Chương 64: Chấp nhận (1)
Từ khung cửa sổ cao, những chiếc rèm buông chạm đất bị cơn gió thổi từ biển vao hất tung lên, để lộ ra một bóng người đằng sau những tấm rèm. Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài xoăn bồng bềnh, khuôn mặt với đường nét mềm mại, thanh tú.
Trông cô như đang suy nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cứ chăm chú nhìn ra biển, gửi gắm tâm tình vào cánh chim hải âu chao lượn. “Photia!” tiếng gọi làm cô giật mình, cô gái xoay người lại, nhìn người vừa mới đến.
Người vừa đến là một cô gái, tuổi cũng trạc bằng Photia, nhưng ánh mắt của cô lại mang sự chính chắn và kiên định. Cô tiến lại gần Photia, đưa tay giữ lấy chiếc rèm đang bị gió hất tung, nhàn nhạt hỏi: “Lại đang suy nghĩ về việc của hoàng đế và hoàng phi Ai Cập sao?”
Photia đứng bên cạnh, khẽ ừ một tiếng, tâm tư của cô không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Morione được. Morione xoay người về phía cô bạn của mình, thẳng thắn nói: “Ý định của thái hậu chắc cậu cũng đã thấy, việc còn lại chỉ có thể trông chờ vào số mệnh mà thôi.”
Câu nói của Morione đánh tan niềm hy vọng cuối cùng của Photia, hy vọng về tình yêu này. . . sẽ đi đến đâu đây? Hai cô gái không nói gì nữa, cứ đứng cạnh nhau nhìn ngắm khung cảnh trước mặt. Xa xa, con thuyền mang cờ hiệu của hoàng gia Ai Cập đang chậm rãi tiến về phía họ. . . đáy lòng Morione thắt lại.
Cuối cùng tiểu thư cũng đến Minoa nảy rồi. . . cô đã chờ tiểu thư đến rất lâu rồi. Chỉ cần tiểu thư ở đây, chuyện của Photia ắt sẽ có hy vọng. . . và cả niềm hy vọng của cô nữa.
Morione nhắm mắt lại, những hình ảnh về thành phố Atens hiện ra ngày càng rõ nét, như sống động thật sự. . .nhưng chỉ cần cô chạm vào chúng sẽ vỡ tan và biến mất không để lại dấu vết.
Trên con thuyền ấy, Asisu cũng đang phóng tầm mắt của mình về quốc đảo Minoa đang ngày một gần hơn, có một cảm xác áy náy. . . đã bao lâu rồi nàng chưa được gặp cô, kể từ lần ở thành phố Atens. . . thở dài một lượt, nàng thu lại ánh mắt của mình.
Những đầu sóng bạc nhấp nhô dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, bỗng nhiên những chú cá heo từ đâu xuất hiện, thu hút sự chú ý của Asisu. Nàng thích thú đến gần mạn thuyền, để có thể nhìn ngắm những chú cá heo rõ hơn.
Làn gió biển vờn tung mái tóc của Asisu, đưa mùi hương trên cơ thể nàng hòa cùng làn gió, quấn quit bay đi. Kẻ nào đó chìm sâu trong lòng đại dương, ở nơi mà không một ai có thể thấy được hắn, hắn có một khứu giác nhạy cảm hơn người.
Mùi hương thanh khiết của hoa sen mới nở vương vấn quanh hắn, làm trái tim sắt đá của hắn xao động. Lại ngẩn đầu nhìn người con gái trên thuyền kia, hắn khẽ lẩm bẩm tên nàng: “Aisu, Aisu, Aisu”. Phải, hắn gọi nàng là Aisu, không phải Asisu!?! Hắn đã từng gặp nàng sao? Điều đó đến ngay cả Asisu cũng không chắc chắn.
Nếu hắn có đứng trước mặt nàng, nàng cũng không thể nhận ra rằng mình đã từng gặp hắn. Câu chuyện này cũng đã xảy ra lâu lắm rồi, khi nàng chỉ là một cô bé con, trước cả khi nàng gặp Izumin, nàng đã gặp hắn. . .
Xuyên qua làn nước biển, Asisu thấp thoáng thấy một bóng người núp mình ở nơi u tối, hay có lẽ nàng đã quá đa nghi nhỉ? Rồi bổng nhiên Asisu giật mình, không phải là . . . hắn đấy chứ? Thủy quái nổi tiếng trong truyền thuyết quốc đảo Minoa.
Suy nghĩ đến điều này làm nàng rụt người lại, lùi xa khỏi mạn thuyền, thái độ của nàng khiến Ari chú ý đến. “Lệnh bà! Người làm sao vậy?”. Asisu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, Ari! Mau chóng liên lạc với Morione đi, nói với cô ấy, ta rất muốn mau chóng gặp cô ấy.”
