Chương 80: Ngoại truyện 4: Mùa hoa rực rỡ (Thượng)
Author: Mai Tuyết Vân
Ta sống trong bóng tối, sâu thẳm trong tiềm thức ta đã tự mặc nhận mình luôn thuộc về nơi này. Ta là quái vật, là niềm tai họa, là sự sỉ nhục đối với người mẹ đã sinh ra ta và cả hoàng thất Minoa.
Nhưng ta không vì thế mà căm hận ai cả, kể cả những người đã vứt bỏ ta vào nơi tối tăm này. Ta còn có một người em trai ruột thịt, kẻ cũng được sinh ra từ cùng một người mẹ. Dòng máu chảy chung trong huyết quản của cả hai ta đều như nhau, vậy. . . tại sao . . . kẻ tắm dưới ánh mặt trời, người vùi mình dưới tối tăm.
Những câu hỏi không bao giờ nhận được câu trả lời, luôn ám ảnh ta mỗi giờ mỗi khắc. Ta đã làm gì sai? Đã làm gì để phải chịu đựng tất cả những thứ này? Những cảm xúc được gọi là tức giận chợt ùa tới, nhấn chìm lý trí của ta.
Ta căm hận, căm ghét tất cả xung quanh ta, ta không muốn như thế này nữa, ta. . . tìm đến cung điện của đứa trẻ kia. Con dao trong tay được siết chặt, tại vì nó mà ta mới bị vứt bỏ, tại vì nó mà ta phải sống như một con quái vật.
Khi đối diện trước đứa trẻ được gọi là em trai của ta kia, .. . sinh linh bé bỏng đang ngủ trong chiếc nôi đong đưa êm ả. Thằng bé mở mắt ra, nó nhìn thấy hình hài gớm ghiếc của ta và . . . mỉm cười với . . . tiếng cười khanh khách trong trẻo. Như chào đón, như mời gọi, . . . con dao trong tay ta rơi xuống đất, ta quỳ mọp dưới sàn cung điện.
Ta đã làm gì thế này, làm gì thế này, những giọt nước mắt trượt qua khẽ tay lăn dài xuống đất. Kể từ ngày hôm ấy, ta chính thức giam mình nơi địa ngục, làm con quái vật bảo vệ em trai mình. Đứa trẻ đã cười với ta, người duy nhất trên thế gian không xem ta là quái vật.
Đứa trẻ lớn lên, sức khỏe vô cùng yếu ớt, ta thường xuyên đến thăm nó trong đêm tối,thằng bé vô cùng mừng rỡ mỗi khi ta đến thăm. Nó là người bạn, người thầy, người thân đầu tiên của ta, vào mỗi lần như thế ta đều mang đến cho thằng bé những món quà nhỏ.
Còn Minsu lại luôn dành cho ta những bất ngờ khá lớn, thằng bé dạy ta cảm xúc thực sự, ngoài căm thù, tức giận, còn có, vui vẻ, ngượng ngùng, đau đớn, kinh ngạc. . . những cảm xúc đáng lý ra không nên có trong ta, một con quái vật biển khơi.
Ngoài những thứ đó, Minosu còn dạy ta chữ viết, thằng bé kể những cây chuyện về những vùng đất xa lạ, cách rất xa quốc đảo này. Chính từ những câu chuyện ấy, đã vẻ nên trong đầu ta những bức tranh không có giới hạn.
Và ta đã khao khát được nhìn thấy những vùng đất ấy, nơi có cánh đồng lúa trải rộng thẳng tắp, con sông ngọt ngào uốn lượn. Hơi thở mát lành của đất mẹ, những loài thú chạy trên cạn và cánh chim tung bay trên bầu trời xanh.
Đến một ngày, ta đã có một quyết định liều lĩnh, rời khỏi nơi tăm tối chẳng khác nào địa ngục kia, ra khỏi chính cái lồng ta tự dựng nên cho mình. Thằng bé cũng ủng hộ ta, và ta đã gặp nàng như vậy đó, bên con sông Nile êm đềm, nắng âu yếm nhảy múa lấp lánh, ta đã gặp nàng. . .
