Chương 9
Sáng sớm hôm sau, Maura bước ra ngoài, sẵn sàng đối đầu với Jefferson tiếp. Cô nhìn quanh một vòng rồi thổi phù một cái làm hơi nước đặc quánh lại thành một đám sương mờ trước mặt cô giữa cái lạnh thấu xương. Một dải sắc màu đầu tiên, rất riêng của bình minh được tô vẽ lên nền trời. Những cuộn mây xám xuất hiện phía xa khơi và cô ngửi thấy hơi hám của một cơn bão nữa.
“Có lẽ trận bão sắp tới sẽ nhốt anh ta trong toa luôn đây”, cô nghĩ thầm, mặc dù cô không tin cho lắm, và thật tình mà nói, cô cũng không mong điều đó xảy ra. Dẫu anh ta có làm cô bực mình cỡ nào thì cô vẫn thích có anh bên cạnh. Điều này chỉ có thể giúp cô chứng minh rằng cô đúng là bị điên rồi.
Có người phụ nữ nào lại sẵn sàng hành hạ bản thân mình bằng cách lảng vảng gần người đàn ông mà mình không thể nào có được không kia chứ? Nhưng cô làm gì có lựa chọn nào khác? Đâu phải bảo anh ta đi là được. Jefferson chỉ đi khi nào anh ta cảm thấy đến lúc phải đi thôi. Chấm hết. Cô có nói gì đi nữa cũng chẳng làm cho anh ta đi sớm hơn được.
Anh đã thể hiện điều này quá rõ rồi còn gì.
Không còn cách nào khác để thoát khỏi anh ta được nữa, nếu chỉ với chính mình cô sẽ thừa nhận rằng cô đang lưu giữ khoảng thời gian này vào ký ức. Khắc sâu từng khoảnh khắc bên anh vào trong tâm trí mình để sau này khi anh đã thực sự rời xa, cô sẽ vỗ về mình bằng cách tái hiện lại những hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Cô định để cho anh ngồi trong chiếc xe tải cũ kỹ, lọc cọc khi cô lái lên đồi cỏ. Thậm chí suốt đêm dài mất ngủ, cô chỉ nghĩ ngợi đến mấy chuyện định nói với anh. Cô trở nên biết suy nghĩ chính chắn, nhẫn nại và mạnh mẽ. Đó là cách duy nhất để xử một người đàn ông như Jefferson King. Tức giận chỉ là hạ sách vì anh đã miễn nhiễm với những tiếng quát tháo, nhiếc móc của cô rồi. Vì vậy cô sẽ tương kế tựu kế, sẽ thực tế hơn vì đây chính là vũ khí tối thượng mà anh vẫn dùng. Cô có thể giải thích với anh một cách đơn giản và thận trọng rằng anh đang lãng phí thời gian khi quyết định ở trong trang trại cô. Chẳng ai có thể ép buộc hay thuyết phục cô làm những thứ mà cô không có ý định làm.
Cô mỉm cười một mình rồi gọi con King và bước ra lối đi khi con chó to đùng chạy xuống hành lang và phóng ra ngoài cửa.
Đoàn làm phim đã làm việc bận bịu trước sân. sở dĩ cô biết được là nhờ những tiếng quát tháo ầm ĩ của nhân viên khi làm việc, tiếng ồn của động cơ và máy phát điện. Maura đã quen với tiếng ồn của đoàn làm phim và cô có cảm giác thật kỳ cục là có lẽ cô sẽ nhớ tất cả những âm thanh ồn ào và tiếng om sòm mà họ gây ra hằng ngày. Và cô cũng sẽ nhớ đến Jefferson.
Tim cô nhói đau khi nghĩ đến điều này, nhưng cô có thể làm gì được chứ? Cô không thể lấy anh khi biết rằng anh chẳng hề yêu cô. Cô không muốn anh cưới cô chỉ vì anh phải gánh trách nhiệm. Không muốn anh làm điều này như để chuộc lỗi lầm. Nghĩ đến đây cô rùng mình, sợ hãi. Sống như thế thì có nghĩa gì kia chứ? Anh và cô sẽ được gì?
King đang sủa ầm lên từ bên hông nhà kho nơi cô đậu xe từ khi đoàn làm phim đến. Đang đăm chiêu thì bị nó làm tỉnh lại, cô bước nhanh hơn, tự hỏi không biết cái gì làm cho con chó có hứng thú đến vậy.
Cô quẹo qua góc nhà kho và đứng như trời trồng. Chiếc xe tải cũ kỹ ọp ẹp đã biến mất tiêu, thay vào đó là một chiếc xe tải nhỏ mới cóng, đẹp lộng lẫy, màu đỏ tươi kiêu hãnh trong chiếc nơ trắng thật lớn gắn trên trần. “Gì thế này? Lam thế nào nó lại ở đây? Mà nó ở đây từ hồi nào vậy?”
