Chương 69
“Thẻ này là đại đế cho?”
Lâm Dược nhìn thẻ phòng nhân viên đưa mình, vô cùng hiếu kỳ làm sao Vua sư tử nhìn ra được sự khác biệt của thẻ này.
“Tấm thẻ này màu xanh, ở đây có một bông hoa, bên này là kiểu chữ của JA là phòng tổng thống lầu ba mươi hai, gần như là tầng lầu cao nhất, tầng cao nhất của JA luôn là cấm địa của đại đế, cho nên tầng ba mươi hai coi như cao nhất, mà tại JA, tầng lầu càng cao, phòng càng tốt, phòng của cậu có thể nói là tốt nhất.”
“Chắc lộn rồi đi, phòng càng tốt không phải nên càng thấp sao? Vạn nhất rủi có hỏa hạn thì cũng dễ chạy.”
Vua sư tử nhìn y, trợn mắt nghẹn họng.
Lâm Dược tiếp tục nói: “Nhưng sao anh có thể xác định cái này nhất định là do đại đế cho tôi.”
“Vào lúc này, JA không có phòng dư trống, trừ đại đế, ai có thể cho cậu một căn phòng miễn phí tốt như thế.”
“Ra vậy, vậy tôi không thể lấy.” Lâm Dược muốn trả thẻ phòng lại, nhưng nhân viên công tác đó thấy y nhận rồi liền đi, y nhìn trái ngó phải đúng lúc thấy Vịt con xấu xí, vội đi qua.
“Cái này cho cô.”
Vịt con xấu xí không hiểu gì nhìn y.
“Đây là đại đế… ừm, đại đế cho tôi, hiện tại cho cô.”
“Anh muốn làm gì?”
“Cô không phải là bạn gái của anh ta sao?”
Vịt con xấu xí tiếp tục trừng mắt, Lâm Dược chớp chớp mắt: “Không tiện sao? Vậy thì thôi, tôi bảo người khác giúp tôi giao trả.”
Lúc này, bọn họ đều chưa rời khỏi đại sảnh, mà camera vẫn còn đang làm việc, tuy đài truyền hình không còn quay phim nữa, nhưng một đám người trong phòng làm việc thì đều thấy, đương nhiên, Tiêu Nhiên và Caesar cũng đều thấy.
Nhìn màn màn, Tiêu Nhiên cười muốn ngã, nhưng nghĩ tới mặt mũi của Caesar, chỉ đành vừa cười vừa nói: “Lâm Dược này, thật là người kỳ lạ.”
Caesar nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng: “Muốn trò chuyện với cậu ta không?”
Tiêu Nhiên lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Lâm Dược này, anh nhìn người khác nói chuyện với cậu ta thì vui vẻ, nhưng đích thân nói chuyện với cậu ta, thì là tìm ngược. Đại đế, cho dù anh muốn mời chào cậu ta, bảo cấp dưới nói chuyện là được rồi, đừng đích thân ra trận, nhưng mà, có lẽ anh sẽ khác?”
Caesar không để ý tới hắn, vẫn mặt liệt không chút cảm xúc, trong đầu thì hiện ra bảy chữ: “Không có bất cứ khác biệt nào.”
Ăn cơm cùng Vua sư tử, Lâm Dược ra khỏi JA, vừa ra ngoài, một chiếc xe đã đậu bên cạnh y, Trương Trí Công ló đầu ra ngoài: “Tôi đưa cậu về.”
Lâm Dược nhún vai, ngồi lên xe: “Cậu hai tới hồi nào?”
“Nửa năm trước đã tới rồi.”
Thấy Lâm Dược kinh ngạc nhìn mình, hắn lại nói: “Tôi tới cùng Tiêu Nhiên, Sharon hiện tại, có cổ phần của chúng tôi.”
Hắn nói, rồi lấy một bộ bài đưa cho Lâm Dược: “Tôi biết cậu quen thả lỏng thế này.”
