Chương 15: Một bài hát của những nhịp đơn

Hơn hai tuần sau
Nước sóng sánh và cuộn lên đập vào bến tàu. Ánh trăng bị khuyết mất một nửa, chiếu những tia sáng bạc lên mặt hồ tối tăm. Chúng tôi quay trở lại nơi đã bắt đầu, trên bến tàu, với một chai Jameson và một cây đàn guitar.


Em ngồi trên bờ, quần xắn lên đến đầu gối, chân đá xuống làn nước ấm áp. Tôi đang chơi bản “Don’t Drink The Water” của Dave Matthews Band, em chỉ ngồi đó, lắng nghe tôi. Tôi nghiêng người dựa vào góc, một chân thả thõng xuống nước, chân còn lại gác lên đùi em. Em dùng tay cọ lên bắp chân của tôi, nhìn chằm chằm xuống mặt nước. Chúng tôi không nói với nhau quá nhiều từ lúc cùng nhau bước xuống chỗ này vào nửa đêm, hai giờ trước. Chúng tôi đều là những người có chút cẩu thả, và những cơn tê lạnh được cả hai chào đón.


Các bác sỹ trong viện đã đến thăm khám rất nhiều lần để đảm bảo rằng em vẫn ổn, lâu dài, về thể chất, cộng với hàng loạt những cuộc hẹn điều trị cũng như những buổi tư vấn tâm lý và hàng loạt những thứ linh tinh khác tương tự. Hiện tại tôi đã trở về ở cùng bố mẹ, nói chuyện với bố. Tôi vẫn chưa kể cho ông nhiều, nhưng đủ để ông có thể hiểu được một chút những gì tôi đã trải qua. Ông đã không cầu xin sự tha thứ của tôi một lần nữa, điều có thể sẽ tốt khi những lời xin lỗi không ngỏ ý thương hại, nhưng tôi có thể nói rằng ông đã cố gắng, với tôi. Sao cũng được. Mỗi lần một chút, và không giữ trong lòng những mối hận thù. Phần cuối cùng thực sự khó khăn.


Nell đã… không thực sự ổn, nhưng cô ấy đã đến đó. Tôi cũng không hề ổn, nhưng tôi cũng đã đến đó.
Và giờ chúng tôi say xỉn, chỉ hai chúng tôi, ngồi bên nhau, trên cầu tàu.


“Don’t Drink The Water” chuyển sang “Blackbird”, tôi không chắc tôi đang chơi bản của Sarah McLachlan hay Paul McCartney, nhưng vậy thì sao chứ. Tôi đang hát nó, và những từ ngữ cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa. Nó không thực sự gây cho người ta nỗi đồng cảm, nó chỉ là một sự nhận biết rằng chúng tôi sẽ ổn, vào một ngày nào đó, theo một cách nào đó.


Em nghe những gì tôi đang nói ẩn dụ sau bài hát. Em quay sang nhìn tôi, đôi mắt em sáng bừng trong bóng tối của ánh trăng màu bạc.
“Anh đã chỉ đợi đến giây phút này để hát lên…”, em hát những lời cuối cùng cùng tôi. “Chúa ơi, em thích bài này. Làm sao anh biết nó?”


available on google playdownload on app store


Tôi nhún vai và đặt cây đàn sang một bên. “Thực sự thì, anh không biết. Anh chỉ biết bởi vì nó luôn có rất nhiều ý nghĩa đối với anh, và giờ thì nó có ý nghĩa hơn bao giờ hết.”
“Chúng ta đang ư?”
“Đang làm sao?”


Em trượt lại gần tôi hơn cho đến khi lưng em dựa vào ngực tôi. “Chờ đợi khoảnh khắc này?”