“Toàn những câu hỏi thú vị?”, một giọng trầm ấm gần đó vang lên. Maura lia mắt nhìn Jefferson, anh đang tựa lưng vào tường nhà kho ra vẻ rất mãn nguyện. Nụ cười toe toét trên gương mặt anh cho thấy anh chính là người bày ra trò này. Nếu như không có nụ cười ấy thì chắc cô không đoán nổi.
“Anh đã làm gì vậy?”
“Anh nghĩ nó khá là rõ ràng rồi mà.”
“Xe tải của tôi đâu?”
“Em muốn nói tới cái cục sắt với mấy cái bánh mòn gỉ hả?”, anh nhún vai. “Tôi cho kéo nó đi cách đây chừng một tiếng đồng hồ rồi. Kỳ lạ khi cô không nghe thấy gì hết.”
Chắc chắn là sáng nay cô có nghe thấy nhiều tiếng ầm ĩ hơn thường ngày, nhưng cô đã quen với việc không thèm để ý đến những tiếng ồn ào huyên náo của đoàn làm phim rồi.
“Anh...”, Maura nhìn chiếc xe tải mới và thấy mình như bị màu sơn sáng choang và mấy cái bánh xe to cứng cáp cám dỗ mất, và dù tim cô reo lên vì khao khát có nó. Cô vẫn cố dập tắt nó. “Anh không có quyền.”.
“Anh có quyền, Maura à.”. Anh gượng dậy và bước đến bên cô. Khi anh đến khoảng cách đủ gần, anh lướt tay lên trần chiếc xe tải và mỉm cười, mãn nguyện. “Em không tin là mình sẽ dính tai nạn đang rình rập em phía trước, nhưng hãy nhớ lấy. Em đang mang trong bụng đứa con của anh. Không đời nào anh để cho em tung tăng lái cái xe cùn đó đâu”.
“Để cho tôi...?” Cô há hốc mồm, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng cho một cuộc đấu khẩu. “Anh chả để cho tôi làm một cái gì cả, Jefferson King. Tôi không muốn thấy cái thức đồ chơi mới cáu của anh ở đây...”
Anh cười ranh mãnh. “Không, em có muốn đấy”.
Thật khó tin là anh có thể đi guốc trong bụng cô.
“Anh thật là trơ tráo.”, cô gằn từng lời và đi vòng quanh anh. Ánh mắt của cô sục sạo khắp nơi với hy vọng những gì anh nói không phải là sự thật và cô sẽ tìm thấy chiếc xe cũ mèm, rệu rã vì nó đã vất vả bao nhiêu năm của mình đang nằm đâu đó. Nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Tất cả những gì sót lại ở đây là một chiếc xe tải láng bóng, đầy cám dỗ, với lốp xe hoàn toàn không dấu vết vá víu, cần gạt nước chống nứt và... cô nhìn trộm vào cửa sổ xe – toàn bộ ghế ngồi bọc da đen tuyệt đẹp. Chẳng phải đây là điều thú vị sao?
Nhưng thôi, quên nó đi, cô nghĩ vậy rồi đứng thẳng người lên rồi nhìn lại anh đăm đăm. “Cái gì làm anh nghĩ là tôi sẽ mừng rỡ trước cái món hàng này chứ?”
“Ôi, hãy tin anh”, anh nói, mở cánh cửa phía tay lái cho cô. “Anh chưa một lần nghĩ rằng em sẽ mừng rỡ. Mà ngược lại anh còn thấy em có vẻ hầm hầm với anh nữa. Em sẽ thấy là em có hầm hầm thế nào cũng chẳng thể ngăn cản được anh đâu.”
Anh chìa chùm chìa khoá đu đưa trước mặt cô như đang cầm một cái bánh quy nhem nhem một đứa con nít, giận dỗi, ngoan cố. “Nhưng em cũng rất thông minh, biết cách che giấu khát khao có chiếc xe tải này, Maura à!”.
Cô nhìn anh chằm chằm, rồi nhìn chùm chìa khoá, rồi lại nhìn anh. Vai cô chùng xuống như lính bại trận. “Anh tinh ranh nhỉ? Tâng bốc tôi lên, rồi hạ tôi xuống chẳng khác nào biến tôi thành một con ngốc”.
Anh nở một nụ cười đắc chí. “Vấn đề mấu chốt là...”, anh nói “anh chỉ lo cho em và đứa bé thôi dù em có đồng ý hay không. Vì thế có lẽ em cũng sẽ phải tập quen dần thôi”.