Lâm Dược mở ra, lấy poker bên trong lật tới lui để chơi, từ lúc ở Malaysia, y đã có thói quen chơi poker để thả lỏng, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi y không cùng những người khác tới sòng bài thả lỏng.
“Cậu hai.” Y vừa chơi poker, vừa nói: “Cậu như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm.”
“Cậu không hiểu lầm.” Trương Trí Công lái xe, không quay đầu, nhưng giọng nói vững chắc, nghiêm túc, “Hai năm trước, cậu hỏi tôi rốt cuộc thích cậu ở chỗ nào, lúc đó tôi không biết phải trả lời thế nào, vì ngay cả tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết tôi thích cậu.”
“Tôi trước kia…”
Hắn dừng một chút, vẫn nói: “Hình như rất khốn kiếp, hơn nữa, vẫn luôn làm chuyện có lỗi với cậu. Cậu bị tôi đụng, bị tôi đánh, bị tôi gây thương tích, bị tôi nhốt, tôi còn nói thích cậu, tôi vẫn cho rằng tôi có thể thích cậu, tôi thậm chí cho rằng cậu không để ý.”
“Nếu ở Macao, cậu không nói với tôi những điều đó, tôi thậm chí đã quên hết mọi chuyện trước kia. Mà cho dù sau này tôi cũng sẽ không nghĩ tới, dựa vào cái gì thích cậu. Cho tới hai năm trước, tôi mới ý thức được mình khốn kiếp cỡ nào. Hai năm nay, tôi thay đổi nhiều, ít nhất không còn khốn kiếp nữa.”
“Điều này tôi tin.” Không đợi hắn nói xong, Lâm Dược chen vào: “Cậu có thể biết mình là khốn kiếp, thì đã tiến bộ hơn xưa rồi, nhưng cậu hai… tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có phải từng phái người theo dõi tôi không, nếu không sao biết được thói quen này của tôi?”
…
Trương Trí Công câm nín, nửa năm trước hắn đã tới, một tháng trước thì biết Lâm Dược cũng đến Las Vegas, nhưng hắn vẫn không tìm Lâm Dược, hắn biết Lâm Dược tới làm gì, cho nên hắn nhịn.
Một tháng này, hắn nhìn Lâm Dược thi đấu, xem báo viết về y, nhưng không xuất hiện trước mặt y, vì hắn sợ y phân tâm__
Tuy nếu nhìn từ tình hình trước kia, Lâm Dược sẽ không phân tâm, nhưng hiện tại hắn đã biết, một vài người nhìn như chỉ biết cười, không phải không biết khóc. Một vài người nhìn vô tâm vô phế, không phải không bị tổn thương.
Hôm nay hắn xuất hiện, cũng chỉ là muốn để Lâm Dược có thể về nghỉ ngơi sớm, thêm một chút thời gian nghỉ ngơi. Hắn chưa từng nghĩ muốn bày tỏ.
Chỉ là khi Lâm Dược nhắc tới, hắn mới cảm thấy có lẽ, có thể bộc bạch một chút. Mà hiện tại, hắn cuối cùng cũng biết, lần sau có tìm Lâm Dược bộc bạch… ít nhất tuyệt đối không thể lái xe!
“Bỏ đi, tôi cũng không có gì ẩn mật, cậu hai muốn theo dõi cũng không sao, dù sao chuyện này cậu cũng không phải làm lần đầu, tôi cũng quen rồi.”
Cái gì gọi là sát muối lên vết thương? Cái gì gọi là nhẹ nhàng ném đá? Cái gì là thờ ơ bắn tên?
Rõ ràng là nói như đang an ủi, nhưng Trương Trí Công nghe, thì còn khó chịu hơn cả bị chửi.
