Chương 11: Rung động đầu tiên
Ánh nắng ấm áp của buổi sáng chiếu khắp căn phòng bệnh nhỏ, những tia nắng len lói qua từng góc cạnh chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Ánh Khiết, cô gái nhỏ ngày nào đáng yêu tíu ta tíu tít với mọi người khi bệnh lại trong thật đáng thương. Cô khẽ cựa nhẹ mình di chuyện thật nhẹ người để tthay đổi tư thế ngủ cho thoải mái hơn,, nhưng cũng chính điều đó đã làm cô thức giấc, khẽ nhẹ nhàng kéo nhẹ cặp mi của mình lên, cô từ từ mở mắt ra,, đưa ánh mắt đảo khắp phòng một lượt rồi chợt dừng lại trên một thân ảnh cao lớn đang gục đầu ngủ bên cạnh cô, Ánh Khiết kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, cô dụi mắt cố gắng để nhìn rõ hơn đối phương, đây không phải là tổng giám đốc của cô sao, anh ta sao lại ngủ ở đây chứ, cô cố gắng lục lội trong trí nhớ của mình, cô nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua " hôm qua sau khi cô đi dạo một chút thì đột nhiên bị tên cướp dựt túi xách sau đó cô cố gắng đuổi theo nhưng không may bị xe đụng sau đó có tiếng nổ lớn...", Ánh Khiết đưa hai tay lên đầu đấm liên hồi, cô quá nhức đầu không thể nào tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Ánh Khiết đưa ánh mắt nhìn sang Á Luân, cô không dám cử động mạnh vì sợ cậu tỉnh giấc, cô nhớ mơ hồ hình như hôm qua cậu đã lao ra để giúp cô chắn lửa, chắc chắn cậu cũng bị thương, một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua từ ô cửa sổ nhỏ làm những cọng tóc nhỏ phủ lên trán Á Luân, cô thấy thế liền nhẹ nhàng đưa tay mình gạt những cộng tóc ra khỏi trán của cậu, khi tay cô nhẹ nhàng chạm vào cũng là lúc ánh mắt cô trở nên ấm áp dịu dàng thấy rõ, Á Luân khẽ cựa mình một chút cô thấy thế liền hoảng sợ rụt tay lại, nhưng may sao cậu chỉ muốn nằm cho thoải mái một chút, cô chăm chú nhìn khuôn khi ngủ của cậu, thật sự là rất đẹp trai a, không hiểu sao từ trong lòng ngực dội ra một tiếng" thình thịch" càng ngày càng mạnh, càng nghe rõ hơn, cô nhanh chóng lấy tay mình đặt gần tim ngăn cho nó không đập nữa , nhưng đành bất lực, thật làm cô tức ch.ết mà. Đang mong lung tức giận thì cửa phòng đột nhiên mở ra, kéo theo đó là một vị bác sĩ cùng cô y tá, tiếng bước chân không may làm Á luân thức giấc cậu nhanh chóng ngồi dậy đưa mắt nhìn về Ánh Khiết, và thật kinh ngạc khi đang thấy cô cứ ngồi sừng sửng mà nhìn mình, cậu lên tiếng:
-Cô tỉnh rồi sao?_ Ánh Khiết thấy Á Luân tỉnh dậy chưa kịp hồi phục lại bộ dạng của mình cứ ngồi nhìn cậu, nghe thấy cậu hỏi cô liền giật mình gật đầu mạnh. Lúc này vị bác sĩ cũng bước lại gần hỏi thăm:
-Chào cô Tiêu, cô cảm thấy sao rồi trong người còn khó chịu chỗ nào không?_ Á Luân nghe thấy tiếng bác sĩ, nghiêm túc gật đầu chào, trong lúc này Ánh Khiết nhẹ nhàng trả lời kèm theo đó là một nụ cười khỏe khoắn:
-Thưa bác sĩ tôi thấy rất tốt ạ.
-Cô thấy không sao là tốt rồi, tôi đã kiểm tr.a qua thân thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu có thể thì chiều nay sẽ được xuất viện thôi_ Vị bác sĩ ôn tồn trả lời, Á Luân đứng kế bên chăm chú nghe bác sĩ nói, rồi sau đó cậu tiếp lời:
-Cô ấy thật sự không sao à, ông có cần phải kiểm tr.a gì thêm nữa không hôm qua tôi thấy tâm trạng cô ấy rất hoảng sợ, không được bình thường cho lắm, ông nên kiểm tr.a cẩn thận một chút nữa đi.