Liệu có phải là một quyết định sai lầm không nếu để anh ta quan tâm, chăm sóc mình? Cô tự hỏi. Nếu mình muốn hơn thế nữa thì có gì quá đáng không? Lúc trước cô đã muốn anh thừa nhận đứa con của hai người. Nhưng bây giờ đạt được rồi, cô lại muốn một điều mà cô không thể chạm đến được. Cô muốn có tình yêu của anh. Viển vông.
“Và nếu tôi không quen được thì sao?”
“Em sẽ làm được”. Anh ôm trọn hai gò má cô trong đôi tay mình.
Maura thấy như có luồng điện chạy thẳng xuống đến tận ngón chân. Sao chỉ đơn giản là một sự tiếp xúc giữa hai làn da mà có thể gây ra nhiều xúc cảm đến mức khắp người cô rung động thế nhỉ? Sao anh không cảm nhận được những cảm giác ấy nhỉ? Tại sao anh không bứt phá sợi dây vô hình giăng giữa hai người?
Anh cúi đầu anh sát vào đầu cô đến mức tưởng chừng khoảng cách giữa môi anh và môi cô mỏng như một làn hơi thở. “Em ương ngạnh, nhưng em là một người thông mình nên cuối cùng em sẽ hiểu được tôi làm điều này là đúng”.
Cô thở dài và nở một nụ cười buông xuôi. “Vậy là tôi thông minh khi tán thành với anh và ngu ngốc nếu làm theo ý mình”.
“Gần như là vậy”.
Cái nhếch môi khinh khỉnh của anh quả là một vũ khí lợi hại, cô nghĩ. Một khi anh sử dụng nó thành thạo đến vậy. Thề có Chúa, cô sẵn sàng làm nạn nhân của anh - người đã mua cho cô chiếc xe tải và thắt một chiếc nơ to tướng lên đó. Sao cô lại cãi cọ và chống đối người đàn ông đã làm cô bất ngờ không phải bằng những viên kim cương hay áo quần xa hoa phù phiếm, mà bằng một thứ anh biết rõ là cô không chỉ muốn mà còn cần đến nó?
“Anh làm tôi khó xử đấy”.
“Rất vui khi nghe em nói vậy. Nào bây giờ em có muốn thử lái xe dạo một vòng không?”
Chùm chìa khoá đung đưa trước mặt cô và lần này cô chộp lấy. Cô là ai mà có thể cưỡng lại được cám dỗ này chứ? Hơn nữa, nếu cô thừa nhận sự thật, ít nhất là với bản thân, cô sẽ nói thật sung sướng khi có một chiếc xe tiện nghi để tự tin lái. “Nếu anh cũng đi cùng”, cô nói và cười toe toét, “vào xe và thắt dây an toàn đi.”
Anh làm theo, xé chiếc nơ trắng trên trần và cả hai yên vị trong xe, Maura cho nổ máy và bóp còi trong niềm hân hoan khi nghe tiếng động cơ xịn nổ như tiếng báo gầm gừ. “Cô nàng đẹp đấy chứ nhỉ?”
“Đúng thế”, Jefferson nói và khi cô liếc sang nhìn anh thấy anh đang nhìn thẳng vào cô và nói, “Em đúng là một giai nhân”.
Jefferson đã lo được giấy đăng ký kết hôn. Bây giờ, tất cả những gì anh cần là cô dâu. Nhưng Maura chẳng cho thấy dấu hiệu gì là muốn kết hôn với anh cả. Thậm chí anh đã chuyển đến khách sạn ởWestport, để cô được một mình suy nghĩ. Để chứng minh rằng anh cũng có thể kiên nhẫn như một anh chàng mà cô trông đợi. Nhưng cô có hiểu được không? Bực mình là cô không hiểu. Kết quả duy nhất mà anh đạt được khi làm người “kiên nhẫn” là ba ngày nhớ nhung cô hơn cả những gì anh nghĩ.
Thậm chí anh còn nhớ cả con chó ch.ết tiệt của cô nữa chứ.
***
Anh đã phá lệ và anh sẽ sớm quay về với con đường cũ thôi. Anh không thể ở lại Ireland mãi được. Anh có cuộc sống, có công việc đang chờ đợi anh ở quê nhà.
“Giờ chỉ còn có một cách là dùng kế của Cara thôi.” Anh nói trên điện thoại.
“Cara”, Justice hỏi. “Nói lại xem, cô ấy là ai vậy?”. Jefferson thở dài, mất hết kiên nhẫn. “Em của Maura, anh đã kể rồi mà.”.
“Anh huyên thuyên kể vanh vách hết tên của mọi người trong cái làng đó trong suốt nửa giờ qua, làm sao em nhớ nổi chứ?” Vậy Cara là em Maura, mà Maura là người làm anh bại trận.”
