Chương 9: Địa điểm tổ chức hội thảo những học sinh xuất sắc quốc tế

“Chuyện quái gì vậy. Nhi mà là huấn luyện viên sao. Không thể tin được. Đông nghĩ sao về chuyện này, có tham gia đội bóng không?” Cuối cùng, Sơn vẫn phải ngước mắt nhìn Đông hỏi.


“Mình không biết, mình sợ …. “ Đông ngập ngừng, bàn tay vò nát tờ rơi. Đông nhíu mày, đoạn vứt tờ rơi bị mình làm nát vào thùng rác ngay gần đó.
Sơn nhìn theo hướng bạn mình ném tờ rơi vào thùng rác, khi tờ rơi lượn một vòng lung lay trước thùng rác rồi mới rơi vào thùng, Sơn nói:


“Mình thì vẫn muốn chơi bóng, mình muốn đứng trên sân cỏ. Từ sau khi bị chấn thương đến nay, gia đình mình không muốn mình tiếp tục chơi bóng nữa cho dù chân mình đã khỏi từ rất lâu rồi.Gia đình mình muốn mình trở thành bác sĩ.” Sơn thở dài: “Mà sao mình có thể làm được chứ, Toán, Hoá, Sinh cả ba môn mình đều không có giỏi mà. Nếu có thể thuyết phục gia đình mình thì tốt.”… “Đông, lý do gì khiến bạn không tham gia đội bóng?” Sơn quay đầu nhìn vào mắt Đông hỏi, trong mắt Đông lúc đầu là sự hưng phấn nhưng sau đó lại là một sự hoảng hốt, Đông như đang đắm mình trong hồi tưởng không mấy tốt đẹp, sau đó Đông nhắm mắt như không muốn hồi tưởng điều đó nữa. Sơn ngạc nhiên vì điều gì khiến Đông từ bỏ bóng đá; nếu như những gì Tùng nói, Đông rất được các câu lạc bộ săn đón, cái này không phải cầu thủ nào cũng được ưu ái đâu, mà khi đó Đông mới học lớp 8, lớp 9.


Đông lặng im trước những lời Sơn nói. Cái cảm giác đứng trước các đối thủ mạnh, bảo vệ khung thành đang dần dần quay trở lại. Nhưng hình ảnh chuyến máy bay gặp tai nạn cũng hiện ra……


“Đông à.” Không muốn nhìn thấy sự hoảng hốt của Đông, Sơn bèn đánh động Đông khi thấy Đông nhắm mắt hồi lâu mà không hề mở mắt ra. Đông mở mắt nhìn Sơn hỏi:
“Có chuyện gì vậy?” Đông mù mờ nhìn Sơn.


“Làm sao mà mình biết được đang nói chuyện mà lại nhắm mắt như muốn ngủ.” Không muốn làm người bạn khó xử, Sơn nói. “Cậu thức cả đêm hay sao ấy?”


available on google playdownload on app store


“Nhìn kìa, đây là địa điểm tổ chức Hội thảo những học sinh xuất sắc quốc tế. Chúng ta đến đó đi. Dù gì hôm nay mình cũng không phải đi học thêm mà, đi nhé.” Sơn háo hứng nhìn Đông.


Nhìn vẻ mặt háo hứng của Sơn, Đông mỉm cười. “Về điểm này thì mình phục Sơn thật, chẳng có gì lo lắng hay sao ấy, vừa mới có biết bao chuyện xảy ra mà. Ừ, thì tới liền.”


“Yahoo, tuyệt vời. Thế mới là người bạn tri kỷ của tôi chứ.” Sơn đứng lên, nhào qua choàng một tay qua vai, tay còn lại ra đấm vào ngực bạn mình. Đông cười cười nhìn thằng bạn đang hưng phấn mà quên ảo não vừa rồi của bản thân.


Kí ức Đông như quay lại một ngày mùa thu, lần đầu tiên quen biết thằng bạn. Đó là một ngày cuối tháng 9, hôm đó là ngày đầu tiên nhập học cấp ba. Khi vừa bước chân vào cổng trường, các giám thị đã giữ Đông lại và yêu cầu Đông viết bản kiểm điểm vì đã mặc sai đồng phục, lúc đó các giám thị đã nhầm lẫn là Đông là con gái, và theo quy định của trường thứ hai và thứ sáu hàng tuần, con gái phải mặc áo dài. Đúng lúc đó, Sơn đi qua các giám thị và chào:


“Con chào hai bố. Hôm nay, hai bố tóm được mấy con nai vậy ạ.” Vừa dựng xe vào khu nhà để xe, Sơn đã chạy ra chào hai bác Giám thị.


“À, vào đây, hôm qua cháu đoán giỏi lắm, không ngờ được Mêhicô lại có thể thắng được Aghentina với tỉ số sát nước 2- như vậy”. Một trong hai giám thị đẩy chiếc ghế cho Sơn ngồi.


“Hihi, con chỉ đoán mò mà không ngờ trúng thiệt. Hay quá ta. Haha.” Sơn đi ngang qua Đông và chăm chú nhìn Đông từ trên xuống dưới, sau một hồi ngạc nhiên vì gương mặt thanh tú của cậu chàng, Sơn đến ngồi vào chiếc ghế.
“Hai bố ơi, thằng cu này bị lỗi gì vậỵ ạ?” Sơn hỏi hai bác giám thị


“Hử, con bé này à, con bé này không mặc áo dài ngày thứ hai nên bố bắt nó phải đứng đó rồi tí nữa viết bản kiểm điểm.” Một người giải thích
“Bố ơi, thằng nó là con trai mà, sao lại mặc áo dài” Sau ngạc nhiên, Sơn cười cười chỉ tay vào Đông nói với hai bác giám thị


“Bậy nào, nó là con gái đấy.” Cả hai bác Giám thị nhìn Đông một lượt rồi quay mặt nói đồng thanh nói với Sơn.


