trong ngành này, thuận tiện nhìn xem cái "chất lỏng sinh mệnh thực vật" bị truyền tới vô cùng kỳ diệu kia.
Chưa hết thèm đi tham quan căn cứ thực vật nhỏ ở biệt thự của Lạc Vân Thanh tự làm ra, còn có ruộng thí nghiệm của cậu ở trường, đến cuối cùng hứng thú của mọi người đều bị nhắc lên, không muốn rời đi.
Vì thế sau khi thương lượng, bọn họ cảm thấy lại có thể tham quan một chút ruộng thí nghiệm mà học sinh hệ thực vật của học viện Liên bang đệ nhất nhận thầu! Nhìn xem những cây xanh trong ruộng thí nghiệm đó có phải thật sự sinh trưởng tốt như vậy hay không!
Đúng vậy, thực vật trong ruộng thí nghiệm rất lớn mật mà toàn bộ được sử dụng "chất lỏng sinh mệnh" này.
Lúc ấy không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đối với Lạc Vân Thanh luôn sùng bái mù quáng tiểu đội Thực Vật (lúc trước gọi là tổ công tác, sau lại phát hiện toàn bộ người tham dự đều là những người trong tiểu đội Thực Vật trước kia, cho nên gọi gọi liền trở thành xưng hô tiểu đội Thực vật này). Trong tình huống hơi hiểu biết về "chất lỏng sinh mệnh thực vật" này, mọi người quyết định sử dụng nó.
Lúc ấy liền mở một hội nghị nhỏ, hội nghị do Thái Tử Thành chủ trì, cái gì cũng chưa nói, chỉ nói sơ qua về "chất lỏng sinh mệnh thực vật" này, sau đó tổng kết khái quát: Đội trưởng nghiên cứu một loại chất lỏng sinh mệnh cho thực vật dùng, hiện tại bỏ phiếu có muốn trực tiếp sử dụng hay không.
Kết quả mọi người trong tiểu đội Thực Vật luôn mù quáng tin tưởng đội trưởng nhà mình trong tình huống còn chưa rõ ràng cái gì...
Lập tức nói "muốn nha, muốn nha." Một người không thích bỏ phiếu, vì thế liền không bỏ, những người khác toàn bộ đều tán đồng bỏ phiếu, sau đó số phiếu tán đồng đặc biệt cao, cứ như vậy...Lấy phương thức quyết định qua loa như vậy khiến cho cây xanh của bọn họ trở thành nhóm đầu tiên chính thức sử dụng "chất lỏng sinh mệnh thực vật".
Điều này khiến cho Lạc Vân thanh có điểm đau "bi"...
Cũng cho cậu biết trách nhiệm lớn lúc này, nếu xảy ra vấn đề, vậy tất cả những thứ đầu tư vào đều uổng phí, mọi người phải làm lại lần nữa.
Vì thế Lạc Vân Thanh áp lực lớn từ bỏ tính toán định lười biếng lúc đầu.
Mỗi ngày mang theo một nhóm người trừ bỏ thời gian đi học tất yếu ra, tự tay làm việc, chịu thương chịu khó từ sớm đến muộn, lại từ muộn tới sớm, khiến cho người của hệ khác cảm thấy đám học sinh hệ thực vật này không phải bị điên rồi chứ?
Mỗi ngày chỉ biết trồng trọt, ngay cả thời gian riêng tư cho mình cũng không có? May mà kết quả là tốt, xem hiện tại trên mặt ruộng nhận thầu cây cối xanh um, Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng an tâm.
............
Trừ bỏ Ân Kỳ, Vương Tú Nông cũng không tán đồng cậu yêu đương, yêu đương tốn nhiều thời gian nha, lại còn dễ dàng tạo thành tâm tình phập phồng bất định, như vậy không tốt cho việc nghiên cứu, hơn nữa hiện tại Vân Thanh vừa mới có thành quả thôi! Tới thời khắc phát triển mấu chốt, thật không thể lơ là.
