Chương 3: Lễ tình nhân
Suốt những tiết học trong ngày Lễ tình nhân, lòng dạ tôi như có lửa đốt trong cơn bồn chồn và lơ đãng. Tôi tự hỏi Kyle đã dự tính những gì cho ngày lễ trọng đại này của hai đứa. Tôi biết chắc anh nhớ hôm nay là Lễ tình nhân, và tôi cũng biết rằng anh đã lên kế hoạch cho một điều gì đó, như anh cứ úp mở với tôi - một điều đặc biệt. Hai tuần vừa qua chúng tôi đã rất cẩn thận khi bên nhau, chúng tôi luôn giữ cho những nụ hôn của mình được bình tĩnh, chúng tôi cố gắng kiểm soát chúng. Chúng tôi, dù không nói với nhau, nhưng đều biết rằng nếu lý trí bị lu mờ, thì việc dừng lại những gì cần phải dừng sẽ không còn đơn giản như một câu nói muốn dừng là có thể dừng được.
Tôi biết chúng tôi phải nói chuyện với nhau về điều này, trong một vài khía cạnh. Chúng tôi bắt buộc phải làm như vậy. Tôi biết điều đó. Anh cũng biết điều đó. Nhưng bọn tôi vẫn tiếp tục lảng tránh nó. Theo một cách nào đấy thì điều này thật lạ lùng, Tôi và Kyle vẫn chỉ là hai thanh niên mười mấy tuổi đang hừng hực sức sống và ham muốn khám phá ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Tôi biết rằng anh rất muốn điều đó xảy ra, tôi cũng thế. Nhưng tôi cho rằng hai chúng tôi đang sợ vì cả hai đều biết rằng chuyện này sẽ khiến chúng tôi bước chân sang một ranh giới khác, một ranh giới bị cảnh báo và nhiều ý nghĩa hơn.
Tuy nhiên để đề phòng chuyện đó sẽ xảy ra, tôi đã nhờ chị họ Becca mua giùm thuốc tránh thai và đã dùng nó hơn một tuần nay. Tôi không nói cho Kyle biết chuyện đó. Thực ra tôi rất muốn cho anh biết điều ấy, đó cũng là điều mà tôi cho là tôi nên làm, nhưng tính cho đến thời điểm này tôi vẫn chưa tìm được thời gian và không gian thích hợp để nói.
Sáu tiết học cuối cùng cũng kết thúc. Như thường lệ tôi gặp Kyle ở bãi đỗ xe. Anh mỉm cười trong lúc mở cửa xe cho tôi, rồi đóng nó lại sau khi tôi đã yên vị ở ghế trước.
“Anh có định cho em biết chúng ta sẽ làm gì tối nay không?”, tôi hỏi.
Anh nhíu mày như thể có gì đó nhầm lẫn ở đây. “Tối nay? Có gì đó sẽ diễn ra tối nay sao?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, cố đoán anh đang đùa hay thật, hoặc có phải tôi hiểu sai ý anh hay không. “Anh đang đùa em đấy hả?”
Anh phá lên cười trước giọng điệu đầy cảnh báo của tôi. “Ôi Nell, anh đùa thôi. Không, anh sẽ không cho em biết đâu. Tuy nhiên cả hai ông bố bà mẹ đều đã nhận được thông báo của anh rằng chúng mình sẽ về nhà muộn hôm nay. Anh đã giải thích mọi việc cho họ và lệnh giới nghiêm tạm thời cho hai đứa mình trong ngày này đã được nới rộng tới 2 giờ sáng.”
Tôi dời mắt khỏi anh. “2 giờ á? Kế hoạch của anh là không cho em về nhà sớm đấy hả Kyle?”
Anh đỏ mặt trả lời, “Cứ cho là thế đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, biết rằng mình buộc phải là người khơi gợi vào chủ đề này. Tôi không cho rằng anh sẽ là người làm việc đó trước. “Tối nay, chúng ta... À, em muốn nói là... Nếu chúng ta về muộn, có phải anh định sẽ...” Tôi không thể kết thúc xong câu nói của mình, hay thốt ra nốt những từ còn lại.
Kyle gài số rồi cắn môi dưới. Sau cùng anh liếc sang nhìn tôi trong lúc dừng chờ đèn đỏ. “Anh biết em đang định nói gì, và... anh đã sắp xếp xong mọi thứ. Em cũng biết đấy, chỉ là trong trường hợp hai đứa mình đều muốn. Nhưng chúng ta không bắt buộc phải làm điều đó. Anh muốn mọi thứ phải diễn ra đúng đắn.”
“Anh đã sắp xếp mọi thứ ư? Giải thích cho em nghe xem nào?”