Tôi làm một hành động kiểu như bật cười. “Anh không chắc em đang hỏi về điều gì, nhưng anh sẽ trả lời là đúng thế. Có rất nhiều những thứ ch.ết tiệt nặng nề trong cuộc sống của hai ta. Và chuyện… chuyện gần đây nhất là những chuyện kinh khủng nhất.” Tôi thậm chí vẫn không thể nói một lời về những gì đã xảy ra. Nó quá khó khăn. “Nhưng chúng ta phải học cách để thoát khỏi nó, học cách tự do. Chúng ta phải làm thế Nell. Nó không có nghĩa là chúng ta lúc nào cũng phải vui vẻ hạnh phúc, hoặc lúc nào cũng phải ổn. Không ổn một chút nào cũng chẳng sao. Anh đã nói với em điều đó, nhưng anh đã học lại điều đó từ chính bản thân mình. Nhưng không ổn, không có nghĩa là em phải ngừng sống.”


Em ngồi thẳng, quay đầu và hôn lên môi tôi. Em có vị của Jameson lẫn vị chanh từ Sprite mà em pha cùng.
Rượu hay Sprite? Chẳng quan trọng. Nhưng em thích điều đó, vậy thì sao cũng được. Em có vị giống Nell, và đó mới là điều quan trọng nhất.


Lưỡi em quét qua miệng tôi, tôi nhận ra em muốn đi đến đâu với điều này. Tay em chải lên phía sau đầu tôi, ôm lấy gáy tôi và kéo tôi về phía em. Những ngón tay tôi bắt đầu chạy ngang qua bụng em, tìm đến phần tiếp giáp giữa áo và quần của em, chạm lên sự nóng bỏng mềm mại từ da thịt em. Tôi đẩy áo em lên cao, em đẩy người một chút khỏi mình để tôi có thể cởi hẳn nó ra ngoài. Chúng tôi bước xuống cầu tàu rất muộn vào ban đêm, sau khi em đã tắm xong, vì thế em không mặc áo lót. Tôi thích điều này. Tôi có thể mơn man lòng bàn tay lên bụng em, trượt lên xương sườn, trượt những ngón tay qua nhũ hoa đang căng cứng của em, tách hai bầu ngực nặng trĩu ra. Em rên rỉ trong miệng tôi, và tôi biết là em cần điều này.


Tôi cũng cần nó.


Tôi hôn em, khám phá miệng em, học lại những đường cong nơi hông và bộ ngực căng tròn của em, những lọn tóc tắm dưới vòi hoa sen vẫn còn hơi ấm áp lên má em. Em hôn đáp trả lại tôi, để tôi chạm vào em. Mỗi cái mơn trớn là một lần tâm hồn em được gắn lại, tôi nghĩ thế. Tôi cho em nhiều hơn tất cả những nỗi đau mà em đã mang trên mình.


Điều đó cũng tương tự đối với tôi.


Cuối cùng, em xoay người tại chỗ và chúng tôi trượt để nằm lên cầu tàu, em gối đầu lên phía trên tôi, nằm đè lên tôi, thân hình em chạy dọc theo cơ thể tôi, sự mềm mại của em như hòa làm một với sự cương cứng của tôi. Em để toàn bộ trọng lượng cơ thể nghỉ ngơi phía trên tôi, ôm khuôn mặt tôi trong tay và đưa tôi chìm vào nụ hôn đầy mê hoặc của em, và, em là Chúa Jesus ngọt ngào của tôi, miệng em là thiên đường của tôi.


Nell


Tôi đã không nhận ra mình khao khát điều này nhiều đến thế nào cho đến khi tay anh chạy lên hai đùi tôi để xoa nắn mông tôi. Tay anh chạy lên tiếp nữa đến khi chạm vào điểm đó, đối với tôi, hôn anh thực sự là một điều rất ngọt ngào, hoàn hảo và đó là tất cả những gì tôi cần để có thể quên đi tất cả. Nhưng rồi một thứ gì đó trên quãng đường những ngón tay anh chạy đã đào vào tôi, khơi gợi cơn đói khát tận sâu bên trong tôi trỗi dậy.