Jefferson mặt sưng mày xỉa với cái điện thoại và nói với em trai anh đang ở đầu dây bên kia. “Vâng, cảm ơn vì đã nhắc anh chuyện đó”.
Justice cười và có vẻ như đang ở rất gần Jefferson chứ không phải đang trong trang trại nuôi gia súc của anh ở mãi tận California. “Thứ lỗi cho em vì lấy làm khoái chí, nhưng hình như em nhớ cách đây không lâu anh cũng khoái chí đứng nhìn Maggie đày đoạ em vậy”.
“Chuyện đó khác”, Jefferson nói và bước ra khu vực ban công. Nhìn ra dòng sông, ánh trăng bàng bạc, anh chỉ nghe loáng thoáng tiếng nhạc loạn xạ từ quán bar gần đó. Thành phố cảng này, dù không lớn như Los Angeles, nhưng khác xa ngôi làng Craic và anh đã quen với nét yên tĩnh như thuộc về thế giới bên kia rồi. Anh nhận ra rằng nó chẳng làm cho tâm trạng anh khá hơn. “Đó là em bị đau khổ. Còn đây là anh mà.”
“Phải đấy”, Justice trả lời và vẫn cười lớn, rồi nói với ai đó “Anh ấy nói anh ấy đã cầu hôn đàng hoàng rồi”. Justice thở dài rồi bảo với Jefferson, “Maggie không tin anh”
“Nói là anh cảm ơn vì đã... ủng hộ”. Tự nhiên em dâu của anh lại bênh vực Maura. Lại một lần nữa anh chứng kiến phụ nữ hùa nhau. Dạo này anh đã quá chán phụ nữ mạnh mẽ rồi. Đặc biệt là những phụ nữ mạnh mẽ đang làm anh phát bệnh luôn.
“Thôi nói lại cho em nghe coi”, Justice nói, “Mưu kế của Cara như thế nào?”
Jefferson nhíu mày nhìn khung cảnh thành phố. Westport bừng tỉnh và nhộn nhịp. Những đôi tình nhân rảo bước bên bờ sông Carrowberg, thỉnh thoảng dừng chân hôn nhau nồng nàn dưới những ngọn đèn đường cổ xưa.
Một khung cảnh nên thơ, anh thừa nhận. Nhưng anh không thích. Anh thích khung cảnh hồ nước bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của Maura hơn.
ch.ết tiệt thật.
Cả tháng trời rồi, anh nghĩ, kể từ hôm anh chạm vào cô. Không kể đến nụ hôn bị gián đoạn vì đứa con của anh đạp trong bụng cô. Và nụ hôn ấy ám ảnh anh cả lúc thức lẫn trong giấc ngủ. Khao khát như con quái vật hung ác đầy móng vuốt, trườn bò trong anh, luôn cào cấu anh. Cách duy nhất để xử con quái vật này là có được cô, mà cách duy nhất có được cô là hứa với cô điều mà anh không thể làm.
Anh như bị mắc trong một mạng nhện mà mỗi lần anh vùng vẫy, cố thoát là một lần bị siết chặt hơn.
“Anh còn đó không?”, Justice hỏi.
“Ơi, anh đây”, Jefferson quay lưng ra phía ngoài và nói “Mình đang nói cái gì ấy nhỉ? Ờ, đúng rồi. Kế của Cara. Ừm, ngay bây giờ cô ấy đang nói với Maura là anh sẽ cắt vai diễn trong phim của cô ấy nếu Maura không chịu lấy anh”.
“Anh có điên không?”
Vì chính anh cũng nghĩ giống như Justice nên anh khó mà cãi lại được câu nói của em trai anh. Jefferson lầm bầm chửi rủa gì rồi ngồi phịch xuống mép giường. “Không. Mà cũng có thể. Anh không biết nữa”.
“Em nói thẳng nhé”, Justice nói chậm rãi và sâu sắc, “anh đang dùng kế ép mẹ của con anh phải lấy anh đúng không?”
Không hiểu sao khi nghe Justice nói điều này, anh thấy có vẻ như ý tưởng trên là hạ sách. “Ừ, kế hoạch là như vậy đó.”
“Và anh nghĩ là cách giải quyết này sẽ giúp anh chiếm được tình cảm của cô ấy ư?”
Anh lại đứng lên, có cái gì đó cuộn lên trong lòng anh, anh nghĩ đó là cảm giác hoảng sợ nếu mình thuộc mẫu người dễ bị xiêu đổ trước những lời nói ấy.
“Anh có nói là anh đang cố chiếm được tình cảm của cô ấy đâu. Vấn đề không nằm ở chỗ đó”.
“Hay nhỉ”, Justice lẩm bẩm.
