Chương 19
Duẫn Nguyệt Tình ôm Diệp Lăng Hiên cùng hắc y nhân triển khai tuyệt đỉnh khinh công chạy tới một cái trấn nhỏ cách Thanh Châu hơn tám mươi dặm. Khi xác định người U Hỏa giáo không thể đuổi đến, bọn họ mới dừng lại, tìm một khách *** vắng vẻ để dưỡng sức và chữa thương cho Diệp Lăng Hiên. Bắt mạch xong cho Diệp Lăng Hiên, trên mặt Duẫn Nguyệt Tình tràn ngập nét lo lắng. Mạch tượng của Diệp Lăng Hiên rất yếu, hắn bị nội thương rất nặng, hơn nữa không thể ngưng tụ nội lực chữa thương lại trúng phải một chưởng quá nặng của Cổ Hoài Thiên khiến cho tình trạng thập phần bi kịch.
Hiên a, cớ gì phải thay ta lãnh chưởng? Thân thủ Duẫn Nguyệt Tình nhẹ nhàng vén lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán Diệp Lăng Hiên, huynh đã quên nội lực của ta có khả năng hóa giải hơn một nửa chưởng lực sao… khi ấy huynh không có chút nội lực thế mà lại còn…
“Ta đi tìm đại phu.” Hắc y nhân nói xong liền đi ra ngoài, đột nhiên trước mắt hắn ngân quang chợt lóe, Lưu Vân tiên cuốn lấy cổ hắn.
“Gì nữa đây? Ngươi vẫn chưa tin ta hả?” Hắc y nhân không chống cự, cứ để Lưu Vân tiên quấn lấy cổ hắn.
“Ta không biết ngươi là ai? Dựa vào đâu để ta tin ngươi được chứ?” Duẫn Nguyệt Tình lạnh lùng nói, “Muốn ta tin tưởng ngươi thì hãy khai rõ ràng thân phận ngươi đi!”
“Được thôi, ta nói.” Hắc y nhân xoay người lại, tháo xuống mặt nạ da người để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, “Ta là Lãnh Dạ Hồn, là con trai của tiền nhiệm giáo chủ U Hỏa giáo – Lãnh Danh Hạo.”
“Ngươi cũng là người của U Hỏa giáo?!” Roi trên cổ Lãnh Dạ Hồn xiết chặt thêm vài phần.
“Không, đã là không phải.” Lãnh Dạ Hồn thở dài ai oán, “Từ khi Cổ Hoài Thiên giết ch.ết cha ta, đoạt lấy ngôi vị giáo chủ, còn sai người đuổi giết ta, ta đã không còn là người của U Hỏa giáo.”
“Thì ra là như vậy, cho nên, ngươi lựa chọn chúng ta, mục đích ngươi giúp chúng ta là muốn chúng ta giúp ngươi đối phó với U Hỏa giáo đúng chưa.” Duẫn Nguyệt Tình thu hồi Lưu Vân tiên.
“Đúng vậy. Ngôi vị giáo chủ lẽ ra phải là của ta.”
“Đáng tiếc U Hỏa giáo là thứ chúng ta cần tiêu diệt. Chúng ta sao có thể giúp ngươi đoạt lại ngôi vị giáo chủ được bởi vì chúng ta không thể cam đoan ngươi không trở thành một Cổ Hoài Thiên thứ hai, một tên đã đủ nhức đầu rồi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong, xoay người đi đến bên giường.
“Ta có phải Cổ Hoài Thiên thứ hai hay không, dần dà ngươi sẽ biết.” Lãnh Dạ Hồn nhìn Duẫn Nguyệt Tình nâng Diệp Lăng Hiên dậy, hai bàn tay đặt ở sau lưng Diệp Lăng Hiên, dùng nội lực chữa thương cho hắn.