Tôi cần anh. Vâng, ý tôi là, tôi cần anh. Từ tâm hồn cho đến thể xác đều cần anh. Anh là hòn đá của tôi. Anh ở đây, chỉ là… luôn luôn ở đó, chính xác như cách tôi cần anh. Anh bình tĩnh, an ủi, bảo vệ, anh khiến tôi lãng quên. Những thứ này nữa… Tôi phải có anh, có vòng tay ôm lấy tôi, kề bên tôi, có những ngón tay gợi dậy lòng đam mê trong tôi chỉ bằng những đường mơn trớn trên da thịt, có miệng anh tàn phá một cách tuyệt vời lên cách giác quan của tôi. Tôi chắc chắn mình sẽ chẳng sống nổi khi thiếu những giây phút như thế này. Đó là sự điên rồ trong tôi. Tôi nghĩ anh đã cảm nhận được điều này trong cái cách tôi đột nhiên tấn công anh. Chúng tôi chỉ đang hôn nhau, chạm vào nhau một chút, và rồi, tôi lùi lại phía sau. Nhìn xuống anh, tôi thấy đôi mắt màu sapphia sống động của anh lấp lánh dưới ánh sao cùng ánh trăng, đôi mắt đỏ đang bắt lấy tôi, ngắm tôi, đê mê tôi như thể tôi là điều xinh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Và tôi chỉ là…. Đánh mất mình trong đó.


Tôi thò tay vào trong quần jean của anh, dò dẫm điên cuồng nơi chiếc nút quần và chiếc qυầи ɭót của anh, áo sơ mi của anh đè lên nhau. Tôi thở hổn hển vì thèm muốn, vì nhu cầu, một cách liều lĩnh.


Anh tóm lấy hai cổ tay tôi bằng một tay, giữ chúng lại, tay còn lại anh dùng để nâng cằm tôi lên. “Thư giãn nào, Nell. Chậm lại”.
“Em không thể, em không thể.” Giọng tôi không còn là của tôi nữa, nó gần như một tiếng rít, nhưng tôi không rít lên. “Em cần anh, ngay bây giờ.”


Mắt anh tĩnh lặng nhưng đầy đói khát. “Anh cũng cần em. Nhưng chậm lại. Anh ở đây. Anh ở đây rồi”.
Anh kéo tôi xuống về phía anh để tôi có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng, những cơ bắp tráng kiện và khúc gân cứng của anh đội lên áp vào một bên đùi của tôi.


“Nó không đủ. Em cần anh ở trong em Colton. Làm ơn.”
Anh dùng ngón cái gạt bên mái tóc cứng đầu sang một bên má tôi. “Anh biết, bé yêu. Nhưng hãy thở vì anh, được chứ? Nó sẽ ổn thôi.”


Tôi nhận ra mình đang điên cuồng. Tôi không ổn chút nào. Nhưng Colton đã khiến tôi ổn định lại, không phải bởi vì anh đã hàn gắn tôi, mà bởi vì anh là anh. Anh không thay đổi. Anh nguyên thủy và thô ráp, anh tốt bụng và thông minh, anh gần như mù chữ nhưng lại quá rực rỡ và tài năng, anh quyến rũ một cách ch.ết tiệt và vô lý, và anh là của tôi. Đó là tất cả những gì khiến tôi có thể ổn định trở lại, bởi vì anh yêu tôi, thậm chí khi tôi bỏ chạy, và cả khi tôi phát điên phát rồ.


Tôi thở ra thật mạnh. Trấn tĩnh mình sau từng hơi thở sâu, giống như khi học trong các lớp điều trị, và từ từ, tôi bắt đầu tìm được một chút tỉnh táo.