Jefferson cứ nghĩ Justice là người duy nhất trong số anh em của anh sẽ hiểu được bởi Justice là đứa chín chắn, rất trung thành và tôn thờ anh, “Đây là chuyện kết hôn với mẹ của đứa con anh. Đó là việc làm đúng và em cũng biết mà”.
“Chắc chắn là đúng nếu anh yêu cô ấy”.
Cáu tiết lên anh gặng hỏi, “Ai nói đến chuyện yêu đương vậy?”
“Em nói đấy”.
“Thôi đi”, Jefferson bước qua bước lại trong phòng ngủ, và khi anh cảm thấy chẳng đủ chỗ cho anh để đi lại cho hạ hoả, anh ra khỏi phòng, tiếp tục đi lại như con thoi trong phòng khách. “Đây không phải chuyện yêu đương nữa, Justice, và em trở nên uỷ mị như thế từ bao giờ vậy?”
Một tiếng cười phá lên trong điện thoại. “Em không uỷ mị như anh nghĩ. Em chỉ nói rằng kết hôn với ai đó chỉ vì lỡ có con là một quyết định sai lầm”.
“Đó là những gì Maura vẫn nói”.
“Sáng suốt”, nói rồi Justice quay sang cô vợ của anh, “Nhưng không sáng suốt hơn em, em yêu”. Rồi anh quay lại nói chuyện tiếp. “Jefferson, đừng tự đào sâu thêm hố để chôn mình rồi không thể leo lên được. Anh có thể là một phần trong cuộc sống của con anh mà không nhất thiết phải cưới mẹ của nó”.
“Ừ, anh có thể”, về lý thì Jefferson biết em của anh nói đúng. Nhưng anh không muốn như vậy. Anh không muốn làm một ông bố như một vị khách thi thoảng ghé thăm, mà muốn làm một người cha được ở bên con hàng ngày kể cả những ngày cuối tuần như những người cha mà anh vẫn thấy khắp nơi ở Los Angeles. Anh muốn có một sợi dây tình cảm gắn kết anh và con anh như tình cảm giữa anh và bố anh. Không lẽ vì việc anh tha thiết tạo một mái ấm cho con anh mà bị coi là một tên tồi sao? Có sách nào nói vậy
Có gì sai nào nếu anh muốn sống với mẹ của đứa con anh?
“Vấn đề không phải là chuyện này sẽ như thế nào”, anh chắc nịch, cảm thấy quyết tâm trở lại. Anh đã điều hành được những giám đốc xưởng phim, những người kinh doanh đầy quyền lực và những nhân viên tài chính xuất chúng thì sá chi một cô chủ trang trại xinh đẹp.
“Tuỳ anh thôi”, Justice nói, “nhưng em phải nói là em nghĩ anh đang chuốc thêm phiền luỵ đấy”.
“Sẽ không đánh dấu lần đầu tiên thất bại trong đời anh đâu”, anh trả lời buồn bã.
Maura sẽ nổi cơn tam bành. Nhưng anh phải có bằng được cô ở đây để nói chuyện với anh. Và diệu kế của Cara là cách duy nhất anh phải làm.
Có tiếng gõ cửa và nhanh như chớp anh ngẩng đầu nghe ngóng như một con sói vừa thấy bóng con mồi vụt qua. Chắc chắn là Maura. Không ai khác có thể đến đây gặp anh. Và biết chắc là cô sẽ xuất hiện, anh để tên cô dưới quầy tiếp tân, để cô được vào thang máy lên tầng của anh. “Không thể nói chuyện bây giờ được”, anh nói nho nhỏ, “cô ấy tới rồi”.
“Em mong là anh biết mình đang làm gì, anh trai”, Justice nói, “Có chuyện gì thì kể cho em nghe nhé”.
Với những lời có vẻ đầy hy vọng của Justice, Jefferson quẳng cái điện thoại lên bàn trà trong phòng khách và bước ra cửa. Anh hầu như không nhận ra vẻ lộng lẫy xa hoa của căn phòng. Nó cũng giống như mọi căn phòng khác ở mỗi khách sạn anh dừng chân. Những lọ pha lê đầy những bông hoa sắc màu rực rỡ trên những chiếc bàn mờ mờ dưới ánh đèn. Mấy cái ghế đệm êm ái được bố trí gần lò sưởi khí đốt để tiện quan sát những ngọn lửa nhảy múa.
Anh đi thật nhanh nhưng thậm chí nhanh như thế cũng không kịp chặn ba tiếng gõ cửa thật mạnh, dồn dập của cô.
Khi anh mở cửa, Maura ngay lập tức vượt qua anh, giận dữ toả khắp người cô. Và tất cả những gì anh có thể nghĩ lúc này là “Chúa ơi, cô đẹp tuyệt”.