Hắn hít một hơi: “Tôi ở Malaysia tìm được chút quan hệ, nhưng không phải theo dõi, tôi chỉ là sợ, vạn nhất cậu gặp chuyện, tôi không tới kịp. Tôi không phái người theo dõi cậu hai mươi bốn giờ, chỉ tìm người thông báo vài tiếng, nếu cậu gặp chuyện, tôi có thể biết ngay. Cuộc sống của cậu tại Malaysia, tôi không rõ lắm, thói quen này của cậu…”
Hắn nói tới đây, có chút lúng túng, nhưng vẫn nói: “Là sau khi cậu tới đây, tôi từng theo dõi cậu vài lần, cho nên mới biết.”
Lâm Dược gật đầu, vỗ vai hắn: “Cậu hai, sau này đừng chơi trò theo dõi nữa, cậu muốn gặp tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể, bất kể nói sao, ở đây hai chúng ta cũng là đồng hương. Câu đó nói thế nào nhỉ? Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt đong đầy nước.”
Trương Trí Công giật giật khóe môi, đang định nói tiếp, thì xe đã tới khách sạn của Lâm Dược, hắn cảm thấy hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện, chỉ đành thở dài đậu xe trước khách sạn.
Lâm Dược cảm ơn rồi xuống xe.
Trương Trí Công cũng xuống theo, hắn tựa lên cửa, gọi Lâm Dược đang định vào khách sạn: “Tám giờ rưỡi sáng mai tôi tới đón cậu.”
“Hả?” Lâm Dược sững người, thấy hắn kiên trì, thế là gãi đầu: “Được, cảm ơn.”
“Tôi sẽ mang cơm sáng tới, cậu có thể ăn trên đường.”
“Được, tôi biết rồi, có thể ngủ nướng rồi.”
Lâm Dược vẫy tay rồi đi, Trương Trí Công đợi y vào khách sạn rồi cũng lên xe chạy về, hai người ai cũng không lưu ý có người đang ghi chép lại hành tung của họ.
Mà bản ghi chép này giống tất cả những bản trước kia, đều được đặt trên bàn Caesar.
Còn về vẻ mặt của Caesar sau khi xem bản báo cáo này sao, hắn không có biểu cảm gì, chỉ là khi phê ý kiến lên văn kiện, dùng sức quá mạnh mà rạch rách hơn mười trang giấy, làm gãy luôn đầu bút.
Ngày hôm sau, cuộc đấu tiếp tục, mà lúc này, ngay lúc khai cuộc, cược mù lớn nhỏ đã tăng tới 500/1000.
Lúc này số chip của Lâm Dược là bảy mươi mươi hai ngàn, là ít nhất trên bàn này. Vịt con xấu xí nhiều nhất, có một triệu ba trăm tám mươi ngàn, Vua sư tử có chín mươi sáu ngàn, so với hai vị này, một chuẩn cao thủ như Lâm Dược quả thật không đáng xem. Andy trước giờ luôn giỏi tạt nước lạnh nói trong tivi thế này: “Lâm vượt qua bàn đấu có Ngựa hoang, nhưng trên bàn đó chỉ có Ngựa hoang, mà hiện tại, anh ta phải đối mặt với hai cao thủ, tôi thấy tương lai của anh ta không mấy tươi sáng.”
“Vừa khéo ngược lại, tôi lại thấy tương lai anh ta rất tươi sáng, đừng quên ván đấu của anh ta với Ngựa hoang, đúng, anh ta thua hơn nửa số chip, nhưng cuối cùng không bị đào thải. Andy muốn cược không?”
“Tôi không muốn cược với cậu, nhưng tôi vẫn giữ ý kiến của mình.”
Bốn tiếng sau chuyện, không biết rốt cuộc Ike nói đúng hay Andy nói đúng. Lâm Dược vẫn không bị đào thải, nhưng tương lai của y vẫn không mấy tốt đẹp.