-Nhưng bác sĩ đã nói tôi khỏe rồi, không cần kiểm tr.a nữa mà, tôi muốn xuất viện_ Cô thật sự không muốn ở lại nơi này, nghe mùi thuốc sát trùng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ còn phải nằm viện ở đây vài ngày, sao cô có thể chịu nổi chứ. Á Luân không nói thêm một lời nào trực tiếp đưa ánh mắt dịu dàng co chứa dao kiếm nhìn Ánh Khiết rồi sau đó cậu quay sang ông bác sĩ không nói hai lời lập tức kêu ông kiểm tr.a toàn thân cho cô, nếu kết quả thật sự tốt thì cậu mới cho cô xuất viện. Vị bác sĩ kia cùng với cô y tá gật đầu khó hiểu, bước ra ngoài.
-Tôi thấy cô gái đó sức khỏe tốt lên rồi chỉ có hơi hoảng sợ một chút thôi, sao anh ta lại khẩn trương làm quá vấn đề như vậy chứ_ Cô y tá nói
-Thôi chắc do cậu ấy quan tâm bạn gái của mình mà, ai cũng vậy thôi_ Ông bác sĩ già khẽ đẩy nhẹ gọng kính mỉm cười nói.
Bên trong phòng, một không gian vắng lặng đang bao trùm lên nó, Ánh Khiết thật khép nép ngồi trên giường bệnh của mình không nói lời nào, khuôn mặt đầy lo lắng sợ hãi, Phía đối diện Á Luân đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
-Bây giờ cô nói cô rất khỏe, vậy trí nhớ đủ tốt để nói cho tôi biết cô làm cách nào để bộ dạng mình biến thành như vậy không?
-Tôi...tôi_ Ánh Khiết ấp úng, làm sao đây không lẽ nói với anh ta mình lo chạy theo tên cướp không để ý bên đường hay là cứ tìm một lý do nào đó biện minh đại cho xong, mắc công lời an ủi chưa kịp được nghe thì phong ba bão táp cuốn tới rồi, cô nhanh chóng đưa ánh mắt nhìn cậu tính mở miệng ai ngờ hình như cậu đoán biết được suy nghĩ của cô, liền dùng ánh mắt cảnh cáo viết rõ 7 chữ lên đó " Ai nói dối tôi sẽ phải ch.ết", làm cô rùng mình nhanh chóng cúi đầu nói liền một mạch:
-Hôm qua, sau khi rời đi tôi đã đi ra ngoài một mình, không may trên đường gặp ngay một tên cướp, hắn ta giựt lấy túi xách của tôi, nên tôi chạy theo nhưng khi qua đường không lo để ý thì có một chiếc xe lao tới... mọi chuyện lúc sao chắc anh là người biết rõ hơn tôi.
-Hôm qua trước khi cô rời đi, tôi đã bảo cô làm gì?_ Á Luân trầm giọng, trong lời nói có chứa sự nguy hiểm.
-Anh...anh bảo tôi về phòng_ Thật đáng ghét sao lúc đó cô bớt cứng đầu một chút quay về phòng thì giớ này chắc có lẽ đã lên máy bay về nước từ lâu rồi, chứ làm sao lại mất kẹt ở chỗ kinh người này chứ, thật là ngu ngốc mà, Á Luân không để ý đến cô, tiếp tục truy hỏi:
-Vậy cô biết mình đã phạm lỗi gì chưa?_ Nếu cô biết lỗi của mình chắc chắn cậu sẽ bỏ qua, huông chi bây giờ cô cũng đang còn yếu.
-Vâng, tôi đã biết lỗi của mình, tôi đã làm trễ nải công việc của anh, khiến anh không thể trở về như dự định, hay là bây giờ anh cứ cho tôi xuất viện đi rồi lậ tức lê máy bay trở về tôi không sao hết, thật đó_ Cô nhanh chóng thay đổi thái độ trở nên mừng rỡ một cach lạ thường vì nghĩ rằng mình thật sự thông minh nha, có lẽ bây giờ quay trở về vẫn còn kịp sẽ không làm cho tổng giám đốc bị ứ động công việc bên Đài. Cô đâu hay rằng người phía đối diện càng ngày nộ khí càng thể hiện rõ:
-Đầu cô chứa gì ở trong đó vậy, cô chỉ có thể suy nghĩ đến đó thôi sao?_ Á Luân không chịu được lập tức lớn giọng, cô gái ngố này thật biết chi phối cảm xúc của cậu mà,
-Tôi..., anh lại làm sao nữa đây, sao lại la tôi chứ_ Cô cũng không hiểu nha, tại sao lúc nào anh ta cũng cứ thích la lối cô như vậy chứ.