Cô mặc chiếc quần jean màu tối đánh bạc màu vài đường và chiếc áo len đỏ sau làn áo khoác đen, cô lột áo khoác, quăng nó lên ghế khi vừa bước vào phòng. Mái tóc dài rối tung vì gió và đôi gò má ửng hồng vì giận dữ.
“Đồ dối trá, nói láo, xảo quyệt, tồi...”
“và cũng... xin chào”. Anh đóng cửa lại và đối phó với cô, quyết tâm chơi đến cùng. Anh thực hiện kế hoạch của Cara, vì vậy anh sẽ nói thật khi anh đã có được những gì anh muốn.
Maura đã hoàn toàn đầu hàng rồi.
“Anh không chào tôi ư, Jefferson King?”. Cô nã những lời bực tức vào anh, cô giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại. “Sao anh có thể đứng đó với cái bộ mặt chảnh choẹ và tự mãn như thế chứ?”, cô giơ hai tay lên trời bất lực vì không hiểu nổi. “Sao anh làm như vậy được chứ? Sao anh lại hắc ám, hèn hạ,...”
“Độc ác?” Anh “giúp” thêm. “Tàn nhẫn? Vô tâm?”
“Đúng vậy”, cô quát lại. “Tất cả những từ đó và còn thậm tệ hơn nữa đấy, thậm chí nó còn cho tôi thấy anh là người không có dây thần kinh xấu hổ”.
Cô còn nóng máu hơn những lần trước mà anh từng thấy khiến anh phân vân không lẽ Justice đã đoán sai. Nhưng anh đã bày ra trò này và anh không phải người lui bước chỉ vì trên đường đi có thêm nhiều chông gai hơn mình nghĩ.
“Tôi biết Cara đã cho cô biết tin rồi”.
Maura “xù lông” lên. Từ lúc em cô đến trang trại, khóc lóc vì đã mất việc, Maura đã không nghĩ gì ngoài việc phải đến đây và nói thẳng với anh chuyện này. Cô lái chiếc xe tải anh tặng cô vào thành phố như một người điên, qua những con đường quen thuộc trong làn nước mắt giàn giụa. Anh chàng tiếp tân nhìn cô và chỉ ngay thang máy, hoàn toàn không có ý định ngăn cô lại. Một lựa chọn khôn ngoan của anh ta.
Bây giờ cô đang ở đây, cơn điên trong lòng cô giờ sôi sùng sục, trào lên. Thái độ khó ưa bất thường của anh như đổ dầu vào lửa. Trông anh hắc ám và kiêu căng khi anh nhìn cô. Anh quá đáng đến mức cô cảm thấy chỉ muốn đá cho anh một cái. Thật mạnh. Cô phải kiềm chế hết mức để không tung ra cú đá, toàn thân cô run lên vì giận dữ, thất vọng và đau đớn.
Anh đã lòi bộ mặt thật mà cô không thể ngờ. Sao cô không nhìn thấy bản chất của anh ta chứ? Sao cô đi tin người đàn ông này? Dâng hiến cho anh ta? Nghĩ mình yêu anh ta chứ?
Cô nhìn vào đôi mắt xanh lơ và chỉ thấy một thái độ lạnh lùng ném ngược lại. Cứ như anh đứng trước mặt cô mà phần nào đó trong con người anh đã trơ ra. Như thể khối óc và con tim anh đã bị mang đi, chỉ còn lại nơi đây duy nhất một thương nhân nhẫn tâm. Lần đầu tiên Maura biết anh, cô đã thấy tính dữ dằn, cương quyết đanh thép của người đàn ông quyền lực bất cứ điều gì anh cho là phải làm để đạt được những gì mình muốn.
Căng thẳng cuộn lên và vỡ tung trong bầu không khí giữa hai người. Cô gần như không thở được, cứ như bị một tấm băng kim loại thít chặt quanh ngực cô, tim cô.
“Anh đã đi quá xa rồi đó”, cô nói, giọng gần như không thua gì tiếng nghiến kèn kẹt.
“Anh không hiểu em muốn nói gì cả”.
“Đừng có giả vờ ngây ngô. Làm vậy chỉ tổ xúc phạm cả hai mà thôi”, cô nói và quẳng cái ví lên trên chiếc áo khoác. “Anh cắt vai diễn của Cara”.
Anh nhún vai, đi ngang qua mặt cô và tiến thẳng tới chiếc tràng kỷ đặt giữa căn phòng xa hoa. “Cô ấy diễn không đạt yêu cầu”.
Cô nhìn theo anh, cô mơ hồ mường tượng ra cảnh anh sống trong căn nhà đầy những thứ đẹp đẽ như thế nào. Thấy nơi đây, kiểu sống này có vẻ thích hợp với anh như thế nào. Và dường như nó cũng cho cô thấy sự khác biệt giữa họ. Nhưng Maura dẹp ngay cái ý nghĩ ấy sang một bên và tập trung vào lý do tại sao cô đến đây.