Một trăm năm mươi tám ngàn đô la, đây là số chip hiện tại của y, so với bốn tiếng trước thì có tăng thêm, nhưng hiện tại cược mù lớn nhỏ đã biến thành 700/1400 rồi. Một trăm năm mươi ngàn, vào lúc này, không tính là nhiều. Nhưng so với hai vị bị đào thải, còn có Vịt con xấu xí, thành quả của y vẫn là không tồi.
Bốn tiếng trước, Vịt con xấu xí có hơn một triệu, mà hiện tại, cô chỉ còn hơn ba mươi ngàn, một lần cướp gà không thành, tạo nên kết quả này.
Ike và Andy lại bắt đầu suy đoán, có lẽ Vịt con xấu xí là cao thủ tiếp theo bị đào thải.
Mà bất kể bọn họ nói gì, thời gian nghỉ ngơi đã tới. Lâm Dược và Vua sư tử cùng vào nhà ăn. Vua sư tử không hổ với danh hiệu Miệng rộng đã có năm đó, không ngừng giới thiệu với Lâm Dược các vị cao thủ khác, nhưng có lẽ là vì có tiền lệ của Vịt con xấu xí, có lẽ vì không muốn quấy rầy các tuyển thủ lúc này đều cố gắng nghỉ ngơi thả lỏng, hắn chỉ thấp giọng thuyết giải với Lâm Dược.
Đây là ai ai ai, tại sao lại có ngoại hiệu này, đó là ai ai ai, tại sao lại gọi như thế. Lâm Dược vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa gật đầu, trong lúc đó còn phát ra một hai câu cảm thán.
Máy quay trong phòng ăn, thậm chí còn nghiêm mật hơn đại sảnh, ánh mắt mọi người trong phòng giám sát đều không dám rời khỏi màn hình, mọi người nhìn chằm chằm, kết quả càng nhìn càng có cảm giác kỳ cục.
“Là lỗi giác của tôi sao?” Cuối cùng có một người mở miệng, “Sao tôi cảm thấy hôm nay cậu Lâm khác lắm vậy.”
Câu này lập tức được mọi người tán đồng: “Đúng đó, không giống lắm.”
“Quả thật như biến thành người khác vậy.”
“Tôi biết rồi, cậu Lâm hôm nay, không nói chuyện!”
Hôm nay Lâm Dược đương nhiên không phải không nói chuyện, nhưng y nói… thật sự quá ít! Trên bàn đấu còn không rõ ràng, dù sao bàn đấu, cũng không phải nơi nói chuyện. Nhưng trong nhà ăn, đặc biệt là ở cùng với Vua sư tử, Lâm Dược cũng không nói__ cũng không đặc biệt nói, như vậy quá, quá bất thường!
Mọi người quay mặt nhìn nhau, cũng không cho ra được kết luận chính xác, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối tổng kết: “Vận may của Vua sư tử thật tốt.”
Mà lúc này, người vừa rồi còn lầm bầm đột nhiên thét lên chói tai.
“David, cậu làm gì vậy?”
“Có người tiết lộ bài riêng?”
“Đại, đại…”
David chỉ màn hình, ngón tay run rẩy.
“Cao thủ làm sao? Cao thủ nào?”
“Đại đế!” David cuối cùng cũng phun ra câu này: “Đại đế đến nhà ăn!”
Đầu mọi người đều chen tới trước màn hình mà David đang xem, quả nhiên là Caesar.
Đây là JA, cuộc thi đấu lần này là do JA chủ tổ chức, đại đế là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm chủ tịch, hắn muốn xuất hiện tại nhà ăn, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào.
Nhưng, như vậy thực không giống với phong cách của hắn trước kia.
Theo tác phong của đại đế, đúng ra phải đợi sau khi năm mươi hạng đầu xuất hiện mới ra mặt, hoặc dứt khoát đợi tới mười chủ nhân của vòng tay ra đời mới lộ mặt__ trên thực tế, cho dù hắn chỉ xuất hiện khi quán quân ra đời cũng không có ai cảm thấy kinh ngạc.
Huênh hoang?
