Chương 20: Cô gái sông Nile
Author: Lakshmi.
Dạo này Ai Cập rất nhộn nhịp, những lời đồn thay nhau nối tiếp lan khắp trong dân chúng, không biết là kẻ nào đã để lọt ra tin tức Asisu nghe được thần dụ về con gái nữ thần sông Nile. Và cũng không biết từ đâu bọn họ đều biết, nữ nô lệ mà nữ hoàng Asisu đã hai lần cứu mạng, cũng chính là người con gái được nhắc đến trong thần dụ.
Dân chúng vui mừng dâng lời chúc tụng thần linh, cầu khẩn pharaoh mau lập con gái nữ thần sông Nile làm hoàng phi Ai Cập. Bọn họ cũng ca ngợi việc nữ hoàng hy sinh bản thân, để bảo vệ tương lai thịnh vượng cho Ai Cập vĩ đại. Muôn dân hướng lòng về Tebe ngóng đợi tin tức tốt lành, lòng yêu mến dành cho nữ hoàng càng tăng thêm gấp bội.
Ta quỳ trong thần điện dưới chân các vị thần tối cao, dâng lên lễ vật đầu mùa cầu xin thần linh chúc lành cho mùa màng bội thu. Qua được cơn nguy hiểm, bệnh tình của ta cũng chuyển biến tốt đẹp, sau hai tuần vết thương đã lên da non và ta đã có thể đi lại chậm rãi.
Ta đứng dậy mang theo Ari và Ruka ra ngoài thần điện, Ai Cập dạo này cũng thật ồn ào náo nhiệt, chẳng qua ta chỉ thổi một chút gió góp lời đồn giúp vui mà thôi. Tể tướng Imhotep đã chờ ta ở cung điện rất lâu, ông ta không hề tỏ vẻ khó chịu, ta cười thầm trong bụng quả nhiên là lão hồ ly.
Imhotep vừa nhìn thấy ta đã lập tức đứng dậy, khom lưng cuối chào: "Một ngày tốt lành! Thưa lệnh bà!.", ta ra hiệu cho Ari mời trà: "Ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy tể tướng Imhotep?." Ta ngồi vào vị trí tối cao nhìn xuống ông ta.
"Là những bất ổn của Ai Cập đã mang tôi đến, thưa lệnh bà!." Imhotep chậm rãi nói, ngẩng cao đầu nhìn ta. Ta cười xòa: "Thần linh đang bảo vệ Ai Cập từng khắc, cớ sao ông lại nói Ai Cập đang bất ổn?." Ông muốn nói gì đây, Imhotep?.
"Các vị thần từ thuở xa xưa đã làm tấm gương cho đời sau học tập, các thế hệ thần linh đều kết hôn với người cùng huyết thống để đảm bảo sự cao quý của dòng dõi mình. Vậy xin lệnh bà hãy kết hôn cùng hoàng đế của chúng ta, để tiếp tục duy trì dòng máu thuần huyết cao quý!." Imhotep không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Ta đứng dậy bước xuống từ ngai cao, tiến thẳng đến trước mặt ông ta: "Hỡi Imhotep! Kẻ đã phục vụ dưới chân cha ta và bây giờ đang quỳ dưới chân ta, ta đã chịu đựng sự xúc phạm của ngươi mười lăm năm trời. Từ ngày ngươi ép ta không được đặt chân vào chính điện, cho đến khi ngươi hạ độc con gái chủ nhân ngươi, và bây giờ lại ép buộc hôn nhân của nữ hoàng ngươi đang phục vụ.". Imhotep không thay đổi sắc mặt: "Thưa lệnh bà! Thần không có ý đó. . ." Ta phất tay ngăn lời nói của ông ta.
