Chương 62: Đến Minoa (2)
Những cái bóng đen thi nhau nhảy lên nóc nhà cung điện, tiến nhanh về phía cung của sứ giả Hittite. Adonis yên tĩnh nằm trên giường, dường như ông ngủ rất say trong giấc mơ đẹp.
Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên trong không trung, chém thẳng về phía ông, “Keng!”, tiếng binh khí va chạm vào nhau trong nháy mắt. Tên sát nhân kinh ngạc nhìn người đã chặn đường kiếm của mình.
Người mới đến có mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia sát khí, “Phập!”. Đường kiếm trên tay anh hạ xuống, kết liễu cuộc sống của tên sát thủ, tất cả những tên còn lại cũng không thoát khỏi số phận.
Bọn chúng đều lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiếm của anh,rất nhẹ nhàng, hầu như không tốn sức lực là mấy. Đến khi người cuối cùng ngã xuống, Izumin mới thu thanh kiếm lại, gạt nhẹ những vệt máu dính trên dó lên rèm giường.
“Adonis! Ngài còn ngủ được sao?” Izumin nhìn người trên giường, vẻ mặt bình thản không có chút cảm xúc. Lúc này, Adonis mới từ từ mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy nhìn anh, đôi mắt của ông toát lên vẻ buồn bả: “Daria, con bé hận ta đến mức này sao?”
Cả đời ông không con cái, con gái của nàng mang đến cho ông cảm giác ấm áp lạ thường. Như nàng đã từng làm với ông, như một gia đình thật sự, nay con bé lại. . . muốn lấy tính mạng của ông sao?
Izumin quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng len lỏi vào phòng, lưu luyến dát lên mái tóc của anh. Anh thở dài, tính cách của nàng vẫn không thay đổi, bởi vì hắn và Adonis đã chạm vào giới hạn của nàng. Nên nàng mới cư xử như thế này, vị trí của pharaoh Nefenmat trong tim Asisu là không thể thay thế.
Đêm nay không chỉ mình hai người họ mất ngủ, tại cung điện của mình, dưới ánh trăng huyền ảo, gió nổi lên tốc làn váy của nàng. Vạt áo xoay tròn trong điệu vũ dưới trăng, tiếng sáo phát ra từ đằng sau, réo rắt hòa cùng điệu vũ tuyệt đẹp này.
Menfuisu nhìn nàng, điệu nhạc trên môi vẫn không dừng lại, từ sinh nhật lần thứ mười tám của nàng, hắn chưa thấy nàng múa bao giờ. Bất chợt tối nay, khi hắn chuẩn bị đi ngủ, nàng đến chỗ hắn, dựa lưng vào tường rồi chìa cây sao ra.
Và cuối cùng, hắn ở đây, thổi sáo cho nàng, Asisu đắm mình trong khung cảnh này, nàng không quan tâm ai đang nhìn. Cứ mặc sức thả cơ thể vào cõi riêng, điệu vũ nào cũng phải kết thúc, tung người lên cao, đầu ưỡn ra như sắp chạm vào chiêc lưng, nàng dừng lại.
Menfuisu cầm cây sáo trên tay, im lặng quan sát nàng, Asisu đứng thẳng người dậy, nàng bước từng bước chậm rãi về phía hắn. Bỗng, nàng thốt lên rằng: “Ta muốn Amuntaket trở thành pharaoh tiếp theo của Ai Cập. Ta nhìn thấy được tương lai Ai Cập sẽ phồn vinh ra sao dưới thời cai trị của con trai mình.”
Menfuisu mỉm cười nhẹ, đưa tay đón nàng, để nàng ngồi bên cạnh nàng, cả hai cùng lặng lẽ ngắm ánh trăng đêm nay. “Amuntaket nhất định sẽ trở thành pharaoh tiếp theo của Ai Cập.” lời này hắn nói ra, một câu định đoạt cục diện về sau của Ai Cập.
Nhưng hắn và nàng đã đúng, vị pharaoh đã dẫn dắt Ai Cập đến thời đại phồn vinh nhất từ trước đến nay, chính là đứa trẻ này.