Anh lại đỏ mặt, đỏ lựng hơn bao giờ hết. “Anh đã đặt một phòng ở Red Roof Inn. Nó nằm trên trục đường gần chỗ mình dùng bữa tối.”
Tôi cố tỏ ra đùa cợt, “Nghe trong gió có mùi tự phụ đấy, chúng ta ư, Quý ngài Calloways?”.
Kyle bật cười với tôi, câu nói đùa đã khiến chúng tôi bớt căng thẳng. “Chỉ là... đề phòng thôi mà.”
Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện khiến tôi buột miệng mà không kịp suy nghĩ. “Kyle? Anh có nghĩ là rất có thể cả hai đứa mình còn chưa sẵn sàng không, khi mà anh và em thậm chí còn chẳng thể nhắc về chuyện đó mà không cảm thấy ngượng?”
Anh bật cười, giọng thoáng chút lo lắng, “Ừ, anh cũng vừa mới nghĩ đến chuyện đó xong”.
“Hai đứa mình sẽ không làm chuyện đó chỉ vì lũ bạn của chúng mình đều đã làm chuyện đó, đúng chứ?”
Anh giận dữ nhìn tôi. “Không! Ý anh là, Jason đã kể cho anh về cậu ấy và Becca, anh biết Aaron và Myle cũng đã làm chuyện đó. Nhưng không. Không đâu em yêu à, mình sẽ chẳng làm bất cứ chuyện gì một cách không cần thiết. Anh chỉ muốn chúng mình có những lựa chọn đã sẵn sàng khi chúng mình cần.”
Tôi nhạo báng bản thân nhiều hơn là vì bất cứ điều gì khác. “Em không biết em nên cảm động vì anh đã nghĩ nhiều đến thế, hoặc cảm thấy kỳ quái vì anh đã cho rằng mình sẽ cùng nhau làm chuyện đó không nữa.”
“Anh không ‘cho rằng’ bất cứ điều gì, Nell”, giọng anh có mùi giận dữ. “Anh chỉ... em biết rồi còn gì. Ừ thì anh đã dự tính trước. Ý anh là anh thực sự muốn được cùng với em, Nell. Anh biết mình còn quá trẻ, nhưng anh yêu em. Anh cho rằng mình đã sẵn sàng rồi.”
Tôi nhìn xoáy vào anh, “Chúng ta mới mười sáu tuổi thôi, Kyle”, tôi nhướng mày, “Và chẳng phải là anh sẽ chờ cho đến bữa tối lãng mạn hôm nay rồi mới thổ lộ là anh yêu em hay sao? Tỏ tình trong một cuộc cãi vã không phải là thời điểm đúng đắn cho lắm nhỉ?”.
“Mình đang cãi nhau à?”
Tôi nhún vai, “Kiểu thế? Em chả biết. Em không muốn như thế”.
“Anh cũng vậy. Và anh cho là em nói đúng, nhưng mà anh trót nói ra mất rồi. Anh yêu em. Anh đã muốn nói điều đó với em cả mấy tuần nay rồi đấy chứ, nhưng anh ‘gà’ quá. Anh tính sẽ tỏ tình với em đêm nay. Anh còn chuẩn bị cả một kịch bản. Giống như là, ờ, anh đã viết cả ra giấy nữa.” Anh nhét tay vào túi quần lôi ra một mảnh giấy được gấp lại với các cạnh bị nhàu và hơi rách.
Tờ giấy viết: Anh biết anh còn trẻ. Và anh biết mọi người đều nói chúng ta vẫn còn trẻ con, hoặc chúng ta quá trẻ để biết tình yêu là gì. Nhưng mặc kệ bọn họ. Cả cuộc đời anh từ khi sinh ra đến giờ đã ở bên em. Mình đã chia sẻ mọi thứ với nhau. Những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta đều đã diễn ra bên nhau. Mình cùng học cách đi xe đạp, cùng học cách bơi, cùng học lái xe bên nhau. Mình cũng đã trượt môn Đại số lớp 8 cùng nhau (Em còn nhớ thầy Jenkins khó chịu thế nào không? Còn nhớ đã bao lần hai đứa mình bị đưa lên văn phòng ngồi với nhau rồi không?) Và giờ anh và em sẽ cùng nhau học cách yêu. Anh không quan tâm những gì mọi người nói. Anh yêu em. Anh luôn luôn yêu em dù tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta đi chăng nữa. Anh yêu em, bây giờ, và mãi mãi.
Bạn trai đang yêu của em.
Kyle.
Tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy, tôi không biết rằng mình đã khóc cho đến khi một giọt chất lỏng rơi xuống mặt giấy, khiến vết mực xanh loang ra lớp giấy đã nhàu và nhiều nếp gấp. Tờ giấy này đã thay đổi mọi thứ.
“Em cũng yêu anh, Kyle.” Tôi cười lớn, thậm chí cả khi đang sụt sịt. “Thật ngọt ngào. Thật hoàn hảo. Cảm ơn anh yêu.”
Anh nhún vai, “Đây là sự thật. Anh biết đây có thể không phải là cách lãng mạn nhất để nói với em rằng anh yêu em, nhưng...”.
“Mọi thứ hoàn hảo, Kyle.” Tôi gấp tờ giấy lại và nhét vào ví mình.
Tờ giấy đó đã trở thành điều quý giá nhất của tôi, nhắc tôi nhớ về những cơn nhức nhối, đau đớn nhất thấm sâu trong trái tim mình sau này.
Kyle chọn một nhà hàng đông kinh khủng và nhân viên thì bận rộn điên cuồng. Ngay cả khi đã đặt phòng rồi, chúng tôi vẫn phải chờ cả tiếng đồng hồ để họ chuẩn bị bàn ăn. Nơi đây có hàng tá đôi uyên ương ở mọi lứa tuổi, từ choai choai như chúng tôi đến những cặp vợ chồng đã toan về già. Chúng tôi dành thời gian bên nhau, cùng thưởng thức món salad với một chút canh và khai vị, cuối cùng là tráng miệng bằng miếng bánh pho mát lớn.
Chúng tôi đã bên nhau thoải mái một cách lạ lùng, giờ thì việc tuyên bố tình yêu được gạt sang một bên. Chúng tôi tán gẫu với nhau mọi thứ, từ thầy cô giáo ở trường cho đến những câu chuyện ngồi lê đôi mách - như ai đã ngủ với ai và ai chưa ngủ với ai. Cuối cùng Kyle gọi thanh toán và chúng tôi trở lại xe. Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ của nhà hàng, rồi đi chậm rãi quanh thị trấn. Tôi biết anh đang giết thời gian để chúng tôi có cơ hội nói chuyện trước khi đề cập đến vấn đề đi khách sạn hay không.
Kyle lái xe quanh thành phố trên những con đường bụi bặm, chúng tôi nói với nhau những câu chuyện tầm phào. Chỉ nửa giờ sau đó, xe đã quay trở lại trục đường chính dẫn đến khách sạn. Tôi biết điều đó. Anh liếc nhìn tôi rồi giơ tay ra nắm lấy tay tôi.
“Em muốn về nhà hay mình cùng đi xem phim? Hôm nay có cả tá phim vẫn đang chiếu.” Anh đan tay vào bánh lái khi chúng tôi dừng đèn đỏ, cuối cùng anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, một ánh nhìn nghiêm túc. “Hoặc mình cũng có thể vào khách sạn.”
Thời điểm quyết định đã đến.
Chúa ơi. Mắt anh ánh lên một màu nâu mỏng pha mocha có sắc quế đỏ nổi bật. Anh đang rất nghiêm túc, rất ngọt ngào. Anh cho tôi một gợi ý mà không hề ép buộc tôi. Tôi nắm chặt tay lại khi thấy thấp thoáng mái ngói đỏ tươi của khách sạn.
Nuốt nước bọt, tôi nói:
“Chúng ta hãy đi đến khách sạn”.
Chúng tôi vẫn bế tắc và dồn nhau vào chân tường trong chuyện này. Chúng tôi nhắc đến nó một cách đầy ý tứ. Đi khách sạn - nghĩa là, chúng ta hãy làʍ ȶìиɦ đi. Tôi đỏ mặt với suy nghĩ trần trụi thoáng qua trong đầu. Nhưng khi tôi nhìn Kyle, nhìn mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận của anh, đôi hàm mạnh mẽ của anh với xương gò má cao và đôi môi mềm mại. Lớp lông mi đen dày và dài của anh chớp nhanh. Anh nhìn tôi, tặng tôi một nụ cười thoáng chút lo lắng nhưng rạng rỡ, hàm răng anh trắng bóng, đều tăm tắp hé lộ. Sự căng thẳng như tan bớt đi một chút. Tim tôi tiếp tục đập như chạy đua, dễ phải lên đến một triệu kilomet một phút, nhưng nó chỉ thực sự đập như búa bổ khi chúng tôi bắt đầu tiến vào bãi đậu xe và đến bên quầy check-in.
