Chương 13
Từ ngày khai giảng năm học mới,sau khi Diệp Hạ Lam làm đại diện tân sinh viên lên phát biểu trước toàn trường, Thịnh Khải Tề đã luôn dõi theo cô, vừa nhìn thấy Diệp Hạ Lam thì Thịnh Khải Tề đã nhận ra đó là cô bé hồi học chung vườn trẻ với mình, cô bé đã tôn trọng và tiếp cho anh thêm nghị lực để thực hiện giấc mơ của mình.
Sau 10 năm xa cách cuối cùng cũng gặp lại nhưng có lẽ chỉ có mình anh nhớ đến cô mà thôi, nụ cười ngây ngô cùng giọng nói ngọt ngào của cô đã khắc sâu vào tâm trí của anh tự thuở nào rồi.
Mỗi ngày tan tiết sớm Thịnh Khải Tề vẫn thường hay đến lớp nghệ thuật gốm sứ tìm một người em quen trong câu lạc bộ ghitar của trường và ngồi lại xem cậu ấy làm các vật dụng bằng gốm sứ... nhưng thật chất, đây chỉ là cái cớ để anh có thể ngắm nhìn Diệp Hạ Lam trong khoảng cách gần hơn một chút mà thôi.
Sau một thời gian đến trường đại học nghệ thuật Z, Thịnh Nhất Phi đem về mấy tấm ảnh mà cô chụp lén Diệp Hạ Lam cho ông bà nội và ba mẹ xem.
“ Mọi người thấy cô gái này có đẹp không?”.
Ông nội của cô liền lên tiếng “ Tiểu ngũ hôm nay con lại bày trò gì nữa đây??”.
“ Ông nội con tính chọn chị này làm chị dâu đó, ông thấy có được không???”
Bà nội cô liền hỏi “ Con tính cưới cô ấy cho anh nào của con đây, Khải Lăng, Khải Luân hay là Khải Tề”.
“ Tất nhiên là anh hai Khải Luân của con rồi, hai anh kia làm gì có cửa hơn nữa anh Khải Lăng cũng đã kết hôn rồi còn gì”.
Lâm Tuệ Nghi nhìn tấm ảnh rồi nhíu mày hồi lâu bà cứ nhìn chằm chằm vào cái vòng tay bằng bạc có trang trí những khối cầu nhỏ bằng gốm sứ, năm khối cầu là năm màu khác nhau, bà nhớ lại khi xưa cô bé đồng ý hiến tim của anh trai cứu Thịnh Khải Luân cũng có một cái vòng tay như vậy, bà cũng rất thích đồ handmade đặc biệt là cái vòng tay đó nên đã thử đi tìm mua ở các tiệm bán đồ trang sức cao cấp, thậm chí là cửa hàng handmade nhưng vẫn không có, sau này đọc báo mới biết chiếc vòng tay đó là của một đôi vợ chồng là nghệ nhân làm gốm sứ thiết kế và làm riêng cho con gái của họ.
Thịnh Nhất Phi thấy mẹ của mình ngồi im lặng hồi lâu liền lên tiếng hỏi “ Mẹ bị sao vậy? mẹ không thích cô ấy sao??”.
Lâm Tuệ Nghi liền ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Nhất Phi “ Nhất Phi con gặp cô gái này ở đâu vậy??”.
“ Dạ ở đại học nghệ thuật Z nơi mà anh Khải Tề đang học đó mẹ…con vô tình nhìn thấy cô ấy đang làm gốm”.
Lâm Tuệ Nghi liền kinh ngạc kêu lên “ Con nói cô gái đó làm gốm ư???”.
Thịnh Nhất Phi liền gật đầu “ Dạ đúng”.
“Thế con có biết tên cô ấy là gì không??”.
“ Con điều tr.a rồi tên chị ấy là Diệp Hạ Lam đó mẹ”.
Lâm Tuệ Nghi liền vui mừng reo lên “ Là Diệp Hạ Lam…có thật là Diệp Hạ Lam không??”.
Thịnh Khải Nam nhíu mày “ Diệp Hạ Lam chẳng lẽ là cô bé năm đó?!”.
“ Phải, anh nhớ không cô bé năm đó đã đồng ý hiến tim của anh trai mình để cứu Khải Luân đó, cô bé đó tên là Diệp Hạ Lam”.
Thịnh lão gia liền nói “ Có thể là trùng tên thì sao???”.
“ Không đâu ba”.
Lâm Tuệ Nghi liền chỉ vào cái vòng tay mà Diệp Hạ Lam đeo trong tấm hình rồi nói “ Mọi người nhìn xem năm đó cô bé giúp gia đình mình cũng đeo cái vòng tay này hơn nữa con từng xem qua trên báo có đề cập đến cái vòng này là vật thiết kế riêng cho con gái của một đôi vợ chồng nghệ nhân làm gốm sứ, mà cô gái Nhất Phi nói cũng đang học gốm sứ con có linh cảm chính là cô gái mà chúng ta đang tìm bấy lâu nay”.
Thịnh lão phu nhân khẽ mỉm cười “ Vậy thì tốt quá rồi chúng ta nợ cô ấy một tính mạng cho nên phải báo đáp người ta thật tốt…mà mẹ nghĩ cô ấy với chúng ta thật có duyên với nhau đó chứ hihi”.
Thịnh lão gia liền nói “Chúng ta và cô gái này vừa có duyên vừa có nợ chi bằng cưới cô gái này cho Khải Luân nhà mình đi mọi người thấy sao??”.
Thịnh Nhất Phi liền reo lên “ Con ủng hộ hai tay hai chân luôn hahaha…ông nội muôn năm”.
Thịnh Khải Nam có vẻ lo ngại “ Nhưng chúng ta đột nhiên bảo cưới chắc gì người ta đã đồng ý đâu chứ”.
Lâm Tuệ Nghi liền nói “ Em sẽ thuyết phục con bé ấy... với em nghĩ để Khải Luân nhà mình dùng cả đời yêu thương, bảo vệ cô ấy là báo đáp tốt nhất, Khải Luân nợ con bé đó chính là cả cuộc đời mà”.
Nhị thiếu phu nhân đời thứ hai của Thịnh gia là vợ của Thịnh Khải Lăng từ bên ngoài đi vào không nghe hết đầu đuôi câu chuyện đã liền lên tiếng “ Ông bà nội và gia đình bác ba nên xem xét lại một cô gái không rõ lai lịch như vậy làm sao xứng với Thịnh gia chúng ta chứ, biết đâu lại là phường trộm cướp, lừa gạt không chừng”.
Thịnh Bắc là đại thiếu gia đời thứ nhất của Thịnh gia cũng là ba chồng của Tần Uyên Thi liền lên tiếng quát “ Uyên Thi chỗ người lớn đang nói chuyện có chỗ cho con xen vào sao??”.
Tần Uyên Thi liền cúi đầu “ Con xin lỗi mọi người…con cũng chỉ là lo gia đình mình thôi mà”.
Thịnh lão gia liền nói “ Không sao…không sao…ta sẽ cho người đi điều tr.a về cô gái tên Diệp Hạ Lam này cho thật kỹ rồi mới quyết định có nên cưới cô ấy cho Khải Luân hay không nên mọi người cứ yên tâm”