Và rồi ta đã học được một thứ cảm xúc nữa, mà Minosu đã không thể dạy ta, yêu . . . Có sự nhung nhớ, cô đơn, khao khát chiếm hữu, dằn vặt. . . Chưa bao giờ ta cảm giác run sợ như lúc này, chỉ vì tình yêu với nàng ta đã nhận ra và tìm thấy vô số cảm xúc khác nữa. . .
Ngày nàng đến Minoa, nàng có biết, ta đã đuổi theo đoàn thuyền của nàng kể từ lúc nàng mới đặt chân vào vùng biển Minoa hay không. Chính mùi hương thanh kiết ấy đã dẫn đường ta, nỗi nhung nhớ tràn ngập, ta như một kẻ ngốc, chìm sâu trong đáy biển tối tăm ngắm nhìn nàng.
Ta không hề có ý định gặp nàng, chỉ muốn lặng lẽ ở bên nàng mà thôi, nhưng hình như số phận muốn trêu đùa ta. Khoảnh khắc nàng giật mình vì thấy ta, cơ thể nhỏ bé lại rơi xuống nước như năm nào, ta đã bất chấp, bất chấp phản ứng của nàng khi nàng đối diện ta.
Ta ôm lấy nàng từ mặt nước biển, đưa nàng lên bờ, nàng có biết ta đã lo sợ như thế nào không? Ta sợ rằng nàng quên mất, quên mất cảm giác của năm nào, nếu nàng vì sợ hãi với hình dáng này của ta. . . thì ta phải làm sao đây? Nếu như nàng xa lánh ta . . . vậy thì con tim này sẽ vỡ vụn mất. . .
Thật may mắn, nàng đã nhận ra, vẫn như cô bé con năm nào, tò mò nắm lấy cái sừng trên đầu ta, khẽ hỏi: “Cái sừng này rất đẹp, rất giống với những bức tượng thần linh trong tế điện. Ngươi là thần linh sao?”. Ta mỉm cười với nàng, nụ cười chân thành nhất, trái tim đập chệch đi một nhịp, chưa bao giờ ta quên được nàng, chưa bao giờ.
Ta đã tưởng lần này ta sẽ có thể thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu, ở bên nàng với tình yêu của ta. Nhưng ta đã nhầm, nàng làm ta nhận ra còn có thứ khác quan trọng hơn cả tình yêu ta dành cho nàng, chính là Minosu và cả Minoa này.
Và ta cũng đã thấy tình yêu ngập tràn trong ánh mắt mà nàng dành cho hoàng tử Hittite, Izumin, nếu không có ánh mắt đó. Ta đã tranh đấu đến cùng, ta không tin mình thua Izumin ở bất kỳ điểm gì, nhưng. . . ta dừng lại, khẽ nhắm mắt bình ổn tâm tình. . .
Nàng có thể ch.ết vì Izumin, nàng có thể làm tất cả, ta không thể làm như không thấy gì. . . Làm nàng tổn thương chính là điều ta không làm được. Ta cũng không thể từ bỏ tình yêu này được, ôm mối tương tư về nàng. . . ta lại hiểu cảm giác đau đớn đến tột cùng khi không được đáp lại. . .
Một cảm giác khác, Aisu, nàng lại dạy ta thêm một cảm xúc nữa. . . Ta bật cười trong chua chát. . . Nhưng nàng đã nói, sẽ còn rất nhiều người khác nữa đợi chờ và chấp nhận ta đến với thế giới tràn ngập ánh nắng này. Thế giới có nàng ở đó!
Ta tin lời nàng, chấp nhận đánh cược tất cả để bước ra khỏi bóng tối, bước về phía thứ ánh sáng chói lòa kia. Người đưa tay nắm lấy ta kéo ra khỏi địa ngục là nàng, còn người tiếp nối bàn tay của nàng, dẫn dắt ta đến những điều tốt đẹp lại là một cô gái khác.
Một cô gái mạnh mẽ không khác gì nàng, như chiếc cầu vồng rực rỡ, nối kết con người ta với sự tốt đẹp của thế giới xa lạ kia. Hulia, chính là chiếc cầu vồng rực rỡ ấy, xinh đẹp, kiên cường và tỏa sáng. . .