“Nói dối. Chính anh nói với tôi rằng Cara là một diễn viên giỏi. Vì thế vấn dề không phải là do diễn xuất của Cara. Mà là do tôi. Anh nghĩ là anh dùng được người của gia đình tôi để tôi phải hợp tác với anh. Đó là biểu hiện của loại người nhỏ mọn, Jefferson King ạ”.
“Em sai rồi”, anh nói, xoay một vòng và quay lại chỗ cô, đến đủ gần để cô có thể thấy trong đáy mắt anh ngọn lửa giận dữ cùng sự tự tin bốc lên ngùn ngụt. “Đó là dấu hiệu của người đàn ông theo đuổi đến cùng những gì mình muốn bằng mọi cách. Nói trước cho em biết là anh không bỏ cuộc đâu. Anh là Jefferson King, và người của dòng họ King làm những gì mình phải làm để có được thứ mình muốn”.
“Bất cứ giá nào ư?” Cô tìm trong đôi mắt anh bóng dáng của người đàn ông mà cô đã yêu, nhưng không còn nữa.
“Anh đã bảo em chấp nhận đề nghị này, Maura. Em đang mang đứa con của anh trong bụng. Dù có ra sao anh vẫn sẽ làm để đảm bảo là thằng bé được quan tâm chăm sóc”.
Cô biết, về lý, quyết tâm chăm sóc đứa con của anh là một điều tốt. Xét cho cùng thì không phải đàn ông nào cũng làm được như anh phải không? Nhưng Jefferson dùng sự giàu có và quyền hành như một chiếc gậy sẵn sàng đánh bật bất cứ ai ngáng chân anh trên đường đến đích. Cô không th được và tha thứ cho cái kiểu ấy.
“Anh không có quyền lôi kéo Cara vào chuyện này”, cô nói, thầm chúc mừng cho mình thành công trong việc giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nghe dễ chịu hơn, “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không phải chuyện của ai khác.
“Em lôi cô ấy vào chuyện này từ hồi nào mà em không biết đấy thôi”, anh nói.
“Và vì tôi không đồng ý nên anh dùng chiến thuật bắt ép phải không?”
Anh nhăn mặt đau đớn, hay cô nghĩ như thế. Biểu hiện này nhanh chóng biến mất nên cô không chắc. “Chính em muốn làm cho chuyện này khó khăn hơn, Maura. Không phải anh”.
“Tôi chỉ muốn...”
“Gì cơ?”, anh chộp lấy cô, hai bàn tay vạm vỡ nắm lấy vai cô, giữ yên cô lại. “Em thật sự muốn cái gì, Maura?”
Điều mà anh không có hứng thú nghe, cô buồn bã nghĩ, nhìn vào mắt anh và cuối cùng, cuối cùng thấy người đàn ông cô đã biết và đã yêu đang nhìn cô. Anh cũng bị giằng xé, đau đớn như cô vì những chuyện này, Maura biết cả.
Cô cảm nhận được sự giận dữ của anh chẳng khác nào cơn giận của cô.
Và ôi, anh đã hỏi cô một câu quá là hóc búa. Thật ra cô muốn gì? Cô muốn một câu chuyện cổ tích. Những gì cô muốn là yêu anh và được anh yêu. Muốn được lấy Jefferson King và xây dựng tổ ấm cùng anh. Cô rất muốn có điều đó. Thật ra cô cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận dù là với bản thân rằng cô bắt đầu nghĩ đến lời cầu hôn thương hại của anh. Cô biết rằng nếu cô kết hôn vì đứa bé, thì đó là việc làm dại dột. Nhưng ôi, cô khao khát được nói vâng. Được sống với anh. Đi bên đời anh.
Dù ngay trong lúc khát khao cuồng dại, cô cũng biết rằng nếu cô cho phép mình mềm lòng trước lời cầu hôn ấy, cuối cùng rồi cô sẽ hối tiếc.
Vì thế, cô cố chôn chặt những khao khát ấy tận đáy lòng và chỉ nói, “Tôi muốn anh nhận Cara làm việc lại”.
“Và đổi lại em sẽ làm gì cho anh nào?”
Giận dữ trôi tuột đi, thay vào đó là nỗi đau buồn sâu sắc. Cô đưa tay ra cho anh, đan vào nhau khi cô nhìn vào mắt anh. “Không có những thứ anh đang trông chờ đâu. Tôi sẽ không lấy anh chỉ vì. Tôi không thể làm thế. Đối với tôi và với anh. Giam chặt cả ba vào một cuộc sống không ý nghĩa ư? Đâu là cái tốt đẹp trong cuộc sống như vậy?”
