Chương 88: Đấu ngầm

Edit: Vân Anh
Beta: kun’xjh + yunafr
“Đưa thiếp đến Lạc vương phủ, nói là bổn vương mời Lạc vương gia, Lạc vương phi đến dịch quán!” Hạ Hầu Yên Nhiên đi rồi, Hạ Hầu Thần thản nhiên phân phó với thị vệ đứng sau lưng. Trong đôi mắt thâm trầm lóe lên tia quang mang làm cho người ta nhìn không thấu.


“Ý của điện hạ là đáp ứng yêu cầu của Yên Nhiên công chúa, loại bỏ Lạc vương phi” Lạc vương phi là một mỹ nữ, nếu ch.ết chẳng phải sẽ rất đáng tiếc……


Mọi người đều thích chưng diện, tên thị vệ này tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Trong tiềm thức, nếu hắn nhất định phải lựa chọn một trong hai người, hoặc là Hạ Hầu Yên Nhiên, hoặc là Mộng Khê phải ch.ết, thì hắn sẽ không chút do dự mà chọn giết Hạ Hầu Yên Nhiên.


Hạ Hầu Yên Nhiên tuy đẹp, nhưng lại chỉ là vẻ đẹp phàm tục, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho người ta trầm mê. Nhưng Lạc Mộng Khê lại đẹp đến siêu thoát thế tục, có thể làm cho người ta điên cuồng: Một mỹ nữ như vậy, thái tử điện hạ cũng hạ sát thủ……


Hạ Hầu Thần lạnh lùng cười, bí hiểm: “Đến lúc đó thì ngươi tự nhiên sẽ biết!” Giết Lạc Mộng Khê, hắn thật đúng là luyến tiếc! Nhưng mà, hắn sẽ làm như Hạ Hầu Yên Nhiên mong muốn, giúp nàng ta trở thành Lạc vương phi.


Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết rời khỏi phòng ngủ không lâu đã nhanh chóng trở về. Trong đôi mắt thâm thúy đầy tức giận:


available on google playdownload on app store


Đáng ch.ết, Bắc Đường Diệp, thì ra chỉ là chút việc nhỏ như vậy, tùy tiện tìm một người cũng có thể xử lý. Nhưng hắn lại nhất định muốn gọi bổn vương, quấy rầy chuyện tốt của bổn vương……


Thời gian Nam Cung Quyết rời đi thật sự rất ngắn, Lạc Mộng Khê nhắm mắt lại vừa định ngủ thì hắn cũng đã trở lại: “Xử lý mọi chuyện xong rồi?”


Tốc độ cũng quá nhanh đi, nếu là việc gấp thì không thể giải quyết nhanh thế được. Nếu việc không quan trọng thì vì sao Bắc Đường Diệp lại nhất quyết gọi Nam Cung Quyết đi……


“Bắc Đường Diệp vốn chính là rảnh rỗi không có việc gì làm. Chuyện kia chỉ cần tùy tiện tìm một người nào đó liền có thể xử lý được, nhưng hắn nhất định muốn gọi bổn vương đến!”


Nam Cung Quyết cởi áo choàng lên giường, ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực: “Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi thôi”
Nam Cung Quyết chậm rãi dán môi mỏng khêu gợi lên đôi môi anh đào mê người của Lạc Mộng Khê: Mọi việc đã giải quyết xong, tên Bắc Đường Diệp kia sẽ không đến quấy rầy bọn họ…..


Ngờ đâu, ngay khi môi Nam Cung Quyết vừa mới chạm tới cánh môi có hương vị ngọt ngào của Lạc Mộng Khê, thì đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, nhanh chóng tránh đi: “Nam Cung Quyết, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”
“Có chuyện gì, ngày mai nói sau!” Làm chính sự quan trọng hơn.


“Chuyện này rất quan trọng, phải nói hôm nay!” Nam Cung Quyết rất ít khi thấy Lạc Mộng Khê lộ ra ánh mắt ngưng trọng giống như vậy, liền nhịn không được sinh lòng nghi hoặc: “Rốt cuộc chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
“Từ nay về sau, Lạc vương phủ này sẽ do ta làm chủ” Lạc Mộng Khê bắt đầu lộng quyền.


“Chỉ có chuyện này?” Nàng bây giờ đã là nữ chủ nhân của Lạc vương phủ, mọi chuyện vốn là do nàng định đoạt. Đây là chuyện không cần nghi ngờ.


Đêm nay sao lại thế này, đầu tiên là một tên Bắc Đường Diệp, hiện tại lại đổi thành Mộng Khê. Tất cả đều lấy những việc nhỏ xíu xem thành chính sự.


“Chính là chuyện này!” Ánh mắt ngưng trọng của Lạc Mộng Khê làm cho Nam Cung Quyết dở khóc dở cười: Đây vốn là một chuyện thật đã được định, nhưng nàng lại cố chấp muốn khẳng định. Thật là rảnh rỗi không có việc gì làm.


“Được, Vương phi của bổn vương, bổn vương cam đoan, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Lạc vương phủ đều do nàng quản!” Việc đã được giải quyết, có thể làm chính sự chưa!


Ngay khi Nam Cung Quyết cúi mặt xuống, môi vừa mới chạm tới cánh môi ngọt ngào của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không biết nghĩ tới cái gì đó, lại quay đầu tránh đi. Nam Cung Quyết bất đắc dĩ thở dài: “Nói hết trong một lần đi, còn chuyện gì?”


“Ngươi cũng phải nghe lời ta, không được cãi nhau với ta, không được giành đồ với ta, chuyện gì cũng đều phải làm theo ý của ta…..” Sau khi Lạc Mộng Khê liệt kê n điều kiện có lợi cho mình xong, rốt cuộc cũng ngừng lại.


“Còn gì nữa không?” Lòng kiên nhẫn của Nam Cung Quyết sắp bị Lạc Mộng Khê đốt sạch cả rồi.


“Tạm thời không có” Đêm đã khuya, chờ khi Nam Cung Quyết trả lời thì trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê cũng hiện lên một tầng sương mù, một chút thiên chân, làm cho Nam Cung Quyết sắc tâm đại động, không thể nhịn được nữa.


“Bất luận là chuyện gì, bổn vương đều đáp ứng nàng” Chỉ hy vọng nàng đừng mở miệng cắt ngang chuyện tốt của chúng ta nữa.
Sặc, vậy mà Nam Cung Quyết cũng thống khoái đáp ứng tất cả điều kiện của ta. Hắn có nghe rõ ta nói cái gì hay không, những điều kiện này hoàn toàn chỉ có lợi cho ta……


Lạc Mộng Khê đang tính mở miệng hỏi, lại phát hiện trong miệng mình đầy hương vị nam tính quen thuộc. Cái lưỡi linh hoạt của Nam Cung Quyết đã xâm nhập vào trong miệng nàng, dẫn dắt cái lưỡi thơm tho của nàng, cùng nhau chơi đùa. Nàng căn bản không thể nói chuyện.