"Nghe cho rõ đây Imhotep! Mạng sống của ngươi là do ta nhặt về, sự xúc phạm của ngươi đều được ta ghi lại, nữ hoàng mà ngươi đang cúi đầu trước mặt ngươi không hề tôn trọng. Nhân danh cha ta tiên đế Nefenmat vĩ đại, ta ra lệnh cho ngươi từ nay về sau hãy câm miệng trước những việc nữ hoàng của ngươi làm. Hãy chôn sâu lời nói cay độc vào tận cùng ngóc ngách, đừng để ta nghe được bất kỳ lời nói nào từ miệng ngươi về hôn nhân của ta nữa. Sống trong câm lặng và ch.ết trong hơi thở đi Imhotep!." Ta giận dữ nói, ra lệnh cưỡng chế Imhotep ra khỏi cung điện.
Tựa mình vào cây cột phóng tầm mắt ra xa, sông Nile trải dài óng ánh dưới tia nắng hòa mình vào nhịp điệu xung quanh. Imhotep, ông ta thật sự không bao giờ chấp nhận ta, ngày hôm nay những lời ta nói chính là những lời ông ta cần.
Hôn sự của ta và Menfuisu sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực tể tướng ông ta nắm trong tay, hôm nay đến đây nói những lời ủng hộ mối hôn nhân này. Thực chất ông ta chỉ muốn thăm dò ta mà thôi, kẻ để lộ tin tức ta nghe được thần dụ chính là ông ta. Imhotep muốn đưa Carol lên ngôi hoàng phi đồng thời muốn thu lại quyền lực nằm trong tay ta.
Ta mệt mỏi vì âm mưu của hắn, ta nói ra những lời thật lòng phản đối cuộc hôn nhân, sẽ là lý do tốt nhất để ông ta phản đối. Ta đã cho ông ta thứ ông ta muốn, vậy hãy chờ xem ông ta đưa Carol lên ngôi vị hoàng phi như thế nào. Đây cũng chính là điều ta muốn hắn làm!.
Xem ra trong ngày sinh nhật của ta sẽ có rất nhiều trò hay , từ đây đến lúc đó chỉ còn một tháng nữa, ta muốn nhìn thấy lần này Imhotep sẽ phải làm sao đá ta ra khỏi trò chơi quyền lực này. Chim ưng của ta chao lượn trên bầu trời Ai Cập, đôi cánh của nó sải rộng lướt gió mà bay.
Ta sinh ra và lớn lên ở Ai Cập, đến khi ch.ết ta cũng sẽ chôn tại nơi này! " Quát!." Chim ưng kêu một tiếng rồi phóng vụt đến chỗ ta, nhanh như chớp ta xoay người rút thanh kiếm bên hông Ruka, chém một nhát về phía trước.
"Bịch!."
"Tách! Tách!."
Xác con chim ưng tách làm hai mảnh, rơi trên mặt đất trước mắt ta, máu của nó nhuốm đỏ thân kiếm, nhỏ từng giọt thấm sâu vào lòng đất. Con chim ưng này vốn là một đôi với chim ưng của Menfuisu! Ngày hôm nay, ta tự tay mình chặt đứt mối liên kết ấy, tình yêu này, hạnh phúc nơi đây, đều không phải của ta.
"Ruka! Bảo với hắn mang đến cho ta thứ gì đó có thể bay. Coi như trả công ta đã nuôi ngươi một tháng qua!." Asisu trả thanh kiếm cho Ruka, lạnh nhạt nói, hắn biết nữ hoàng đang muốn nhắc đến ai. Chính là chủ nhân của hắn, hoàng tử Izumin!.
Ở Hattusa, Izumin mở bức thư do Ruka mới vừa gửi đến, hắn khẽ mỉm cười, nàng nói muốn hắn mang đến cho nàng cái gì đó có thể bay. Ruka cũng có nhắc đến việc nàng tự tay chém ch.ết con chim ưng do Menfuisu tặng nàng, xem ra nàng đã quyết định buông tay hắn rồi.
