Chương 44-1: Tình Yêu Ngốc Nghếch (Cặp đôi: Đại TrìxTiểu Quất) (1)
Hai khối nam châm cùng cực, nếu bắt ở gần nhau một thời gian sẽ nảy sinh ra cảm giác thật kỳ diệu. Người ta nói đây là bởi vì cùng cực mà nảy sinh quan hệ.
Cơ mà, nếu không phải thế thì sao?
Không phải là không có khả năng, chẳng qua là vì hai người đó quá ngốc, không biết tự dưng tại sao lại ôm đối phương mà thôi.
Tiểu Quất đang làm một thí nghiệm, thử đem hai khối nam châm cùng cực đặt cùng một chỗ. Hai tay nắm lấy hai cục nam châm, chậm rãi kéo lại gần nhau. Tới một lúc nào đó thì không ép được nữa. Thế là cậu ra sức kéo đẩy, cố gắng dí hai cục nam châm lại gần nhau hơn.
“Tiểu Quất, cậu đang làm gì vậy?” Bạn học thấy Tiểu Quất hành động kỳ quái, tò mò hỏi.
“Tớ muốn ép hai nam châm cùng cực ở một chỗ” Tiểu Quất trả lời, tay không dừng lại, cũng không phân tâm.
“Cậu điên à? Làm sao được” Người bạn vừa nghe, lập tức phản bác.
“Thì thử chút xem sao ~ hôm qua thầy giáo chả nói ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’ với chuyện ‘Ngu Công dời núi’ là gì? Nếu ta thật sự không ngừng cố gắng và kiên trì nói không chừng là có thể nha” Tiểu Quất khờ dại nói, bản thân cậu không nhận thức được đây là hành động cực kỳ ngốc nghếch.
“Đúng đó. Nói không chừng nam châm trên tay cậu lăn qua lăn lại chịu không nổi đành phải ở chung với nhau” Lời này vừa nói ra, lập tức khiến người vây xung quanh cười vang.
“Có khi lại nhận được giải Nobel Vật Lý ấy chứ” Lại có người trào phúng, tuy rằng không có ác ý.
“Tớ làm vậy không phải vì đoạt giải” Tiểu Quất mất hứng cong môi, tay vẫn tiếp tục ép hai khối nam châm vào nhau.
Tiếp tục cố gắng, càng tới gần, lực đẩy giữa hai khối nam châm càng mạnh, nhưng Tiểu Quất lại cảm thấy thực hưng phấn. Bởi vì hai khối nam châm cùng cực sắp dính vào nhau.
“A” Không biết là bởi vì bàn tay dùng sức quá mạnh hay vì nam châm sinh ra lực đẩy, một khối nam châm cầm không chắc trượt khỏi lòng bàn tay cậu, lăn lông lốc trong phòng học.
Tiểu Quất nhìn thấy đôi giày da của thầy giáo bước qua cục nam châm đi lên bục giảng. Cậu đang muốn chuồn êm thì thấy có người lướt qua mình, nhặt khối nam châm lên.
Thuận theo bàn tay nhặt nam châm, Tiểu Quất thấy một nam sinh mắt một mí cao gầy, thanh sảng. Tựa hồ phát hiện cậu đang nhìn chòng chọc vào tay mình, nam sinh mắt một mí cũng nhìn về phía cậu, tay cầm khối nam châm, nhếch miệng cười tươi rói như mặt trời khiến người ta lóa mắt.
Tiểu Quất theo bản năng, giơ tay ra hiệu “Trả cho tôi”.
Nam sinh mắt một mí nâng khóe môi, vẫn giữ gương mặt khiến người ta cảm thấy thoải mái, tươi cười bước về phía cậu.
“Bạn Trì, mời em lên đây tự giới thiệu với mọi người”.
Nghe thầy gọi, nam sinh mắt một mí được kêu “bạn Trì” bỏ nam châm vào túi quần, đi lên bục giảng.
“Trào (chào) mọi người, tôi nà (là) Trì Khái (Thái) Hi, từng ở Hàn cốc (quốc). Mẹ tôi nà (là) người Hàn cốc (quốc), ba tôi là Khoa (Hoa) kiều. Hiện tôi ở cùng với ăn chai (anh trai)… Tôi nói chiếng (tiếng) Trung chưa tốt nhắm (lắm)” Thấy mọi người vì tiếng Trung “giả cầy” của mình cười vang, Trì Thái Hi cũng không mất hứng, chỉ là lộ ra một chút thẹn thùng đỏ mặt cười ngây ngô, thoạt nhìn như đứa trẻ lớn xác vui tươi, dễ gần.
“Bạn Trì Thái Hi ở Đài Loan cùng với anh trai. Các em cần chiếu cố bạn nhiều nhé. Được rồi, bạn Trì, em ngồi bên góc kia, chỗ đó chưa có ai cả. Có vấn đề gì không hiểu phải hỏi biết không? Tất cả mọi người sẽ nhiệt tình giúp đỡ em” Thầy giáo hay nói giỡn, phân phó mọi người xong, quay lại thấy đằng sau mình chẳng có ai, hóa ra Trì Thái Hi đã đi qua mình.
Chỗ ngồi kia đã lâu không có ai ngồi. Tiểu Quất ngồi sau chỗ ấy hai dãy, Trì Thái Hi không ngồi cạnh mình, Tiểu Quất chỉ có thể mong chờ nhìn hắn, nghĩ đến khối nam châm của mình.
“Hi cậu” Trì Thái Hi dùng khẩu hình chào Tiểu Quất.
Mặc dù chỉ nhìn khẩu hình của đối phương nhưng Tiểu Quất vẫn cảm nhận được tiếng Trung nham nhở của Trì Thái Hi, thế là mặt cậu dãn ra thành một nụ cười ngọt ngào.