Chương 7
Kết thúc
Ngày 9 tháng Mười hai 2006
Trong cả cuộc đời, có một đêm người ta trưởng thành quá nhanh. Không có gì sẽ còn như trước nữa. Vĩnh biệt sự ngây thơ. Đó là một trong những đêm u buồn khi hoàn cảnh khiến người ta đau đớn. Trong trường hợp này, nỗi đau của tôi là vấn đề tài chính. Không tiền, những hóa đơn gào riết tôi, rồi phải trả tiền thuê nhà. Chìm đắm trong bóng đêm, tựa lưng vào ghế dựa trước màn hình máy tính của Manu, tôi khó khăn kiểm soát những ngón tay đang hối hả cuồng nhiệt trên con chuột nhằm tìm kiếm một giải pháp. Một trang rao vặt, rồi một trang khác. Một cửa số, nằm khuất phía cuối trang và có vẻ kín đáo, thu hút cái nhìn của tôi: dành cho những người trên mười tám tuổi. Hai lựa chọn: "những người mua được bằng tiền" hoặc không. Đầu tiên tôi thử chọn loại thứ hai, như thể để tự bào chữa cho mình trong mắt ai đó. Nhưng trong đó trống không, tôi là người duy nhất. Hãy thành thực, tiền rõ ràng là lý do chính khiến tôi có mặt trong trang này. Chỉ vì tò mò, tôi tự nhủ, trong khi biết rõ rằng giới hạn vừa bị vượt qua. Không có sự bảo vệ đặc biệt nào, tôi nhấp chuột(trên mười tám tuổi, mẹ kiếp!). Trong ô "từ khóa", tôi điền hiện trạng là sinh viên của mình và thành phố tôi đang ở.
Thế là một danh sách đầy đủ các khách hàng hiện ra, tôi phải lăn chuột để xem hết. Có thể và dễ dàng như thế sao? Tôi lướt qua các mẩu tin và sau một lát đọc nhanh, có vẻ như tất cả đều giống nhau: "gái trẻ", "những khoảng thời gian êm ái", "gặp gỡ", "tìm kiếm". Tôi cũng vậy, tôi tìm kiếm: tiền, và nhanh. Được xếp loại một cách ngớ ngẩn hơn là đáng ngờ dưới cái cớ "massage", những người đàn ông trung bình ở đây đã ngoài năm mươi. Nhiều tuổi hơn chính bố tôi. Bố ơi, nếu bố biết... Sự khác biệt lớn nhất, đó là họ có tiền, nhiều, và có vẻ sẵn sàng rút hầu bao cho một giấc mơ mà tôi tiềm tàng khả năng thỏa mãn. Mức giá, khi được đề cập đến, là con số hàng trăm euro một giờ. Có được không? Tất cả những con số này khiến tôi lóa mắt muốn được sở hữu chỉ sau một giây. Tôi đã mường tượng đến cảnh tất cả số tiền này nằm trong cái ví đã sờn của mình, làm nó căng phồng từ mọi hướng! Họ còn nói về hàng giờ đồng hồ cùng với họ. Quan trọng gì, một buổi chiều so với một cuộc đời, tôi cho rằng, khi người ta thực sự cần tiền, đó không phải là điều gì to tát. Có lẽ giải pháp của tôi là đây, là điều tôi chờ đợi. Tiện nghi và nhanh.
Tuy nhiên cho đến giờ, tôi đã không cần đến sự tiện nghi này, vả lại còn cảm thấy khá thoải mái. Căn hộ của bố mẹ ở một khu dành cho người thu nhập trung bình cho đến khi tôi mười tám tuổi, những bộ đồ không thể đơn giản hơn, những điếu thuốc tự cuốn, tất cả hoàn toàn hợp với tôi. Cho đến giờ. Tất nhiên, tôi cũng có ham muốn, như tất cả mọi người, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự là người chạy theo vật chất, có lẽ do thiếu phương tiện. Chẳng bao giờ có tiền trong túi, buộc phải đi tàu xe lậu vé, một cuộc sống có phần tạm ổn. Đôi khi khó chịu, thường xuyên khó xử vào lúc nhận hóa đơn thanh toán, nhưng rồi cũng quen. Tôi tự nhủ việc "massage" sẽ cho phép tôi dễ dàng có được quyền lựa chọn thoải mái. Tôi không nhận thấy rằng những gì đang diễn ra hoàn toàn ngược lại: tôi không bao giờ được lựa chọn nữa.