Nhũ mẫu của hắn Mura, tiến vào cung kính thưa: "Hoàng tử! Quốc vương và vương phi cho gọi ngài!.", hắn nắm chặt bức thư trong tay gật đầu với Mura: "Ta biết rồi!.".
Khi hắn bước vào đã thấy Mitamune có mặt ở đây, hắn nhìn lướt qua em gái, sắc mặt con bé đỏ bừng còn đôi mắt thì ngấn lệ, có lẽ vừa mới khóc. Hắn cúi chào phụ vương và mẫu hậu, "Đến đúng lúc lắm Izumin! Ta có chuyện muốn giao cho con đây!." Phụ vương của hắn mở lời.
"Con xin nghe!." Hắn trả lời, quốc vương gâth đầu rồi nói tiếp: "Còn một tháng nữa là đến đại tiệc mừng nữ hoàng của Ai Cập tròn nười tám tuổi, ta muốn con cùng Mitamume thay mặt đế quốc Hittite đến tặng lễ vật chúc mừng. Mitamune muốn đi một mình nhưng ta không đồng ý, ta không muốn con bé đến nơi xa lạ một mình. Nếu có con cùng đi chung với nó ta sẽ yên tâm hơn nhiều, Izumin con sẽ đi chứ?.".
Izumin nở nụ cười tuấn lãng, đúng là ý trời, hắn vừa mới có ý định đến khẩn cầu phụ vương để đến Ai Cập một chuyến. Giờ thì khônh cần nhọc công nữa rồi: "Con xin tuân theo ý người, thưa bệ hạ!." Quốc vương gật đầu hài lòng, dặn dò thêm vài câu rồi cho bọn họ lui đi.
Mitamune phụng phịu dụi mắt, hắn xoa đầu nàng: "Sao vậy? Có ta đi theo em không thích sao?." Mitamune ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải, em chỉ cảm thấy phụ vương đang có ý định gả bán em sang Ai Cập như đã từng làm với chị.".
Nhắc đến Mattamune, Izumin như bị xé nát con tim, ôm gì Mitamune vào lòng: "Không đâu! Cho dù là chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ bảo vệ em.". Mitamune im lặng thật ra đó chỉ là một phần lý do cô khóc, thật ra cô muốn đi một mình không phải vì bướng bỉnh.
Nghe nói nữ hoàng Ai Cập là một người con gái ngàn năm khó gặp, cực kỳ xinh đẹp, thông minh, quyết đoán, nếu cha đã có ý muốn dùng hôn nhân để chiếm được Ai Cập. Vậy thì vị nữ hoàng kia cha cũng sẽ không bỏ qua, mà anh trai nàng chỉ yêu Aisu! Nàng không muốn làm anh khó xử, năm năm qua anh vẫn không quên được Aisu!.
Làm sao Izumin không hiểu ý định của cha mình, cũng như tiếng lòng của em gái Mitamune, nhưng hắn không thể nói với nàng rằng thứ phi Aisu cũng chính là nữ hoàng Ai Cập hiện giờ. Sắp được gặp lại nàng, không biết qua năm năm nàng sẽ thay đổi như thế nào nhỉ?.
Carol không ngờ mình lại được xưng tụng làm con gái nữ thần sông Nile, càng không ngờ dân chúng muốn tên pharaoh kia lập nàng thành hoàng phi. Nghe được thông tin ấy, nàng vội chạy đến chính điện tìm hắn, nàng không muốn lấy hắn ta một chút nào.
Carol còn chưa tìm ra cách để về nhà nữa, tại sao lại ép nàng lấy hắn kia chứ?. Nàng xông vào chính điện thu hút ánh mắt tò mò của mọi người, thì ra đây chính là cô gái sông Nile đây à?
Tóc vàng, mắt xanh, da trắng mịn, đẹp thì đẹp đấy, nhưng cũng chỉ là một con nhóc con không có nữa phần đầu óc của nữ hoàng. Menfuisu đang xử lý chính sự nhìn thấy nàng chạy vào, sự căm ghét lại hiện hữu trên mặt hắn. Lời đồn gần đây làm hắn vô cùng phiền lòng, mong sao mau chóng đến sinh nhật của Asisu để ban bố hôn sự.