Anh cúi đầu xuống, trán anh chạm trán cô. “Em cứng đầu cứng cổ chẳng khác gì anh”, anh càu nhàu.
“Chúng ta là một cặp trời sinh phải không nào?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chằm chằm như chờ đợi của cô, anh nói, “Cara có thể quay lại làm việc”.
“Cảm ơn anh”, cô nói, hơi ngạc nhiên là mọi chuyện cũng không khó giải quyết. Xong xuôi nhanh gọn. Toàn thân cô vẫn còn dư âm của cảm giác pha trộn giữa giận dữ và khao khát, và bây giờ... cô phải đi thôi.
Nhưng tay anh giữ chặt vai cô, dịu dàng và ấm áp. Hơi ấm từ tay anh truyền xuống làn da cô, xua tan băng giá mà cô mang trong lòng tưởng chừng như không bao giờ ấm lại. Cô đã cố kìm nén những khao khát, những ham muốn, nghĩ rằng ở bên anh bây giờ chỉ làm cho việc chia tay khó khăn hơn thôi.
Cô không dối lòng, thừa nhận dù trong hoàn cảnh nào thì việc chia tay cũng sẽ làm lòng cô tan nát. Liệu một đêm nữa ở bên nhau có làm đau khổ thêm? Hay biết đâu sẽ bớt đau đớn hơn?
Như đọc được ý nghĩ của cô, anh kéo cô lại gần hơn, vòng tay quanh người cô, vùi mặt anh vào cổ cô. Môi anh lướt trên làn da cô, cảm giác tê rần chạy khắp thân thể cô. Anh vuốt dọc sống lưng cô làm từng tế bào trong cô bừng tỉnh và reo lên trong sung sướng.
Tim cô thắt lại như ngạt thở, cả người cô bừng bừng như lửa đốt và lý trí cô không còn khả năng chống lại thể xác, con tim và tâm hồn cô, vì thế lý trí của cô lặng lẽ buông xuôi để cho Maura chỉ việc phiêu bồng. Nên cô không muốn nghĩ gì hết. Không cần phải nghĩ.
Giữa họ bây giờ là một cảm giác lâng lâng hạnh phúc, mãnh liệt. Cái duy nhất mà họ muốn chính là bản năng – đang cuốn phăng họ đi, đang nhấn chìm hai người.
“Anh đã để vuột mất em”, anh nói, ngẩng đầu lên và hôn lên trán, lên má, lên mũi cô. “Anh không muốn làm thế”, anh thú nhận, “nhưng anh đã làm. Em luôn ngự trị trong trái tim anh và bây giờ anh muốn được ngự trị trong trái tim em”.
“Em cũng muốn thế”. Hơi thở cô đầy khát khao, cô ngẩng đầu lên, hé môi chờ đợi. Anh khao khát một nụ hôn, anh đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng nhưng cháy bỏng làm cô chỉ muốn kéo dài giây phút tận hưởng tuyệt vời mãi mãi.
Những cái vuốt ve dịu dàng của anh đã xé toang hàng rào nhốt chặt cảm xúc rạo rực giữa họ. Maura cảm nhận được anh đang kiềm chế để khỏi bật ra tiếng rên vì hạnh phúc, cô thở dài đầy khoái lạc.
Đây chính là nơi dành cho mình rồi, cô nghĩ, đầu óc cô như chìm vào sự lãng quên tuyệt diệu khi những rung động và khoái cảm ào ạt ùa về.
Anh đưa tay lên, luồn vào mái tóc cô, vòng ra sau gáy, nâng đầu cô và chiếm đoạt đôi môi xinh đẹp của cô. Cô rướn người lên đón nhận nụ hôn, để cảm xúc tuyệt vời chảy tràn khắp thân thể.
Sao cô lại nghĩ mình có thể sống suốt quãng đời còn lại mà không có cảm giác này chứ? Không được nếm trải, tận hưởng cảm giác ngọt ngào này? Làm sao cô vượt qua được cái cảnh hàng tháng trời không có đôi tay này vuốt ve? Và làm sao cô sống những ngày còn lại mà không có anh?
“Đừng xa anh”, anh thì thầm, anh đã dẫn cô băng qua phòng khách, vào phòng ngủ.
Anh dìu cô như thể cả hai đang khiêu vũ, một tay anh đặt lên eo cô, tay kia kéo sát cô vào lòng. Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt anh, căn phòng chầm chậm xoay quanh cô và cô biết cô sẽ để anh dìu bước đến bất cứ nơi đâu.
“Đừng xa em”, cô lặp lại, hơi thở dồn dập cùng ngọn lửa đam mê trong mắt anh, tất cả cho cô biết rằng cô đã chạm được vào anh.