Con thuyền cập bến cảng Minoa, dưới bến cảng thái hậu của Minoa đến tận nơi đón nàng. Bên cạnh bà còn có người ma nàng có nhiệm vụ phải đưa về Ai Cập, hoàng phi Carol.
Với sự xuất hiện của nàng, Carol hoàn toàn bình tĩnh, nhìn cô gái mang vẻ đẹp rạng rỡ của mặt trời kia. Asisu đã hiểu được rằng, Carol, cuối cùng cô bé nhỏ ngày nào cũng chịu trưởng thành với vai trò hoàng phi của mình.
“Đã lâu không gặp, Carol, em gái của ta. ” Phớt lờ sự chào hỏi của thái hậu Minoa, Asisu mỉm cười với Carol. Carol đón nhận lời chào của nàng, cô mỉm cười ôm nàng vào lòng, cái ôm này là một sự chấp nhận.
Cả cô và Asisu đã hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của nhau trong cuộc sống của mình, đúng như những gì Carol suy nghĩ. Tương lai đang rẽ sang một chiều hướng khác, rực rỡ và hạnh phúc tràn đầy.
Izumin trở về Hittite, vết thương bên ngoài đã dẫn lành lại, nhưng vết thương lòng lại cứ rỉ máu. Anh nắm lá thư mật thám gửi đến từ Minoa, nàng lại đang muốn làm gì vậy, mạo hiểm đến Minoa như vậy?
Nếu đã không còn gì đã mất thì thôi vậy anh cũng rất muốn bất chấp mọi thứ của mình. Anh đến phòng nghị chính, gặp phụ vương của mình, chuẩn bị cho chuyến đi đến Minoa sắp tới.
Một chuyến đi anh biết có lẽ sẽ chẳng mang lại bất kỳ một hy vọng nào, nhưng anh vẫn không thể buông tay nàng. Anh nhìn phụ vương mình bằng ánh mắt mệt mỏi, phụ vương của anh đáp lại anh: “Izumin đi đi!”
Ông nhìn theo bóng lưng con trai mình dần xa, thở dài một tiếng, hết mực theo đuổi tình yêu đến cùng. Mitamune bước ra từ đằng sau tấm rèm, nàng ôm lấy phụ vương của mình: “Phụ vương! Con tin lần này khi anh trai con trở về, có lẽ người sẽ phải đón nhận thêm một thành viên mới vào gia đình của chúng ta.”
Quốc vương Hittite nheo mắt nhìn con gái mình, thấy nụ cười tinh quái trên môi nàng, bỗng nhiên ông cảm thấy rằng. Hình như mình đã già thật rồi!
Đồng lúa trổ mạ thơm ngát hương đồng nội, Mira đến thăm cánh đồng mạ, nói chuyện với những người dân quanh vùng về mùa lúa năm nay. Nàng muốn hiểu hơn về vùng đất này, trong khi nàng đang bận bịu ở đây, một thị nữ đến bên cạnh nàng thì thầm: “Hoàng phi, Quốc vương đang tìm người.”
Mira dừng buổi nói chuyện lại, gật đầu với người thị nữ, chẳng chờ đợi lâu, tiếng vó ngựa đã vang lên dồn dập. Người mới đến chính là quốc vương của Babylon, Ragashu, nhìn thấy Mira giữa đám người.
Hắn cau mày lại, khẽ trách móc: “Tại sao lại rời cung điện, nàng biết rõ là sức khỏe của mình không tốt cơ mà.”. Mira cười dịu dàng, đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn đang đưa ra.
Từ khi kết hôn với nàng, hắn chưa bao giờ làm nàng buôn lòng, luôn luôn bảo bọc nàng. Nàng thật sự có cảm giác, mình đang dần dần thuộc về nơi này, hạnh phúc chỉ của riêng nàng.
Ragashu đón lấy nàng lên ngựa, phóng nhanh về hoàng cung, không hiểu tự bao giờ, sự dịu dàng của Mira đã làm tan chảy trái tim sắt đá của hắn. Khiến hắn muốn bảo bộc, che chở nàng, dù người hắn yêu không phải nàng đi nữa, hắn cũng không muốn làm nàng tổn thương.
Tin tức từ Minoa cứ thế loan truyền khắp nơi, ai cũng biết hai người phụ nữ tôn quý nhất hoàng cung Ai Cập đều đang có mặt ở đây. Những âm mưu mới cũng trỗi dậy kèm những toan tính tối tắm, tất cả đều nhăm nhe kéo đến Minoa.