Chương 72: Phong làm trắc phi

Xe ngựa đi một mạch vào Hoàng cung, đổi xe sang kiệu trong nội cung rồi đi tới tẩm cung của Thái h·ậu – Từ Ninh cung.
Mấy cung nữ xách đèn dẫn bọn họ đi về phía điện chính.


Đèn đuốc trong điện sáng trưng. Hà thị lang, Hà phu nhân dẫn theo thằng con ngốc Hà Thái Bình của họ đã tới nơi, ngồi trước mặt Thái h·ậu nói chuyện.
Chu Thị dẫn ba cô con gái đi vào. Chu Thị mắt đỏ sọng, bước qua thỉnh an Thái h·ậu. Vân Thái Lệ thì thẳng thừng nhào tới trước chân Thái h·ậu, gào khóc.


“Thái h·ậu, thái h·ậu, người phải làm chủ cho con!”
Sở Hàn Lâ·m đỡ Vân Khinh Bình chán nản đứng một bên. Vân Khinh Bình nhìn về phía Hà Thái Bình đang ngồi một bên, ánh mắt bắn ra vô số những tia căm hận.


Thái h·ậu chau mày, cúi đầu nhìn Vân Thái Lệ, nghiêm giọng hỏi Chu Thị: “Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Ngồi phía dưới Thái h·ậu còn có Sở Tử Uyên và Thập vương gia, sự kinh ngạc trên sắc mặt họ còn chưa tan đi.


“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên nhìn thấy Vân Tử Lạc, mừng rỡ đứng dậy, tỏ ý bảo nàng qua ngồi.
Vân Tử Lạc lặng lẽ ngồi ra sau huynh ấy.
“Sao lại xảy ra chuyện này?” Sở Tử Uyên thì thầm hỏi.


Vân Tử Lạc nhìn Vân Thái Lệ đang khóc dữ dội, cười lạnh nhưng không nói rõ chân tướng sự thật cho huynh ấy, sợ huynh ấy càng thêm căm phẫn, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho huynh ấy xem tiếp.


available on google playdownload on app store


Nghĩ tới số phận bi thương của con gái mình, nước mắt Chu Thị lại tuôn ào ạt. Bà ta quỳ bên cạnh Vân Thái Lệ, không nói một câu.
Sao bà ta có thể nói? Sao bà ta dám nói?


Nếu tất cả đều là lỗi của Hà Thái Bình, nói tối qua hắn không về phủ mà lén l·út lần mò vào trong Lệ Vân Các của Vân Thái Lệ thì Hà gia chắc chắn sẽ vạch trần chuyện giao dịch giữa họ ra. Hà Thái Bình rõ ràng do bà ta giữ lại, còn chuẩn bị đưa vào trong Lê Uyển.


Nhưng nếu không nói, bà ta không sao nuốt trôi cục tức này!


Bà ta thê lương mở lời: “Chuyện này nhất định có kẻ hãm hại, Lệ Nhi chắc chắn đã bị ai đó bỏ thuốc! Sao nó có thể chấp nhận cùng một kẻ… sao có thể làm ra chuyện mất mặt này khi còn chưa thành thân cơ chứ! Lệ Nhi tuyệt đối không làm đâu!”


“Thái h·ậu, xin người nhất định phải làm chủ cho Lệ Nhi, bắt hung thủ đã bỏ thuốc Lệ Nhi!” Vân Thái Lệ th·út thít.


Thái h·ậu hừ một tiếng nặng nề, quát với giọng điệu đanh thép: “Chuyện mất mặt này sao lại rầm rộ đến nỗi khắp kinh thành đều biết? Chu Thị, người quản lý gia đình, nuôi dạy con gái kiểu gì vậy? Ngươi đang làm mất mặt Vân gia có phải không? Thời gian trước thì xảy ra chuyện xấu của Bình Nhi, giờ lại là đứa con gái này của ngươi! Tổ tiên bao đ·ời Vân gia chưa từng xuất hiện một đứa con dâu nào như ngươi!”


Sắc mặt Chu Thị nhanh chóng tái đi. Bà ta cắn môi, trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.
Đây quả thực là một đả kích quá lớn đối với bà ta.
“Con bị hãm hại, không thể trách mẫu thân được!” Vân Thái Lệ khóc lóc.


“Bị hãm hại?” Thái h·ậu tức giận đập bàn, “Khắp kinh thành có bao nhiêu danh m·ôn khuê tú, sao lại đúng nhà ngươi bị hãm hại!”
Một tiếng ‘rầm’ khiến tách trà sứ Thanh Hoa trên bàn nảy lên, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Con…”


“Ngày nào cũng ở sòng bạc giao du với đủ các hạng người, ngươi còn chê chưa đủ mất mặt, lần này thì quá đủ rồi!”
Vân Thái Lệ nghẹn ngào không dám đáp.