Người phụ nữ đứng sau quầy tiếp tân trông lớn tuổi với mái tóc vàng hoa râm và đôi mắt màu xanh của kim loại. Một đôi mắt sắc bén. Bà ta nhìn chúng tôi - từng đứa một - cái nhìn chằm chằm và kéo dài, như thể đang thách chúng tôi tiếp tục chuyện này. Đôi môi bà ta mím lại trong một cái cau mày khi đưa thẻ phòng cho Kyle, tôi biết bà ta muốn nói điều gì đó. Nhưng bà ta chẳng nói gì cả. Kyle và tôi cố nín cười đến tận khi bước vào thang máy để lên tầng ba.
“Chúa ơi, bà này dữ dội kinh”, Kyle thở mạnh trong tiếng cười lớn.
“Uh, dữ dội thật”, tôi đồng ý. “Em nghĩ bà ta biết chúng ta đang làm gì, và có vẻ như không thích điều đó.”
“Ôi, bà ta thì biết quái gì”, Kyle nói. “Hai đứa trẻ con mười sáu tuổi vào khách sạn, không hành lý, trong ngày Lễ tình nhân, thì còn làm được cái gì khác nữa cơ chứ.”
“Anh có nghĩ bà ta sẽ buôn chuyện không?”, tôi hỏi.
“Bà ta nói với ai được chứ? Mình có giống như đang chạy trốn đâu.”
Tôi chẳng có câu trả lời nào cho việc này ngoại trừ việc nhún vai và gật đầu. Chúng tôi đã vào đến phòng mình, số 313. Kyle trượt chiếc thẻ lên ổ khóa, đèn chuyển xanh chỉ với một cái ấn nhẹ, âm thanh vang lên giữa dãy hành lang yên ắng. Anh mở cửa và dẫn tôi vào trong. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, anh nắm chặt tay tôi.
Anh bật công tắc đèn, tắm căn phòng trong ánh đèn chói chang. Dường như Kyle đã cảm thấy việc này không nên một chút nào nên anh lập tức rời khỏi tôi để tìm chiếc công tắc đèn tường, treo phía trên chiếc giường cỡ Queen[1]. Tôi giơ tay tắt đèn trần. Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
[1] Chiếc giường dành cho cặp đôi với kích thước 1,6m x 2m.
Kyle ngồi trên mép giường, bồn chồn nới rộng cà vạt. Tôi mỉm cười nhìn anh. Anh quá đẹp trai trong bộ vest đen và chiếc cà vạt màu hồng đầy táo bạo với những đường chỉ màu sắc nổi bật trên nền chiếc áo sơ mi màu đen. Anh mở cúc áo vest và tỳ hai tay lên đầu gối.
Tôi ɭϊếʍƈ môi, chà ống tay áo lên chiếc váy ren dài đến đầu gối. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau rồi trượt qua nhau, mọi dây thần kinh đều căng ra. Lúc này đây, ngay bây giờ, chúng tôi đang trong khách sạn, chỉ có hai đứa tôi. Không phải là nhà tôi, không phải nhà anh, không phải ghế sau trên xe anh, không phải bất cứ nơi nào chúng tôi đã từng hôn nhau, những nơi mà chúng tôi biết rằng sẽ bị một ai đó bắt gặp. Con đường sau nhà chúng tôi luôn được ngài trưởng quận tuần tra, và bố mẹ hai đứa cũng đi làm về trên con đường đó. Đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự được ở bên nhau một cách riêng tư kín đáo, và hoàn toàn không có khả năng bị ai đó làm gián đoạn.
Tim tôi đập mạnh đến mức tôi có thể chắc chắn rằng Kyle cũng nghe thấy tiếng nó đập, dù anh đang ở tít đầu bên kia phòng.
Tôi liếc trở lại khuôn mặt anh, mắt tôi dõi theo lưỡi anh trượt qua môi dưới, và bắt chước hành động đó một cách vô thức. Nó đã trở thành điểm mấu chốt thay đổi mọi khoảnh khắc. Kyle nhoài người khỏi giường, áp sát tôi trước khi tôi kịp có bất cứ phản ứng nào. Một bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh áp lên má tôi, bàn tay còn lại đặt trên eo tôi, ngay phía trên hông một chút. Nhưng anh không hôn tôi một cách vội vàng. Anh ngập ngừng khi môi anh chỉ cách môi tôi vài milimet, ánh mắt anh nóng bỏng và dịu dàng nhìn tôi.
“Em có sợ không?”, anh thì thầm trong hơi thở hổn hển phủ lên môi tôi.
Tôi co vai lại, “Có một chút”.
“Chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Tôi lắc đầu, “Em muốn được ở lại, bên anh”. Tôi thở nhẹ ra.