“Chúng ta tạm thời hợp tác được không? Ít nhất hiện tại chúng ta cùng chung mục đích, muốn giết Cổ Hoài Thiên, không phải sao?” Lãnh Dạ Hồn nhẫn nại thương thuyết.
Duẫn Nguyệt Tình không trả lời lại, chuyên tâm chữa thương cho Diệp Lăng Hiên. Lãnh Dạ Hồn biết, hắn đã ngầm đồng ý .
Sau nửa canh giờ, Duẫn Nguyệt Tình thu hồi hai tay, nhẹ nhàng đặt Diệp Lăng Hiên xuống giường. Diệp Lăng Hiên vẫn ở trạng thái hôn mê. Duẫn Nguyệt Tình cau mày, cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, trấn này nhỏ như vậy làm sao có đại phu? Khi hắn đang mông lung suy nghĩ thì ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo của một người, “Ta đến giúp các ngươi được chứ?”
“Là ai?” Hai người cảnh giác thủ thế.
“Ha hả, không cần phản ứng thái quá vậy đâu, ta không phải người của U Hỏa giáo.” Theo thanh âm truyền đến, một vị trung niên nam tử áo trắng phiêu phiêu mỉm cười bước vào.
Duẫn Nguyệt Tình vừa thấy người này lập tức sửng sốt. Bộ dạng của hắn cùng Diệp Lăng Hiên lại có đến bảy tám phần tương tự, ôn nhu nhã nhặn. Bởi vì trúng nhiếp hồn thuật nên Duẫn Nguyệt Tình không nhớ trước kia đã từng giao chiến với người này.
“Ngươi là ai?” Lãnh Dạ Hồn cũng sửng sốt, hắn nhìn nhìn Diệp Lăng Hiên đang nằm trên giường, lại nhìn nhìn người này.
“Ta sao? Ha hả, chờ hắn tỉnh lại, các ngươi sẽ biết. Nào, để cho ta xem thương thế hắn đi.” Bạch y nhân không trả lời thắc mắc của hai người, tiến đến bên giường mắt mạch cho Diệp Lăng Hiên, mi hơi nhíu lại, vừa thương tiếc vừa đau lòng sờ trán Diệp Lăng Hiên, “Làm sao mà bị thương đến nông nỗi này đây? Ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút để ngươi biết thế nào là lễ độ thôi mà. Aigoo không ngờ kết quả lại thảm hại như vậy, ta thực sự sai lầm rồi, nếu nàng biết chuyện này thể nào cũng mắng ta ba ngày ba đêm cho coi.”
Nhìn hành động của bạch y nhân, Duẫn Nguyệt Tình đoán có lẽ quan hệ của bọn họ khá mật thiết. Không vội, quan trọng nhất là Hiên phải tỉnh lại, chờ Hiên khỏe rồi hỏi sau cũng được.
“Chỗ này cũng không an toàn, nếu các ngươi tin tưởng ta thì cùng theo ta đến một nơi.” Thân thủ bạch y nhân ôm lấy Diệp Lăng Hiên. Duẫn Nguyệt Tình không ngăn cản hắn, chẳng biết có phải vì người này cùng Hiên bộ dạng tương tự hay không mà hắn cảm thấy chút an tâm và tin tưởng.
Hai người đi theo bạch y nhân rời khỏi khách ***, bọn họ thuê một chiếc xe ngựa, chạy suốt đêm. Dọc theo đường đi, bạch y nhân không ngừng dùng nội lực chữa thương cho Diệp Lăng Hiên, còn Diệp Lăng Hiên thì vẫn cứ hôn mê suốt.
Lãnh Dạ Hồn cùng Duẫn Nguyệt Tình đều nhìn ra công lực của bạch y nhân cao thâm khôn lường.