Vân Khinh Bình nghe được giọng điệu chê bai của Thái h·ậu khi nhắc tới nàng ta, còn cả hai chữ ‘chuyện xấu’ nữa, đôi chân bỗng mềm oặt, ngã vào lòng Sở Hàn Lâ·m, gương mặt nhỏ tái mét, nước mắt rưng rưng.
Hà thị lang khi nghe thấy mấy lời này của Thái h·ậu, trong lòng cũng kêu khổ.


Ông ta không muốn có một cô con dâu như Vân Thái Lệ!
Không ngờ sự t·ình lại thành ra thế này!
Hà Thái Bình ngồi trên ghế nghịch món đồ chơi trong tay không yên phận ch·út nào. Hắn ta đột ngột ngẩng đầu nhìn thấy Vân Thái Lệ quỳ ở đó, gương mặt lập tức biểu lộ vẻ hân hoan và thèm khát.


Nhân lúc Hà thị lang và Hà phu nhân không chú ý, hắn ta bật dậy khỏi ghế, vung vẩy hai cái chân ngắn tủn, chạy tới phía trước Vân Thái Lệ, giơ hai ngón tay thô kệch ra sờ mó.
Vân Thái Lệ không hề phòng bị, những người ngồi đó cũng không ngờ hắn ta lại có động tác ‘tập kích’ ngực.


Chỉ nghe thấy ‘soạt’ một tiếng, vạt áo trước ngực Vân Thái Lệ bị Hà Thái Bình vừa giật vừa cắn, để lộ ra chiếc áo yếm đỏ rực.
Nước miếng của Hà Thái Bình chảy lòng thòng xuống, hắn ta kêu lên: “Cha, mẹ, con muốn ngủ với cô ấy! Ngực cô ấy to, m·ông cũng to, tối qua con ngủ rất vui vẻ!”


“Phì!” Vân Tử Lạc là người đầu tiên không nhịn được, khẽ cúi đầu cười thành tiếng.
Cũng may đồng thời lúc này bốn phía đều vang lên tiếng cười thì thầm, che đi tiếng của nàng.
Gương mặt ôn nhu của Sở Tử Uyên chợt méo xệch, cũng không nhịn được mà nghiêng đầu, nhe răng.


Vân Thái Lệ nghe xong lời hắn ta nói, một tiếng nổ ầm vang trong đầu, trước mắt trời đất â·m u. Nàng ta hét lên một tiếng, giơ tay đẩy Hà Thái Bình ngã xuống rồi ôm ngực gào khóc, nằm rạp xuống đất, không còn mặt mũi ngẩng lên nữa.


Cả người Chu Thị cũng run rẩy, lập cập, sắp cắn gẫy răng tới nơi. Bà ta xê dịch đầu gối, định đấm mạnh một cú vào mặt Hà Thái Bình.
Hà thị lang đã bay tới kéo Hà Thái Bình dậy, quỳ xuống chuộc tội với Thái h·ậu.


Gương mặt Thái h·ậu càng đen xì, lạnh lùng quát: “Thôi, ai gia chỉ e sẽ tức ch.ết vì các ngươi! Đi xin thánh chỉ, ban hôn cho Vân Thái Lệ và Hà gia. Từ nay về sau hai ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ai gia nữa!”
Vân Thái Lệ vừa nghe xong câu này, trước mặt tối sầm, lập tức ngất xỉu.


Chu Thị cũng choáng váng, bất lực ngã rạp xuống đất.
“Thái h·ậu…” Chu Thị kêu lên một tiếng xé giọng.
“Nh·iếp Chính vương tới!” Tiếng kêu dõng dạc của tiểu thái giám bên ngoài nhấn chìm những lời sau đó của Chu Thị.


Trong phòng ngoại trừ Thái h·ậu, những người khác đều nghiêm mặt lại, đứng dậy.
Nh·iếp Chính vương mặc chiếc áo dài đen viền vàng, đi đôi ủng quan màu quạ chậm rãi bước vào, mái tóc buộc nửa, tùy ý thả xuống vai, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét khắp bốn phía.


Ánh mắt ấy chỉ dừng trên gương mặt Vân Tử Lạc giây lát rồi lập tức rời đi.
“Chuyện của Thái h·ậu xử lý ra sao rồi?” Thanh â·m thanh lạnh quyến rũ vang lên.
Nh·iếp Chính vương ngồi thẳng xuống bên phải Thái h·ậu, lập tức có cung nữ nhanh nhẹn bưng trà. Chàng bê lên, khẽ nhấp một ngụm.


Thái h·ậu nói rõ ý của mình.
“Nh·iếp Chính vương, cầu xin ngài, đừng gả Lệ Nhi cho Hà gia!”
Vân Khinh Bình bất ngờ lao ra khỏi vòng tay Sở Hàn Lâ·m, quỳ rạp xuống đất, nhìn Nh·iếp Chính vương bằng ánh mắt xinh đẹp, khẩn cầu.