Bả vai chợt lạnh, tẩm y Lạc Mộng Khê vừa mặc vào không lâu lại bị Nam Cung Quyết cởi ra. Không lâu sau, những dấu hôn rõ nét liền hiện ra trước mắt Nam Cung Quyết, càng làm kích thích thần kinh vốn đã hơi yếu ớt của hắn. Động tác tay bất tri bất giác lại càng thêm vội.


“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết……” Khi Nam Cung Quyết đang chìm đắm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thì ngoài phòng lại truyền đến tiếng đập cửa rất mạnh, cùng với tiếng Bắc Đường Diệp gấp giọng kêu gọi: “Nam Cung Quyết, đã xảy ra chuyện, là chuyện lớn……”


“Bắc Đường Diệp, những chuyện lông gà vỏ tỏi đừng tới phiền bổn vương” Nam Cung Quyết rống giận với cánh cửa. Trong mắt càng lúc càng thêm tức giận:


Trước kia dù có bất cứ chuyện gì, nếu có thể không cần ầm ĩ đến ta thì hắn sẽ tận lực không đến làm phiền. Nhưng mà hiện tại, dù chỉ một tí việc nhỏ thì Bắc Đường Diệp cũng muốn ta phải đi xử lý. Rốt cuộc là hắn đang làm cái quái gì vậy……


“Nam Cung Quyết, lần này không phải việc nhỏ, thật sự là chuyện lớn, việc gấp……” Ngoài cửa, giọng điệu của Bắc Đường Diệp mang đầy lo lắng, giống như thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.


Lạc Mộng Khê nhanh tay kéo lại quần áo đã bị Nam Cung Quyết cởi gần một nửa: “Vẫn nên ra ngoài xem thử. Nếu không, Bắc Đường Diệp sẽ không chịu đi!”


Nam Cung Quyết đang chìm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng cứ bị cắt ngang nên tức giận không ít. Nếu hắn ra ngoài thì tên Bắc Đường Diệp làm hỏng chuyện tốt của hắn sẽ không được yên……


Tính cách của Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết hiểu rõ hơn Lạc Mộng Khê. Thở dài một cái, Nam Cung Quyết lại mặc quần áo vào, lưu luyến không rời mà tiêu sái ra khỏi phòng ngủ.


Lạc Mộng Khê vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nghe được tiếng đánh nhau keng keng bụp bụp truyền đến từ trong viện: Nam Cung Quyết đang giao thủ cùng Bắc Đường Diệp. Người thắng cuối cùng khẳng định chính là Nam Cung Quyết, lần này Bắc Đường Diệp thảm rồi……


Chuyện xảy ra lần này thật sự chẳng phải chuyện gì lớn lao, nhưng Bắc Đường Diệp lại kỳ kèo không cho Nam Cung Quyết trở về. Chờ sự tình được giải quyết xong, khi Nam Cung Quyết trở lại phòng ngủ thì Lạc Mộng Khê đã sớm ngủ rồi.


Nhìn dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết liền ôm chặt nàng vào trong ngực, không tiếng động thở dài: Trời sắp sáng, không thể đánh thức Mộng Khê……
Cho dù đánh thức nàng, thì cũng không thể làm chuyện kia nữa. Nếu không, khẳng định Mộng Khê sẽ ngủ nguyên một ngày……


Bắc Đường Diệp đáng ch.ết, nếu đêm nay ngươi còn dám rảnh rỗi đi tìm việc cho bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi……


Chờ khi Lạc Mộng Khê tỉnh lại, cũng không biết là đã lúc nào rồi. Thứ đập vào mắt đầu tiên là một người mặc tẩm y màu trắng đang ôm nàng vào trong ngực ngủ say sưa.


Chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt chỉ có trên người Nam Cung Quyết, hô hấp ấm áp không ngừng phả lên trên tóc Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy gương mặt tuấn mỹ vô trù của Nam Cung Quyết hiện ra trước mắt:


Nam Cung Quyết thật đúng là hoàn mỹ đến không có thiên lý, diện mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại thông minh tài trí hơn người, học qua một chút liền thông hiểu. Trên đời này làm sao lại tồn tại một người hoàn mỹ không chút sứt mẻ như thế này……


Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, những tia nắng vàng ấm áp xuyên qua ô vuông cửa sổ chiếu vào trong phòng.


Lạc Mộng Khê cũng không biết mình đã ngủ mấy canh giờ, nhưng tinh thần nàng no đủ, thần thái bay bổng. Nàng không muốn lại nhàm chán nằm lì ở trên giường, lúc đang muốn nhấc thân rời đi thì Nam Cung Quyết giống như đã sớm biết, cánh tay càng thu lại càng chặt, nhưng lại không hề mở mắt: “Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi!”


“Ta ngủ đủ rồi, bây giờ tính rời giường rửa mặt chải đầu, ngươi cũng đừng ngủ nữa, đứng lên đến thư phòng xử lý công sự đi!” Sau khi Lạc Mộng Khê giãy khỏi trói buộc của Nam Cung Quyết, liền dùng hết toàn lực kéo hắn đứng lên: “Đừng ngủ nữa, dậy đi……”


“Hừng đông bổn vương mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi đủ, nàng ở lại cùng bổn vương ngủ đi!” Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê, lại ấn nàng trở về trên giường:


Đây là phòng ngủ của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nếu không được hai người bọn họ cho phép, người khác không dám tự ý tiến vào, nhất là lúc sáng sớm.


Chỉ cần không xảy ra chuyện lớn gì, cho dù bọn họ có ở trong này ngủ nguyên một ngày thì cũng không ai dám xông vào. Đương nhiên, vào lúc ngọ thiện hay bữa tối, nhóm nha hoàn sẽ đứng ở ngoài cửa để hỏi ý kiến của bọn họ.


Lạc Mộng Khê đang muốn lấy điều kiện mà tối qua Nam Cung Quyết đã đáp ứng nàng để áp chế hắn, thì ngoài cửa, tiếng thị vệ cung kính bẩm báo đã vang lên trước:
“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Hạ Hầu thái tử đưa thiếp mời tới, mời Vương gia, Vương phi đêm nay đến dịch quán dự tiệc!”


“Cái gì?Thiếp mời của Hạ Hầu Thần!” Chỉ trong khoảnh khắc, Nam Cung Quyết đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Hắn đột nhiên xoay người ngồi dậy, trong mắt thâm thúy càng thêm ngưng trọng sâu thẳm.


