Chương 3: Tiền là vấn đề

Khi Hứa Thầm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên sàn phòng bếp lạnh lẽo, cả người đau nhức.
Tới buồng vệ sinh rửa mặt, nhìn đổi mắt dị thường sưng đỏ, hoảng sợ.
Dùng khăn mặt bọc khối đá lạnh chườm lên mặt một chốc, nhưng vẫn như trước không có hiệu quả.


Nhìn đến thời gian, đã đến giữa trưa, bụng cũng đã đói chịu không được, từ tủ lạnh cầm túi sủi cảo ra đun.
Hoàn hảo Cố Huyền này không cầm sủi cảo về, không thì mình liền phải đói ch.ết.


Ăn xong sủi cảo không có mùi vị gì, Hứa Thầm thu dọn bát đũa, muốn về phòng tiếp tục viết tiểu thuyết.
“Đinh đông ——” Tiếng chuông cửa vang lên.
Hứa Thầm nghi hoặc một chút, chạy tới mở cửa.
Nhưng sau khi nhìn rõ người tới, Hứa Thầm dưới đáy lòng mặc niệm, gia hoả này tới làm cái lờ gì?


Người tới mặc áo sơmi trắng cùng quần dài đen, nhân khuông nhân dạng lại che giấu không được khí chất tr.a công, chính là Lâm Tiêu.
“Sao anh lại tới đây?” Hứa Thầm đầy mặt kinh hỉ (kinh hách) hỏi.


Lâm Tiêu tầm mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Hứa Thầm, thần sắc lạnh lùng nói: “Vân Vân không yên lòng cậu, cô ấy muốn cậu rời khỏi khu A!”


Này này này, anh là đến kết thù sao, còn Vân Vân! Liền biết vừa gặp gia hoả này là không phải chuyện tốt, muốn tôi rời đi, không thành vấn đề, ông đây còn không nghĩ trong này ngây ngốc đâu!
“Hơn nữa nơi này tiền thuê nhà cũng phải trả … Tóm lại một tuần sau tốt nhất cậu phải chuyển đi.”


available on google playdownload on app store


Một tuần… Thật đúng là vô tình, nếu đổi thành Tống Tư Kỳ, đại khái sẽ là ——
“Chúng ta… Thật sự không có khả năng sao?” Hứa Thầm cúi đầu sắp xếp cảm xúc.
Lâm Tiêu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, giọng nói mang trào phúng: “Cậu nói xem?”


Hứa Thầm vươn tay túm lấy ống tay áo Lâm Tiêu, ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt đáng ch.ết làm thế nào cũng rơi không được: “Nhưng mà, em không nghĩ rời khỏi anh.”
Được rồi, hắn thừa nhận kỹ xảo diễn xuất của mình thực kém.
Tay bị người ta lạnh lùng hất ra, Hứa Thầm thuận thế ngã xuống đất.


Lâm Tiêu lạnh lùng nói: “Đừng làm như mình si tình lắm vậy, cậu hiện tại không phải có Cố Huyền rồi sao? Cho nên cậu cũng đừng lại quấn lấy tôi, lần trước là do tôi quá kinh ngạc mới có phản ứng quá khích, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào tình cảm của hai người, tóm lại, chúng ta… Kết thúc!”


Hứa Thầm dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, nhào lên ôm lấy đùi hắn: “Không phải như thế! Cố Huyền là cái thá gì, em với hắn một điểm quan hệ cũng không có, em yêu anh, chỉ yêu anh thôi!!!”


“Đủ!” Lâm Tiêu một phen đẩy hắn đi, đi tới cửa, lại quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn hắn: “Tống Tư Kỳ, tôi thực lòng khuyên cậu, buông tay đi!”
Lâm Tiêu đi rồi, Hứa Thầm từ trên đất chậm rãi đứng lên, tự rót cho mình ly nước, ngồi trên sô pha bắt đầu tự hỏi.


Lâm tr.a công rốt cuộc muốn cái gì?
Tất nhiên là cái Tống Tư Kỳ không có mà Chung Cẩm Vân lại có, kết quả vừa nhìn liền hiểu, không phải là tiền sao.


Một kẻ vì tiền có thể thương tổn người yêu hắn, đâu chỉ là tr.a công, căn bản chính là không bằng người! Bất quá cũng có thể lợi dụng điểm này.
Lâm tr.a công yêu tiền, nếu Chung thị phá sản, mà lúc ấy mình lại có tiền, Lâm Tiêu khẳng định sẽ tự dâng lên cửa.


Hệ thống chỉ nói hắn phải khiến tr.a công cảm động, cũng không nói dùng cái gì cảm động.
Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn không có tiền, thậm chí ngay cả sinh hoạt phí đều là vấn đề …


Mẹ Tống Tư Kỳ năm kia vừa mất, về phần cha hắn, lúc hắn mới sinh đã qua đời rồi, cho nên tính cái gì được.
Như vậy, đối với trạch nam chỉ biết viết tiểu thuyết không biết gì về tài chính như hắn mà nói, muốn xây dựng tập đòan lớn cùng đấu với Chung gia… Ha ha, vẫn là tắm xong đi ngủ đi…


Hứa Thầm gần đây thật sự là bề bộn nhiều việc, ban ngày muốn ra cửa đi làm, buổi tối còn phải vội vàng viết tiểu thuyết. Ngoài ra, còn phải vội vàng đến thành B thuê phòng, cũng tìm một công việc ổn định ở nơi đó.