Nh·iếp Chính vương hơi sững người, nhìn Vân Thái Lệ rồi lại nhìn Hà Thái Bình, nhớ tới chuyện đêm qua, gương mặt chàng ánh lên một vẻ căm ghét.


“Không gả cho hắn, ngươi tưởng cô ta còn có thể gả cho người khác sao?” Chàng lạnh nhạt cất lời: “Chuyện này lẽ nào còn thương lượng được? Cứ làm theo ý Thái h·ậu.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vân Khinh Bình rơi xuống địa ngục.


Thái h·ậu nghiêm mặt nhìn Vân Khinh Bình, nói: “Đừng chỉ mải cầu xin cho muội muội, ngươi làm tỷ tỷ đã tốt hay chưa?”
Sở Hàn Lâ·m đứng ra: “Mẫu h·ậu, người đừng đổ mọi tội lỗi lên đầu Bình Nhi!”


Thái h·ậu cười khẩy: “Lâ·m Nhi, ta mới nói nó vài câu mà con đã bênh chằm chặp rồi sao? Không ngại cãi lại ai gia? Ai gia đã quyết định rồi, phong cho Bình Nhi làm trắc phi của con. Vị chí chính phi vẫn là của Lạc Nhi! Không bàn bạc gì thêm nữa!”
Bà vừa dứt lời, cả gian phòng bỗng lạnh ngắt.


Vân Tử Lạc há hốc miệng, không thể ngờ kết quả lại như vậy.
Vân Khinh Bình cũng tối sầm mặt mũi, ngất đi như Vân Thái Lệ.
Sở Hàn Lâ·m biểu cảm sửng sốt: “Mẫu h·ậu, con sẽ không cưới Vân Tử Lạc!”
“Con dám kháng chỉ?” Thái h·ậu giận dữ quát.


Sở Hàn Lâ·m oán hận nhìn Vân Tử Lạc, không nói năng gì.
“Thái h·ậu, chuyện này không thỏa đáng! Lạc Nhi đã không muốn lấy Tứ ca nữa rồi!”
“Thái h·ậu, sao Bình Nhi có thể làm trắc phi, thế chẳng phải thiệt thòi cho tỷ ấy hay sao?”
Sở Tử Uyên và Thập vương gia đồng thanh lên tiếng.


“Không ai được nhắc lại chuyện này nữa. Chuyện hôn sự của Lạc Nhi và Lâ·m Nhi đã được quyết định từ nhiều năm trước! Ai dám ngăn cản, đừng trách ai gia vô t·ình!”


Thái h·ậu giận tím mặt, lạnh lùng nói một câu, chặn tất cả mọi lời nói khác, nghiêng đầu nhìn Nh·iếp Chính vương, dò hỏi: “Nh·iếp Chính vương, ngài thấy sao?”
Ý kiến của người khác có thể không để tâ·m, nhưng Nh·iếp Chính vương thì không được.


Nh·iếp Chính vương cúi đầu lặng lẽ uống trà, rồi ngước mắt lên nói: “Thái h·ậu cứ xem xét mà làm đi.”
Một câu nói đã quyết định đại cục.
“Thái h·ậu cô cô!” Vân Tử Lạc vội kêu lên một tiếng.


Thái h·ậu nhìn nàng rồi lắc đầu: “Lạc Nhi, con ở lại, những người khác lui xuống cả đi.”
Sở Hàn Lâ·m rít mạnh một hơi, ngẩng đầu nói: “Mẫu h·ậu, được, con lấy cô ta! Nhưng Bình Nhi không thể làm trắc phi. Thập đệ nói đúng, như vậy là thiệt thòi cho nàng! Con muốn lập nàng làm bình phi!”


Thái h·ậu khẽ chau mày, nhìn Vân Khinh Bình ngất xỉu trong vòng tay Sở Hàn Lâ·m, suy nghĩ đôi ch·út rồi nói: “Ai gia cho con toại nguyện.”
Lúc ấy Sở Hàn Lâ·m mới thở phào.
Vân Tử Lạc cắn môi dưới, đi tới bên cạnh Thái h·ậu.
Nực cười!
Cứ thế quyết định chuyện hôn sự của nàng ư?


Cứ thế lập bình phi, không cần thương lượng với nàng?
“Lạc Nhi không thể cùng chung một chồng với người khác!” Gương mặt Sở Tử Uyên lạnh như băng, thấp giọng quát Sở Hàn Lâ·m.


Sở Hàn Lâ·m nhìn chàng, bỗng chốc có cảm giác rửa hận, cất tiếng trầm trầm: “Vậy thì đã sao? Chuyện này cả ta và đệ đều không thể quyết định. Ta cưới cô ta, muốn không chạm vào thì không chạm vào, muốn lăng nhục thì ngày đêm lăng nhục, còn đệ nhìn thấy được mà không chạm vào được!”






Truyện liên quan