“Nam Cung Quyết, ngươi cảm thấy đêm nay Hạ Hầu Thần mời chúng ta đến dịch quán dự tiệc là có tâm tư gì?” Trong tiểu viện, Nam Cung Quyết ngồi trước bàn đá điều chỉnh thử huyền âm, Lạc Mộng Khê ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn vào Thuần Dương cầm đang nằm trên bàn.


“Lời mời chẳng thành ý, gặp sẽ là không tốt. Hạ Hầu Thần thiết yến, cũng giống như lần trước Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương thiết yến, là Hồng Môn yến!” Mục đích thật sự của Hạ Hầu Thần vào đêm nay chính là nàng!


“Mà nếu chúng ta không đi dự tiệc, sẽ bị Hạ Hầu Thần bắt được nhược điểm. Đến lúc đó, hắn có thể danh chính ngôn thuận khơi mào chiến tranh giữa hai nước!”


Chuyện mà Nam Cung Quyết nghĩ tới, Lạc Mộng Khê sao lại không biết, chỉ là tên Hạ Hầu Thần này giảo hoạt không hề thua kém so với Âu Thần. Hơn nữa người này dã tâm bừng bừng, có ý đồ thâu tóm thiên hạ, nên bọn họ phải cẩn thận ứng phó.


“Muốn giải quyết việc này chu toàn kỳ thật rất đơn giản!” Nam Cung Quyết hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ thử huyền âm: “Người đâu, đưa thiếp mời đến dịch quán, đêm nay bổn vương mở dạ yến chiêu đãi Thái tử Hạ Hầu trong Lạc vương phủ!”


Trong mắt người ngoài, đêm nay bổn vương mở thiết yến trong Vương phủ xem như là bù lại việc tối hôm qua bổn vương không thể tham dự yến tẩy trần. Thực ra, là không muốn cho gian kế của Hạ Hầu Thần ngươi thực hiện được. Nơi này là Lạc vương phủ của Thanh Tiêu, ngươi cũng không thể làm ra được cái trò gì!


“Mộng Khê, cầm đã được điều chỉnh rồi, nàng tới thử xem đi!”
“Cũng là ngươi giúp ta thử đi, ngươi cầm kĩ cao siêu, thử một lần liền biết cầm huyền như thế nào. Đối với cầm, ta không phải quá tinh thông, chỉ sợ lại thử không được!”


Sở trường của ta ngoài đàn dương cầm thì chính là đàn violon, nhưng loại cầm này lại không có một chút nào giống với hai loại cầm đó. Cho dù kỹ thuật của ta có cao tới đâu, thì cũng chỉ là anh hùng không đất dụng võ:


Cậy đàn cổ này ở hiện đại được gọi là đàn tranh, là một loại nhạc khí cổ điển, tao nhã. Quá nhàn hạ rất thì luyện tập một chút cũng rất hay.


“Vì nàng không tinh thông về cầm nên mới càng phải luyện tập nhiều……” Nam Cung Quyết vừa chuyển cổ tay, trong nháy mắt Thuần Dương cầm đã nằm trước mặt Lạc Mộng Khê. Thân hình Nam Cung Quyết cũng tùy theo mà xuất hiện ngay phía sau nàng.


Luồn đôi tay hữu lực qua hai bên sườn Lạc Mộng Khê, ngón tay thon dài của Nam Cung Quyết ấn lên trên bàn tay nhỏ bé không xương của nàng. Cằm không chút khách khí gác trên vai Lạc Mộng Khê, dìu dắt hướng dẫn nàng cách đánh đàn.


Lạc Mộng Khê thật sự thông minh, khả năng nắm bắt âm luật cũng rất tốt. Cho dù nàng không có thiên phú đối với cầm, nhưng bằng vào cố gắng không ngừng của Nam Cung Quyết, hơn nữa còn có chính Lạc Mộng Khê chăm học khổ luyện, thì không lâu nữa cầm kĩ cũng có thể vượt qua cả Hạ Hầu Yên Nhiên.


“Nam Cung Quyết, ngươi cảm thấy Hạ Hầu Thần sẽ đến dự dạ yến sao?” Đối với chuyện này, Lạc Mộng Khê có chút không dám xác định.


Dù sao Hạ Hầu Thần không phải Âu Thần, nàng cũng chưa tiếp xúc với hắn nhiều lắm, nên hiểu biết đối với hắn cũng không phải quá toàn diện, tự nhiên cũng không thể đoán được ý tứ trong lòng hắn.


“Không đến thì tốt, bổn vương sẽ không cần phải lo tiếp đón hắn!” Vì nàng, Hạ Hầu Thần nhất định sẽ đến.


Bởi vì Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, chỉ cần là hắn muốn, còn chưa từng có thứ mà hắn không chiếm được. Nàng là tình thế bắt buộc đối với Hạ Hầu Thần, nếu không, ngày hôm qua, hắn cũng sẽ không dám trắng trợn hạ chiến thư với bổn vương trước mặt nhiều người như vậy……


Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê quấn quýt cùng nhau đánh đàn, dịu dàng thắm thiết. Nhóm nha hoàn đều thức thời không dám tới quấy rầy. Mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi làm Nam Cung Quyết có chút tâm viên ý mã. Thừa lúc Lạc Mộng Khê không chú ý, hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi thơm mê người của nàng.


Lạc Mộng Khê đầu tiên là sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liền hiện lên lửa giận. Nàng vươn tay hái xuống một đóa hoa bên cạnh ném tới Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ngươi đánh lén ta……”


“Là do nàng phản ứng chậm, trách ai được!” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết tràn đầy nhu tình cùng ý trêu tức. Hắn lắc mình né đóa hoa bị Lạc Mộng Khê ném đến, bóng dáng thon dài đã lẫn vào giữa bụi hoa.


“Nam Cung Quyết, đừng có chạy!” Lạc Mộng Khê không chịu buông tha, nhanh chóng cầm đóa hoa chạy đuổi theo. Nam Cung Quyết đương nhiên sẽ không đứng nguyên tại chỗ chờ Lạc Mộng Khê đến đánh, bóng dáng thon dài liên tục lẩn tránh, xuyên qua giữa bụi hoa.


“Nam Cung Quyết, ngươi đứng lại!” Lạc Mộng Khê vừa chạy vừa thở phì phì ra lệnh. Khinh công của Nam Cung Quyết cao hơn nàng rất nhiều, nên nàng không đuổi kịp hắn, nhưng lại không cam lòng buông tha cho hắn như vậy: Dám đánh lén ta, Nam Cung Quyết, ngươi muốn bị đánh……


“Đứng lại chờ nàng đến đánh sao? Bổn vương không ngốc vậy đâu!” Nam Cung Quyết chạy ở phía trước, Lạc Mộng Khê lại truy theo đằng sau, trong viện không ngừng vang lên tiếng đùa giỡn của hai người.


