Chương 40: Lâm Dương em là của tôi! (2)
Cậu kinh ngạc, Mạc Chính Thuần... đọc tin nhắn của cậu sao? Gã... sao có thể tự tiện như thế?
- Ai cho anh đọc tin nhắn của em? - Cậu tức giận vặc lại, không quan tâm lúc này chọc vào gã có bao nhiêu nguy hiểm.
Mạc Chính Thuần nắm chặt tay, hai cánh tay nổi gân cuồn cuộn. Bộ dạng của gã lúc này, so với dã thú còn đáng sợ hơn:
- Nếu không đọc tôi có thể biết em ở sau lưng tôi tình cảm với nam nhân khác sao? Lâm Dương, em dám phản bội tôi! Tôi yêu em nhiều như vậy, em vứt tôi đi đâu hả?
Cái gì mà phản bội chứ? Cậu với gã có quan hệ gì mà gã nói cậu phản bội gã? Gã yêu cậu, đó là chuyện của gã, cậu cũng chưa từng nói yêu gã, lấy tư cách gì mà trách mắng cậu hả? Sao bây giờ cậu mới biết Mạc Chính Thuần quá đáng như vậy nhỉ. Thật bực mình!
- Mạc Chính Thuần, anh cẩn thận lời nói của mình một chút! Tôi khi nào nói yêu anh? Khi nào hứa hẹn gì với anh? Tại sao tôi không thể yêu người khác? Phải, tôi yêu Tiêu Thần đấy! Tôi với anh ấy yêu nhau đấy anh làm gì được nào? Tôi chịu đựng anh đủ lắm rồi đấy Mạc Chính Thuần. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không yêu anh! Anh làm ơn tỉnh ra giùm tôi có được không hả?
Con ngươi Mạc Chính Thuần như sắp đổ máu. Tình cảm gã đối với cậu sâu nặng như thế, cậu lại dám nói là “chịu đựng“. Gã luôn yêu thương cưng chiều cậu, muốn gì được nấy, chưa bao giờ nặng lời một câu. Tại sao? Tại sao chứ hả? Thời gian hai người bên nhau lâu đến vậy lại không bằng một tháng cậu quen Tiêu Thần hay sao? Hắn có gì tốt? Còn gã có gì không tốt? Tại sao lại là Tiêu Thần mà không phải là gã?
Mạc Chính Thuần nhào tới đẩy ngã cậu lên giường, một tay nắm tóc cậu, một tay lần xuống xé quần áo của cậu. Gã vùi đầu hôn môi cậu, mạnh mẽ cường liệt như muốn một ngụm nuốt cậu vào bụng. “Lâm Dương, em là của tôi! Là của một mình Mạc Chính Thuần tôi! Đừng hòng kẻ nào có thể cướp em đi!”
Cậu giãy dụa phản kháng, nhất quyết không nghe theo gã. Bấy lâu nay cậu vẫn tưởng gã là người ôn nhu hiểu lý lẽ, sẽ không đối xử tệ với cậu. Vậy bây giờ là cái gì đây? Người trước mắt này căn bản không phải Mạc Chính Thuần mà cậu quen. Gã cưỡng ép cậu dù biết cậu không muốn, trong lòng gã căn bản không có cậu. Gã ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Sức Lâm Dương yếu hơn Mạc Chính Thuần rất nhiều, đó là điều quá rõ ràng. Vì thế dù cậu vật lộn đến mấy, cố gắng đến mấy cũng không thoát khỏi được kìm kẹp của gã. Mạc Chính Thuần đã lột được áo của cậu rồi, cúi xuống vừa hôn vừa cắn, in lên thân thể trắng nõn của cậu vô vàn dấu xanh tím. Cậu đau đớn kêu gào, gã vẫn không buông tha. “Tiêu Thần, làm ơn cứu em. Tiêu Thần!” Trong lòng cậu âm thầm gọi, nhưng cậu biết chắc Tiêu Thần không thể nào đến đây lúc này được. Cậu phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?
