Chương 2

“Ngươi định hai tay không mà đi mừng thọ ư?” Diệp Lăng Hiên nhìn chòng chọc vào Duẫn Nguyệt Tình.


“Quà mừng thọ sao? Đơn giản thôi. Huynh đi theo ta nè.” Duẫn Nguyệt Tình cười tà, kéo Diệp Lăng Hiên hướng về phía bức tường cao ngang đầu người “Đi vào trong cấm địa này là giải quyết được ngay ấy mà.”


“Nơi này sao? Nơi này hình như là phủ đệ của Trấn Viễn Hầu mà.” Diệp Lăng Hiên khẽ xem xét lớp tường viện được phết sơn đỏ, “A, cấm địa? Lẽ nào ngươi muốn đi ăn trộm?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên nhìn hắn, tiểu tử kia dám cả gan làm loại sự tình bất chính này ư?


“Hư, huynh có cần phải la lớn tiếng như vậy không, huynh muốn tất cả mọi người đều biết hả.” Duẫn Nguyệt Tình vội lấy một tay che miệng Diệp Lăng Hiên lại.


“Trộm cắp giựt đồ, ta không làm! Vả lại ta trói gà còn không chặt, việc như thế này thì sao ta làm được!” Diệp Lăng Hiên thoát được khỏi Duẫn Nguyệt Tình liền thở phì phò gắt lên, bắt hắn phải đi ăn ăn trộm, không có cửa đâu!


“Trộm, đừng nói theo hướng bất hảo như thế chứ. Nhà bọn họ nhiều của cải như vậy, ta chỉ lấy một hai món thường thường bậc trung mà thôi, hơn nữa, đấy chẳng phải là do cướp đoạt từ mồ hôi công sức của nhân dân mà có sao. Chúng ta lấy đi một ít, sau đó phân cho người nghèo một chút. Hành động cướp của người giàu chia cho người nghèo là việc tốt chứ chẳng phải là hành vi của kẻ trộm cướp đâu.” Duẫn Nguyệt Tình một phen nói đạo lý rõ ràng, “Huynh dù cho tay trói gà không chặt, cũng chẳng có gì phải sợ, có ta ở đây là yên ổn rồi, đi theo ta bảo đảm sẽ không có việc gì cả.” Duẫn Nguyệt Tình vỗ ngực cam đoan.


available on google playdownload on app store


Diệp Lăng Hiên bị hắn nói đến mức chẳng còn lý do để phản bác, xem ra không đi không được, “Ngươi giỏi võ công lắm sao?” Diệp Lăng Hiên đánh giá Duẫn Nguyệt Tình một cách hoài nghi. Một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại túm thành một búi sau ót. Một đôi mắt đen linh hoạt sống động, gương mặt thanh tú mang theo một chút tà ý. Hắn là nam nhân thì thật là đáng tiếc, giả như là nữ nhân, khẳng định phải là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.


“Ha hả, đến lúc đó huynh sẽ biết.” Duẫn Nguyệt Tình cười thần bí.


Ban đêm, nơi nơi im phăng phắc, trên tường viện của phủ đệ Trấn Viễn Hầu xuất hiện hai cái bóng đen.”Ta đã tìm hiểu qua, bảo khố của hắn được cất tại Tây Sương phòng. Nào nào, ta triển khai khinh công mang huynh cùng đi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong, tay ôm lấy eo của Diệp Lăng Hiên, thi triển khinh công hướng về phía Tây Sương phòng.


Ai, đường đường là cốc chủ Lạc Diệp cốc cư nhiên lưu lạc giang hồ mà thành kẻ trộm, nói ra thì hẳn là khiến cho võ lâm nhân sĩ được một trận cười toét mồm. Đều là do tiểu tử này hại, Diệp Lăng Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Tình một cái. Bất quá, công phu của tiểu tử này thực khá, tuổi còn trẻ mà đã luyện được khinh công cao thâm như vậy, hắn là đệ tử của phái nào đây?


“Tới rồi.” Khi Diệp Lăng Hiên vẫn còn suy tư thì Duẫn Nguyệt Tình đã đứng ở trên nóc nhà của Tây Sương phòng.”Sao thế? Luyến tiếc rời đi lòng ngực của ta à, ta biết bản thân mình đẹp như tiên tử rồi, huynh cũng không cần tỏ ra háo sắc như vậy đâu. Vào lúc này mà còn muốn sàm sỡ ta nữa.” Duẫn Nguyệt Tình vui cười trêu chọc người vẫn còn dựa vào ngực mình, Diệp Lăng Hiên. (pó tay với trình tự xướng của em này)


Diệp Lăng Hiên định thần lại, vội vàng đẩy hắn ra, “Gì chớ! Ai thèm sàm sỡ ngươi, rõ ràng chính ngươi nắm lấy ta không buông.” Bất quá người tiểu tử này thật mềm a, dựa vào rất là thoải mái, trên người hắn còn có một hương thơm ngát dễ chịu nữa. Ơ? Phi! Phi! Ta nghĩ mấy điều này để làm gì? Diệp Lăng Hiên vì chính mình có tà tâm mà cảm thấy như muốn phát hỏa.