Đúng, chính là huênh hoang. Nếu là bất cứ sòng bài nào, chủ tịch đều không dám huênh hoang như thế. Nhưng đại đế không chỉ là chủ tịch, cũng không chỉ là chủ tịch hội đồng quản trị, mà trong thế giới poker Texas, hắn đứng trên đỉnh cao nhất. Hắn muốn huênh hoang, bất luận cao thủ nào cũng không có ý kiến.
Đây là hắn phải có.
Trong thế giới bóng đá, Pelé cho dù ngồi trên xe lăn, dù là ngôi sao bóng đá hiện thời đối diện ông cũng phải nề nếp trung thực.
Trong thế giới bóng rổ, Jordan cho dù không đứng nổi nữa, hoàng đế James gặp ông cũng phải ngoan ngoãn.
Trong thế giới poker Texas, đại đế chính là Pelé chính là Jordan, huống hồ, Pelé Jordan đều không thể chạy nữa, mà đại đế, ít nhất hắn vẫn có thể đánh poker ba mươi năm nữa.
Vì thế thấy hắn, mọi người tuy kinh ngạc, nhưng cũng hưng phấn nhiệt liệt, những cao thủ đang ăn hoặc chợp mắt đều xôn xao đi tới chào hỏi.
Vua sư tử kéo Lâm Dược định qua, Lâm Dược lắc đầu: “Tôi không đi đâu.”
“Cậu chắc sẽ không cho rằng cậu ta chỉ là minh tinh bình thường chứ, à, tên này rất đẹp trai, nhưng bất cứ hãng phim nào cũng không mời cậu ta nổi. Đi thôi, tôi giới thiệu cho cậu một chút, đừng thấy cậu ta rất lạnh, thật ra rất biết quy củ, chỉ cần cậu cũng biết quy củ của cậu ta, thì sẽ không có bất cứ vấn đề nào.”
Lâm Dược nói: “Tôi nghĩ rồi, đợi tôi lấy được một chiếc vòng tay rồi mới gặp mặt anh ta.”
Vua sư tử sững sờ, vỗ vai y: “Tốt, tôi cũng đợi cậu.”
Nói xong, hắn đi tới chào hỏi Caesar: “Ha ha, đại đế, tôi cho rằng cậu định làm ổ luôn trên tầng cao nhất rồi chứ.”
“Tôi trước giờ không làm việc trên tầng cao nhất, Vua sư tử.”
Vua sư tử cười he he: “Lúc nào đó để tôi lên tầng cao nhất của cậu tham quan đi, chúng tôi luôn suy đoán cậu nuôi cái gì ở đó? Một mỹ nữ? Hay là một đám? À, Vịt con xấu xí, đây tuyệt đối chỉ là suy đoán của chúng tôi.”
Vịt con xấu xí bưng rượu qua, đưa cho Caesar một ly: “Đã lâu không gặp.”
Caesar cụng ly với cô: “Đã lâu không gặp.”
“Anh vẫn như trước kia.”
“Cô cũng vậy.”
Vịt con xấu xí ai oán nhìn hắn, Vua sư tử tuy bình thường nói năng thẳng băng, lúc này cũng không dám nói bậy, ha ha vài cái, thì lại đi về bàn, những người khác cũng biết điều, nhao nhao quay đầu giả vờ ngắm chậu hoa, ly rượu, mâm đồ ăn, sô pha…
Còn bọn họ có dùng khóe mắt liếc trộm không… thì, cũng khó nói.
Ngược lại mọi người trong phòng giám sát cũng có chút khó xử, phần tiếp theo, bọn họ còn cần xem nữa không.
“Xem, tại sao không xem, đại đế lại không thật sự làm gì với Vịt con xấu xí, chúng ta đang làm việc!”
“Đúng, chúng ta đang làm việc!”
Khi mọi người nói thế, thì thấy Caesar và Vịt con xấu xí đi tới góc tường.