- Anh muốn tôi ch.ết có đúng không!!!
Cậu tuyệt vọng hét lớn. Bất ngờ là Mạc Chính Thuần vừa nghe liền ngừng mọi động tác, ôm lấy cậu ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi:
- Sao? Em sao rồi? Anh xin lỗi! Anh không nên như thế! Anh xin lỗi mà! Lâm Dương, em có sao không?
Lâm Dương không hiểu sao lại bật khóc nức nở, khiến Mạc Chính Thuần càng thêm cuống quýt. Gã sai rồi, là gã không tốt, hành động lỗ mãng. Gã không hề muốn cậu ch.ết, gã chỉ muốn cậu yêu gã, cả đời ở bên cạnh gã thôi. Tuyệt đối không muốn cậu ch.ết! Cậu không thể ch.ết, nếu cậu ch.ết, gã biết sống làm sao.
Lâm Dương oán hận nói:
- Anh là đồ giả tạo! Anh đã nói không bức ép tôi, vậy mà... Mạc Chính Thuần, tôi hận anh!
Nhân lúc gã lơi lỏng cảnh giác, cậu liền vùng chạy ra ngoài.
Vòng tay đột ngột trống rỗng khiến lửa giận trong lòng Mạc Chính Thuần vừa dịu bớt lại bùng lên dữ dội. Cậu còn dám lừa gã! Lừa tình yêu và sự quan tâm gã dành cho cậu, để chạy thoát khỏi gã đến bên người đàn ông khác. Gã không thể tha thứ được.
- Lâm Dương em đứng lại cho tôi!!!
Mạc Chính Thuần gào lớn, lập tức đuổi theo cậu. Lâm Dương vì khi nãy quá tiêu hao thể lực, giờ có chút choáng váng nên chậm chạp, lúc này mới đến đầu cầu thang. Nghe tiếng gã, quay lại nhìn đã thấy gã gần đến chỗ cậu. Không! Cậu đã thoát rồi, không thể để gã bắt lại. Nếu không cậu thực sự không biết cậu còn có thể trốn thoát nữa hay không. Phải nhanh lên! Nhanh chạy ra ngoài, cậu phải đi tìm Tiêu Thần!
Vì quá vội vàng, lúc bước xuống, cậu liền vấp ngã. Chỉ thấy thân thể lao về phía trước, va đập vô số lần. Sau đó... cậu không còn cảm giác gì nữa.
Mạc Chính Thuần đuổi đến nơi, chứng kiến một màn khiến người ta bàng hoàng. Cậu lăn xuống mười mấy bậc cầu thang, đầu đập vào tường. Máu loang ra đỏ một vùng, màu sắc đỏ tươi vô cùng dọa người.
Gã hoảng hốt nhanh chóng chạy xuống ôm lấy cậu, lay lay:
- Dương Dương! Dương Dương em tỉnh lại đi! Đừng dọa anh mà! Làm ơn tỉnh lại đi Dương Dương!
Mặc cho gã gọi đến khản giọng, cậu vẫn im lìm bất động, máu không ngừng chảy ra ướt đẫm cánh tay gã đang đỡ dưới đầu cậu.
Một hình ảnh trong quá khứ xẹt qua trí nhớ Mạc Chính Thuần. Khi đó... cậu cũng im lìm như thế... máu cũng tuôn ra đỏ thẫm một mảng... rồi sau đó... sau đó...
Không! Lâm Dương! Em không thể rời xa anh như thế! Mau tỉnh lại đi!
Tiếng còi xe cấp cứu hú vang con đường về khuya có chút vắng vẻ. Mạc Chính Thuần ngồi trên xe, bên cạnh cậu tái nhợt yếu ớt trên băng ca. Gã như muốn phát điên, cậu tuyệt đối không thể ch.ết, không thể rời xa gã được!
___
Vì ta sẽ bận một thời gian nên có thể không có chap mới nữa ha. Ta chỉ nói có thể thôi nha.:)