Tôi luồn tay lên tóc anh, đẩy ngón tay xuyên qua những lọn tóc vuốt gel thành nếp, nhưng vẫn rất mềm mại, rồi vòng tay ôm lấy gáy kéo anh vào một nụ hôn.
“Mình sẽ bắt đầu bằng cái này.” Tôi rời môi khỏi anh và nói, “Mình sẽ đi từng bước từng bước một”.
“Anh đồng ý.”
Chúng tôi đứng giữa phòng, triền miên hôn nhau. Tay anh ôm má tôi, tay tôi phủ lên gáy anh, mơn man gãi nhẹ vai anh, lưng anh. Chúng tôi không vội vàng đẩy nhanh tiết tấu cho màn dạo đầu, lúc này tôi có thể cảm thấy tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực. Khi đặt tay lên ngực anh, ý thức về việc anh cũng đang gấp gáp và lo lắng nhiều chẳng khác gì tôi đã tiếp thêm cho tôi rất nhiều can đảm.
Rời khỏi nụ hôn, tôi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, tôi trượt áo vest khỏi vai anh để nó rơi xuống sàn. Tiếp tục dùng hai tay nới lỏng cà vạt, kéo lớp lụa thành một đường dài để nó có thể tìm thấy tự do. Anh tìm kiếm mắt tôi và chờ đợi. Tôi chơi đùa, mò mẫn tìm đến những chiếc cúc nhỏ phía trên và quyết định mở chúng ra trong một nụ cười lo lắng. Kyle hòa chung tiếng cười cùng tôi, tay anh hờ hững trên hông tôi, nhưng thấp hơn một chút. Chúng tôi không dời mắt khỏi nhau trong suốt quá trình tôi cởi cúc áo anh bằng bàn tay run rẩy. Cuối cùng thì áo sơ mi của anh cũng mở bung ra, để lộ chiếc áo may ô màu trắng ôm lấy thân hình khỏe mạnh. Tôi lần lượt nâng tay anh để tháo nốt từng chiếc khuy ở tay áo, tôi kéo chiếc áo ra khỏi cổ tay anh cho chúng trượt xuống sàn.
Anh vòng tay ra sau giúp tôi mở chiếc khóa ở lưng váy, nhưng tôi ngăn không cho anh làm điều đó. Tôi vẫn chưa xong. Tôi đã quyết tâm làm mọi thứ theo trình tự và nó phải diễn ra như thế, tôi phải thực hiện mọi thứ như mình từng mơ tưởng. Xem này, tôi từng nghĩ đến khoảnh khắc này hàng trăm, hàng nghìn lần, nó đã lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi như thế đấy. Tôi sẽ chậm rãi lột trần anh, và chờ đợi, rồi sẽ nói những lời yêu đương với anh khi anh giúp tôi mở khóa váy để nó rơi xuống. Nhưng trong trí tưởng tượng của tôi, tôi chưa bao giờ tiến xa hơn được khoảnh khắc ấy dù chỉ là một lần.
Kyle đá đôi giày ra xa và đứng đó thêm một lúc, chờ đợi tôi với nụ cười bẽn lẽn. Tôi ɭϊếʍƈ môi, nhìn mắt anh đang dõi theo chuyển động của đầu lưỡi tôi. Tội rụt rè đặt tay lên eo anh, rồi đẩy chiếc áo cuối cùng lên, kéo nó qua tấm thân trần từng chút, từng chút một. Anh vươn tay qua đầu để chúng tôi có thể cùng cởi nó. Lúc này trên người anh chỉ còn độc chiếc quần âu. Trông anh thật mạnh mẽ, thật đẹp.
Giờ mới bắt đầu đến phần khó khăn nhất. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi giơ tay ra chạm đến thắt lưng anh. Mắt anh mở to, những ngón tay bấu chặt lấy hông tôi xuyên qua lớp trang phục, siết vào lớp da thịt bên dưới. Tay tôi run rẩy như những chiếc lá đang vật lộn chiến đấu với trận gió lớn kéo dài khi tôi cố nới lỏng và tháo thắt lưng ra khỏi đỉa quần anh. Sau đó tay tôi chạm đến chiếc cúc quần. Anh nín thở, hóp bụng lại khi tôi bắt đầu mở nó. Mắt anh nhắm nghiền trong khoảnh khắc tôi kéo nấc khóa đầu tiên xuống. Chiếc quần tụt xuống cuộn quanh mắt cá chân anh trước khi anh bước ra khỏi nó. Cái đó của anh nổi lên thành một khối cứng cáp, gọn gàng trọn vẹn trong chiếc qυầи ɭót khiến cả hai cùng đỏ mặt quay đi.
