Chương 8: Nuốt Âm Dương Long Thung
Nằm trong bóng tối cạnh linh tuyền Lạc Thiên ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Từng tia linh khí mong manh từ linh tuyền dũng tiến vào theo nhịp hô hấp của quái xà. Đây là quá trình tu luyện thụ động của yêu thú. Lạc Thiên cũng không dám ở cạnh linh tuyền quá lâu hắn sợ rằng mình hút khô cái vũng bé nhỏ linh thủy này thì khóc không còn nước mắt. Thế nhưng chẳng ngủ được bao lâu hắn lại bừng tỉnh, cơn đói lại kéo đến hành hạ tâm linh yếu ớt của Lạc Thiên. Cũng phải thôi nằm cạnh linh tuyền hấp thu linh khí, linh khí cải tạo thân thể, thân thể đòi hỏi bổ xung thức ăn theo nhu cầu, cái vòng luẩn quẩn này dã làm quái xà đói càng thêm đói.
Gian nan suy nghĩ về cuộc đi săn ngày hôm trước Lạc Thiên Thấy mình thật là quá xui xẻo. Nghĩ đến hai từ xui xẻo thì hắn chợt bừng tỉnh.
- Không phải mình có Âm Dương Long Thung tăng thêm vận khí ư. Nếu nói mang nó bên người sẽ may mắn hơn có lẽ đi săn sẽ hiệu quả hơn nhiều a.
Thế nhưng đến đây thì vấn đề lại nảy sinh, chỉ cần mang cái quái tượng kia lướt qua linh tuyền một chút là lại đi tong thêm một phần ba linh thủy. Nếu như vậy thì bù chả được mất, phải làm cách nào ngăn cản Âm Dương Long Thung hấp thu linh khí khi đi ngang qua linh tuyền mới được.
Vậy là hắn hì hục tìm các loại vật liệu bao bọc lấy Âm Dương Long thung nhằm mục đích cách ly nó hấp thu linh khí. Thế nhưng đá, đất, vỏ cây cỏ bện, dây leo đều vô dụng. Tiến vào phạm vi có linh khí là quái tượng vẫn hấp thu bình thường.
Bần cùng bất đắc dĩ hắn há mồm nuốt quái tượng vào bụng, quái thai thay cái long tượng này lại trở nên yên ổn. Vậy là Lạc Thiên mừng như phát hiện tân thế giới. Hắn hăng hái lướt qua linh tuyền mà không sao. Ra đến cửa hang thì Lạc Thiên liền ọe Âm Dương Long thung ra, mặc dù hơi tởm nhưng mà không sao, không có tổn thất gì là được rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn lại một lần nữa nuốt Âm Dương Long Thung vào bụng. Quái xà cả người lân giáp trơn bóng biết treo quái tượng ở đâu. Trong quá trình đi săn vật lộn mà rơi mất thì hắn hối chẳng kịp. Đường kính quái xà chỗ nhỏ tầm 3 thốn, chỗ bụng lớn nhất đến tận gần 5 thốn thế nên nuốt quái tượng chỉ cao chưa đầy một thốn dài 2 thốn thì không hề ảnh hưởng vận động của cơ thể. Hắn ung dung lần mò vào cánh rừng tìm kiếm mục tiêu săn bắt. Lần này kế hoạch của Lạc Thiên là phục kích chứ không phải là săn đuổi.
Để phục kích thì đầu tiên phải là ngụy trang. Thứ hai phải chọn địa điểm. Dã thú phải uống nước mới có thể tồn tại. Hắn dùng thần thức cảm nhận tinh tế hơi nước trong không khí. Rất nhanh đã tìm được mục tiêu phương hướng. Di chuyển theo hướng hơi nước dày đặc hơn sau hơn 5 dặm trước mắt hắn xuất hiện một cái hồ nước xanh thẳm rộng chừng năm mẫu cũng coi như khá là lớn. Rộng gần bằng hồ Hoàn Kiếm ở Hà nội còn gì.