Hòa vào đêm đen, thời điểm thường là ngọn nguồn của những hành động điên rồ, các ý nghĩ của tôi hối hả không yên để chuyển thành một sự sôi sục rồ dại. Ý nghĩ, lúc ban đầu, trụy lạc và luôn hiện hữu. Rồi ý nghĩ hướng về những tờ hóa đơn mà tôi không muốn mở ra từ một tuần nay, vứt bừa bãi trên đám đồ gỗ ít ỏi trong phòng khách nơi tôi dùng làm thư viện; ý nghĩ hướng về những tờ tiền mà mấy người bạn hiếm hoi rút ra để trả cho ly cà phê không biết thứ bao nhiêu của tôi trong quán đồ uống góc phố. Một giả thiết, chắc chắn đã tiềm ẩn suốt những năm vừa qua, được định hình rõ: nếu có tiền không chỉ lúc nào tôi cũng có thể học, mà tôi cũng sẽ yêu quý mình hơn.
Tôi hơi hoang tưởng. Toàn bộ cơ thể tôi đòi hỏi sự sung túc trong tầm tay này, tôi gần như cảm thấy nó ở đầu ngón tay. Chỉ cần tôi chuyển động ngón tay trên con chuột, chỉ thế thôi, một cái ấn nhẹ. Bàn tay tôi trở nên không thể kiểm soát nổi, được điều khiển bởi cái ham muốn đen tối quá sức cấm kỵ, nhưng ngược đời thay lại quá lung linh này. Tay tôi, đầu tôi, cả bản thể tôi biết rằng ở đầu ngón tay tôi là một lối thoát, bị phê phán như nó vốn thế, một phương tiện để giải quyết mọi việc, ít nhất là vào lúc này. Toàn bộ cơ thể tôi liên kết chống lại lương tri yếu đuối của tôi, nó bị dồn ép đến mức phải kết thúc. Mặc kệ những gì sẽ diễn ra sau đó, rồi sẽ biết.
Một cơn hoảng loạng đột ngột xâm chiếm tôi. Đã quá muộn rồi. Chỉ một cái liếc mắt vào những thông báo này tôi đã hoàn toàn phó thác mình cho chúng. Đừng suy nghĩ nữa, Laura, chỉ cần gõ vào những thông báo xấu xa này và cậu sẽ thoát khỏi cái mớ lộn xộn mà cậu đang vướng trong đó; đó là giải pháp duy nhất và cậu biết điều ấy. Không lùi bước trước nỗi sợ hãi, khi một lý lẽ xuất hiện trước mặt tôi, tôi vồ lấy nó. Tích cách quyết liệt của tôi không phân biệt được cái tốt và cái xấu nữa, nó muốn thoát ra bằng mọi giá, bất kể cái giá đó thế nào. Tôi mắc chứng tâm thần phân lập kể từ lúc đó. Con người tôi tách làm đôi khi đọc những thông báo này: có một Laura ý thức đầy đủ rằng mình đang đùa với lửa và một Laura hám tiền. Thêm vào đó còn có một thách thức nực cười: tôi có thể làm việc này, tôi sẽ tự chứng tỏ cho mình thấy điều ấy. Thế là tôi gõ, tôi gõ lên bàn phím như thể đang gõ lên chính cuộc đời tôi, như để xóa đi cái điểm yếu đang lớn dần trong tôi mỗi ngày. Tôi từng cho rằng mình làm chủ được cái lý trí sắp suy tàn của mình, thế mà hiện không gì chế ngự được tôi với sự hứa hẹn về số tiền ấy.
Manu không có nhà, hãy tận dụng cơ hội này. Tuy nhiên tôi vẫn kiếc mắt nhìn đồng hồ và cửa ra vào để chắc chắn. Lúc này anh vẫn đang ở cùng bạn bè và sẽ không về ngay lập tức.
Tôi gõ nhanh, không suy nghĩ, để không tưởng tượng ra thế giới mình đang mạo hiểm bước vào. Tôi sa ngã; đúng vậy, trong vòng năm phút tôi đã sa ngã. Sau một giờ, tôi ngừng tay, thỏa mãn. Hơn bốn mươi câu trả lời đã được gửi đi trong cơn điên loạn của tôi. Một con số mập mờ tương ứng với những con người cho đến bây giờ không thực sự tồn tại. Sự hình dung quá mù mờ thông qua những lời lẽ họ dùng chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Cảm giác rằng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ không lúc nào rời tôi. Tôi đã hết sức cố gắng không suy nghĩ trong khi những ngón tay lướt trên bàn phím. Sau đó để cắt đứt hoàn toàn với cơn mộng mị, tôi nhanh chóng gấp màn hình xuống và đi dạo một vòng.