Lúc này ở Minoa, Carol cảm thấy bản thân mình bất lực hơn bao giờ hết, rõ ràng bệnh tình của Minosu phải tốt hơn chứ. Tại sao sau khi cô đến, mọi thứ càng ngày càng tệ hơn thế này, Carol vò mái tóc vàng của mình, lời đồn về sự trở về của Asisu cô đã nghe qua.
Khi nghe được tin ấy. . . Carol cũng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng cô đành phải gạt nỗi rối bời qua một bên. Toàn tâm chăm sóc cho Minosu, cũng như hoàn thành trách nhiệm của một sứ giả khi đến Minoa.
Asisu ngồi bên cạnh em trai mình, khoảng im lặng đột ngột bị phá vỡ, khi Minue chạy đến quỳ trước mặt hai người. “Thất bại rồi à?” Asisu hỏi, Minue không dám ngẩng đầu lên, thái độ của hắn làm Asisu càng thêm khẳng định giả thuyết của mình.
Nàng không lấy làm ngạc nhiên, Izumin. . . có lẽ, hắn cũng đã đến đây. . . tình yêu nàng dành cho hắn, lời nói nào có thể diễn tả được. Yêu hận giằng xé con tim của nàng, khiến lý trí của nàng gần như nổ tung. . .
Menfuisu phất tay ra hiệu cho Minue rời đi, chỉ để lại mình nàng và hắn, Asisu quay đầu nhìn Menfuisu. Nàng nhẹ nhàng nói: “Menfuisu, hãy trân trọng tình cảm trước mắt mình, vì đệ sẽ. . . không biết khi nào mình sễ đánh mất nó đâu.”
Hắn khó hiểu nhìn nàng, nàng mỉm cười nhẹ như cơn gió, chống hai tay lên cằm ngẩng đầu nhìn lên trời. “Xem ra, tỷ phải đến Minoa một chuyến, đón Carol về Ai Cập, lần này khi tỷ trở về. . . đệ và Carol hãy bắt đầu lại đi. . .. duyên phận hai kiếp, nói muốn rủ bỏ ngay lập tức đương nhiên không được đâu.”
Hắn im lặng, hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng, hắn biết nàng đã tìm được chủ nhân cho trái tim mình rồi. Vậy hắn cũng sẽ vui vẻ mà chúc phúc cho nàng, còn Carol. . . người con gái rạng rỡ với mái tóc vàng sáng chói ngày đó. . . lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn đã yêu vẻ đẹp đó rồi. . .
Nhưng vì tình yêu đối với người con gái mới gặp ấy, hắn đã vứt bỏ người thân duy nhất của mình lúc bấy giờ là Asisu. Nay nàng lại bảo hắn hay trân trọng tình cảm trước mắt. . . nàng luôn muốn hắn được hạnh phúc.
Nếu không nàng sẽ không hết lần này đến lần khác bảo vệ Carol, sẽ không vì hắn mà mang Carol về bên cạnh mình. Nàng tin tưởng Carol sẽ một lần nữa mang đến hạnh phúc mà hắn mong muốn, . . . cả Carol và hắn đều phải thay đổi, lần này trở về. . . hắn sẽ cố gắng thử xem sao. . . vì tỷ tỷ của hắn. . . sẽ không bao giờ sai đâu. . .
Asisu đứng dậy, rảo bước qua những hành lang dài, trên tay nàng cầm một thanh kiếm sắc nhọn, điểm mà nàng muốn đến chính là cung điện sứ giả. Bên cạnh nàng, Kamun lững thững từng bước đi theo, khi đến cung điện sứ giả, người đứng ở cửa chờ nàng, không ai khác chính là Izumin.
Anh mặc lên người quốc phục của Hittite, lười biếng dựa người vào chiếc cửa, khuôn mặt có nét vui đùa: “Ta biết nàng sẽ đến, Asisu!”. Lời nói chưa kịp dứt, thanh kiếm trong tay Asisu đã chuyển động. . .
“Xoẹt.”
“Tách, tách, tách.” Từng giọt máu rơi trên mặt đất, tạo thành những vũng máu đáng sợ.
Máu dần loang ra thấm đẫm chiếc áo trắng muốt, miệng vết thương rất sâu, cứa vào tận nỗi đau trong lòng. . . Ha ha ha, rất đau. . .