Tốc độ của Nam Cung Quyết không nhanh cũng không chậm, luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Lạc Mộng Khê. Nhìn thấy Lạc Mộng Khê chạy theo sát ngay phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến ửng đỏ, Nam Cung Quyết liền trêu chọc: “Mộng Khê, khinh công của nàng còn kém lắm……”


Đáng ghét, lại dám khoe khoang khinh công trước mặt ta. Nam Cung Quyết, cho ngươi thử xem phi tiêu mà bổn cô nương đặc chế.
Lạc Mộng Khê vừa chuyển cổ tay, trong nháy nháy mắt đóa hoa trong tay đã tách ra thành nhiều cánh hoa. Bàn tay mềm khẽ động, những cánh hoa liền phóng tới hướng Nam Cung Quyết.


Lạc Mộng Khê dừng bước, nhìn những cánh hoa cách Nam Cung Quyết càng ngày càng gần, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra sự đắc ý: Nam Cung Quyết, ta đuổi không kịp ngươi, nhưng phi tiêu của ta có thể bắn trúng ngươi……


Ngờ đâu, ngay khi những cánh hoa sắp đánh trúng người Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết vẫn đang chạy phía trước đột nhiên xoay người lại, bàn tay vung lên, toàn bộ phi tiêu cánh hoa đã bị thu vào tay hắn.


Nhẹ nhàng mở bàn tay, nhìn những cánh hoa trong lòng bàn tay, Nam Cung Quyết đưa mắt nhìn Lạc Mộng Khê, thoáng thở dài: “Đóa hoa xinh đẹp như vậy lại bị nàng dùng làm phi tiêu, thật sự là lãng phí……”


“Nếu nó có thể giúp ta giữ chân ngươi, để cho ta có thể hung hăng đánh ngươi một trận, vậy thì nó cũng đã thể hiện hết giá trị của mình!”


Nam Cung Quyết vừa buông bàn tay xuống, đồng thời, Lạc Mộng Khê đang đứng cách hơn mấy thước đã đến trước mặt hắn. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một ý cười quỷ dị: “Nam Cung Quyết, kế sách của ta cũng không tệ lắm nhỉ!”


“Quả thực không tệ!” Chuyên môn dùng để đối phó với bổn vương! Nam Cung Quyết ý thức thấy điều không ổn, xoay người muốn chạy đi, nhưng lại bị Lạc Mộng Khê nắm chặt ống tay áo: Còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu……


Bàn tay nhỏ bé trắng nõn rất nhanh đánh tới người Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết vội vàng cầu xin tha thứ: “Mộng Khê, bổn vương đánh lén nàng một lần, không bằng nàng cũng đánh lén bổn vương một lần. Chúng ta xem như huề nhau, thế nào?”


Lạc Mộng Khê ngừng động tác trên tay: Ai cũng bị đánh lén một lần, vậy cách này cũng rất công bằng.


Đang muốn thực thi, Lạc Mộng Khê đột nhiên kịp phản ứng lại: Nếu ta chiếu theo phương pháp Nam Cung Quyết đánh lén ta để đánh lén lại hắn, vậy người bị chiếm tiện nghi cũng chẳng phải là ta sao? Đáng ghét, Nam Cung Quyết lại dám trêu ta……


Ngay trong nháy mắt Lạc Mộng Khê lấy lại tinh thần, thì cặp môi thơm lại bị người khác hôn trộm thêm một cái nữa. Nàng ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt tràn đầy ý cười trêu tức của Nam Cung Quyết: “Nàng có thể đánh lén bổn vương hai lần……”


“Nam Cung Quyết!” Lạc Mộng Khê nổi giận gầm lên một tiếng, tay nhỏ bé đánh tới người Nam Cung Quyết……
Nam Cung Quyết đưa tay bắt lấy cổ tay Lạc Mộng Khê đang đánh tới, đáy mắt lộ ra ý cười trêu tức. Môi mỏng lại nhanh chóng hôn lên đôi môi thơm của Lạc Mộng Khê……


“Bây giờ ở bên ngoài đang muốn tạo phản, hai vợ chồng các ngươi còn giống đôi thần lữ lánh đời, vô ưu vô phiền đùa giỡn ở đây, thật sự là muốn coi bổn hoàng tử ta đây là người ngoài……” Đứng từ xa đã nghe thấy tiếng đùa giỡn của hai người các ngươi, thật sự là hâm mộ mà……


Ngay khi môi mỏng của Nam Cung Quyết sắp chạm đến cặp môi thơm của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cầm chiết phiến (cây quạt) trong tay cất bước đi đến. Hắn giả vờ quạt quạt, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào người Lạc Mộng Khê.


Tiểu viện mà Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang ở ban đầu gọi là Thanh viên, nhưng sau khi hai người viên phòng thì Nam Cung Quyết đã đổi nó thành Khê viên.


Khê viên là địa phương riêng của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, không được hai người cho phép, những người khác sẽ không dám xông vào nơi này. Cho nên, Lạc Mộng Khê cũng không cần phải mang mạng che mặt. Vì thế khi tuyệt thế dung nhan làm cho người ta điên cuồng hiện ra trước mắt, Bắc Đường Diệp không khỏi nhìn dán mắt……


Bụi hoa rất cao, hơn nữa Nam Cung Quyết lại đưa lưng về phía cửa viện. Cho nên khi Bắc Đường Diệp tiến vào vẫn chưa nhìn thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang làm gì.


Chỉ có điều, chuyện tốt lại bị Bắc Đường Diệp cắt ngang, trong long Nam Cung Quyết tự nhiên là tức giận. Hắn xoay người xong lại trông thấy ánh mắt háo sắc của Bắc Đường Diệp đang lưu luyến trên người Lạc Mộng Khê. Nam Cung Quyết tất nhiên là càng thêm tức giận.


Hắn nhanh chóng lấy mạng che mặt trên cổ tay Lạc Mộng Khê giúp nàng đeo lên, che đi tuyệt thế dung nhan: “Bắc Đường Diệp, lại có chuyện lông gà vỏ tỏi gì muốn bổn vương xử lí?”


Những chuyện tối hôm qua nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng Bắc Đường Diệp lại nhất quyết lôi Nam Cung Quyết đi xử lý, làm hỏng chuyện tốt của hắn. Nam Cung Quyết tự nhiên cũng sẽ không cho hắn được xem một sắc mặt hòa hoãn.