“Tốt lắm, chúng ta hiện tại đi tìm bảo khố đi.” Duẫn Nguyệt Tình mang theo Diệp Lăng Hiên nhún người nhảy xuống nóc nhà. Sau đó điểm ngã mấy gã thủ vệ rồi đi tới trước cửa bảo khố. Duẫn Nguyệt Tình từ trong người lấy ra một thanh sắt mỏng và nhỏ. Hắn trở trở xoay xoay khiến cho cánh cửa mở ra.


“Thật không ngờ ngươi đối với những mánh khóe của trộm cướp cũng lành nghề như thế.” Diệp Lăng Hiên nhìn động tác thuần thục của hắn, nhịn không được mở miệng trêu chọc.


“Ha hả a, Tiểu Hiên Hiên, huynh không phải là ghen tị ta có năng lực như vậy chứ, ghen tị thì nói là ghen tị đi, ta cũng không nói là sẽ không dạy cho huynh. Dù sao ta thế nào cũng là người của huynh rồi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong còn hướng Diệp Lăng Hiên triển khai mị nhãn. (thua em luôn, tự tin quá)


“Hừ, ai muốn học cái trò bịp bợm không đâu vào đâu này.” Diệp Lăng Hiên trợn tròn mắt, tài bẻ cong sự thật của tiểu tử này thật là không ai sánh bằng.


Rời đi phủ đệ của Trấn Viễn Hầu, trong tay bọn họ xuất hiện thêm một bao hành trang. Trong bao quần áo che giấu không ít đồ vật vô giá. Duẫn Nguyệt Tình lấy từ trong bao quần áo ra một sấp ngân phiếu dày cộm đưa cho Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên cầm lấy thì đã thấy, ô, chừng một vạn hai.”Ngươi cho ta nhiều ngân phiếu như vậy để làm gì?”


“Huynh không phải chịu trách nhiệm nuôi ta sao? Không có bạc thì nuôi kiểu gì được? Chẳng nhẽ huynh muốn ta chết đói đầu đường? Duẫn Nguyệt Tình dùng ánh mắt ủy khuất trực tiếp xem xét Diệp Lăng Hiên.


Diệp Lăng Hiên bĩu môi nhìn hắn, thu lại ngân phiếu. Coi như hắn có chút lương tâm, biết lấy chút tiền cho ta, bằng không ta muốn nuôi hắn ăn cũng không thể, đến lúc đó nói không chừng thật đúng là ch.ết đói đầu đường.


Hai người tìm được quán trọ, mở ra bao hành trang tỉ mỉ chọn lựa.”Ngươi muốn chọn cái gì làm lễ vật?” Diệp Lăng Hiên thưởng thức một khối ôn ngọc, không chút để ý hỏi.


“Người ta là Nam Lục Tỉnh võ lâm minh chủ. Đương nhiên phải tặng thứ gì đó xứng với tầm vóc của họ chứ. Cho nên thứ này thật thích hợp.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói vừa bất ngờ rút ra từ trong bao quần áo một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng mãnh liệt.


“Liệt Phong kiếm!” Diệp Lăng Hiên thốt lên khi nhìn thấy trường kiếm.


“Thật không ngờ huynh nhìn thư sinh yếu đuối nhưng đối với binh khí hiểu biết không ít.” Duẫn Nguyệt Tình vừa cười vừa nhìn Diệp Lăng Hiên, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người của hắn.


“Ta từ nhỏ đã thích chuyên nghiên cứu về binh khí, đáng tiếc thân thể cùng xương cốt không thích hợp luyện võ.” Diệp Lăng Hiên trả lời không chút hoang mang .


“Liệt Phong kiếm, đứng hàng thứ sáu trong thập đại binh khí, vật tốt như vậy mà rơi vào trong tay của Trấn Viễn Hầu thì thật lãng phí. Duẫn Nguyệt Tình vừa lắc đầu than tiếc vừa lấy ngón tay rờ phần thân kiếm lạnh như băng.


“Vậy ngươi vì sao lại không cần? Lại muốn đem nó tặng người, đây chính là vật mà người luyện võ tha thiết mơ ước.” Diệp Lăng Hiên thấy khó hiểu liền hỏi.
“Ha hả, bởi vì ta đã có binh khí rất tốt rồi a.”