Đêm đã qua. Ngay từ sáng sớm, khái niệm thiếu thốn và nhu cầu đã sống dậy ở những người khác, huống gì tôi. Ở khía cạnh nào đấy, chúng tôi giống nhau, họ và tôi: chúng tôi đều cùng thiếu thốn một cái gì đó. Thực tế, có lẽ tôi đã không mơ, hậu quả những hành động của tôi đã xuất hiện trong hộp thư của tôi, những hành động mà tôi không còn làm chủ được, mặc dù tôi đang yên ổn ở nhà mình. Tôi đã trả lời, lạc lối trong sự ám ảnh của nhu cầu, tuyệt vọng để tìm thấy cách kiếm tiền bẩn thỉu này, và giờ tôi đang đối diện với sự ngu ngốc của mình. Các nữ sinh viên thường khiến những người đàn ông đứng tuổi mê mẩn, và tôi đang có bằng chứng cho điều đó. Có vẻ như cả hai bên đều cùng có lợi, họ thì muốn thấy những mộng tưởng của mình thành hiện thực, còn tôi cũng có những mộng tưởng của tôi.
Thư đầu tiên, người ta luôn nhớ nó. Với tôi, đó là Joe, một biệt danh kỳ cục, ông ta luôn ký tên như vậy dưới mỗi thư điện tử gửi cho tôi. Joe, còn được biết đến nhiều hơn với cái tên Joseph. Ông ta coi việc sử dụng biệt hiệu là một điều hiển nhiên; một mặt nó khiến ông ta có vẻ trẻ hơn và sành điệu hơn trong mắt các cô bạn tình tương lai, một mặt để không quá lộ liễu. Liệu con người ông ta có chia tách làm đôi khi đêm về và ham muốn trào dâng? Tôi không tìm cho mình một biệt danh nào. Quá bướng bỉnh, quá non nớt, tôi không hề tự đặt câu hỏi gì, tôi suy nghĩ một cách dại dột rằng Laura vẫn sẽ mãi là Laura, bất kể xảy ra chuyện gì.
Nam giới năm mươi tuổi, trẻ trung, tìm nữ nhân viên massage không chuyên. Ưu tiên sinh viên.
Thư ông ta nhã nhặn một cách kỳ lạ, nhưng qua từng dòng, người ta cảm thấy ham muốn của ông ta lộ rõ. Ông ta hỏi xem tôi có kiên kỵ điều gì không. Những từ ngữ đó thét lên với tôi rằng tôi không nên kiêng kỵ gì, rằng thù lao của tôi sẽ chỉ có thể vào loại cao nhất. Ông ta không yêu cầu tôi gửi ảnh, nhưng lại gửi cho tôi một tấm. Ông ta năm mươi bảy tuổi. Điều đó giúp tưởng tượng được ông ta có thể trông như thế nào. Giờ đây hiện thực ập vào, khắc nghiệt và không khoan nhượng, nó buộc tôi phải nhận thức nó.
Lần đầu tiên trong đời, khi đọc thư của ông ta, tôi cảm thấy mình trẻ dại hơn bao giờ hết, trong khi tôi luôn là người già trước tuổi. Người đàn ông này đã đứng tuổi, tuổi ông ta gấp ba lần tuổi tôi. Ông ta thể hiện những ảo tưởng nung nấu mà người ta có thể đoán được là chúng vốn bị chôn giấu và khỏa lấp một cách vụng về. Ông ta tìm kiếm một cô bé ngây thơ, nghĩ hẳn cô ta sẽ mặc váy ngắn xếp nếp, đi tất ngắn kiểu Anh, đang nhấm nhấp kẹo ʍút̼ dâu tây. Sau đó ông ta tắt máy tính, bởi bà vợ vừa vào phòng, bảo ông ta ra ăn tối cùng mình và con gái. Trong bữa ăn, ông ta làm như không có chuyện gì bởi đã từ nhiều năm nay ông ta giấu họ tất cả những chuyện này.
Có lẽ ông ta sẽ liếc nhìn cô con gái nhiều tuổi hơn cô gái mặc váy ngắn và nói, con thật xinh, con có một tương lai đầy hứa hẹn. Khi cô con gái nhờ đưa cho đĩa thức ăn, ông ta sẽ vui lòng làm việc đó miệng mỉm cười. Buổi tối, theo cách tốt nhất, ông ta ngủ với vợ mình, từ tốn, không vội vàng, tự kìm nén để vợ có thời gian được thỏa mãn. Bởi ông ta yêu vợ. Bởi ông ta yêu họ, cả hai người đó, từ sâu thẳm trái tim mình.
