Chương 51
Thịnh Khải Luân thấy mấy bóng người từ đằng xa đi tới liền kéo Diệp Hạ Lam chạy thẳng vào rừng cây:” Cố lên một chút”.
“ Anh mau đi đi…đừng lo cho em”.
Thịnh Khải Luân nhíu mày:” Sao anh có thể bỏ em lại được chứ?”.
“ Nếu cứ day dưa như này thì cả hai sẽ cùng ch.ết đó”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ kiến quyết:” Nếu đi thì cùng đi anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em đâu Diệp Hạ Lam”.
Diệp Hạ Lam nổi cáu lên:” Anh điên rồi Thịnh Khải Luân…”.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, Diệp Hạ Lam lại càng hốt hoảng hơn, cô lên tiếng thúc giục Thịnh Khải Luân:” Anh mau chạy đi… em không muốn trở thành gánh nặng của anh đâu”.
Có tiếng người vang lên:” Ở phía bên này mau lên…vết máu rất mới có lẽ chúng nó chỉ mới chạy ngang đây thôi”.
Diệp Hạ Lam giật mình nhìn xuống đất quả nhiên thấy vết máu nhỏ giọt trên những chiếc lá cây khô, cô quay sang nhìn Thịnh Khải Luân rồi nói:” Anh mau chạy đi…em vốn bị máu không đông…e rằng…”.
Thịnh Khải Luân trợn mắt lên giận dữ anh vừa tính nói gì đó thì đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Hạ Lam rồi cả hai cũng lăn xuống một con dốc, do địa hình cao thấp khuất tầm nhìn cát ở chỗ này lại có màu đỏ nên đám người đuổi tới mất dấu rồi tức giận bỏ đi.
Thịnh Khải Luân thở phào nhẹ nhõm vì sống sót qua đại nạn anh quay sang nhìn Diệp Hạ Lam thì thấy cô đã bất tỉnh rồi.
Lúc Diệp Hạ Lam mở mắt ra thì thấy xung quanh mình đều là màu trắng cô cứ nghĩ mình đã lên đến thiên đường rồi thì nghe tiếng ai đó vang lên:” Cô nhóc nhà cậu tỉnh lại rồi nè”.
Diệp Hạ Lam đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy người vừa lên tiếng là Hàn Long Phi, cô nhíu mày lên tiếng:” Sao anh cũng lên thiên đường với tôi vậy hả”.
Hàn Long Phi trố mắt ra mặt ngu không tả nổi rồi đưa tay đỡ trán:” Bà cô tổ của tôi ơi, thiên đường gì chứ cô đang ở bệnh viện được chưa?”.
Diệp Hạ Lam đưa tay vỗ trán mấy cái:” Tôi…chưa ch.ết sao”.
“ Tôi chưa cho phép em ch.ết…em dám ch.ết sao”.
Nghe giọng nói lạnh lùng kia Diệp Hạ Lam không rét mà run, cô quay sang thì thấy Thịnh Khải Luân đang đi vào, vẻ mặt của hình như đang rất tức giận.
“ Khải Luân”.
“ Diệp Hạ Lam, em có bị ngốc không vậy hả đã biết thể trạng của bản thân như thế còn dám liều mình đỡ viên đạn đó lỡ như em có chuyện gì anh biết ăn nói làm sao với ông bà nội và ba mẹ đây hả?”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt:” Em xin lỗi lúc đó em chỉ nghĩ làm thế nào để bảo vệ anh thôi”.
Thịnh Khải Luân giơ tay lên, Hàn Long Phi nghĩ rằng anh sẽ đánh Diệp Hạ Lam nên vội lên tiếng khuyên ngăn:” Này này cô ấy làm vậy cũng vì nghĩ cho cậu thôi hơn nữa đàn ông con trai mà đánh một cô gái chân yếu tay mềm như vậy sao mà coi được chứ”.
“ Ai bảo tôi muốn đánh cô chứ?”.
Thịnh Khải Luân đưa tay lên vuốt mái tóc dài gợn sóng của Diệp Hạ Lam rồi nhìn cô một cách đầy yêu thương dịu dàng:” Sao này không cho phép em làm điều ngốc nghếch như vậy nữa…nhìn em bị thương…anh sẽ đau lòng đấy”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười gật gật đầu:” Em biết rồi”.
“ Như vậy mới ngoan chứ”.
Diệp Hạ Lam để ý thấy cánh tay của Thịnh Khải Luân có quấn băng gạt trắng nên cau mày hỏi:” Tay bị sao vậy?”.
“ Lúc lăn xuống dưới anh vô tình bị đá cắt mấy đường”.
Diệp Hạ Lam chống tay muốn ngồi dậy:” Có bị thương nặng lắm không? Để em xem nào”.
Thịnh Khải Luân liền đưa tay giữ cô lại:” Em đừng ngồi dậy kẻo động làm vết thương hở miệng bây giờ, vết thương của anh nhẹ thôi không sao hết đã được bác sĩ băng lại rồi qua vài ngày sẽ lành lại thôi”.
Nhìn người ta lo lắng quan tâm nhau từng li từng tí sắc mặt Hàn Long Phi trở nên xám xịt trong lòng thầm mắng “ Hai cái người này thế mà lại quăn cho tôi một đống thức ăn cho chó thế này hay sao Ông đây mới là người truyền máu cứu cô một cái mạng cơ mà sao không thấy hỏi thăm gì hết vậy…ahuhu”.
Diệp Hạ Lam tỏ vẻ tò mò rồi hỏi:” Hôm đó sao chúng ta thoát được vậy hả Khải Luân?”.
Thịnh Khải Luân nhớ lại tình tiết ngày hôm đó rồi nói:“ Lúc chúng ta ngã xuống dưới thì bọn chúng mất dấu rồi bỏ đi, sau đó anh cõng em đến bệnh viện, em vừa trúng đạn vừa bị mất máu nhiều nhóm máu lại hiếm cũng may Long Phi và em cùng nhóm máu nên cậu ấy đã truyền máu cứu em đó”.
Diệp Hạ Lam quay sang nhìn Hàn Long Phi bằng ánh mắt cảm kích:” Cảm ơn anh nhiều nha Long Phi”.
Hàn Long Phi đỏ mặt ngại ngường:” Ơ có gì đâu…cứu người là chuyện nên làm mà hì hì với lại tôi và Khải Luân là chỗ bạn bè thân thiết nên không cần khách sáo như vậy đâu…tôi cứu cô mai mốt cô tặng cho tôi một món đồ làm bằng gốm sứ là được rồi".
“ Qùa thì đương nhiên tôi sẽ tặng rồi nhưng ơn cứu mạng của anh tôi cũng sẽ ghi lòng tạc dạ sau này nếu anh cần tôi cũng sẽ giúp đỡ lại”.
Hàn Long Phi liền xua tay:” Thôi không cần đâu, nói như cô chẳng khác nào trù ẻo tôi bị tai nạn để cô trả máu lại cho tôi hết”.
“ Ý tôi không phải như vậy anh thừa biết mà còn chọc tôi”.