“Nga, là cái gì? Là vật đứng hàng thứ năm trong thập đại binh khí sao? Đúng rồi, xếp hạng năm là cái gì?”
“Ha hả, tạm thời không nói cho huynh, huynh có biết xếp hạng năm là gì không mà hỏi?”
“Ta muốn nghe ngươi nói xem sao.”
“Ừm, huynh đang muốn kiểm tr.a ta phải không?”


“Đúng thì thế nào?”
“Tiểu Hiên Hiên, huynh không biết thì nói không biết, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy, ha hả, ta sẽ không chê cười huynh đâu.” Bản tính ưa trêu ghẹo người của Duẫn Nguyệt Tình lại trỗi dậy.


“Ngươi không nói thì thôi.” Diệp Lăng Hiên khinh thường quay đầu đi.


“Trong thập đại binh khí, đứng hàng thứ năm chính là Vân Thiên bang – Linh Vân Thứ, dùng thiết mộc ngàn năm tạo thành, nhẹ nhàng linh hoạt. Xếp hàng thứ tư chính là Ngự Kiếm sơn trang – Lưu Ly kiếm, kiếm được tạo thành từ ngọc lưu ly cổ đại, vật thể trong suốt. Hạng ba là Lưu Vân tiên, roi bạc vừa dài vừa mảnh, khi vung lên như nước chảy mây trôi. Hạng hai là Lưu Tình bảo – Lưu Tình kiếm, luyện từ hàn thiết ngàn năm, truyền thuyết bên trong ẩn dấu tuyệt thế võ công bí tịch. Còn xếp đầu bảng chính là…” Duẫn Nguyệt Tình xấu xa nghĩ muốn gợi lên sự tò mò của người khác.


“Ô? Không đúng a, ta nghe nói Lưu Tình kiếm xếp thứ nhất a, sao bây giờ lại xuống hạng hai?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên nói, hay là đã vài năm hắn không tái xuất giang hồ, trên giang hồ lại có cái gì thay đổi .


“Năm năm trước Lưu Tình kiếm xếp thứ nhất, nhưng năm năm sau đã có một thứ binh khí còn lợi hại hơn, đó chính là ── Lạc Diệp cốc – Phi Vân Lưu Tụ!”


“Cái gì? !” Diệp Lăng Hiên mở to hai mắt, thực hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không. Phi Vân Lưu Tụ là võ công độc môn của hắn, khi nào thì xếp thứ nhất trên Binh Khí bảng? “Phi Vân Lưu Tụ? Sao nghe giống như một loại võ công vậy?” Diệp Lăng Hiên thử dò hỏi Duẫn Nguyệt Tình.


“Ha hả, đúng vậy, chính là có thể đem ống tay áo làm vũ khí để thi triển, hơn nữa còn phá hủy binh khí đứng hàng thứ bảy, Liệt Diễm đao, ngươi nói cái này không xếp thứ nhất thì cái gì còn có thể xứng hạng nhất?” Duẫn Nguyệt Tình hỏi lại.


Liệt Diễm đao? Nhớ tới, năm năm trước, khi ta mười bảy tuổi, gặp gỡ chủ nhân Liệt Diễm đao đến tận cửa để xin chữa bệnh. Đích thân chữa trị cho hắn xong, không nghĩ hắn cũng là vì Bích Lạc châu mà đến. Ta cùng với hắn giao thủ, dùng Phi Vân Lưu Tụ cắt nát Liệt Diễm đao, đánh hắn chạy ra ngoài. Sau rồi người nọ cũng bị lạc ở ngũ hành mê trận mà không thoát được. Không nghĩ tới sự tình truyền ra ngoài, Phi Vân Lưu Tụ lại quang vinh đứng đầu bảng trong các loại binh khí!


“Hắc hắc.” Diệp Lăng Hiên cười gượng hai tiếng, “Nói rất hay, nói rất hay.”
“Tiểu Hiên Hiên, cũng không còn sớm, huynh trở về phòng ngủ đi hay là huynh muốn ngủ cùng ta?” Duẫn Nguyệt Tình ám muội hướng hắn nháy mắt mấy cái.


“Có quỷ mới muốn ngủ với ngươi a!” Diệp Lăng Hiên thở phì phì tiêu sái bước ra khỏi cửa phòng, quay về phòng của mình


Ha hả a, ta quả nhiên đã chọn đúng người, người này đùa thật thích, xem ra chuyến hành trình du giang hồ này của ta sẽ không buồn chán rồi. Duẫn Nguyệt Tình nhìn thấy bóng dáng tức giận của Diệp Lăng Hiên, trong mắt hiện lên một ánh nhìn tà ý.






Truyện liên quan