Nghĩ như vậy ông liền nhịn không được phụ họa Ân Kỳ một tiếng: "Đúng vậy, Vân Thanh à, em còn trẻ như vậy, yêu đương có thể chậm một chút hãy nói."
Một đám giáo sư đều đem bản thân hiến cho nghiên cứu bên cạnh càng là hận không thể lay tỉnh cậu.
Mầm mống thật tốt, bây giờ còn nhỏ, yêu đương lúc nào nói chả được? Hiện tại vẫn là nên đem tâm tình đặt lên trên nghiên cứu thôi!
Vì thế cũng khuyên bảo theo: "Đúng vậy đấy, yêu đương phí thời gian, làm nghiên cứu rất tốt. Em nhìn em xem, chỉ cần làm tốt, không bước đi sai, chính là ngôi sao tương lai của chúng ta, nghiên cứu trên tay em có thể giúp được bao nhiêu người? Còn yêu đương thì sao?
"Đúng rồi, Vân Thanh, em còn nhỏ, vấn đề này không cần sốt ruột."
"Các em hiện tại đều chưa trưởng thành, từ từ hãy nói, chờ tới khi trưởng thành rồi tính tiếp?"
"......"
Liên tiếp phản đối, thành công khiến Leonard còn chưa mở miệng đen mặt.
Hắn đã chọc tới ai, bình thường cũng không như vậy, sao hôm nay đột nhiên trở nên thần ghét quỷ ghét?
Nếu là người bình thường, Leonard sớm giễu cợt, người ta yêu đương liên quan gì tới ngươi? Nhưng cố tình những người này đều là....
Leonard chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, hơn nữa như vậy thì cũng thôi, lại còn phải lộ ra bộ mặt tươi cười với bọn họ.
"......."
Đương nhiên giáo sư cũng là người, có thể lên làm giáo sư chỉ số thông minh chắc chắn không kém, thấy hai người tính tình tốt cũng chưa nói gì, ngẫm lại những điều mình nói trong lòng ngược lại lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng ai bảo bọn họ từng trải nhiều chứ? Người từng trải chắc chắn sẽ lo lắng cho học sinh của mình vì tình yêu mà ảnh hưởng tới sự nghiệp của bản thân, đặc biệt là hiện tại hai người bọn họ còn nhỏ!
Tuy hai người nhìn qua đều không giống như là dạng người nghĩ cái gì thì muốn cái đó, nhưng tâm tư thiếu niên ai có thể đoán hoàn toàn chuẩn xác chứ?
Nghe được nhóm giáo sư khuyên bảo Lạc Vân Thanh có chút 囧.
Trong khoảng thời gian này cảm nhận được đông đảo giáo sư đối với mình 360 độ không góc ch.ết chiếu cố, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng biết nhóm giáo sư đều là vì tốt cho mình, cho nên cũng không giận, tốt tính không cãi lại.
Kỳ thực bọn họ đã kết thúc tham quan, bắt đầu từ quả núi cách cổng trường xa nhất một đường tham quan lại đây, nên xem cũng xem xong rồi, hiện tại chỉ còn dư lại một đoạn đường nho nhỏ này thôi, có vài người nghĩ đem những chỗ còn lại này tham quan nốt.
Mà Lạc Vân Thanh đương nhiên không có khả năng bỏ xuống một đám lão nhân để rời đi, cho nên chỉ có thể liều mình bồi quân tử một đường đi tới bên này, nhưng không nghĩ tới lại thấy Leonard, càng không nghĩ tới hai người sẽ bị nói.
"......"
Gừng càng già càng cay, trai càng gay....à mà thôi!
Tuy vừa rồi bọn họ nói không quá xuôi tai, nhưng bọn họ cũng không phải thật sự muốn chia rẽ tiểu tình lữ người ta, nến trên thực tế tham quan đã kết thúc, hiện tại người ta cũng chỉ là bồi đám lão gia hỏa đi dạo, cho nên liền tan đi!