Tuyệt thế dung nhan bị che lại, Bắc Đường Diệp thu hồi ánh mắt, trong lòng ngoại trừ thở dài, thì chính là thở dài:


Ánh mắt tên Nam Cung Quyết này thật đúng là không giống người thường, rõ ràng cưới phải một người nổi tiếng quái dị, nhưng hiện tại lại biến thành một tuyệt thế mỹ nhân người gặp người điên cuồng, aizzz, khi nào thì bổn hoàng tử mới có loại ánh mắt này……


“Bắc Đường Diệp, rốt cuộc có chuyện gì?” Nam Cung Quyết nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, giọng điệu tức giận: Bắc Đường Diệp lần nào đến cũng đều không đúng thời điểm……


“Hôm nay hai người các ngươi dính nhau ở đây, chắc là không nghe được lời đồn bên ngoài rồi. Mỹ mạo của Lạc Mộng Khê đã bị dân chúng lan truyền sôi sung sục……”


“Cho dù ngươi không nói, bổn vương cũng biết!” Mộng Khê có tuyệt thế dung nhan, chỉ cần có người gặp qua, thì chuyện bị mọi người biết được cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.


“Vậy các ngươi có biết những người muốn cầu hôn đã sắp đạp hư cả cửa phủ?” Ánh mắt Bắc Đường Diệp đầy vẻ trêu tức.


“Ta đã lấy chồng, bọn họ còn muốn cầu hôn cái gì?” Lạc Mộng Khê thành thân với Nam Cung Quyết là việc không chỉ có Thanh Tiêu quốc biết, mà ngay cả Tây Lương và Kì Thiên quốc cũng đều biết đến.


Bởi vì Nam Cung Quyết là tuyệt thế tứ công tử, Lạc vương của Thanh Tiêu, người nổi danh nhất trong tứ công tử, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của mọi người.


Cũng bởi vì, Lạc Mộng Khê xấu như quỷ, không tài không đức, là một nhân vật tiêu cực. Hai người kết hợp, lại trở thành đề tài nóng để mọi người trong các quán trà, tửu lâu tán dóc với nhau.


Đương nhiên, ngay lúc đó mọi người đều nhất trí cho rằng, hai người kết hợp chính là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Nam Cung Quyết là hoa tươi, Lạc Mộng Khê là phân trâu.


Nay, tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê bị mọi người biết được, không biết bọn họ lại đàm luận như thế nào về Nam Cung Quyết và nàng!


“Không phải cầu hôn ngươi, là cầu hôn hai muội muội của ngươi, Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân!” Bắc Đường Diệp nhẹ lay động chiết phiến: Nam Cung Quyết thân là Lạc vương của Thanh Tiêu, trước khi chưa có được thế lực ngang bằng với hắn, cho dù người ngoài có mơ ước đến mỹ mạo của Lạc Mộng Khê thì cũng không dám đến tranh giành……


Thì ra là thế! Chẳng lẽ những quan lớn ở kinh thành đều nghĩ là nữ tử trong phủ Thừa tướng đều có thể biến đổi dung mạo. Lạc Thải Vân và Lạc Tử Hàm cũng sẽ giống như Lạc Mộng Khê, không lâu sau nữa sẽ trở nên xinh đẹp. Nếu không, bọn họ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới phủ Thừa tướng cầu hôn. Thật sự là một đám ngu xuẩn……


“Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân đều không chịu nhận sính lễ!” Tuy rằng thời gian Lạc Mộng Khê tiếp xúc với Lạc Thải Vân và Lạc Tử Hàm cũng không nhiều, nhưng lại rất hiểu tính cách của hai người họ. Hai người đều là người tâm tính cao ngạo, các nàng sẽ không coi trọng đám phàm phu tục tử này.


“Ngươi làm sao mà biết?” Khi bọn thị vệ mang đến tin tức này, Bắc Đường Diệp còn không quá tin tưởng: Làm gì có ai không thích quan to chức lớn.


Sau khi tự mình đến xác nhận xong thì hắn mới hết nghi hoặc, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn chưa ra ngoài mà đã biết đáp án, làm cho Bắc Đường Diệp có chút nghi hoặc.
“Trong toàn bộ Thanh Tiêu, nam tử ưu tú nhất là ai?” Lạc Mộng Khê trả lời một nẻo.


“Điều này cần gì phải hỏi, đương nhiên là Nam Cung Quyết!” Bắc Đường Diệp không cho là đúng, trả lời xong mới kịp phản ứng lại: “Ý của ngươi là nói, Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân thích Nam Cung Quyết”


Tìm khắp toàn bộ Thanh Tiêu, bất luận là tướng mạo, võ công, thân phận địa vị, hay là tài trí thì Nam Cung Quyết đều là ưu tú nhất, xuất chúng nhất. Nữ tử đã gặp qua hắn làm sao có thể để những nam tử bình thường vào mắt……


“Nam Cung Quyết, dạ yến đêm nay, không bằng cũng mời Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân đến tham gia đi.” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên ý cười trêu tức, vốn tưởng rằng Nam Cung Quyết sẽ tức giận, ai ngờ, hắn lại thờ ơ: “Muốn bổn vương mời thêm vài người nữ nhi của mấy vị quan lớn đến luôn hay không?”


“Không cần, Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân đến cũng đủ rồi!” Vốn tưởng rằng có thể chọc tức Nam Cung Quyết, nhưng không ngờ lại bị hắn nhìn thấu được mục đích của ta.
“Hai người các ngươi, rốt cuộc là đang có suy tính gì?” Bắc Đường Diệp thấy rất nghi hoặc.


“Đến tối, ngươi tự nhiên sẽ biết!” Nam Cung Quyết cười mà không nói, Lạc Mộng Khê nhẹ giọng nhắc nhở: “Bắc Đường Diệp, dạ yến đêm nay ngươi trăm ngàn đừng đến muộn. Nếu không, ngươi sẽ không thể xem được trò hay.”


“Nam Cung Quyết, chúng ta đã luyện cầm hơn nửa buổi sáng rồi, tạm thời dừng lại đi. Chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc, nghe dân chúng đang đồn cái gì.”


“Cũng tốt, hình như đã lâu rồi chúng ta không đi dạo phố!” Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê chỉnh lại mạng che mặt. Khi đã xác nhận người khác không thể nhìn thấy dung mạo của nàng thì hắn mới nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, không coi ai ra gì đi ra phía ngoài.


Nhìn thấy hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngọt ngào thân mật, tay trong tay đi qua trước mặt hắn, nhưng lại làm như không thấy hắn, Bắc Đường Diệp trợn mắt há hốc mồm: Hai người kia xem ta không tồn tại sao……


“Hai người các ngươi đợi ta với!” Sau khi Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đã đi được một đoạn thì Bắc Đường Diệp mới kịp phản ứng lại, bước nhanh đuổi theo hai người.


Nam Cung Quyết quay đầu lại, nhưng cũng không dừng bước: “Bắc Đường Diệp, lần này bổn vương và Mộng Khê là ra ngoài tản bộ, ngươi sẽ không muốn đi theo chứ!”