-Tôi làm sao à, người làm sao là cô mới đúng, không lẽ bây giờ chỉ vì một chiếc túi xách không có gì hết mà cô muốn đánh đổi cả mạng sống của mình sao, nếu như chiếc xe đó không kịp né cô thì bây giờ cô còn có thể ngồi đây cãi nhau với tôi sao, chưa kể nếu tên cướp đó bị cô đuổi tới được thì con gái như cô có sức lực bắt lấy hắn hay là để mình cùng chung số phận như chiếc túi xách đó, cô thật sự luôn làm người khác lo lắng vì mình_ Cậu tức giận liền nhanh chân đứng dậy, bước ra ngoài nhưng đột nhiện cảm giác được bàn tay mình bị ai đó nắm lại, sau đó là một giọng nói đầy nghẹn ngào cất lên:
-Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý như vậy đâu_ Nước mắt chảy dài trên hai gò má cô khiến khuôn mặt trở nên ướt át rất đáng thương, thật sự cô không kịp nghĩ tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cậu nói đúng đầu cô không biết chứa chất gì ở trong đó nên bây giờ toàn nghĩ ra những vấn đề ngu ngốc. Á Luân nghe tiếng khóc thúc thít của cô, cậu khẽ bối rối vì sao ư? Vì từ đó giờ cậu chưa chứng kiến cảnh một cô gái khóc chỉ trừ có tiểu Ánh Khiết, đây là lần thứ hai nhưng tại sao cả hai lần làm cậu ó chung một cảm giác khó chịu và đau lòng như thế chứ, không còn chịu đựng được nữa cậu liền xoay người lại nhìn Ánh Khiết, sao cô gái ngốc này khi khóc lại giống tiểu Ánh Khiết như vậy chứ cứ hiện lên một nét đáng yêu lạ thường khiến cậu không kiền lòng được mà muốn véo cho một cái vào má.
-Tôi nhất thời nóng giận cô đừng khóc nữa_ Cậu thật sự không biết phải dỗ dành làm sao nữa nên đành phải nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể, Ánh Khiết thật bất ngờ, ngước đôi mắt ướt lem nhìn cậu, cô thật sự không tin một tổng giám đốc lúc nào cũng lạnh lùng như thế bây giờ cũng có thể dịu dàng an ủi người khác, nhưng không hiểu vì sao cô cảm giác trong tim mình tràn ngập một cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc, cô khẽ nhẹ nhàng gật đầu định buông tay cậu ra nhưng phát hiện trên tay cậu tại sao lại có một vết thương lớn như thế này chứ, lại còn chưa được xử lí nữa, cô ngạc nhiên hỏi:
-Tay anh làm sao thế?_ Á Luân đưa ánh mắt lên tay của mình khi nghe cô hỏi.
-Không sao đâu, một vết thương nhỏ thôi_ cậu liền rụt tay mình lại, nhưng không ngờ cô gái này lại nắm chặt như vậy, làm tác động đến vết thương khiến cậu khẽ cau mày, Ánh Khiết thấy vậy ánh mắt trở nên nghiêm túc lạ thường, có lẽ hôm qua do cứu cô mà cậu bị thương.
-Như vậy mà nói là không sao, anh gồi xuống đi để tôi đi lấy một cút dụng cụ xử lí vết thương cho anh_ Cô khẽ bước xuống giường nhanh chóng bước lại tủ thuốc y tế đặt ở một bên phòng, lần đầu tiên cô cảm thấy bệnh viện thật tiện lợi nha. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cô khẽ bước gần đến bên Á Luân nắm lấy bàn tay bị thương của cậu, nhưng không ngờ cậu lại rụt ra:
-Cô để đó tự tôi làm được rồi.
-Anh như vậy làm sao mà làm, để đó tôi làm cho_ Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng cấm tay cậu lên dùng thuốc sát trùng rửa cho cậu, càng làm cô càng chăm chú, sợ cậu đau cô khẽ thổi nhẹ nhẹ vào vết thương, hơi thở mát lạnh cùng với cử chỉ dịu dàng của cô khiến Á Luân bị thu hút không tài nào đưa ánh mắt mình rời khỏi khuôn mặt cô được.
-Anh yên tâm đi, tôi làm sẽ không đau đâu. mấy bé ở cô nhi viện rất thích được tôi xử lí vết thương nha, chúng nói tôi làm không bao giờ đau, lời của trẻ con lúc nào cũng thật lòng mà_ Ánh Khiết khẽ mỉm cười ngọt ngào cô, Á Luân nhìn cách nói chuyện của cô cậu khẽ cười nhẹ nói:
-Chỉ có khoát loát.
-Tôi nói thật đấy, tôi không thông thạo ở mọi chuyện nhưng khoảng xử lí vết thương thì làm giỏi nhất đấy, vì từ nhỏ tôi đã sống ở cô nhi viện, các sơ rất thương tôi, nhưng tính tình tôi rất nghịch ngợm cứ thích chạy nhảy để rồi gây xay xát cho cơ thể, không muốn các sơ lo lắng nên tôi thường lén tự mình băng bó, riết rồi nó trở thành một nghề của tôi luôn_ Ánh Khiết nói chuyện với một vẻ đầy tự tin về thành tựu quậy phá của mình.