Vì thế sôi nổi nói: "Vân Thanh, em bận việc thì đi đi, chúng ta đợi lát nữa tự mình rời đi."
"Đúng vậy, quấy rầy thời gian của em cả ngày, em mệt rồi đi? Cùng bạn trai của em về nghỉ ngơi một chút."
"Việc xin độc quyền kia em cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ hỗ trợ nhìn, chắc chắn không có vấn đề gì."
"Nghiên cứu này của em phi thường tốt, thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, về sau chính là thiên hạ của đám người tuổi trẻ các em, tuy lấy được thành tích nhất định, nhưng không thể kiêu ngạo, về sau phải tiếp tục nỗ lực nhé!"
"......"
Mặc kệ giáo sư nói cái gì, Lạc Vân Thanh đều toàn bộ tiếp thu, ý cười dịu dàng đáp lại.
Cuối cùng qua hơn mười phút hai người mới có thể từ trong vòng "yêu thương quan tâm" thoát thân.
............
Hôm nay đi bộ quá nhiều, thật sự không muốn đi bộ tiếp nữa, Lạc Vân Thanh kêu một chiếc "tiểu ong nghệ" chở cậu và Leonard về ký túc xá.
Một hồi tới ký túc xá, Lạc Vân Thanh hiếm khi lấy một loại tư thế chán chường thoải mái ngã xuống ghế sô fa.
Leonard đi qua, sờ sờ đầu cậu nói: "Rất mệt sao?"
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, đáy mắt đều quầng thâm, trong mắt là mỏi mệt: "Rất mệt."
Sau khi nói xong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy trong mắt Leonard cũng đồng dạng phiếm tơ máu, liền biết hắn cũng mệt mỏi giống như mình.
Vì thế hữu khí vô lực mà vẫy tay, ý bảo hắn nằm sở một bên khác của sô fa.
Nhưng nào biết Leonard liền đi tới trước mặt cậu, sau đó ngồi xuống mặt đất.
Sau đó cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm cậu.
Lạc Vân Thanh bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, vốn đang buồn ngủ cũng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Mất tự nhiên uốn éo người, cậu bỗng nhiên vươn tay che đi hai mắt Leonard, không cho hắn tiếp tục nhìn mình.
Leonard bắt lấy cổ tay cậu, thái độ mềm nhẹ nhưng cường thế bỏ tay cậu ra, lúc sau nhẹn nhàng lên tiếng: "Tôi nhớ cậu."
Nghe hắn nói, Lạc Vân Thanh trở tay cầm tay hắn, như là bị mê hoặc, nhịn không được cũng trở về một câu: "Tôi cũng nhớ cậu."
Lúc sau hai người nhìn đối phương đều không nhịn được cười, cười chính là không thể hiểu được ra sao.
Leonard cũng không đứng lên, ngược lại thuận thế ghé lên đùi Lạc Vân Thanh, hồi tưởng lại những điều nghe thấy nhìn thấy dọc theo đường đi, thông minh như hắn đã sớm đoán được đại khái, cụ thể như thế nào.
Dù sao mình đã trở lại, những thứ này không vội....!
Có lẽ do thật sự mệt mỏi, vốn đang muốn nói chuyện với Leonard, Lạc Vân Thanh nằm xuống không bao lâu liền chậm rãi ngủ mất.
Sô fa dù sao cũng là sô fa, có thoải mái thì cũng không thể bằng giường, nhìn cậu ngủ rồi, Leonard đứng lên nhẹ nhàng bế Lạc Vân Thanh lên, cất bước nhẹ nhàng đi lên trên lầu. Sau đó nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, ngồi ở mép giường tinh tế nhìn cậu một hồi lâu rồi mới về phòng của mình tắm rửa.
