Chương 17: Quái thụ
Chương 17: Quái thụ
Phải nói là con linh cẩu đầu đàn này linh trí cũng thuộc hạng bắt đầu khai mở đi, trí thông minh nằm cỡ con Lục Ngạc khi xưa. Vậy mà nó biết giả chết nằm im lìm không nhúc nhích, chờ đến khi Lạc Thiên đẩy cự thạch đóng cửa hang thì nó mới lén lút bò nhẹ đi xa. Lạc Thiên cười gằn mà thôi, nằm trong khoảng cánh 20 trượng thì làm sao thoát khỏi thần niệm của hắn, vờ như không biết Lạc Thiên lao vào tiêu diệt mấy con linh cẩu còn lại. Nhưng thực tế thì thần thức của hắn tập trung khóa chặt con linh cẩu đầu đàn.
- Tiểu tử nhẹ nhàng bán theo ta, ngậm miệng... cấm nói nhiều.
- Ba ba... Ngạc Ngạc bò nhẹ.... Ngạc Ngạc không nói nhiều.... di... ánh mắt dì vậy... ba ba không tin.... nhìn xem... miệng vẫn ngậm này...
Vừa truyền thần niệm con tiểu Ngạc vừa giơ giơ cái móng chỉ vào cái mồm cá ngão của nó. Lạc Thiên hắc tuyến đầy đầu, thế nhưng hắn không thể đóng linh giác lại vì còn phải theo dõi con linh cẩu trọng thương đang lê lết cách đó 30 trượng. Vậy là quãng đường đau khổ của ba kẻ nhập môn yêu thú bắt đầu, kẻ thứ nhất là linh cẩu với cặp giò trúng tên đau nhức không thôi cùng xương sườn đứt lìa đang gian nan bò về phía trước. Kẻ thứ hai là linh thức bị tr.a tấn bởi vì ai đó nói nhiều không thể tưởng tượng, kẻ thứ ba thi thoảng bị ăn một gõ vào đầu vì tội nói lắm.
- Ba ba.... con chó to... thịt ngon nhất.... sao ba ba... không bắt...
-..........
- Ba ba... ánh mắt gì vậy.... ba ba chưa ăn... đói không có lực?.... để Ngạc Ngạc lên... một đớp... xong...
- Ái ui... đau... ba ba sao đánh... Ngạc Ngạc..
Con linh cẩu này cũng rất là cẩn thận, trên đường đi quẹo đông nghéo tây rất nhiều lần, có thể là xóa dấu vết truy tung, cũng có thể là đang tránh nguy hiểm vì giờ đây nó một thân một mình cộng thêm bị thương rất nặng.
Một đường vần vò đến tận bình minh thì con linh cẩu mới về tới hang động của mình, đó là một hang động nằm rất khuất trong một khe núi hẹp. Nếu không để ý thì quá khó phát hiện. Đoán là đã đến nơi mục đích cần đến, Lạc Thiên quyết đoán dẫn Sấu con xông lên.
- Tiểu tử, xông lên tiêu diệt con chó to.
Lạc Thiên quyết định không nhúng tay thêm vào trận chiến. Một con yêu thú bất nhập lưu cùng cấp bậc với Sấu con mà còn lại bị thương nặng nếu còn không thể chiến thắng thì loại tiểu đệ vô dụng này vứt đi cho xong.
Mặc kệ tiếng đánh nhau ầm ầm ở cửa hang Lạc Thiên cúi đầu mà bò vào trong động quật xem như thế nào. Phải nói cái hang này rất rộng rãi cao đến 3 trượng rộng 4 trượng hơn, càng đi vào sâu càng to lớn đến cuối cùng là một đại sảnh rộng dài mười trượng, ở trung tâm đại sảnh là một cái cây trụi lủi không lá màu bạc đang tỏa ra linh khí bàng bạc. Thần thức chạm vào thì đây là một thân cây sống hoàn toàn không phải tử vật, sinh khí bừng bừng. Thật là thế giới thần kì, cây trong động sâu không lá cây không ánh nắng mặt trời, không quang hợp mà vẫn sống vui vẻ a... tà môn hết sức.
Mật độ linh khí cái cây tỏa ra đã tiếp cận linh tuyền trong Long phủ của Lạc Thiên và gấp ba lần tiểu linh tuyền trong hang ban đầu nơi hắn sinh ra. Kì quái Lạc thiên tò mò lượn quanh cái cây kì lạ này mấy vòng. Thần thức tỏa ra xung quanh để tìm hiểu bí mật của nó. Ngoài mật độ linh khí khá dày thì chất lượng linh khí ở đây rất tốt, có một cái gì đó khác biệt hoàn toàn linh khí phát ra từ linh tuyền làm cho tốc độ hấp thu thụ động linh khí của cơ thể quái Mãng tăng gấp đôi ao với việc hấp thu từ linh tuyền.