Sơn nhìn hai bác Giám thị, rồi lại chỉ tay vào Đông nói: “Bố nhìn lại đi, không phải bố già nên mắt cũng kém đi không. Nhìn ở đâu mà lại bảo tên đó là con gái vậy. Bố đã kiểm tr.a hàng chưa đó. À, mà chỉ có mỗi cái mặt nhìn như con gái thôi nhỉ.”


Hai bác giám thị nghe Sơn nói vậy đều vô cùng ngạc nhiên. Chưa kịp nói gì thì Sơn đã nhanh nhảu.
“Để con kiểm tr.a giúp cho.” Nói rồi, Sơn nhanh tay sờ sờ rà soát từ trên xuống dưới khiến mặt Đông đỏ ửng nhìn như con gái ngượng ngùng.


“Bố xem này, nó có cái giống bố con mình mà. Ha ha. Con thích tên này rồi. Nè, ông tên gì?”
“Mình tên Đông, học Ban cơ bản - lớp 10B .” Đông ngập ngừng nhìn Sơn


“Ế, ông học cùng lớp tôi, sao mấy tháng hè trước đợt sát hạch chất lượng không thấy ông, qua khai giảng hai tuần rồi mới thấy ông đi học là sao?”


“Mình mới chuyển tới hôm nay à.” Đông nhìn Sơn trả lời. “Vì thủ tục chuyển trường giữa các trường hơi phức tạp nên tuần trước bên Sở Giáo dục mới hoàn thành, hôm trước mình có qua trường gặp thầy cô, các thầy cô bảo hôm nay bắt đầu mình tới học”.


“Hây, mình kết bạn nhé. Mình thích bạn lắm đó.” Sơn bá vai nhìn Đông cười cười rồi nói với Đông.
“Ừm, rất vui được làm bạn với bạn. Bạn tên gì vậy?” Đông vui vẻ khi gặp được một người bạn mới.


“Mình tên Sơn.” Sơn kéo tay Đông về phía ghế mà hai bác giám thị đẩy cho Sơn lúc này. “Bố cho con thêm chén nước nữa đi. Thằng cu này giờ là bạn của con, hai bố giúp đỡ nó nhé.”


Hai bác giám thị mỉm cười. “Ha ha. Thằng này biết chọn bạn quá nhỉ.” Đoạn hai bác nhìn Đông áy náy nói: “Xin lỗi cháu, nhìn cháu thế này mà các bác lại nghĩ cháu là con gái được. Haha”.


Một bác rót nước đưa cho Đông, Đông nói lời cảm ơn rồi uống nước. Thấy vậy, mọi người cùng cười vui vẻ, Đông cũng cười theo. Khi bố mẹ mất, đây là lần đầu tiên Đông mỉm cười vui vẻ như vậy. Chỉ trong một tháng hai người tiếp xúc, cả Đông và Sơn đã trở thành những người bạn tri kỷ. Vì thấy Đông và Sơn thân mật như vậy nên trong lớp đã gọi cả hai là Bộ đôi tình yêu của lớp.


……….
“Tới nơi rồi,” Sơn hò reo. Lúc này, trên đài phát của xe buýt thông báo điểm xuống tiếp theo chính là nơi mà Sơn và Đông muốn xuống.
“ Chúng ta xuống thôi.” Đông đứng dậy, tay bấm nút báo điểm dừng.


Cả hai sau khi xuống trạm dừng xe buýt đã tới gặp người bảo vệ xin phép được vào tham quan. Vốn dĩ Đông có thẻ tình nguyện viên nên dễ dàng cả hai đều được vào.
“Có người bạn như ông kể cũng may thiệt, vào được cả những nơi như thế này.” Sơn háo hức nhìn xung quanh.


“Một tuần tình nguyện cũng xong, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Có rất nhiều người giỏi lắm. Mình đã biết thêm một ít về nhiều lĩnh vực. Một tuần đó thật sự rất vui và bổ ích.” Đông nhìn Sơn đang háo hức nhìn xung quanh nói.


“Đúng là đồ mọt sách, chỉ thích mấy thứ vô vị thôi.” Sơn nhìn Đông nói


“Không phải là vô vị đâu, những kiến thức đó rất tốt cho cuộc sống, như toán, lý có thể giúp mình logic, tỉnh táo,.. và mình phát hiện ra các trái bóng cũng sử dụng các nguyên lý vật lý, toán học.” Đông như chìm đắm trong thế giới của mình.


“Ối giời ơi, đừng bảo với tui là ông mang cả mấy thứ đó vào bóng đá nhé.”


Đông mỉm cười: “Đúng là vậy đấy, làm một thủ môn không chỉ có nhìn được hướng di chuyển của bóng mà cần định vi hướng cầu thủ sẽ sử dụng để ghi bàn, điều đó cũng như áp dụng giải một bài toán học vậy, và các trái bóng cũng sẽ tuân theo các nguyên lý vật lý tức là…..”


“Stop, dừng lại đi, đầu mình sắp bị vỡ tung bởi đại số và lý học của ông rồi.” Ớ, Sơn ngạc nhiên kêu lên. “Ờ kìa, đó không phải là cô gái đầu bánh bao hôm qua à.” Sơn nói rồi chỉ về khu nhà trung tâm.






Truyện liên quan