Chờ tới khi Lạc Vân Thanh tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, thật lâu cũng chưa ngủ tới tự nhiên tỉnh, cậu nhịn không được vươn mình một cái.
Mở ra rèm cửa, ánh sáng lập tức chiếu vào, ánh nắng ấm áp của sáng sớm chiếu lên trên người có một loại ấm áp dào dạt.
Rửa mặt xong xuống lầu, Lạc Vân Thanh quả nhiên phát hiện Leonard đã thức dậy, bàn ăn đã để bữa sáng mà trước kia hai người thường dùng.
Hết thảy như thường, giống như hai người chưa bao giờ tách ra vậy.
Hai người ăn cảm giác không giống với một người ăn, một người gọi là lấp đầy bụng, mà hai người thì sao? Gọi là giao lưu tình cảm.
Thời gian ăn cơm ngắn ngủn, Leonard đem những sự tình phát sinh bên người đơn giản nói cho Lạc Vân Thanh một lần.
Giờ phút này biết được Leoanrd rốt cục đi làm gì, Lạc Vân Thanh nhịn không được lĩu lưỡi.
Chẳng trách....!
Lúc trước khi khảo hạch cậu liền cảm thấy mười trường liên hợp khảo hạch long trọng đến không tưởng tượng nổi, cứ cảm thấy bên trong khả năng rất lớn có mờ ám, kết quả thật đúng là có, cư nhiên là mấy tập đoàn tài chính lớn cùng chính phủ Liên bang cố ý dời đi lực chú ý của mọi người?
Việc này đúng là đủ ngoài dự đoán của mọi người, nhưng dự đoán như thế nào cũng không bằng Ái Duy tinh có mạch khoáng nguồn năng lượng thạch kiểu mới mà Leonard nói.
Phải biết rằng đó chính là nguồn năng lượng thạch kiểu mới!
Ngẫm lại giá cả của phỉ thạch, Lạc Vân Thanh đều nhịn không được căm hận nhà giàu!
Nói khai thác phí tổn tuy cao, nhưng thu hoạch cũng nhiều nha!
Nếu thật sự có được một cái mạch khoáng có nguồn năng lượng thạch phẩm chất cao, tuyệt đối kiếm bộn, cho nên dời đi lực chú ý gì đó thật là bình thường đến không thể bình thường hơn, dù sao đối mặt với tài phú như vậy ai có thể đảm bảo bản thân không có tâm tư ăn mảnh chứ?
Bàn luận âm mưu hắc ám một chút, nếu tập đoàn tài chính lớn nhất Liên bang phát hiện tin tức này, đừng nói cái gì mà các tập đoàn tài chính cùng chính phủ Liên bang hợp tác, có lẽ liền tự mình độc chiếm đi, còn có thể cho người ta dính phần được sao?
Cho nên Lạc Vân Thanh cảm thấy Thất Ngôn muộn như vậy còn có thể được phân một chén canh là phi thường lợi hại!
Nhưng mà....
"Cuối cùng mạch khoáng mà các cậu bắt được đều là tiểu mạch khoáng sao? Người khác chọn xong còn thừa lại đem ra trấn an?"
Đem cháo trong miệng nuốt xuống, Lạc Vân Thanh phun tào nói.
Leonard nghe thấy điều này lại cười cười gật gật đầu: "Ừ, tất cả đều là tiểu mạch khoáng, hơn nữa vẫn là cái bọn họ không cần còn thừa lại, lúc ấy trừ bỏ mạch khoáng số 1 ra thì các mạch khoáng khác biểu hiện đều rất kém, cuối cùng có một cái thậm chí bị cho là phế quặng."
Di? Leonard nói như vậy liền khơi lên hứng thú của Lạc Vân Thanh.
Thấy ý tứ trong lời nói của Leonard chuyện này chắc chắn có thú vị! Bằng không nếu bắt phải mạch khoáng vứt đi Leonard chắc chắn sẽ không có biểu tình như thế.
