Chương 32

Trương Trí Công không nắm chắc, nhưng nếu hiện tại không bỏ thêm vốn vào, vậy cho dù Lâm Dược thắng, ván đấu cũng phải tiếp tục, vậy chính là nói, ít nhất phải thắng liền ba lần, mới có thể chính thức kết thúc ván đấu.


Liên tục thắng Daniau ba lần, chuyện này, chuyện này không chừng truyền kỳ đó cũng không thể làm được, đừng nói là Lâm Dược.
“Anh, em dùng đồ của em thế chấp, sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của công ty!”


Trương Trí Công nắm tay Trương Trí Thành, khẩn thiết nói, nhìn hắn như thế, Trương Trí Thành hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Dược xẹt qua chút hung tàn.
Tuy nói là hai anh em, cũng không chênh lệnh bao nhiêu tuổi, nhưng luận kinh nghiệm luận thủ đoạn, Trương Trí Công có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh trai mình.


Chuyện hắn vừa mới hiểu rõ, Trương Trí Thành sớm đã ẩn ẩn nhìn ra chút đầu mối, hiện tại thấy hắn như vậy, sao còn không hiểu được?
Trong chớp mắt này, chỉ có suy nghĩ có phải nên dứt khoát mặc Lâm Dược thua.


Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoảng qua. Trương Trí Công hiện tại đang kéo tay hắn, đưa yêu cầu dùng bất động sản của mình đổi tiền mặt, hắn không thể không đồng ý, nếu không sau này nhất định có vết nứt. Hơn nữa lúc này tiếp viện một chút, tương lai cũng dễ gặp mặt Lâm Dược.


Tuy nói là đấu sinh tử, nhưng đối với Trương Trí Thành, Ngụy lão lục chưa chắc thật sự muốn mạng của những người chơi đó, phần lớn khả năng là mang về làm tản khách không có tự do.
Đều là cái vòng này, tương lai không nhất định ra sao, lưu lại một con đường, cũng dễ nói.
“Anh…”


available on google playdownload on app store


“Được.”
Chỉ mới chớp mắt, Trương Trí Thành đã chọn lựa. Hắn gật đầu, bảo Mạc Khải qua.


Hai mươi triệu tiền mặt, cũng tính là một món tiền lớn, may là đang ở tỉnh, trong tài khoản của hắn vốn có một số tiền mặt để ứng phó cục diện, cho nên không tới nửa tiếng, đã điều được số tiền này qua.
Người ở lầu hai nghị luận xôn xao, bỏ thêm chip, bọn họ rất lâu chưa thấy qua rồi!


Lầu ba trong nhất thời cũng ồn ào.
Lý Công chúa kéo Trương Trí Công làm nũng.
Ngụy lão lục ngoài cười trong không cười, vẫn vẻ mặt nắm chắc đại cục.
Mèo mập không ngừng hăng say nịnh hót anh em họ Trương.
Mà Lâm Dược và Daniau thì đều trầm tư trên bàn đấu.


Tuy nói xung quanh đều có vách ngăn, nhưng cũng như thi trung học không cho phép mang di động, lúc này bài thủ cũng không được phép tiếp xúc với người khác.


Lâm Dược ngậm kẹo que, dựa vào ghế. Daniau ngồi ở đó cắt sửa xì gà, hắn cắt rất chậm, rất ổn, nhưng chỉ có mình hắn biết, thật ra, hắn vẫn không ngừng run rẩy. Hắn biết lúc này mình phải bình tĩnh lại, nhưng, dường như càng lúc càng cấp bách.


Cảm giác này hắn đã rất lâu không có… không, nói cho chính xác, là, cảm giác này hắn chỉ từng có hai lần, mà hai lần, đều có liên quan tới người đó.


Hắn không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người Lâm Dược. Người TQ này hoàn toàn khác với người đó, người này đáng hận như thế, dám lợi dụng ván này, không, không chỉ là ván này, người này từ đầu tới cuối lợi dụng người đó, bố cục vừa rồi, y không ngừng bỏ bài, ậm chí bao gồm cả đoạn ngôn ngữ môi hồi nãy!


“Daniau, anh là thiên tài, anh làm gì cũng có thể thành công, nhưng cũng chỉ là vậy thôi, ánh mắt anh không đủ cao xa, anh vĩnh viễn không nhìn thấy được thứ khác, cho nên, anh đã định là không thể đi xa!”
Đây là Lâm Dược vừa rồi nói.
[Daniau, cậu chỉ biết làm những chuyện này sao?]