Rồi Colton đứng dậy một cách dễ dàng, bế tôi lên trong vòng tay, mang tôi vào phòng ngủ dự phòng ở nhà bố mẹ anh, nơi anh đang dùng để ngủ tạm. Căn nhà vắng lặng, yên tĩnh theo kiểu những ngôi nhà hoang. Bố mẹ anh đã rời đi, cuối cùng họ cũng có một kỳ nghỉ cuối tuần nhiều hơn cần thiết ở bên nhau.


Colton đặt tôi xuống giường, tôi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của mùi nước hoa và dầu gội anh đang dùng lẫn với mùi whiskey. Tôi dõi theo anh, dán mắt vào anh, uống từng vẻ đẹp gồ ghề và nam tính của anh. Anh cởi áo, điều này khiến anh trở nên sexy hơn, nhất là khi anh trượt nó qua đầu, kéo căng những múi cơ trên ngực và bụng. Rồi anh mở khuy quần, tôi bắt đầu run rẩy trong nhu cầu trở lại khi nhìn anh kéo từng nấc khóa quần một cách chậm chạp, trêu chọc tôi. Anh móc hai ngón cái lên đỉa quần và kéo nó xuống, để thân hình trần trụi trước tôi.


Chúa ơi, đúng thế đó.
Tôi không thể ngừng cắn môi và mỉm cười trước hình ảnh của anh. Anh đang mình trần đứng trước tôi. Tôi vươn tay ra nắm lấy anh, kéo anh về phía tôi. Anh trèo lên giường và quỳ trước mặt tôi.
“Em đang mặc quá nhiều đồ đấy”, anh thì thầm.


“Anh nên làm gì đó với nó đi”, tôi nói.


Anh mỉm cười, kéo chiếc quần yoga ra khỏi tôi, sau đó là qυầи ɭót. Miệng anh đáp lên miệng tôi, nụ hôn này không tinh tế hay nhẹ nhàng một chút nào. Nó khao khát. Nó đòi hỏi. Tôi ngã người lên anh, mơn trớn anh, khám phá các tĩnh mạch, những rặng núi, sự tương phản giữa lụa và thép của anh.


Tôi vẫn chờ mong anh trượt vào trong tôi. Nhưng anh không làm như tôi muốn.
“Bác sỹ đã cho phép em làm điều này, đúng chứ?”, anh dịu dàng thì thầm lên tai tôi.


Tôi chỉ gật đầu và cố kéo anh xuống với tôi. Nhưng anh cưỡng lại, nhìn chằm chằm xuống dưới, ánh mắt khó hiểu. Tôi không hiểu vẻ do dự của anh là gì, tôi nghĩ mình đã cho anh thấy nhu cầu của mình một cách rõ ràng.


Rồi anh nằm ngửa ra, kéo tôi nằm đè lên anh, nhấc tôi lên để lưng tôi nằm đè lên phần trước của anh. Anh nâng người lên, điều chỉnh gối để chúng tôi có thể ngả người một cách thoải mái, Chúa ơi, tư thế này vừa thoái mái một cách khó tin, vừa sexy đến khủng khiếp. Tôi đang nằm phía trên anh, anh đang di chuyển ở lối vào của tôi. Tôi quay đầu lại để ấn những nụ hôn lên cằm anh, chìm đắm trong mùi vị da thịt anh. Tôi cảm nhận vị mằn mặn trên cổ anh nhưng rồi tay anh đặt lên tôi, luồn qua hai sườn tôi, xoắn vặn hai đầu nhũ hoa của tôi. Tôi thở hổn hển, rên rỉ, vươn tay xuống dưới giữa chân hai chúng tôi để tìm kiếm anh, hướng dẫn anh đến nơi anh cần phải đến, ấn anh vào trong tôi. Ôi… Chúa ơi…..


Hơi thở của anh nóng hổi trên gáy tôi, giọng anh thì thào tên tôi, ca tụng tình yêu của anh dành cho tôi, để tôi biết mình xinh đẹp thế nào, hoàn hảo ra sao, tuyệt vời thế nào. Mỗi từ phát ra từ đôi môi anh là một bài thơ, một bài hát có giai điệu từ chính cơ thể của chúng tôi.