Đột nhiên cậu nghĩ tới một loại khả năng, một loại vả mặt bôm bốp.
Vì thế hưng phấn hỏi: "Chẳng lẽ cậu lấy cái mạch khoáng vứt đi trên thực tế mới là mạch khoáng tốt nhất sao? Sau đó vả mặt lại đám người chế giễu cậu lúc trước?"
Nghe vậy, Leonard gật gật đầu.
Điều này khiến Lạc Vân Thanh càng trở nên hứng thú, hỏi hắn kỹ càng tỉ mỉ nội dung, dù sao nội dung vả mặt ai không thích nghe chứ, tuy nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, tình tiết như vậy ở trên tiểu thuyết cũng thường có, nhưng trong hiện thực cũng rất ít xuất hiện nha!
"......"
"Các cậu ai có ánh mắt tốt như vậy? Cư nhiên chọn trúng mạch khoáng số 6"
"Cậu."
Lạc Vân Thanh: "......"
Cậu chọn lúc nào? Hoàn toàn không ấn tượng.
Thấy Lạc Vân Thanh còn chưa nghĩ ra, Leonard bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Còn nhớ có lần tôi cho cậu xem mấy bức ảnh trước kia không?"
Lạc Vân Thanh cả kinh: "Không phải chứ? Các cậu chọn lựa tùy tiện như vậy sao? Tôi còn tưởng cậu muốn đi du lịch cho nên bảo tôi chọn."
Leonard:
Nói đạo lý chút đi, nhà ai đi du lịch lại chọn chỗ kỳ quái như vậy? Nếu không trọc lốc trụi lủi thì cũng xám xịt? Đến nhìn cái gì!
Leonard bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cậu nghĩ cái gì vậy, muốn đi du lịch tôi cũng sẽ không chọn nơi như vậy."
Lạc Vân Thanh cũng biết mình hiểu sai, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình cây ngay không sợ ch.ết đứng, tuy người trong nhà biết chuyện trong nhà, cậu vẫn luôn biết bản thân vận khí cực kỳ tốt, nhưng người khác không biết nha! Ai lại nghĩ tới quyết định lớn như thế cư nhiên cứ như trò đùa như vậy?
Mạch khoáng có nguồn năng lượng thạch kiểu mới này liên quan không đơn giản chỉ là tới vấn đề tiền mà còn có mặt mũi nữa.
Dựa theo cách nói của Leonard, vứt bỏ mạch khoáng số 1 có biểu hiện tốt nhất lựa chọn mạch khoáng số 6 kém cỏi nhất, nếu nghịch tập có thể vả mặt thực sung sướng, nhưng nếu không nghịch tập thì sao? Thất Ngôn đã có thể trở thành trò đùa "nói mãi không hết" trong ngành sản xuất.
Này có thể khiến người ta càng phát sầu hơn so với việc tổn thất tiền, dù sao Thất Ngôn cũng không thiếu tiền.
"Các cậu thực sự trâu bò, cứ như vậy liền quyết định?"
Hơn nữa, quản lý cấp cao của Thất Ngôn cứ quyết định như này, Lạc Vân Thanh có chút lo lắng Leonard lúc tốt nghiệp nó còn tồn tại được hay không.
Thấy vẻ mặt Thất Ngôn sớm muộn cũng đóng cửa của Lạc Vân Thanh, Leonard nhịn không được biện giải cho bản thân: "Vận khí của cậu vẫn luôn tốt, tôi, chúng tôi đều tin tưởng cậu."
Lạc Vân Thanh không thể hiểu được nói: "Không phải là cậu đưa ra ý kiến này đấy chứ? Tin tưởng tôi? Lãnh đạo của cậu bọn họ quen biết tôi sao?"
Leonard:......
Leonard: "Tôi đưa ra ý kiến."
Lạc Vân Thanh: Ách......