Việc làm ban ngày đều là tạm thời, có khi là tại phòng ăn (nhà hàng) làm nhân viên phục vụ, có khi là tại công viên vui chơi giả trang nhân vật hoạt hình, tóm lại vì để kiếm đủ tiền thuê nhà một tuần, có cái gì hắn làm cái đó.


Lúc nhìn thấy Cố Huyền, Hứa Thầm đang làm phục vụ sinh ở một tiệm cà phê.
“Phục vụ, một ly Cappuccino một ly Latte.”
“Vâng, chờ một chút.”
Khi Hứa Thầm đem cà phê bưng qua, liền nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của Cố Huyền, đối diện là nữ sinh trang điểm xinh đẹp.


Bởi vì kinh ngạc, cà phê nóng không cẩn thận sánh ra tay, sau đó không hề nghi ngờ xảy ra bi kịch.
Cái chén tính cả khay bê cùng nhau rớt xuống đất, ly cà phê ở trong không trung xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, mắt thấy sắp hắt lên đùi nữ sinh, Hứa Thầm dưới tình huống cấp bách chỉ có thể đưa tay ra chắn.


“A!” Nữ sinh thét chói tai đứng dậy: “Anh cái gã này sao lại trướng mắt vậy!”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Hứa Thầm không ngừng nói.
“Không sao chứ?” Giọng nam trầm thấp đánh gãy lời của Hứa Thầm.


Nữ sinh lúc này mới thu hồi vẻ giận dữ, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện: “Em không —— ”
Còn chưa nói xong lại phát hiện tầm mắt Cố Huyền đang dừng trên người phục vụ sinh kia, nụ cười nhất thời trở nên cứng ngắc.


Tay trái đột nhiên bị người kéo lấy, Hứa Thầm nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Huyền đang cau mày.
Ôi con mẹ nó? Đang hỏi mình à? Đem con gái nhà người ta vứt qua một bên như vậy?


“Không có việc gì không có việc gì…” Hứa Thầm muốn tránh khỏi tay đối phương, bất đắc dĩ đánh không lại lực cánh tay cường đại của Cố Huyền.
Cố Huyền đen mặt, lớn tiếng chất vấn: “Thương thành như vậy còn nói không có việc gì?!”


Trên mu bàn tay nổi lên bọt nước, lòng bàn tay cũng một mảnh sưng đỏ, xem ra thật đúng là bị thương không nhẹ.
Hứa Thầm nhíu mày: “Tôi bị thương liên quan gì tới anh? Buông tay.”
Mẹ kiếp! Nắm đau ch.ết tôi!


Trên tay lực lượng đột nhiên biến mất, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh: “Cậu nói đúng.”
Cố nén đau nhức trên tay, Hứa Thầm nhặt ‘di thể’ ly cà phê vỡ dưới đất lên, muốn rời đi, lại bị người kéo lấy quần áo.


“Này! Chẳng lẽ anh cứ như vậy rời đi? Anh có biết vừa rồi thiếu chút nữa anh hắt cà phê nóng lên đùi của tôi, nếu để thương thành sẹo anh chịu trách nhiệm nổi không!!!”


“Tôi đã giải thích cô còn muốn như thế nào nữa?” Tiểu gia ta đây hiện tại tâm tình rất kém, liền tính cô là con gái cũng không nhẫn nổi, huống chi cà phê kia căn bản là hắt lên tay tiểu gia ông đây đấy.


“Giải thích? Giải thích có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm cái gì! Gọi ông chủ các anh đến! Tôi muốn —— ”
“Đủ rồi!”
Nha? Bị đoạt lời kịch.
“Anh hung dữ với em!” Nữ sinh ấm ức nhìn Cố Huyền.


“Nếu không phải mẹ tôi với mẹ cô là chị em thân thiết, cô nghĩ rằng tôi rảnh đến mức theo cô đi dạo phố?” Cố Huyền cười lạnh.
“Anh… Cố Huyền anh tên khốn nạn này!!!” Nữ sinh thành công bị tức khóc, mang theo túi chạy vội ra khỏi tiệm cà phê.


Chậc chậc… Quả nhiên đàn ông một khi trở mặt đều là vô tình…
Hứa Thầm cười khổ xoay người, bưng “Di thể” rời đi, hắn vẫn nên quan tâm mình trước đi, không biết bộ ly này bao nhiêu tiền…


Nhìn bóng dáng Hứa Thầm rời đi, Cố Huyền khó chịu cầm lấy di động trên bàn, đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê.