Anh hôn tôi rồi đặt tay tôi xuôi theo người. Anh thì thầm, “Đến lượt anh”.
Tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực. Tôi gật đầu. Tôi đã không mặc quá nhiều đồ, cứ như là tôi sẵn sàng để anh có thể cởi chúng ra một cách dễ dàng nhất. Tay anh trượt lên cánh tay trần của tôi, khiến tôi nổi gai ốc mỗi nơi tay anh lướt qua. Tôi nín thở khi anh chạm đến chiếc khóa kéo, giữ nó bằng những ngón tay, tôi cắn môi khi anh kéo nó xuống một cách chậm chạp và đầy khiêu khích. Tiếng thì thầm của những ngón tay chạm lên da thịt trần, chiếc váy rơi xuống cuộn quanh chân, để lại tôi với đồ lót, trần trụi trước anh.
Anh đã từng thấy tôi chỉ với một bộ đồ lót trên người, nhưng lần này - bằng một cách nào đó - nó hoàn toàn khác.
“Em thật xinh đẹp, Nell”, giọng anh khàn khàn chìm trong im lặng.
“Anh cũng thế, Kyle.”
Anh lắc đầu, cười méo xệch. Ngón tay anh tiếp tục chơi đùa trên vai tôi, đùa giỡn với chiếc dây áo ngực. Nụ cười tắt dần trên môi anh khi tôi với tay ra sau cởi đai áo. Anh ngăn tôi lại, tay anh tĩnh lặng đặt lên tay tôi.
“Em chắc chắn chứ?” Mắt anh tìm kiếm mắt tôi, đầy dịu dàng và do dự.
Do dự ư?Một giọng nói lại vang lên đầy nghi ngờ, tôi lập tức gạt đi không chút đắn đo.
Tôi gật đầu. Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên vai anh rồi đưa tay chạm đến móc chiếc áo lót. Anh dò dẫm được một chút thì một chiếc móc bung ra đập vào tay anh. Tôi dựa vào anh, cố nín cười.
“Im nào”, anh lẩm bẩm, “Thứ này chẳng giống những gì anh từng làm trước kia cả”.
“Em biết,” tôi nói, “Nhưng nó thật dễ thương”.
Anh thở ra, gầm gừ khi mới chỉ cởi được một chiếc móc, rồi đến chiếc thứ hai, anh lẩm bẩm nguyền rủa chiếc móc thứ ba và chiếc cuối cùng vẫn tiếp tục thách thức lòng kiên nhẫn của anh. “Em không nên dùng từ dễ thương”, anh nói trong lúc cúi xuống qua vai tôi để xem thành quả của mình và để có thể hoàn thành nốt công việc còn lại. “Nó nên phải là những từ như nóng bỏng, gợi tình và lãng mạn mới đúng.”
Tôi lại cười khúc khích khi nghe thấy những lời nguyền rùa của anh trong lúc anh chiến đấu với chiếc móc và cái khuyết cuối cùng.
Chiếc áo ngực cuối cùng cũng bị anh khuất phục. Những chiếc móc được tự do kéo theo chiếc áo ngực cũng được tự do. Tiếng cười của tôi nhạt dần, thay vào đó là háo hức và khao khát. Tôi muốn điều này. Tôi khao khát nó, ôi, đúng thế, và, một chút sợ hãi. Nhưng tôi muốn nó. Chẳng có ai khiến tôi muốn làm điều này nhiều hơn là với Kyle.
Chiếc áo lót gia nhập với đống quần áo nằm trên sàn. Kyle lùi lại một bước để ngắm tôi. Tôi như đứng không vững khi anh nhìn tôi như thế. Tôi biết rằng anh nghĩ tôi đẹp, và tôi chưa từng một lần cảm thấy khó chịu với làn da của mình, nhưng lúc này đây, khi trần truồng trước mặt anh, tôi cảm thấy thật khó khăn khi chịu đựng ánh mắt đó.
Tôi cắn nhẹ môi dưới lấy hết can đảm để tiếp tục. Kyle dùng ngón cái móc vào cạp chiếc qυầи ɭót trên người, tôi bắt chước y hệt hành động đó.
“Cùng làm nhé?”, anh hỏi.
Tôi gật đầu, tiếng nói tắc nghẽn trong cổ họng, anh do dự trong tích tắc rồi kéo chiếc quần xuống đầu gối, tụt hẳn nó xuống và bước ra khỏi nó. Tôi đông cứng lại không thể cử động, tê liệt trước anh lúc này, người đang hoàn toàn trần trụi trước mặt tôi.