Nơi này không có bắt đầu, không có kết thúc, không có anh, không có tôi. Nơi này chỉ có chúng tôi, chỉ có sự hoàn hảo, chỉ có những tâm hồn thấu hiểu nhau, hai cơ thể hòa làm một. Nơi này chỉ có niềm hạnh phúc hân hoan đến tuyệt vời.


Ở một vài điểm, tôi tới, sự giải phóng gần như là vô tận. Những làn sóng nối tiếp nhau kéo đến, ép lên tôi, cuồn cuộn cuốn tôi đi, đưa tôi lên đỉnh cao của sự khoái lạc, của tình yêu đầy sức mạnh không thể cưỡng lại được. Nó khiến tôi không thể thở khi đi qua nó, tôi chỉ có thể tựa đầu lên vai anh, tiếp tục giải phóng xung quanh anh, thì thầm tên anh như một lời cầu nguyện cho tình yêu của chúng tôi.


Chẳng có sự hàn gắn thần kỳ nào trong điều này. Ngày mai khi tỉnh giấc, tôi cũng sẽ không lành lặn trở lại, không yêu đời và tràn đầy niềm vui trở lại. Tôi vẫn sẽ đau, vẫn sẽ mang trong mình những tổn thương và buồn bã.


Nhưng những khoảnh khắc như thế này thì sao, với Colton? Chúng khiến nó biến tất cả mọi thứ trở nên dễ chịu. Anh không hàn gắn tôi, không chữa lành vết thương trong lòng tôi. Anh chỉ làm cho tôi biết cách làm sao để có thể nở lại nụ cười. Anh hôn tôi, và tôi có thể quên đi những cơn đau đớn, quên đi thôi thúc được cắt vào cơ thể mình vẫn tồn tại, để xóa đi những cảm xúc không muốn đối diện.


Anh trượt sâu vào trong tôi, tôi có thể rên rỉ cùng anh, thở chung nhịp với anh, biến tiếng rên của chúng tôi mỗi nhịp, mỗi nhịp trở thành một bài hát. Và trong nhiều phút, nhiều giờ tận hưởng tình yêu anh dành cho mình, tình yêu của anh bên trong mình, tôi chỉ có thể là Nell của anh, cô gái không có bất cứ vết sẹo nào trên người, cô gái không có bất cứ bóng ma nào ám ảnh bên trong.


Khi anh tới một lần nữa, tôi thì thầm những lời gần thay thế cho cụm từ “Em yêu anh” và “Anh yêu em” giữa chúng tôi: “Em thuộc về anh”.
Thật đúng. Khi chúng tôi cùng nhau lên đến thiên đường, khi hôn, khi ngủ thiếp bên nhau, chúng tôi thuộc về nhau, đó là khi tôi thấy mình thực sự ổn. Khi tôi thuộc về anh.


Lời tác giả


Tôi muốn dành một chút thời gian để gửi lời cảm ơn đến tất cả các tác giả, các nhạc sĩ. Âm nhạc là một phần không thể thiếu trong suốt quá trình viết nên câu chuyện này, và cuốn tiếu thuyết “Lạc vào tình anh” sẽ không thể tồn tại nếu thiếu đi những bài hát ấy cùng nhiều ca khúc khác chưa được liệt kê ra. Tôi khuyến khích các bạn hãy thử lắng nghe những bài hát đó, nếu bạn chưa từng một lần lắng nghe chúng. Và cũng… đừng sao chép nó. Hãy mua nhạc có bản quyền. Hãy hỗ trợ các nghệ sĩ, dù họ là nhà soạn nhạc, nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ, điêu khắc hay nhiếp ảnh… hãy mua tác phẩm của họ và hãy cổ vũ cho tài năng của họ. Nghệ thuật khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn.


Jasinda Wilder.






Truyện liên quan