Đi hết năm ngày, bọn họ vào đến một cái sơn cốc vắng vẻ tĩnh lặng. Kỳ quái, nơi này rất quen thuộc, Duẫn Nguyệt Tình đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy trước mắt có một cái hồ nước sâu thẳm. Duẫn Nguyệt Tình nhớ ra đây là nơi hắn và Diệp Lăng Hiên lần đầu gặp gỡ. Lúc ấy, nhìn thấy vẻ mặt hết sức đáng yêu của Diệp Lăng Hiên, hắn không tự chủ được lập tức đổ Diệp Lăng Hiên ngay, sau đó còn giở trò xấu để đeo bám lấy người hắn thích. Từ nơi này, hai người bắt đầu hành trình chu du giang hồ, vui vẻ, hoạn nạn đều có nhau. Thật đau lòng biết bao khi nhìn thấy người hắn yêu nay lại hôn mê bất tỉnh nằm trong lòng kẻ khác, mọi chuyện lại còn do sự bồng bột của hắn mà nên.
“Quá tốt, thật thích hợp để dưỡng thương.” Lãnh Dạ Hồn cũng cảm thấy thích nơi này.
Bạch y nhân dẫn bọn hắn tiến sâu vào bên trong sơn cốc. Đi đến cửa sơn cốc, Duẫn Nguyệt Tình dừng lại nhìn chăm chăm vào một tảng đá dựng ở bên. Lãnh Dạ Hồn cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, không khỏi chấn động. Trên tảng đá có khắc ba chữ đỏ tươi “Lạc Diệp cốc.”
“Nơi này là… Lạc Diệp cốc ư? Như vậy… Ngươi là cốc chủ Lạc Diệp cốc sao?!” Lúc này đầu lưỡi Lãnh Dạ Hồn như cứng đơ, không thể nào a, nghe đồn cốc chủ Lạc Diệp cốc là kẻ lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt mà? Sao có thể là bạch y nhân vui vẻ nhã nặn trước mắt được chứ.
“Không phải, ngài chính là tiền nhiệm cốc chủ của Lạc Diệp cốc, ngài là phụ thân của Hiên!” đến đây Duẫn Nguyệt Tình đã hoàn toàn biết được thân phận của bạch y nhân.
“Cái gì hả! Vậy ý ngươi Diệp Lăng Hiên đích thị là đương nhiệm cốc chủ Lạc Diệp cốc á?!” Bất ngờ lớn như vậy khiến Lãnh Dạ Hồn không tự chủ lui ra sau vài bước.
“Không hỗ là con trai bảo chủ Lưu Tình bảo!” Bạch y nhân mỉm cười, dắt hai người tiến vào Lạc Diệp cốc.
“Đi theo ta đi, từng bước cũng không được rời ta, nếu không các ngươi sẽ bị lạc vào ngũ hành mê trận ở đây đó.” Thân ảnh bạch y nhân thoắt ẩn thoắt hiện xuyên qua rừng cây ngập tràn sương mù.
Duẫn Nguyệt Tình cùng Lãnh Dạ Hồn nhanh theo sát sau hắn. Thoát khỏi ngũ hành trận, khung cảnh trước mắt hai người bừng sáng, trời ạ, không nghĩ đến chốn thâm sơn cùng cốc này lại có một nơi đẹp đến vậy.
Kỳ hoa dị thảo, suối chảy nước reo, rừng trúc xanh mát, xa xa trong rừng trúc thấp thoáng một tòa trúc ốc. Bạch y nhân ôm Diệp Lăng Hiên đi vào một căn phòng trong tòa trúc ốc u tĩnh, nhẹ nhàng đặt hắn ở trên giường, “Các ngươi trước đi ra ngoài, ta muốn vận công chữa thương cho hắn, ba canh giờ sau các ngươi mới được vào.” Bạch y nhân nói xong, nâng Diệp Lăng Hiên dậy, ngồi xếp bằng ở phía sau hắn, hai bàn tay đặt lên lưng hắn, bắt đầu vận dụng Huyền Diệp thần công chữa thương cho con trai.