Đến phiên anh bắt đầu cảm thấy bối rối khi bị cái nhìn của tôi ám ảnh. Anh thật đẹp. Tôi không đủ kinh nghiệm sống để có thể so sánh cái của anh với bất kỳ ai khác, nhưng nó thật to lớn ở phía dưới. Anh không hề giống với bất cứ hình ảnh xấu xí nào, những thứ đã từng ám ảnh tôi trong suốt thời gian qua chút nào. Tạ ơn Chúa, anh thật cân đối, còn cậu nhỏ đáng tự hào và cao lớn của anh dường như đang ra hiệu cho tôi.
“Anh cứ tưởng mình sẽ làm cùng nhau cơ.” Giọng anh khiến tôi bị phân tâm.
“Em xin lỗi”, tôi nói. “Em định, nhưng tại mải nhìn anh nên...”, tôi không thể nói hết câu.
Anh ngẩng cao cằm, xoay xoay hai vai, bẻ ngón tay và lấy lại sự tự tin vốn có của mình. Anh tiến bước một về phía tôi. Làm tôi phải tự ép mình thả lỏng.
“Anh nghĩ sao nếu như anh giúp em làm nốt”, tôi hỏi, tự cảm thấy shock vì sự táo bạo của mình.
“Anh thích ý tưởng này.” Tay anh tìm đến nơi yêu thích của chúng - ngay trên xương hông tôi.
Hôm nay, tôi mặc đồ lót bằng ren màu đỏ, qυầи ɭót và áo ngực cùng tông với nhau. Tay Kyle đặt lên mông tôi, tìm kiếm lớp ren trên qυầи ɭót và lần theo đường viền của nó. Tôi ép mình thở đều đặn khi anh kéo nó xuống đùi, tôi buộc ánh mắt của mình phải mở to ra khi đôi bàn tay đó bóp lấy mông tôi.
Tôi lắc hông và đùi để chiếc quần tụt xuống sàn, chúng tôi đã hoàn toàn trần trụi trước nhau. Tim tôi đập như trống trong lồng ngực, trong cả hai tai. Toàn thân tôi run rẩy trong sợ hãi, phấn khích và dục vọng. Làn da nóng bỏng của anh đang ép lên tôi. Bàn tay anh đang chậm rãi chạm lên từng bộ phận trên cơ thể tôi, từ hông cho đến những chiếc xương sườn, đến nơi đùi anh đang áp lên đùi tôi. Đầu ngực tôi chải lên ngực anh tạo ra loại cảm giác giống như bị điện giật. Bàn tay anh vuốt ve lưng tôi, trườn xuống đặt lên mông tôi, úp lên nó và bắt đầu nhào nặn, hơi mạnh một chút nhưng tôi không quan tâm.
Tay tôi tìm được cách di chuyển riêng của nó, áp lên những múi cơ trên lưng anh, miết dọc theo xương sống. Anh hít một hơi khi tôi chạm vào phía sau của anh, kinh ngạc trước sự cứng cáp mát lạnh của nó. Tôi ôm mông anh như anh đang ôm lấy mông tôi, những móng tay tôi vuốt nhẹ lên một bên mông.
Tôi cảm thấy một thứ gì đó co giật áp lên bụng mình khi chạm vào anh. Tôi nhìn xuống giữa chúng tôi để chiêm ngưỡng cái vật đang cương cứng đang rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.
Tôi ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt anh mở to khi tay tôi trườn vào giữa, hơi thở của anh như ngừng lại khi những ngón tay tôi chạm lên anh.
“Chúa ơi, Nell... Đừng... Bỏ nó ra. Vẫn còn quá sớm...”
Tôi buông nó ra, lần tay trở lại lên ngực anh, ôm lấy gáy và kéo anh xuống để chúng tôi có thể chìm vào một nụ hôn. Ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong nụ hôn của chúng tôi chầm chậm bùng cháy, rồi vỡ òa thành một ngọn lửa lớn. Tôi thấy mình đang ép sát lên người anh, sự cứng cáp của anh đè lên làn da mềm mại của tôi, ngọn lửa như ngày càng nóng bỏng hơn khi tôi nhận ra những cơ bắp cuồn cuộn của anh đang quấn lấy tôi.
Anh đẩy tôi ngược trở lại giường, và tôi trườn người sâu vào nó, cảm thấy hàng ngàn dây thần kinh trong người đang căng ra khi Kyle rượt theo tôi.
“Em có...”, anh bắt đầu.
Tôi ngắt lời anh. “Ôi, em chắc mà. Em đang rất lo lắng và sợ hãi, nhưng em muốn chuyện này còn hơn cả nỗi sợ hãi.” Tôi cắn môi thú nhận. “Em đã có biện pháp phòng ngừa rồi. Em uống thuốc tránh thai hơn một tuần này, chỉ là, để đề phòng.”