Đây là người đó nói.
Hôm đó, người đó khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó phun ra câu này, sau đó, thì lạnh nhạt quay người đi!
Lời khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, phương thức sắp xếp khác nhau, nhưng, nhưng cảm giác đó, ý tứ đó, lại giống nhau.


Hắn cắt xì gà, cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn biết sự run rẩy của mình đang gia tăng, hắn thậm chí có một xúc động, muốn nhảy lên chất vấn: “Tại sao cậu phải nói như thế, cậu học được từ đâu, nghe được từ đâu!”
Đây là TQ! Là TQ cách xa mười ngàn dặm!


Có người biết ván bài đó không kỳ lạ, có người có thể phục chế ván bài đó cũng không kỳ lạ, nhưng mà, sao lại có người biết những lời này? Những lời này sao có thể lưu truyền ra ngoài?


Trong bất tri bất giác, hơi thở của Daniau chậm rãi thô nặng, hắn biết trạng thái của mình đang trượt dốc, nhưng hắn lại không thể làm gì.


Hắn muốn ôm đầu rên rỉ, muốn hét lên, muốn giống như quá khứ, cắt đứt ngón tay người, muốn lấy tấm ảnh của người đó… nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, lúc này, hắn chỉ có thể cắt xì gà, một chút, lại một chút.


Tiền mặt được mang lên, phục vụ mang chip đặt cạnh Lâm Dược.
Lâm Dược xếp que nhựa bên nhau, lại tách ra đếm đếm: “Được rồi, hiện tại đồ đã tới nơi rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”


Daniau ngẩng đầu lên, người ở lầu hai liền kinh hô, chỉ một thoáng thôi, mắt của Daniau, đã từ xanh chuyển đỏ. Nếu nói trước đó là quý ông ôn hòa lịch sự, thì hiện tại quả thật giống như sinh vật quái dị.
“Cậu cho rằng mình nhất định thắng sao?”


Lâm Dược nhún nhún vai: “Cược tới cuối, chúng ta mới biết kết cục mà.”
Daniau nhìn chằm chằm y một chút, sau đó phun ra hai chữ: “Phát bài!”
Nhà cái ngây ra, còn chưa đặt cược mà, sao lại muốn phát bài?


“Ý của ngài đây là, hai chúng tôi đều cược all, lại thêm mạng của mình, phát bài đi.”
Lâm Dược cười hi hi, đẩy tất cả chip ra, nhà cái chần chờ một lát, lại nhìn người chủ trì, người chủ trì gật đầu, Daniau cũng không phản đối, bắt đầu phát bài.
Ba lá Flop, 9 chuồn, Q chuồn, 4 chuồn.


Ba lá bài này xuất hiện, hình thức lập tức nghịch chuyển.
Trong tay Daniau là 8 chuồn và J rô, ghép với ba lá chung này, có lẽ có thể thành sảnh, hoặc có thể thành thùng.
Nếu tiếp theo lại xuất hiện một con chuồn, thì chính là thùng.
Nếu tiếp theo có thể xuất hiện một con 10, thì chính là sảnh!


Trong ván bài không có AK, không có đôi chung, gần như là vô địch rồi!
Nhà cái dừng một chút, thấy hai bên đều không có phản ứng, lại phát tiếp lá thứ tư, J cơ.
Lá này vừa ra, xác suất thắng của Daniau lập tức biến thành 97.73%, mà Lâm Dược, thì không tới ba phần trăm!


“Anh em nhà họ Trương một năm tới sẽ khó sóng rồi.”
“Sợ cái gì, người ta là thái tử đảng đó.”
“Thái tử đảng cái gì, lời đồn đó là thật hay giả còn chưa biết mà.”


Lầu hai ồn ào náo nhiệt. Trong ván này, Daniau gần như thắng chắc. Cho dù tiếp theo không có chuồn, không phải 10, nhưng chỉ cần không phải 7, thì hắn thắng chắc!


Hiện tại 7 đã xuất hiện hai lá, bài phát ra cũng đã 8 lá, cũng chính là nói trong 44 lá bài còn lại phải trúng tiếp một con 7, hơn nữa con 7 này không thể là 7 chuồn, hiện tại hai lá bài trong tay Lâm Dược là bích và cơ, cũng chính là nói, con 7 chuồn vẫn chưa xuất hiện, nếu xuất hiện là con 7 chuồn, vậy thì cho dù Lâm Dược có xám chi, cũng không thể thắng được thùng của Daniau.