Khinh công của Nam Cung Quyết cực cao, hắn nắm tay Lạc Mộng Khê bay nhanh, làm cho Bắc Đường Diệp không thể đuổi kịp hai người. Đứng ở cửa Vương phủ nhìn theo bóng dáng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, Bắc Đường Diệp tức giận tới tận trời:


Nam Cung Quyết, ngươi là tên trọng sắc khinh bạn. Bổn hoàng tử nguyền rủa ngươi mỗi lần hôn Lạc Mộng Khê đều sẽ bị nàng tát một cái, dựa vào tính tình giống như một cô mèo hoang nhỏ của Lạc Mộng Khê thì loại chuyện này đối với nàng mà nói thật quá dễ!


Sau khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra khỏi Vương phủ, liền đi dạo chung quanh không có mục đích. Những chỗ họ đến đều có những nhóm dân chúng không ngừng nghị luận về tuyệt thế dung mạo của Lạc Mộng Khê, có người nói nàng là thiên tiên hạ phàm, có người nói nàng là yêu tinh chuyển thế, nói ngắn lại một câu là: Nàng đẹp đến không giống người phàm!


Đối với những lời nghị luận đánh giá của nhóm dân chúng, tốt cũng vậy, mà phá hư cũng thế, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều không thèm quan tâm, chỉ cười cho qua: Đồn đãi thôi, không cần quá để ý.


Khi tới giữa trưa, hai người lại đến Túy Tiên lâu ăn túy gà, đương nhiên vẫn ăn trong Trúc Sương.
Đã lâu rồi bọn họ chưa tới đây ăn túy gà, lần trước đến thì Nam Cung Quyết còn đang mang bệnh nặng, không có khẩu vị gì, nhưng lần này hoàn toàn khác hẳn.


Nam Cung Quyết đã khỏi bệnh nặng, cũng đã lấy lại khẩu vị. Mùi túy gà kích thích làm hắn thèm ăn, nên nhanh chóng tao nhã ăn cơm, không đến một lúc thì túy gà làm say lòng người đã bị hắn ăn hết một phần tư.


Nam Cung Quyết ăn cơm rất nhanh, mang ra so sánh thì Lạc Mộng Khê ăn chậm hơn. Nếu hai người còn tiếp tục ăn như vậy thì hai phần ba túy gà sẽ bị Nam Cung Quyết ăn hết.


“Nam Cung Quyết, chúng ta chia gà ra mỗi người một nửa đi!” Lạc Mộng Khê lấy ra một cây chủy thủ sắc bén, nhẹ nhàng vung một cái. Trong khoảnh khắc toàn bộ túy gà đã chia thành hai phần, mỗi người một nửa: “Mộng Khê, cây chủy thủ này của nàng đã từng giết người nhỉ!” Bây giờ lại dùng để chặt túy gà, vậy thì làm sao có thể ăn……


“Đây là cây chủy thủ vừa mới được chế tạo ngày hôm qua, còn chưa được dùng để giết người đâu!” Lạc Mộng Khê dùng đũa gắp lấy túy gà trên bàn, tao nhã ăn cơm.


“Ngày hôm qua, nàng vẫn luôn ở cùng một chỗ với bổn vương, bổn vương cũng đâu có thấy nàng mua chủy thủ trên đường!” Đối với lời nói của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có chút khó hiểu.


“Cây chủy thủ này không phải được làm ở bên ngoài, là ta lấy từ phòng kiếm trong Lạc vương phủ. Ngươi xem, mặt trên còn khắc dấu của Lạc vương phủ!”


Lạc Mộng Khê làm như là dâng hiến vật quý đưa chủy thủ tới trước mặt Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ thở dài: Kiếm khí mà Lạc vương phủ đúc ra đều là thượng phẩm, tất cả đều là lợi khí để giết người, chém sắt như chém bùn, cọng tóc rơi trúng cũng bị đứt ngay, nhưng hiện tại Mộng Khê lại dùng để chặt túy gà, thật là có hơi lãng phí……


Đồ ăn ở Túy Tiên lâu hương vị thơm ngon, lại đúng lúc Nam Cung Quyết cũng đói bụng, nên ăn càng thêm ngon.


Nam Cung Quyết ăn cơm tao nhã nhưng cũng rất nhanh, không lâu sau liền đã ăn no. Hắn đang muốn buông đôi đũa trong tay, thì lơ đãng trông thấy Lạc Mộng Khê còn đang phấn đấu cùng với túy gà trên bàn. Ánh mắt hơi hơi lóe lóe, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trêu tức.


Thừa lúc Lạc Mộng Khê không chú ý, Nam Cung Quyết liền vươn đôi đũa sang gắp lấy túy gà của Lạc Mộng Khê, định đưa vào trong miệng.
“Nam Cung Quyết, đây là túy gà của ta!” Lạc Mộng Khê vội vàng động thủ chém giết: Ngươi đã ăn hơn phân nửa rồi, còn định giành của ta!


“Hiện tại nó ở trong tay bổn vương thì chính là của bổn vương!” Nam Cung Quyết nghiêng người né tránh đôi đũa đang tập kích tới của Lạc Mộng Khê, định đem túy gà đưa vào trong miệng.


Ánh mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, nhấc chân đá vào ghế của Nam Cung Quyết. Ghế dựa vừa đổ, Nam Cung Quyết tự nhiên cũng ngả theo về phía sau. Thừa lúc Nam Cung Quyết nóng lòng đứng dậy, Lạc Mộng Khê liền vươn đôi đũa giành lại túy gà.


Đang muốn khoe khang với Nam Cung Quyết thì trước mắt chợt lóe qua một cái bóng trắng, miếng túy gà trên đũa đã lại trở về trong tay Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết……” Đáng ghét quá, cơm cũng không để cho ta ăn yên, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!


Lạc Mộng Khê buông đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy mâm nhỏ trên bàn ném tới Nam Cung Quyết: Nam Cung Quyết đáng ghét, sao tính cách của hắn lại trở thành thích giành giật đồ của ta như vậy……


Bên ngoài Trúc Sương rất ồn ào, mọi người vừa ăn cơm vừa bàn luận về tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê làm lấn át đi tiếng đùa giỡn bên trong Trúc Sương, tự nhiên cũng không có ai biết được người mà bọn họ bàn luận đang ở ngay tại trong Túy Tiên lâu……


Dịch quán, nhìn thiếp mời của Lạc vương phủ ở trên bàn, đáy mắt âm trầm của Hạ Hầu Thần thoáng hiện hàn quang: Nam Cung Quyết, ngươi thật thông minh, bổn vương mời ngươi đến dịch quán, ngươi lại mời ngược bổn vương đến Lạc vương phủ……


Cũng đều là yến hội, nhưng nếu tổ chức ở dịch quán thì sẽ có ý nghĩa khác xa với khi tổ chức trong Lạc vương phủ.