Mắt Kyle mở lớn. “Em đã làm thế sao? Tại sao em không cho anh biết.”
Tôi so vai, nói, “Em không biết. Chỉ là... em không tìm được lúc nào phù hợp để nói. Em cho là, do em xấu hổ.”
Kyle trượt khỏi giường, rút ví từ túi áo khoác ra, lôi ra hai chiếc bao cao su, đặt nó lên mặt bàn cạnh giường. “Anh có những thứ này.”
“Anh chắc chứ?”, tôi hỏi. Ngay lúc này đây có vẻ như anh cũng đang lo lắng.
“Ừ. Anh cũng hơi lo một chút giống em. Ý anh là, anh không muốn làm em đau, hoặc làm bất cứ điều gì sai lầm cả.”
“Anh sẽ không làm điều gì sai. Anh sẽ không làm đau em đâu. Chỉ là... chúng ta sẽ cùng nhau làm thật từ từ, được chứ?”
Anh gật đầu đồng ý, xé lớp vỏ ngoài bao cao su và đeo nó vào.
Anh quỳ phía trên tôi, tay áp lên má tôi, đầu gối để giữa hai gối tôi, mắt anh khóa chặt mắt tôi, tìm kiếm tôi.
Tôi kéo anh về phía mình, đặt tay nghỉ ngơi trên lưng anh, rồi rướn người lên hôn anh. Sức nóng của nụ hôn xua tan mọi sự sợ hãi giữa chúng tôi, hoặc, ít nhất là khiến nó nhẹ nhàng hơn một chút. Anh từ từ đi vào trong tôi, nhẹ nhàng, và chậm rãi.
Tôi cảm thấy mình đang căng ra, sau một cú nhấp của anh, nhanh và sắc gọn, vào bên trong tôi. Tôi cau mày khi người Kyle đông cứng lại. Hơi thở của anh thô ráp khiến tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cơ bắp của anh. Tôi thấy mình đang cắn môi thật mạnh, cơn đau như bị kim chích vào bắt đầu giảm dần thay vào đó là cảm giác thỏa mãn ùa đến. Tôi chạm lên mông anh, kéo anh ép lên tôi sát hơn, khuyến khích anh chuyển động trong tôi.
Chỉ ít phút sau, anh tới và rên rỉ.
Chẳng có pháo hoa, chẳng có la hét, chẳng có những trận mồ hôi đổ như suối, nhưng vẫn quá tuyệt vời.
Kyle ngồi dậy và biến mất trong phòng tắm, sau đó quay trở lại. Tôi vùi đầu trong ngực anh. Nhiều phút trôi qua trong im lặng. Thân hình anh vẫn cứng cáp và nóng bỏng bên dưới tôi, cảm giác được anh ôm trong lòng như thế này, da thịt ép lên da thịt, tốt hơn bất cứ một loại cảm giác nào tôi từng có trước đây.
Tôi thấy một giọt nước mắt lăn trên má mình và rơi xuống lồng ngực Kyle. Tôi không chắc giọt nước mắt đó từ đâu đến hay nó có ý nghĩa như thế nào. Tôi chớp mắt, cố kìm những giọt nước mắt còn lại không rơi xuống. Tôi không muốn Kyle nghĩ rằng tôi không thích chuyện này.
“Em khóc ư?”, Kyle hỏi.
Tôi gật đầu, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Em... Không phải là tại em thất vọng hay như thế nào đâu. Chỉ là... em quá xúc động thôi.”
“Xúc động thế nào?”
Tôi nhún vai trả lời, “Khó giải thích lắm. Em không còn trinh nữa. Chúng ta không quay lại được nữa. Không phải là em muốn quay ngược lại mọi thứ mà là vì chuyện này, vì những gì chúng ta đã trải qua thật quá tuyệt vời. Nhưng... nó rất có ý nghĩa, anh biết mà, đúng không?”
“Ừ, anh hiểu em muốn nói gì.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. “Em yêu anh, Kyle.”
“Anh cũng yêu em.”
Lần thứ hai của chúng tôi còn tuyệt hơn thế nữa. Trong bụng tôi như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy và có thể khiến tôi bùng nổ bất cứ lúc nào, hoặc, vỡ òa bất cứ lúc nào. Chắc chắn là tôi đã từng tự sướng và lên đến đỉnh điểm khoái cảm, nhưng lần này, với anh, mọi thứ thật khác, cảm giác thật khác.
Tôi đã từng tự hỏi, nếu tôi đạt được khoái cảm cùng Kyle thì nó sẽ như thế nào.