Chương 8: Nhớ !

Minh Nhi… – Dương Vương Vũ cúi người đặt đầu mình trên ngực Tiêu Minh Dân. Một tay cởi thanh phục của mình, còn tay kia không ngừng đùa nghịch với tiểu đệ đệ của hắn. Đôi môi tham lam miết mạnh nụ đào hồng… A~! Dục âm không ngừng rên rỉ. Dương Vương Vũ dùng tay dưới hạ thề siết chặt hơn…


_ Vũ… A…! – Tiêu Minh Dân lúc này đầu óc trở nên điên đảo, hai tay bấu lấy vai người kia mà ấn xuống. Hai cơ thể người tựa như không còn khe hở, làn da dính nhớp vào nhau. Bầu không khí ngày càng trở nên ɖâʍ loạn…


Dương Vương Vũ rướn thân mình lên trước, kéo lê đầu lưỡi từ tiểu đào tiến đến môi y. Cuồng bạo như muốn nuốt lấy lưỡi đối phương, thân mình phía dưới hắn ngày càng đuối sức. Khuôn mặt bị ngộp khí của Tiêu Minh Dân trơ nên ừng đỏ, nhan sắc vốn đã tà mị, nay lại còn thập phần vẻ thực ɖâʍ tà. Hơi thở gấp gáp, hàng mi liễu khép chặt hưởng thụ. Dương Vương Vũ làm sao có thể chịu đựng được cái dáng vẻ này của y? Nhưng hắn còn muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Minh Dân trở nên tà loạn hơn nữa. Miết đôi môi lên vành tai ửng đỏ của y:” Muốn ta không ” – đoạn nở nụ cười gian xảo, liếc mắt nhìn sang.


_ Ân…! – Hạ thể đã bị Dương Vương Vũ quấy đảo hồi lâu giờ lại dừng khiến Tiêu Minh Dân khó chịu. Cảm giác như hàng nghìn con kiến đang bò trên da:” Ta phải làm sao a … ” – giọng phát ra có phần cầu khẩn, khuôn mặt trở nên ửng đỏ hơn nữa.


Dương Vương Vũ ngồi bật dậy, hai tay kéo vai Tiêu Minh Dân ngồi dậy cúi về phía hạ thể của mình. Thanh y trên người hắn chỉ mới cởi ra, trên người vẫn còn quần dài và tiết khố. Nhưng khi bắt đầu, hắn đã lột sạch người kia đem đè dưới thân.


_ Dùng miệng ngươi – không cho Minh Dân cơ hội phản khán, hắn cường hãn ấn đầu y về phía nam căn to lớn của mình đang muốn bung ra. Hơi ấm từ miệng của y truyền tới, làm ẩm ướt lớp vải đang tiết chế năm căn. A… Hắn như phát điên lên vì dục vọng. Hắn kéo cánh tay của mình ra sau lưng y. Tay trái giữ lấy phần eo gầy của y, tay phải tiến tới ƈúƈ ɦσα mà thăm dò.


available on google playdownload on app store


Một ngón
Tiêu Minh Dân kinh hãi giật người, xém tí là răn chạm vào cắn nam căn kia. Cảm giác khó chịu càng rõ ràng hơn
Hai ngón
_ Đừng… Vũ… a… ta đau quá… A.. – ɖâʍ ngôn không ngừng thoát ra rên rĩ. Ngón tay hắn thật khó mà bát nháo được trong tiểu cúc.


_ Là ngươi câu dẫn ta Minh Nhi… Nhìn xem gương mặt van xin hoan ái của ngươi kìa, ta làm sao có thể kiềm chế được chứ? Tiểu cúc của ngươi thật chặt a.