Lượn lờ một vòng xung quanh cái hồ này thì hắn đã tìm được một vài bãi nông dày đặc vết chân tẩu thú. Chui dưới nước rồi phục kích dã thú là phương án tối ưu nhất. Thế nhưng mặt hồ phẳng lặng này lại cho hắn một cảm giác nguy cơ, hắn là xà thế nên nhìn thấy mặt nước là thấy thân cận. Kiểu như nếu hắn xuống nước thì sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện xuống nước hắn liền giật mình. Một tia cảnh báo nguy hiểm như có như không truyền đến từ Âm Dương Long Thung làm Lạc Thiên từ bỏ ngay suy nghĩ này, thà tin là có còn hơn, cẩn thận thuyền đi vạn năm a.
Địa điểm thì có rồi thế nhưng nghĩ đến chuyện vật lộn cùng con mồi thì hắn lại thấy tê răng, cái sừng kia, cái mỏ kia, cái móng kia không biết có xuyên qua được lớp lân phiến của mình không, mà không khéo chúng kéo cả đàn đến đánh hội đồng thì khổ. Nói gì thì nói Lạc Thiên cũng chỉ là một thiếu niên địa cầu 15 tuổi, lấy đâu dũng khí vật lộn cùng dã thú. Chẳng qua hắn đói quá phát cuồng lên mà thôi. Bình tĩnh nghĩ lại hắn lấy đâu ra lá gan nhục thân bác đấu cùng dã thú.
Ta là một sinh vật trí tuệ a, dùng trí đấu sức mới là vương đạo. Cận thân bác đấu là chuyện của bọn vũ phu ngu si a. Tự an ủi cho việc tâm linh yếu đuối Lạc Thiên nghĩ đến phương án đặt bẫy. Thế nhưng để chế tạo bẫy dập thì ít nhất phải có dụng cụ cắt gọt là một con dao, thật ra thì độ sắc bén của móng vuốt quái dao rất là khủng bố, đá xanh bình thường hắn móc một cái là thủng thôi. Thế nhưng nó quá bé nếu dùng móng để làm bẫy thì không biết đến khi nào mới xong.
Nghĩ đến móng vuốt Lạch Thiên lại nghĩ đến vỏ trứng. Cái con hàng này khá là cứng lúc trước hắn dùng hết khí lực mới mở được một lỗ chui ra. Chỉ cần cắt vỏ trứng thành hình con dao rồi mài sắc thì có khi còn bền ngang sắt thép. Thật nếu để cho tu tiên giới biết suy nghĩ này của quái xà có lẽ hắn bị phanh thây xé xác luôn và ngay. Phải biết rằng đây là vỏ long đản a. Dùng nó luyện pháp bảo còn được nữa là, mặc dù cái đản bì này bị thoái hóa đến tận cùng rồi nhưng dùng để luyện pháp khí thì dư sức.
Lạc Thiên sao biết chuyện này, hắn vẫn đang nhăn nhở cho rằng mình rất thông minh đâu này. Nói đến cũng quái, từ khi hắn nuốt Âm Dương Long Thung thì suy nghĩ trở nên linh hoạt hơn nhiều, ngộ tính cũng cao hơn, như có một lực lượng gì đó từ minh minh hướng dẫn cho hắn vậy. Bỏ đi quấn quýt suy nghĩ Lạc Thiên chúi đầu vào tìm quả dại lấp cố lấp một phần cái bụng lép kẹp của mình sau đó mò về hang động chuẩn bị tài liệu.
Sau một hồi mày vần vò đến nửa đêm thì hắn cũng đã dùng móng vuốt khoét ra được một thanh tiểu đao cong cong từ vỏ trứng. Để làm được điều này hắn phải điều động linh khí đến móng vuốt mới được. Nếu không dùng linh khí thì móng vuốt tồi ngọc nát thạch của Lạc Thiên cũng không thể đả động được vỏ trứng. Lại thêm một hồi công phu dùng linh khí và móng vuốt mài cọ cuối cùng thì lưỡi đao sắc lém cũng hoàn thành.
Chi trước mập mạp ngắn tũn của quái xà cầm lấy chuôi đao dài một xích rộng một thốn hua hua trước mặt. Không có hàn quang um ùm, nhìn như một cốt đao mỏng manh mà thôi thế nhưng thử chặt vào vách đá thì lưỡi tiểu đao ngập lút. Trong bóng đêm một con quái xà dị hợm cầm thanh tiểu đao cuồng tiếu. Thế nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng zít zít hà hà của xà loại.