Chương 2: Hồi ức **nam 9 nhà mình lên sàn nà**
LA, Mỹ
Anh Lãnh Nghị là người thừa kế tập đoàn G, một trong 3 tập đoàn hàng đầu thế giới của giới IT, nắm giữ toàn bộ thông tin cơ mật của các quốc gia. Từ nhỏ anh đã được rèn luyện để trở thành người thừa kế, một lãnh đạo tài năng. Anh tài năng, lạnh lùng nhưng lại mang một vẻ mặt vô cùng cuốn hút. Người ngoài ai cũng khép nép sợ anh, đi đến đâu cũng toát lên một vẻ quý phái uy nghiêm, nhưng đâu ai biết rằng trong lòng cũng chất chứa một người con gái.
Cô là Thiên Nhu, thanh mai trúc mã với anh từ nhỏ. Gia đình cô không phải trong giới kinh doanh nhưng lại là một gia đình nổi tiếng trong giới nghệ thuật. Thiên Nhu cô tự hào từ nhỏ đã có năng khiếu nhảy múa, ước mơ trở thành nữ nghệ sĩ múa Ballet nổi tiếng thế giới. Hai bên gia đình quen biết từ lâu nên nghiễm nhiên anh và cô đã được đính ước từ nhỏ.
Anh bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, cưng chiều tiểu công chúa Thiên Nhu, dù cô có làm sai, anh cũng sẵn sàng thay cô giải quyết hậu quả. Việc gì đến cũng đến, sau tiệc đính hôn của hai người, anh và cô đã vượt rào, cô trở thành người phụ nữ của anh. Thế nhưng điều anh luôn băn khoăn và lo lắng chính là cô luôn thích tự do, không muốn trở thành bảo bối bé nhỏ nép bên anh để anh che chở, yêu chiều cả đời. Cô luôn muốn lo cho sự nghiệp, muốn bay nhảy khắp nơi, muốn tên tuổi được vươn xa. Vì thế anh đành sử dụng cách cuối cùng để trói buộc cô.
Hôm nay, Thiên Nhu tròn 18 tuổi, sau khi được gia đình và bạn bè mừng sinh nhật, cô nhận được tin nhắn của Lãnh Nghị:
“Nhu Nhu, 12h đêm nay em hãy đến chỗ anh.” Nhận được tin nhắn, cô thầm cười trong lòng. Nghị anh thật yêu em đến vậy sao, tiếc là anh chỉ đứng thứ 2 trong lòng em thôi. Cô thầm thở dài. Gia đình cô mấy năm nay đã không còn tốt như lúc trước nữa. Ba thì lấy mác giáo sư nghệ thuật đại học X mà đi cặp kè sinh viên, mẹ và cô biết được thì vô cùng tức giận, nhưng phải ém nhẹm mọi chuyện để không cho người ngoài biết, đặc biệt là gia đình họ Lãnh.
Mẹ luôn thúc ép cô cưới, nhưng cô còn chưa muốn. Trẻ như vậy đã đi lấy chồng thì còn sự nghiệp làm sao bây giờ, cô không muốn. Cô xinh đẹp tài năng, không thích trở thành người phụ nữ gia đình, thậm chí còn suy nghĩ không muốn sinh con, sinh rồi cô còn dáng người được vậy sao. Cô thừa biết Lãnh Nghị sẽ chờ cô, anh luôn yêu cô, tuyệt đối sẽ không quay lưng với cô. Nào ngời mọi chuyện qua đêm đó đã rẽ sang một trang khác, một kết cục mà cô không bao giờ mơ tới.
Tối đó, cả hai đều say, anh và cô làʍ ȶìиɦ điên cuồng mà không sử dụng bất kì biện pháp tránh thai nào. Cô lại nghĩ sao hôm nay anh dữ dội như vậy, muốn mình không nghỉ, nhưng cô không ngờ anh lại muốn cô mang thai.
Đúng vậy, cô mang thai. Cô lại mang thai đúng ngay ngày vừa nhập học vào trường. Anh ta thế nhưng lại dùng cách này trói buộc cô
“ Em không muốn có đứa con này, em muốn bỏ nó, anh không bàn bạc với em mà đã làm như vậy. Anh thật quá đáng, anh còn không hiểu em sao.”
“ Nhu Nhu, ngoan nghe anh, em và anh chúng ta kết hôn rồi sinh cục cưng ra, sau đó em lại đi học tiếp tục ước mơ. Anh nghĩ đây sẽ là con gái, một đứa con gái xinh đẹp như em, anh sẽ gọi bé là Ngưng Nhi. Nhu Nhu chúng ta kết hôn đi.” Nói rồi anh đeo vào tay cô một chiếc nhẫn kim cương chói mắt, trên đó khắc tên tiếng Anh của cô và anh.
Thiên Nhu tức giận, tháo chiếc nhẫn ra quăng vào người anh rồi nói:
“Không, tôi không muốn, anh lừa tôi. Tôi nhất định sẽ bỏ đứa bé này. Tôi cho anh chọn, anh chọn tôi hay đứa bé. Nếu anh muốn đứa bé thì chúng ta kết thúc tại đây.”
Lãnh Nghị nhíu mày, vẻ mặt cưng chiều biến mất, thay vào đó là nét mặt lạnh tanh. Thiên Nhu bỗng giật mình, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt như vậy của anh, nhưng cô biết anh sẽ nghe cô thôi vì anh quá yêu cô
“ Mộc Thiên Nhu, nếu em đã nói vậy thì chúng ta chấm dứt ở đây. Thật sự tôi càng ngày cũng thể hiểu em nữa rồi, Nhu Nhu ngày xưa đã không còn.”
“ Anh chấp nhận vì đứa bé mà không cần em sao. Em không tin, anh nói anh yêu em, tại sao yêu cầu này của em anh lại không chấp nhận. Nghị, chúng ta rồi sẽ có những đứa con thật xinh đẹp, chỉ là giờ chưa phải lúc.”
“Nếu vậy em tính như thế nào với đứa bé, em sẽ bỏ nó sao, em nỡ lòng làm vậy sao. Tôi không ngờ em lại là con người như vậy.”
Nói rồi Lãnh Nghị quay lưng tức giận bỏ đi, không nghĩ sau lưng mình Mộc Thiên Nhu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo
“Nghị, anh muốn bỏ tôi sao, không dễ như vậy đâu.”