Lời nói trêu ghẹo của Vương Vũ làm Tiêu Minh Dân đỏ mặt tía tai, ngượng đến nỗi chỉ mong có cái hố nào để chui đầu mà giấu đi. Toàn thân cảm thấy tê dại, hai chân khuỵ xuống, miệng rời bỏ vật đang nóng hổi kia mà thở gấp. Lực cả cơ thể như dồn xuống hết canh tay, y bấu mạnh vào chân Dương Vương Vũ…:”… A…ta…”


Miết môi người kia cong lên gian xảo, một tay nâng cằm Tiêu Minh Dân lên, giọng nói đùa ác:” Như thế mà đã chịu không được sao Minh Nhi? Vậy làm sao ta có thể tiến vào bên trong được đây?! ” – ý thì nói thư thế, nhưng tay thì kéo lưng Minh Dân thẳng dậy ép sát vào lồng ngực mình. Làn da trắng trơn như ngọc hiện rõ vô số vết hồng ngân. Đặt người y ngồi lên hạ thể của mình, ngón tay không rút khỏi tiểu cúc mà vẫn không ngừng khoáy đảo.


Thân dưới tê rần, hai tay Tiêu Minh Dân vòng qua ôm chặt cổ Dương Vương Vũ, hơi thở nóng hổi lùa vào dưới tai hắn…
_ A… Ta thực chịu không nỗi nữa… A… Vũ… Đừng… – giọng nói đứt quãng không nói nên lời, Minh Dân thực sự bại dưới tay Dương Vương Vũ ( Hình như anh Vũ thích trò SM:v)


_ Minh Nhi, nhìn ta! – Vương Vũ nâng khuôn mặt giai nhân đang đỏ ửng kia lên đối diện với mình, đoạn dùng môi mình mà áp lấy môi người kia. Hôn từ môi dần di chuyển xuống dưới …


_ Thích không … – Tiếng Vương Vũ cứ thốt ra trêu chọc. Minh Dân cả thân người đau đớn nhưng không khống chế được dục vọng đang ngày càng cao trào. Cái đau đớn này thật khiến con người ta thống khoái a.


Dương Vương Vũ đặt thân người đang rã rời trong mê mị kia xuống dưới thân. Cúi người xuống tách đôi chân thon dài ra để lộ ngọc hành đang co cứng. Một ít dịch từ tiểu cúc chiết ra. Y nhìn chằm chằm vào cái nơi tuyệt đẹp kia, đôi mắt trở nên đỏ ngầu tựa như muốn xâu chiếm và phá nát nó.


Cởi quần dài và giải phóng nam căn to lớn của mình ra khỏi tiết khố. Thoải mái a. Nâng hai chân Minh Dân đang quằn quại dưới thân mình lên vai. Vương Vũ từ từ tiến vào, tiểu cúc kia thật chặt, siết cản không cho vật ngoại tiến vào. Vương Vũ dùng tay nâng mông y lên…


_ Á …. – nước mắt Minh Dân chảy dài kèm theo tiếng thét kinh thiên động địa. Hai tay bấu chặt vào chăn gấm, đôi mắt mở to đau đớn.
_ Minh Nhi a, tiểu cúc của ngươi thật tốt… Ta sẽ suốt đời này chỉ hảo sủng ngươi – lời nói trong mê lạc cứ thốt ra, hành động tiến vào ngày càng nhanh…


_ Hoàng Thượng…
_ Hoàng Thượng…


_ A! – tiếng gọi của Dương Vương Luận kéo y ra khỏi giấc mộng xưa. Đã lâu lắm rồi y không nhớ lại chuyện quá khứ. Chuyện thật đáng buồn cười, cái người nằm rên rỉ dưới thân hắn lại không phải là Tiêu Minh Dân. Đến cái tên cũng không biết, không biết phải gọi như thế nào.


_ Hoàng huynh có vẻ như rất thích mùi hương của Lạc Tâm? – Dương Vương Luận tiếp:” Cái mùi này thật dễ khiến lòng người hoài mong, chắc hoàng huynh vừa mơ thấy mộng đẹp ”


Dương Vương Vũ không trả lời, đại lễ sắc phong hoàng hậu đã qua hơn 1 tháng. Nhưng một ngày sủng hậu hắn cũng chưa. Chỉ là, mỗi lần gần thân thể nữ nhân kia thì hắn lại không cảm thấy hứng thú. Dù dục vọng nam nhi của hắn không hề giảm đi, thậm chí là dâng cao hơn trước. Khi nghe giọng nữ nhân hậu cung ẽo ợt hoan ái, hắn cảm thấy rùng mình và khinh bỉ. Còn người kia, tiếng thanh mỹ thật dễ chịu a.






Truyện liên quan