"To gan! Dám xông vào chính điện, ngươi muốn ch.ết phải không?." Menfuisu quát to, hắn đập bàn đứng dậy, mỗi lần nhìn thấy ả là hắn lại nổi cơn tức giận tam bành.
Carol liều ch.ết xông lên trước mặt hắn, "Tôi không muốn gả cho anh, tôi phản đối. . . Anh là một tên hôn quân, tàn bạo. . .ặc . . . ặc. . ." cổ của Carol bị hắn bóp chặt, nàng hít thở không được mặt mũi tím cả lại.
Hắn. . . thực sự muốn giết nàng. . . Menfuisu mặc kệ những lời khuyên xung quanh, bỏ ngoài tai lời nói của Imhotep, tăng thêm lực ở cổ tay, chỉ thiếu một chút nữa thôi Carol đã ch.ết rồi. . .
"Menfuisu!." Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của nàng, chẳng phải hắn đã cấm nàng đi đến chính điện cho tới khi khỏe hẳn rồi sao. Asisu vội vàng chạy vào trong chính điện lập tức nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trên, nàng lo sợ hét lên.
"Không được, buông cô ta ra Menfuisu, đệ không thể giết cô ấy. Đây còn là chính điện nữa, đệ phải suy xét cho rõ ràng!." Asisu cố gắng gỡ tay của hắn ra khỏi cần cổ của Carol. Carol vì thiếu dưỡng khí đã ngất đi từ lâu, môi của nàng trắng bệch không chút máu.
Menfuisu hất Asisu ra, hôm nay hắn thật sự phải giết cô ta, cô ta nói hắn là hôn quân kia mà. Được, hắn sẽ cho nàng thấy hắn tàn nhẫn như thế nào.
Dù không cố ý, hắn vẫn hất Asisu khá mạnh khiến lưng của nàng va phải cạnh bàn sau lưng hắn. Phản ứng không kịp, hắn vội vàng buông Carol ra ôm chầm lấy Asisu!.
Nếu vết thương cũ lại nứt ra thì. . . Asisu đau đến tái nhợt cả mặt : "Ta không sao!." Nhưng nàng vẫn cắn môi nói với hắn mình không sao.
Đến khi bàn tay hắn chạm vào lưng nàng, máu đã nhuốm đỏ bàn tay hắn, hắn kinh hoàng hét lên: "Gọi thái y! Mau truyền thái y!.". Asisu nhìn thấy vết máu trên tay hắn, lòng cười nhạo bản thân: "Chỉ cần dính đến Carol thì lại bị thương! Là do số mình quá đen đủi hay gặp phải khắc tinh!.".
Nàng nhịn đau nhìn về phía Carol, cô nàng đã bất tỉnh đang được các cung nữ chăm sóc, yếu ớt như vậy hèn gì ai cũng muốn bảo vệ cô ta. Menfuisu không còn tâm trí để lo lắng cho bất kỳ người nào khác ngoài Asisu, tay hắn vòng quanh eo nàng cẩn thận nâng nàng dậy.
"Ta không sao, Menfuisu, không cần lo lắng!." Nàng trấn an hắn, nhìn hắn còn khổ sở hơn người bị thương là nàng, hắn tức giận quát lớn: "Nàng im miệng lại cho ta." Máu từ vết thương đang không ngừng thấm ướt tay hắn. Vậy mà nàng còn nói không sao ư?
Asisu ngoan ngoãn im miệng tốt nhất không nên chọc giận hắn lúc này, nếu không người chịu đau chỉ có mình nàng. Hassan vội vã chạy đến, tình hình càng thêm hỗn loạn, ngày hôm ấy, hoàng cung Ai Cập không phút nào lặng im