Buổi tối về nhà đã rất muộn, tiền lương không lấy được ngược lại còn bị trừ tiền, đi một lần tới bệnh viện lại tiêu mất mấy trăm tệ, tóm lại mấy ngày nay sống rất khó khắn, kỳ hạn một tuần cũng chỉ còn lại có ba ngày.
Hứa Thầm hư thoát nằm ngửa trên giường, nằm sấp nằm sấp liền ngủ.


Đợi đến lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, nhanh chóng tắm rửa rồi đổi quần áo, sau đó lại đi ra ngoài tìm việc.
Hôm nay vận khí không tệ, vừa ra khỏi cửa liền thấy tin tuyển dụng của quán bar.
“Biết đánh trống không?”
“Không biết.”
“Biết chơi đàn guitar không?”


“Không biết.”
“Vậy cậu biết cái gì?”
“Ởm…thổi tiêu.”
“Cái gì! Chẳng lẽ cậu muốn thổi tiêu trong quán rượu?!”
“Thế… Hát được không?”
“Thử hát chút đi.”
“Khụ khụ… Anh là lính quân chủng, có gì không giống với…”


“Ngừng ngừng ngừng! Cậu không biết hát mấy bài bình thường à?”
“Anh không cảm thấy bài này hát lên rất khí phách sao?!”
“Nhưng chúng tôi là mở quán rượu, không phải lập đội quân ngũ!”
“Vậy tôi đổi bài khác?”
“Được rồi.”


“Xa xa xanh thẳm dưới bầu trời, sôi trào sắc trắng của mây… Này thế nào?”
“Bài này cũng tàm tạm… vừa rồi sao cậu không hát bài này?”
“Bởi vì nó không đủ khí phách!”
“… (này hóa thẩm mỹ có vấn đề) đi đi, đêm nay liền đến làm, ba buổi tối ba trăm tệ.”


“Cái gì?! Ba trăm cũng quá ít đi!”
“Ba trăm còn ngại ít, cậu cũng không phải đại minh tinh, nhưng lại là khai… Tóm lại ba trăm tệ không hơn.”
“Thêm chút đi.”
“Ba trăm rưỡi, không hơn được nữa.”
“Được rồi.”
“Đêm nay chín giờ, đừng quên.”
“Ok.”


Từ quán rượu đi ra, Hứa Thầm trở về nhà một chuyến, lại nhìn thấy một đoàn người mặc đồ đen vây quanh cửa nhà hắn.
Trời ơi?! Tình huống gì đây? Diễn Matrix sao?
Hứa Thầm quyết đoán xoay người xuống lầu, không phải là Chung Cẩm Vân kia tìm người đến đánh mình chứ? Có khả năng đấy!


Thế nhưng một tuần còn chưa tới mà? Chẳng lẽ cô ta đổi ý, quyết định diệt cỏ tận gốc?
Xem ra đầu năm nay tiện thụ cũng là nghề nguy hiểm, gánh không nổi gánh không nổi…
Vẫn trước tìm một chỗ trốn đi, quanh co lòng vòng lại về đến quán rượu kia.


“Như thế nào lại tới nữa? Hiện tại còn chưa tới chín giờ?” Ông chủ mặt non choẹt kinh ngạc nhìn hắn.
“Ách… Em phát hiện vừa rồi không xem kỹ chỗ này.” Hứa Thầm lung tung tìm lấy cớ.
“… Được rồi, tùy ý cậu.” Ông chủ mặt non choẹt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu.


Kỳ thật, Hứa Thầm đối với người này rất ngạc nhiên, khuôn mặt giống như học sinh trung học, suy nghĩ đơn giản như học sinh tiểu học, lại là ông chủ của một quán rượu.
“Ông chủ anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“33.”
“Cái gì?”
Ông chủ hung tợn nhìn hắn: “Như thế nào? Nhìn không giống sao!”


“Không phải… Chính là trông anh thật sự là một tí cũng không già, bình thường anh dùng kem dưỡng gì mới giữ được trẻ như vậy?”
Ông chủ lúc này mới nhiều mây chuyển tình: “Anh mày cái này gọi là tố chất trời sinh.”
Hoá ra là tố chất trời sinh…


“OMG.” Hứa Thầm khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.


Cùng ông chủ mặt baby nói chuyện nửa ngày, Hứa Thầm phát hiện người này có thể lên làm ông chủ quán bar sở dĩ là do yêu tiền đến phát điên, tuy rằng hắn nhìn rất ngu, thế nhưng về phương diện tiền bạc lại tuyệt đối khôn khéo. Bất đồng với tr.a công Lâm Tiêu là, hắn cảm thấy tiền nhất định phải do chính mình kiếm được mới có ý nghĩa, quả nhiên là quái thai, bất quá Hứa Thầm rất khâm phục.


Trời tối, ông chủ mặt baby cảm giác cùng hắn coi như hợp ý, quyết định mời hắn ăn cơm.
Đương nhiên, Hứa Thầm cũng không chờ mong người kia mời mình đi nhà hàng ăn đồ tây.
Bọn họ chẳng qua ở quán hàng ven đường gần đó ăn một bát miến chua cay…






Truyện liên quan