Chương 10: Tần Tam Nương
Hai người một già một trẻ phủ đầy bụi đường là khách từ phương xa đến. Thiếu nữ khoát trên mình bộ y phục màu xanh lam đơn giản, chiếc nón có mành che đi khuôn mặt tuyệt sắc. Nhưng trên người vẫn toát ra vẻ thanh cao thanh lãnh, nàng thuê một gian phòng tại một khách điếm bên sông Hàn Ngư. Một mình đứng nhìn về phía sông từ cửa sổ, đôi mắt liễu khép hờ suy tư… “Ta, Dương Vương Vũ xin nguyện suốt đời suốt kiếp cùng Tiêu Minh Dân trọn đời. Tình này ” thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền ”.
Suốt đời suốt kiếp. Thượng cùng bích lạc, hà hoàng tuyền. Đôi môi cong xinh đẹp khẽ nhếch lên, như cười mỉa chính mình. Chưa đi được bao nhiêu năm tháng của cuộc đời mà đã trọn đc suốt đời suốt kiếp đâu? Làm sao có đc bích lạc, càng khó cùng nhau hoàng tuyền. Dương Vương Vũ, ngươi thật khiến người ta vì ngươi mà sinh tình.
_ Thiếu… Tiểu thư giờ chúng ta sẽ làm cách nào để vào cung gặp được y? – Hoàng cung một nước đâu phải là quán trọ mà muốn ra vào tự do. Hai người lại không có quan hệ hoàng thân quốc thích thì lấy lí do gì tiến cung?
Quyết định trở về Mạc quốc, Lãnh Nhân cũng không hiểu tại sao lại muốn gặp lại Dương Vương Vũ. Hắn tự cho rằng chính mình vọng tưởng điều gì đó, người kia có tình cảm gì với hắn không?!
Sáu năm cảnh vật không thay đổi nhiều, có thay đổi thì chẳng qua là phồn thịnh hơn. Vẫn còn hơn ba tháng nữa sẽ đến Tết Trung Thu, mắt nhìn lên căn gác cao năm xưa bỗng bồi hồi mà đau xót. Năm xưa hắn từ trên kia nhảy xuống cũng không mong có ngày sẽ đứng lại đây để hồi tưởng. Lúc đó, hắn chỉ mong sẽ trở về với kiếp cô hồn phiêu bạt.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới náo loạn cả dãy phố, người đi đường vội vã né tránh ra hai bên. Chiếc xe ngựa màu đỏ gắn đầy đèn hoa không có người điều khiển lao băng về phía hắn. Trong chớp mắt tất cả lao xuống sông, hắn một thân thư sinh không chút võ công cũng bị cuốn theo. Lão nô đang đi mua thức ăn phía sau vội chạy tới nhưng không kịp. Thiếu gia nhà lão lại một lần nữa rớt xuống sông a.
Bóng tối cuồn cuộn kéo tới, hắn trước mắt không nhìn thấy gì cả. Bước theo quán tính, hắn nghe tiếng ai đó đang gọi mình. Gương mặt mơ hồ luôn ẩn hiện trong tiềm thức của hắn dần hiện ra. Hắn nhận thấy khung cảnh xung quanh thật quen thuộc. Đây là đâu?
Nam nhân mặc bộ đồ dài màu trắng, tay nắm lấy người đang nằm trên giường, hình như người này đang ngủ. Nam nhân kia thở dài.
Cái người đang nằm đó hai tay đầy dây dẫn, bên cạnh còn có một cái màn hình chạy liên tục. Dường như đã như thế từ rất lâu, khuôn mặt nhợt nhạt, làn da trắng xanh, đường gân máu màu xanh ẩn hiện dưới lớp da mỏng. Phía trên bàn nhỏ đầu giường, có khung hình nhỏ chụp hai người đang ôm lấy nhau cười rất hạnh phúc.
Hắn thoáng giật mình, hình như thân thể trên giường kia là chính hắn. Hắn không nhìn rõ được mặt nam nhân kia, có một lớp sương mờ che đi.
….
Lão nô đang ngồi bên cạnh giường mà lo lắng, lão nhìn công tử nhà mình hôn mê vẫn chưa tỉnh dậy. Vừa đến kinh thành chưa bao lâu đã xảy ra chuyện, chiếc xe ngựa kia là của Tần gia. Nguyên là triều đình tuyển tú nữ, tam tiểu thư của họ phải tham tuyển. Nàng đã có ý trung nhân, nhưng lệnh vua làm sao hồi cản. Tần lão gia xót thương con gái cũng đau lòng thay, nếu không phải đắc tội với quan trên thì đã giúp con gái cao bay xa chạy, hợp duyên cho nàng.
Tam tiểu thư vì quẩn trí, thừa cơ gia nhân xuống xe mà thốc ngựa lao xuống sông để tuẫn tán. Ai ngờ kéo theo cả Lãnh Nhân đang thơ thẫn trầm tư bên bờ.
Sau một đêm thì người trên giường cũng đã tỉnh dậy, lại nghe chuyện nhà của Tần gia thì chợt có ý nghĩ loé lên trong đầu…
_ Không, lão không thể để tiểu thư làm như thế được – Tần lão gia xua tay
_ Tại sao lại không được, tiểu nữ làm như thế sẽ cứu được Tần gia, giúp được Tam tiểu thư – Thật ra là đang giúp chính mình thì đúng hơn đi. Ta đang không có cách nào gặp được hắn, là tú nữ chưa chắc gì gặp được. Nhưng không thử thì làm sao biết được.
_ Tần lão gia yên tâm, tiểu nữ thật sự muốn nhập cung thay cho nàng.
…
“Tam tiểu thư Tần gia” thế là mãn ý nhập cung dự tuyển tú nữ. Quan ngự tuyển nhìn thấy hắn không cần truy xét mà ghi thẳng tên vào danh sách đậu tuyển. Vị tam tiểu thư của Tần gia quả là khuynh nước hơn lời đồn đại a. Nàng mà được diện kiến thánh nhan thế nào cũng được hoàng thượng ngự sủng, như thế hắn cũng sẽ được trọng thưởng nha.
Hắn được bố trí gian phòng trong Phỏng Lâu Các. Không nghĩ mình thuận lợi nhập cung như thế, nhưng bây giờ phải làm sao để gặp được Dương Vương Vũ đây. Hậu cung có bao nhiêu là giai nhân, hắn phải đợi đến khi nào?!
Các tú nữ sẽ do Hiền Phi khảo sát – Nàng sẽ là người phân phó bổn phận, dạy dỗ họ. Nhìn một lượt thiếu nữ vừa được tuyển chọn, quả là muôn hình vạn vẽ. Không biết sẽ có ai trong số các nàng được diện kiến thánh ân, hay sẽ suốt đời sống một cuộc sống cô độc trong cấm cung. May mắn như nàng, chỉ từ một nữ tử của quan lục phẩm, nàng hiện tại đã là Hiền Phi. Bỗng nhiên nàng thấy thương xót cho chốn giai nhân trong hậu cung, chỉ vì một người đàn ông mà tranh đoạt gây biết bao sóng gió.