Chuyện giá cả đương nhiên là đã được đề cập đến, và chỉ mình tôi nóng lòng. Đằng sau màn hình, lời nói dối cứ trôi tuột và dễ che giấu đến thế, tôi đã dễ dàng vào vai môt gái điếm chuyên nghiệp, một cô nàng đã trải đời, không ai bắt nạt được. Nhưng khi phải nói về chuyện tiền nong, tôi sững lại. Đương nhiên, tôi muốn con số hàng trăm, hàng nghìn, nhưng tôi nghĩ như thế thật khó chấp nhận. Cùng với thời gian, tôi sẽ học được rằng người ta chẳng mất gì khi dám và đặt giá thật cao, dù cho sau đó phải thỏa thuận lại, trước quá nhiều điều giấu giếm.
Những người đàn ông ấy tưởng, và trong trường hợp của tôi, - tôi phải thừa nhận điều này - hoàn toàn đúng, rằng nếu một cô gái đòi giá cao thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Một số tiền cao ngất ngưỡng thường khiến người ta nghĩ đến một sự ngạc nhiên thú vị: có lẽ một cô gái tuyệt vời, cậy vào cơ thể của mình đẩy giá lên cao. ȶìиɦ ɖu͙ƈ đổi lấy tiền, một cách ngẫu nhiên. Có lẽ họ nghĩ rằng đó là những cô gái thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ, muốn nó, những nữ sinh ranh mãnh muốn những người đàn ông đứng tuổi đảm nhận cuộc sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ đơn điệu của họ, thay thế cho những anh chàng người tình yếu xìu cùng tuổi.
Sau những trao đổi ngắn bằng mail, cả hai chúng tôi đã định một cuộc hẹn mà tôi vờ như sẽ tham gia. Chúng tôi sẽ gặp nhau sau ba ngày nữa, tại một khách sạn gần ga. Ông ta sẽ mặc một chiếc áo sơ mi thể thao màu đỏ để tôi có thể nhận ra, bởi ngay cả khi tôi đã có ảnh của ông ta, ông ta cũng không muốn không gặp được tôi, mất công đi lại. Ông ta nhấn mạnh chuyện mình không ở trong thành phố, và ông ta cũng sẽ rất thất vọng nếu không gặp được tôi trong cuộc hẹn sau khi đã đi một chặng đường dài như thế. Ông ta nói với tôi đúng như thể với một con bé người ta phải canh chừng khi biết rằng nó sẵn sàng làm những điều ngu ngốc.
Tôi không ngần ngừ nói "đồng ý", để gạt ngay chủ đề này khỏi tâm trí. Dù vậy, các chi tiết cũng đã đâu vào đấy. Một tác phẩm chắp vá đang dần hiện ra trong đầu tôi. Trong trí tưởng tượng của mình tôi thấy khuôn mặt ông ta, tôi gắn thêm vào đó thân hình của một người đàn ông lục tuần, mặc một chiếc áo sơ mi thể thao đỏ. Tôi đặt tất cả trước một khách sạn tồi tàn trên con phố dẫn ra ga, vả chăng là một con phố nổi tiếng vì gái điếm và buôn bán ma túy.
Khi máy tính đã đóng lại và những đốm than hồng của mộng tưởng đã tắt, tôi nhanh chóng tiếp tục cuộc sống nhỏ mọn tầm thường của mình. Manu vẫn chưa về, gã ngốc ấy. Tôi quyết định cắm đầu vào một bài tập dịch tiếng Tây Ban Nha. Nhưng không thể tập trung nổi. Sau một lúc suy nghĩ, tôi đã tự thuyết phục được mình không đến cuộc hẹn, chẳng vì cớ gì. Tôi đã đùa với lửa, một chút, đến mức làm bỏng những đầu ngón tay, nhưng chưa lúc nào tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rằng mình sẽ đến đó. Sẽ chỉ có mình Joe trước khách sạn, còn tôi, tôi ở nhà.
Tuy nhiên, cái con số dễ như bỡn ấy cứ liên tục trở lại: 100 euro một giờ. Ba ngày chờ đợi. Chờ đợi cái gì? Tôi đã quyết định không đến đó, thế thì tại sao lại quyết tôn trọng cam kết với người đàn ông không quen biết ấy? Tôi sẽ không đi, chấm hết, hết chuyện. Những ý nghĩ của tôi cứ vẩn vơ giữa lý lẽ và nhu cầu, trong khi vẫn chú ý tránh con tim non nớt của tôi, thứ vốn đã không có chỗ trong chuyện này.
Tôi nhìn ngăn tủ đựng đồ ăn của mình, trống rỗng. Tôi ngẩn ngơ liếc mắt về phía những hóa đơn đặt trên tủ. Tôi đau đầu. Tôi gập mạnh cuốn sách dịch lại.
Một lần, không hơn.