Thần thức của hắn cố gắng xuyên xuống bộ dễ cây xem sao. Nói ra thì thần thức xuyên đất rất khó khăn. Thứ nhất nếu trong không khí thì Lạc Thiên có thể tỏa thần thức bán kính 30 trượng, nhưng trong nước thì giảm một nửa chỉ có 15 trượng mà thôi, còn xuyên đất thì cố lắm được một trượng năm, xuyên đá thì chỉ có 3 xích mà thôi.
Thần thức xuyên xuống đất nơi rễ cây bám vào thì hai mắt quái xà bỗng cuồn hỉ mà sáng long lanh. Tất cả bí mật là đây.... phía dưới quái thụ là một linh tuyền cỡ nhỏ.. cỡ như trong hang động mà Lạc Thiên sinh ra, thế nhưng linh khí tỏa ra từ quái thụ lại bằng với đại Linh tuyền ở Long Phủ. Điều này chứng minh một chuyện, quái thụ có thể khuếch đại khả năng linh tuyền tới ba lần. Mà quan trọng hơn là chất lượng linh khí quái thụ nhả ra tốt hơn hẳn linh tuyền. Lạc Thiên đang lo lắng chuyện con Tiểu Sấu lớn lên thì cái linh tuyền ở Long Phủ có đáp ứng nhu cầu cho cả hai hay không, nếu không lúc đó phải tách ra ở riêng, bắt con sấu đi vào hang động tiểu linh tuyền cũng nên.
Nhưng giờ thì hay rồi, nếu có thể di thực cái cây này về động phủ thì quá tốt, gấp ba lần linh khí của cái cỡ trung Linh Tuyền trong Long Phủ thì nhiều thế nào, nghĩ tới đây thôi thì Quái Xà cuồng tiếu không thôi. Quá là buồn ngủ thì gặp chiếu manh, hắn vỗ vỗ bụng nơi vị trí Âm Dương Long Thung, cái quái tượng này rất là đáng tiền nha. Càng ngày hắn càng tin vận khí của mình rất tốt đó, đúng lúc này thì một chấn động thần niệm kéo hắn ra khỏi mơ mộng.
- Ba ba... xong.... chó cắn đau phải biết....
Thì ra là con Tiểu Ngạc đang cắn một chân con Linh cẩu đã chết đứ đừ lôi kéo đi về phía Lạc Thiên, mũi của Tiểu Ngạc có hai vết răng nanh sâu hoắm, máu đã dừng chảy ra. Nói chung là một kích quyết tử của yêu thú bất nhập lưu cũng không phải chuyện thường.
Nhìn ánh mắt đáng thương của Ngạc Ngạc lòng quái mãng nhũn ra. Miệng Mãng há ngoác ra nhìn kinh tởm, thế nhưng trong mắt con Sấu con lại là nụ cười “dễ thương” của ba ba nó:
- Tiểu Ngạc làm tốt, đau không.... ăn thôi... ăn xong... khỏi.
Vừa truyền thần niệm động viên vừa dùng móng vuốt xoa xoa đầu Tiểu Ngạc. Con sấu con nhảy cẫng vui vẻ khoa chân múa tay.
- Ăn ăn... Ngạc Ngạc đốt lửa....
- Không nướng.... ăn sống... bổ hơn...
Vậy là chẳng để ý bẩn thỉu hay không, quái mãng thành thạo rung tiểu Cốt Đao như múa. Công việc phân thây xẻ thịt quá quen với hắn rồi, trước đây thể hình bé lúc ăn Lục Ngạc thì Lạc Thiên phí hơn phân nửa thịt thế nhưng lúc này thì khác, với thể hình gấp 4 lần ngày trước thì hắn có thể ăn gọn con Linh cẩu này huống chi còn có một cái tàu há mồm Ngạc Ngạc.
Lúc này đây Lạc thiên có số linh khí trong kinh mạch gần như lấp đầy cửu thành mà của Ngạc Ngạc chỉ là hai thành, thế nên mặc dù nói là chia đôi thịt linh Cẩu nhưng hắn vẫn nhường phần nhiều linh khí nhất cho sấu con.
Cứ thế trong hang động ngươi một miếng ta một miếng, cốt đao tung hoành. Một lát sau không ngoài dự đoán Tiểu Ngạc cấp bậc thấp hơn ôm cái bụng căng tròn như quả bóng kêu buồn ngủ, rồi lăn ra ngủ luôn. Lạc thiên cẩn thận ôm nó vào bên cạnh quái thụ rồi thu dọn khắp nơi. Với cơ thể của hắn lúc này thì chừng đó thịt linh cẩu không khiến hắn quá buồn ngủ, Lạc Thiên còn rất nhiều chuyện phải làm. Việc chuyển căn cứ địa từ hang Hôi Hùng qua nơi đây là cần thiết, vì nơi đây rộng lớn hơn mà còn có quái thụ cần bảo vệ.