Có nghĩa là, lá bài cuối cùng nhất định phải là con 7 rô, trừ nó ra, thì Lâm Dược thua chắc. Trong 44 lá bài chọn trúng một lá, xác suất này, máy tính đã cho ra là 2.27%!
Đúng, vẫn còn hy vọng, nhưng, 2.27% hy vọng thì có thể cho người ta bao nhiêu lòng tin?


“Lâm Dược này vẫn quá gấp gáp, một đôi 7 mà dám cược hết, nếu không thì…”
“Trừ khi cậu ta không chơi, nếu không, cho dù ván này cậu ta không cược, cũng không phải là đối thủ của tên Mỹ!”
“Câm miệng hết đi, còn nhà cái thì sao, nhà cái nói không chừng chính là 7 rô!”


Triệu Vinh Thành người duy nhất cược cho Lâm Dược ở lầu hai kêu lên, năm nay hắn mới tham gia vào vòng này, vẫn chưa hoàn toàn dung nhập, lập tức có người phản bác: “Mày nghĩ tốt thật, nhà cái nếu là một con 7…”
Người đó còn chưa nói xong, lá thứ năm đã phát ra, 7 rô!
Lầu hai hoàn toàn yên ắng.


Cái này sao có thể?
Sao có thể?
Phải, có khả năng, nhưng xác suất hai phần trăm sao có thể trùng hợp như thế?
“Đây không phải là lần đầu tiên…”
Có người lầm bầm.
Đúng, không phải là lần đầu tiên, trước lần này, Daniau cũng từng nhận được một con 9, một con 9 rô duy nhất!


Ván đó, Daniau dùng một con 9 rô đào thải Lưu Yên Nhiên, ván này, lại là Lâm Dược dùng một con 7 rô đào thải Daniau!
Còn có trước đó, Daniau thắng tên mập Trần… trong nhất thời, mọi người đều có cảm giác kỳ cục, chỉ có Triệu Vinh Thành hưng phấn kêu lên: “Ha ha, thắng rồi! Thắng rồi!”


Mà lúc này, Lâm Dược ở lầu ba cười híp mắt lật bài của mình lên, sau đó cười híp mắt nhìn Daniau.
Daniau nhìn y chằm chằm, qua một lúc thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi, Lâm Dược đó, anh không phải sớm biết rồi sao?’


Daniau gật đầu: “Lâm Dược, tôi nhớ kỹ rồi.”
Nói xong, đứng lên, đi xuống dưới, hắn không lật bài, nhưng hành động này đã nói rõ, hắn thua rồi.


Sắc mặt Ngụy lão lục lập tức khó coi vô cùng, hắn kêu lên bén ngót: “Tôi có thể thêm cược! Tôi có thể thêm cược cho anh! Đánh tiếp! Đánh tiếp với cậu ta!”


Daniau không để ý tới hắn, Ngụy lão lục chạy qua: “Còn hai tính mạng, tôi thêm cược cho anh, đánh với cậu ta đi! Anh không phải là bài vương sao? Anh không phải là cao thủ trong cao thủ sao? Anh đã lấy của tôi hai mươi triệu, ăn của tôi nhiều như thế uống của tôi nhiều như thế, anh không thể thua! Không thể! Không thể!”


Daniau cuối cùng dừng lại, hắn chậm rãi mở miệng: “Đánh tiếp, tôi sẽ thua càng nhiều.”
“Anh, anh nói bậy!” Ngụy lão lục giống như phát cuồng, kéo Daniau không buông tay: “Tôi không tin cậu ta có thể thắng anh! Anh không thể như thế, anh…”


Có bảo vệ bắt đầu tới kéo ra, Ngụy lão lục giống như mất lý trí. Chú Sài đi qua nói: “Lão Ngụy, năm nay cậu xếp thứ hai, cũng coi như không tồi, đợi mở tiệc ở dưới đi.”
Ngụy lão lục kinh ngạc, sau đó chậm rãi thả lỏng, cuối cùng không la hét nữa.


Lâm Dược cũng bước xuống, lúc này, ánh mắt mọi người nhìn y hoàn toàn khác vừa rồi. Có kinh dị có hoài nghi còn có sợ hãi, Lâm Dược ngậm kẹo que cười cười, vừa rồi đó là lưu manh không nhập lưu, mà hiện tại, là cao thâm khó dò.


Y chậm rãi bước xuống, giống như vô cùng tùy ý, trong đầu thì không ngừng chất vấn Caesar: “Lạc Lạc Lạc Lạc, anh rốt cuộc làm sao làm được vậy hả.”






Truyện liên quan