Trong dịch quán ngoại trừ vài người phụ trách tiếp đón là người Thanh Tiêu, còn toàn bộ những người khác đều là thị vệ mà Hạ Hầu Thần mang theo từ Tây Lương. Nếu tổ chức dạ yến ở đây thì hắn không cần lo nghĩ về vấn đề an toàn của mình.


Nhưng nay, Nam Cung Quyết lại mời Hạ Hầu Thần đến Lạc vương phủ, nên hắn cũng không thể mang toàn bộ thị vệ đi theo. Hơn nữa, Lạc vương phủ là chỗ của Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần lại có chút mâu thuẫn với Nam Cung Quyết, mà mục tiêu lần này của Hạ Hầu Thần chính là Lạc Mộng Khê, nếu muốn đắc thủ thì không phải là chuyện dễ dàng.


“Điện hạ, người muốn đi dự tiệc sao?” Đi theo bên người Hạ Hầu Thần đương nhiên là tâm phúc của hắn, người này có năng lực và tài trí hơn người, những chuyện mà Hạ Hầu Thần nghĩ đến, hắn cũng mơ hồ nghĩ đến được một ít.


Hơn nữa, người của Lạc vương phủ còn đang đứng ở bên ngoài chờ trả lời, bọn họ phải mau chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục. Không phải vì lấy lòng người của Lạc vương phủ, mà là không muốn để cho bọn họ cười nhạo, khả nghi.


Hạ Hầu Thần thu mắt trầm tư một lát: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, nói với người truyền tin, bổn vương chắc chắn đến dự tiệc đúng giờ!”


Lần này Hạ Hầu Thần đến Thanh Tiêu dưới danh nghĩa là vì cờ hiệu hữu nghị giữa hai nước, Nam Cung Quyết cũng không phải là người dễ chọc, mà hắn cũng không muốn lạm sát. Tuy rằng quân đội của Hạ Hầu Thần đang giao chiến với thị vệ của Nam Cung Quyết ở Dược Vương cốc, nhưng Nam Cung Quyết làm người rất ngay thẳng, nhất định sẽ không bởi vậy mà ghi hận cho hắn.


Chỉ cần Hạ Hầu Thần không chạm tới đường biên của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết sẽ không động thủ giết hắn: Lạc Mộng Khê, đêm nay bổn vương có thể lại cá cược bằng tuyệt thế dung nhan của nàng hay không!


Phủ Thừa tướng, sau khi Lạc Tử Hàm và Lạc Thải Vân nhận được thiếp mời từ Lạc vương phủ, cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn. Chuyện Lạc Mộng Khê có tuyệt thế dung nhan thì hai người dù chưa nhìn thấy qua, nhưng cũng đã được nghe lời nghị luận, Lạc Thải Vân đối với chuyện này luôn không đồng ý:


Ai cũng thích nói quá, cho dù Lạc Mộng Khê đã khôi phục dung mạo thì vẻ đẹp của nàng ta cũng đã được mọi người khuếch đại ra. Lạc Mộng Khê từ nhỏ lớn lên ở Tướng phủ, trước khi nàng ta bị hủy dung, ta cũng không thấy nàng đẹp ở chỗ nào, chẳng lẽ sau khi khôi phục liền trở nên xinh đẹp, chắc chắn lời nói vô căn cứ.


Càng không nói đến việc trên thế gian này làm sao tồn tại một mỹ nhân có thể làm người ta điên cuồng, chỉ có thiên tiên mới có năng lực như thế thôi. Lạc Mộng Khê chẳng qua cũng chỉ là một người phàm thì làm sao có thể đẹp tuyệt thế đến vậy được……


“Nương, người nhìn xem con phải mặc quần áo như thế nào đến dự tiệc!” Đây chính là cơ hội tiếp cận và hấp dẫn ánh mắt Nam Cung Quyết, ta nhất định phải thật xinh đẹp, tranh thủ khiến chàng mê muội ta.


Về phần những phàm phu tục tử đến cầu hôn lúc ban ngày, Lạc Thải Vân ta thật sự khinh thường. Chỉ có điều, Lạc Tử Hàm cũng thực biết thức thời, lúc này không hề tùy tiện lựa chọn một tên con cháu nhà quan lớn nào.


Cũng khó trách, lúc trước nàng ta lựa chọn Nam Cung Phong, hắn ta lại bị giáng xuống làm thường dân, cái gì cũng không còn. Có thể là do lần giáo huấn đó, nên Lạc Tử Hàm mới học cách thông minh hơn. Nhưng bất luận như thế nào thì đêm nay ta sẽ không bại bởi một nữ tử nào, ta muốn làm nữ tử đẹp nhất, khí chất nhất trong dạ yến.


Đưa mắt tìm khắp toàn bộ Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết là nam tử ưu tú nhất, Lạc Thải Vân ta nếu không phải hắn sẽ không lấy chồng.
Hơn mười nha hoàn đứng theo thứ tự trong phòng, trong tay mỗi người đang cầm một bộ nhất đẳng sa y, màu sắc, kiểu dáng khác nhau, chờ đợi Lạc Thải Vân đến chọn lựa.


Liễu Hương Hương ngưng trọng nhìn quét qua hơn mười bộ quần áo: “Thải Vân, con biết Lạc vương gia rất thích màu trắng nên chuẩn bị mặc một bộ màu trắng để đến dự tiệc?”


“Đúng vậy, Lạc vương gia thích màu trắng nên nữ nhi cũng dùng toàn quần áo màu trắng thôi!” Lạc Thải Vân đã sớm biết Nam Cung Quyết thích màu trắng, cho nên nàng đã đổi hết tất cả những vật liệu may mặc từ màu đỏ thẫm, đỏ tươi hay có những đóa hoa lớn thành màu trắng thanh lịch.


Tuy rằng nàng không thích màu trắng, nhưng Nam Cung Quyết thích, nàng nhất định phải mặc theo.
“Vậy cái này đi!” Liễu Hương Hương nhìn đi nhìn lại hơn bốn mươi, năm mươi lần vào mười bộ quần áo, rốt cuộc cũng chọn ra một bộ quần áo màu trắng với kiểu dáng mới mẻ độc đáo.


Lạc Thải Vân đang trang điểm trước gương quay người lại, trong mắt lóe lên ý cười: “Con mắt của nương quả thực không tồi, Thải Vân cũng rất vừa lòng bộ này!”
“Vậy lấy bộ này, còn những bộ khác thì cất đi.” Liễu Hương Hương ra lệnh một tiếng, nhóm nha hoàn mang quần áo bỏ vào tủ.


“Cẩn thận kiểm tr.a bộ này một chút, xem có chỗ nào bị lỗi không!” Nói như thế nào thì Thải Vân cũng là tiểu thư Tướng phủ, nếu mặc quần áo có khuyết điểm đi tham dự yến hội, chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.