"Cậu đưa? Đầu tiên nói rõ, không phải tôi khinh thường cậu, cậu ở trong lòng tôi là lợi hại nhất, nhưng nói thật, cậu còn không phải chỉ là một tiểu thực tập sinh hay sao? Cậu còn có thể tham dự hội nghị như vậy? Còn có thể đưa ra ý kiến?"
Càng nói Lạc Vân Thanh liền càng khó hiểu.
Leonard:......
Bỗng nhiên có loại cảm giác tự bê đá đập vào chân mình, nhìn ánh mắt hồ nghi của cậu, Leonard có loại rối rắm có nên thẳng thắn nói ra hay không.
Nhưng mà lần này nữ thần vận mệnh hiếm khi đứng ở bên người hắn.
Khi Leonard vừa định thẳng thắn, máy liên lạc của Lạc Vân Thanh vang lên.
Tiếng thông báo này phi thường đặc thù, hẳn là thanh âm chuyên dụng của cơ quan tin tức của chính phủ. Trừ khi cố ý cài đặt che chắn, nếu không sẽ không che được tiếng chuông.
Liên hệ với tin tức có được lúc trước, hiện tại có thể gửi thông báo chỉ có một bộ phận -- bộ độc quyền.
Quả nhiên, Lạc Vân Thanh vừa nhìn, là bộ độc quyền gửi tin tới chúc mừng mình xin độc quyền đã được thông qua, nên độc quyền hiện tại đã thành công lập hồ sơ ở cục độc quyền của Liên bang.
Cứ như vậy, độc quyền này chính thức trở thành độc quyền của Lạc Vân Thanh!
Phải biết rằng chế độ bảo hộ độc quyền của Liên bang phi thường kiện toàn! Hơn nữa hiện tại là thời đại tinh tế, chỗ nào không có internet và máy tính? Cho nên muốn xâm phạm bản quyền? Không có khả năng, trừ khi ngươi có thể bắt được nội dung trung tâm của độc quyền, sau đó đi tới vùng hoang sơn dã thủy đâu đó sử dụng nhân công chế tạo.
Này thì cũng thôi, xỏ lá nhất chính là ngươi còn không có khả năng không cần internet, nhưng nếu ngươi dùng internet trong lúc vô ý tiết lộ tin tức này, như vậy chúc mừng ngươi, trừ bỏ phải trả phí độc quyền cho người ta còn phải đi vào nhà tù ở tạm mấy năm.
Cho nên muốn dùng thứ này biện pháp duy nhất chính là trả tiền cho Lạc Vân Thanh!
Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh lập tức cảm thấy tin nhắn thông báo này từng chữ một đều lộ ra mùi vị tiền tài!
Vì thế nhịn không được lộ ra một cái tươi cười ngây ngốc.
Sau đó túm Leonard ra cửa!
Ra cửa!!
Leonard:
Leonard vẻ mặt mộng bức bị Lạc Vân Thanh lôi đi, chờ tới khi hắn phục hồi lại tinh thần cư nhiên đi tới khu triển lãm máy móc nông nghiệp?
Lúc này hắn càng thêm mộng bức, vì thế nhịn không được lôi kéo Lạc Vân Thanh: "Sao đột nhiên lại tới chỗ này?"
Lạc Vân Thanh vui vẻ trả lời một câu: "Tôi rất nhanh sẽ có tiền, cho nên mua ít máy móc nông nghiệp, một phần đưa đến trường học, một phần khác gửi tới Phúc Trang."
"Cậu nhìn cái kia thế nào? Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, thực thích hợp dùng để thu hoạch. Nghe nói vẫn là máy móc nông nghiệp kiểu mới, lúc trước quảng cáo rất rầm rộ, cũng không biết hiệu quả như thế nào....."
Leonard:
Xác định có tiền tới tay, chuyện thứ nhất chính là mua nông cụ? Có độc đi?