-Cô không nhớ cha mẹ mình sao_ Á Luân chợt thấy thương cảm cho cô gái ngốc này.
-Tôi không nhớ khuôn mặt của họ, tôi được sơ Phương Tâm đưa vào cô nhi viện lúc 5 tuổi, cho nên muốn nhớ họ cũng chẳng biết mặt mũi họ ra sao để mà nhớ chứ, nhưng không sao thời gian lâu dần thì tôi cũng quen rồi_ Cô nhẹ nhàng nói chuyện của mình cho cậu nghe, đây là lần đầu tiên cô kể chuyện riêng của mình cho một người xa lạ nghe, nhưng cô không hiểu vì sao lại cảm thấy Á Luân có gì đó rất quen thuộc gần gũi.
-Xong rồi, anh thấy thế nào tôi băng bó rất đẹp đúng không?_ Cô dừng tay nhìn cậu tươi cười hỏi, Á Luân đưa bàn tay của mình lên nhìn, cô nói đúng cô băng bó nhìn rất đẹp, cậu khẽ nhìn cô gái nhỏ trước mặt này, ẩn sau trong thân hình nhỏ nhắn chính là một cô gái đầy kiên cường nhưng cũng tràn đầy tâm sự.
-Thôi được nể tình cô đã giúp tôi băng bó, sau khi bác sĩ kiểm tr.a kỹ lưỡng cho cô một lần nữa, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ đưa cô đi dạo thành phố LonDon này, rồi ngày mai sẽ lên máy bay về sớm_ Cậu thật sự rất thông cảm cho cô nên thôi cứ ho cô ấy đi chơi một chút cũng không có vấn đề gì, coi như giúp cô gái này vui vẻ thôi.
-Thật sao? Hay quá, cám ơn anh nhiều_ Ánh Khiết thật sự vui mừng quá độ mà bất cẩn không để ý nhảy lên ôm chằm lấy Á Luân, khiến cậu ngạc nhiên không biết xử lí tình huống này làm sao, liền đưa tay khìu khìu vai cô, nhắc nhở . Dường như hiểu được hành động của cậu, cô liền nhanh chóng bỏ tay ra cúi mặt xin lỗi tới tấp:
-Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý.
-Không có gì cô mới tỉnh dậy cần ăn gì đó để bổ sung năng lượng, nhanh chóng vào vệ sinh cá nhân đi rồi cùng tôi xuống phòng ăn của bệnh viện, tôi chờ cô ở ngoài_ Á Luân nói xong nhanh chóng quay người ra ngoài, che giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, cậu khẽ nói " Ngô Ánh Khiết, mong em ở trời cao có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh có thể tiếp tục chờ đợi em, con tim anh sắp sửa không nghe lời anh nữa rồi". Sau khi cậu quay đi Ánh Khiết cũng nhanh chóng đưa tay rờ lên mặt mình, sao lại nóng như vậy chứ, tim cô lại đập mạnh nữa rồi, lần này còn ác liệt hơn lần trước," không lẽ mình đã thích tổng giám đốc rồi sao, không thể được, không thể được, nhưng sao lại không chứ, anh ta tốt như vậy mà, nhìn lạnh lùng như vậy thôi nhưng thật sự rất dịu dàng a! đã nói là không được mà" khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên cô nhịn không được liền la lên chạy nhanh vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa lại...
Như dự định Ánh Khiết đã được xuất viện sớm vì sức khỏe cô đã tốt, Á Luân đã giữ lời hứa của mình đưa cô đi dạo khắp LonDon, chưa bao giờ cô có thể chơi một cách thoải mái như thế nha, ra nước ngoài thật thích. Ngày hôm sau cũng là lúc mọi người lên máy bay trở về nước, trên chiếc máy bay đó đang ấp ủ những suy nghĩ mơ hồ của một đôi trai gái, không biết chuyến bay này sẽ đưa họ đến tương lai chứa đựng đầy niềm hạnh phúc hay là quay trở lại hiện tại khi có rất nhiều trở ngại muốn họ phải đón nhận và ìm cách vượt qua, số phận của một nhân vật trong truyện không phải do người viết truyện định ra như mọi người thường suy nghĩ, mà nó được vạch ra bởi thực tại của cuộc sống, đó là định luật giữa cho và nhận, khi họ cho đi một thứ gì chắc chắn họ sẽ được nhận lại nó từ một người khác, Ánh Khiết và Á Luân cũng vậy họ đã cho đi quá nhiều sự yêu thương thì tác giả tin rằng sau này họ cũng sẽ được nhận lại nó và có thể còn nhiều hơn ban đầu...