“Nương, người nhìn xem con mang trang sức này được chứ?” Lạc Thải Vân ngồi vào trước bàn trang điểm, mở một hộp trang sức ra. Trong hộp có đủ các loại trang sức hoa lệ quý giá, cái gì cần có cũng đều có.


Liễu Hương Hương và Lạc Thải Vân liên tục cầm lấy thứ này, rồi lại cầm lấy cái kia, không quyết định được.


“Tam phu nhân, tiểu thư, bộ quần áo này có vết bẩn!” Ngay khi Liễu Hương Hương và Lạc Thải Vân đang chọn lựa trang sức, thì một nha hoàn đang cầm bộ quần áo mà Liễu Hương Hương đã chọn đi tới trước mặt hai người. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nâng vạt áo của bộ quần áo lên, một vết bẩn nhợt nhạt liền hiện lên trong mắt ba người.


“Biết có vết bẩn còn không mau đi làm sạch, đây chính là bộ quần áo đêm nay bổn tiểu thư muốn mặc đi dự yến hội, trên đó làm sao có thể bị tì vết!” Lạc Thải Vân rống giận với nha hoàn kia.


“Dạ, dạ, dạ tam tiểu thư!” Tiểu nha hoàn bị dọa ngay cả thở cũng không dám, liên tục trả lời, ôm quần áo nhanh chóng chạy ra khỏi phòng……


Nhận được thiếp mời còn có Lạc Tử Hàm, chỉ có điều, nàng không thận trọng như Lạc Thải Vân, mà chỉ tùy tiện chọn một bộ quần áo, chọn vài món trang sức, liền đã quyết định quần áo muốn mặc đêm nay.


Không phải nàng không chú trọng, mà là, thứ nàng có chính là tài trí hơn người, chỉ cần nàng tùy tiện vận dụng một chút thì đã xuất chúng hơn hẳn người khác. Chẳng qua điều làm cho nàng cảm thấy khó hiểu là: Vì sao Lạc vương phủ lại đưa thiếp mời cho nàng và Lạc Thải Vân, chẳng lẽ Lạc Mộng Khê muốn khoe khoang tuyệt thế dung nhan của mình với các nàng……


Nếu là bình thường, Lạc Tử Hàm căn bản không thèm hứng thú với dung mạo của Lạc Mộng Khê, đối với người tỷ tỷ từ nhỏ luôn bị mình khi dễ, thì cho dù bản thân có nhìn tới trăm ngàn lần cũng nhìn không ra nàng ta là mỹ nữ.


Trong ấn tượng của Lạc Tử Hàm, dung mạo của Lạc Mộng Khê chỉ có thể hình dung là bình thường, dịu dàng nhu nhược, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay nàng ta. Không chỉ có như thế, nàng ta còn rất nhát gan, gió thổi cỏ lay sẽ khiến nàng ta bị dọa đến lạnh run.


Nay, từ đầu đường tới cuối ngõ trong kinh thành đều đang đồn rằng Lạc Mộng Khê xinh đẹp như thế nào? Làm người ta khuynh đảo như thế nào? Lạc Tử Hàm tự nhiên là không tin. Cho nên, nàng tính đêm nay đến dự tiệc, sẽ nhìn xem Lạc Mộng Khê có xuất sắc đúng như mọi người đồn đãi hay không.


Đối với Nam Cung Quyết, Lạc Tử Hàm cảm thấy vô cùng phức tạp, không biết mình nên lựa chọn như thế nào: Lạc Tử Hàm rõ ràng biết rằng Nam Cung Quyết không thích nàng. Hơn nữa, nàng cũng không hiểu biết chút nào về tính tình của Nam Cung Quyết. Dựa vào tính tình cao ngạo của hắn, nếu nàng mặt dày mày dạn dây dưa với hắn, hắn nhất định sẽ càng thêm chán ghét nàng……


Mà giờ, Nam Cung Phong đã bị giáng làm thường dân, Lạc Tử Hàm cũng không thể mượn thế lực của hắn đi thăm dò chuyện của Nam Cung Quyết. Mà việc Nam Cung Quyết sẽ trở thành Hoàng đế tương lai của Thanh Tiêu là chuyện không thể nghi ngờ, đứng trên vạn người, được vạn người ái mộ:


Xem ra ta phải nghĩ biện pháp làm cho Nam Cung Quyết thay đổi cách nhìn với ta mới được. Đêm nay, nói không chừng chính là một cơ hội tốt……
Ngày hôm qua Nam Cung Phong bị giáng làm thường dân, sau khi từ Hoàng cung đi ra, hắn ngoài một thân hoa phục, một thanh bảo kiếm, thì hai tay hoàn toàn trống trơn.


Trên mình một xu cũng không có, hắn không hề trở lại Cảnh vương phủ, bởi vì Cảnh vương phủ đã bị thị vệ niêm phong, cho dù hắn có trở về thì cũng không thể vào trong phủ.


Thế nhân thích dệt hoa trên gấm, nhưng lại không thích đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Sau khi Nam Cung Phong trở thành thường dân, cuối cùng cũng đã biết được cái gì tên là lòng người dễ thay đổi, nhân tình nóng lạnh.


Nam Cung Phong thân là Cảnh vương gia, ăn mặc ở dùng, cái gì cần có cũng đều có. Cho dù ở trên đường mua này nọ, cũng có thị vệ trả tiền. Cho nên, hắn không có thói quen mang theo ngân lượng.


Trăm y hội chẩn kết thúc lúc giữa trưa, Nam Cung Phong cũng bị giáng làm thường dân luôn, tự nhiên là không có tâm tư ở lại dùng bữa trong cung.


Thất hồn lạc phách ra khỏi Hoàng cung, đi trên đường cái, khi ngửi được mùi thức ăn, hắn mới phát giác mình một xu cũng không có. Nay những thứ đáng giá duy nhất trong tay hắn là một cây bảo kiếm, một thân cẩm y, còn có một miếng ngọc bội. Nhưng mà ba thứ này hắn không muốn bán, lại càng không muốn làm như thế.


Tuy rằng lúc này Nam Cung Phong nản lòng thoái chí, nhưng hắn biết mình phải sống sót, chỉ cần sống sót thì mới có hy vọng.
Hắn vốn định tìm người mượn chút ngân lượng mưu sinh, thế nhưng những tên quan viên liều mạng tiêu tiền để nịnh bợ hắn lúc này đều tránh mặt hắn……


Nam Cung Phong biết bọn họ ở nhà, trong lòng tức giận vì bọn họ tuyệt tình, hắn muốn xông vào lại thị vệ trong phủ bọn họ ngăn lại. Trong lòng ngòai biết cười lạnh, chính là cười khổ:


Nếu đổi lại là trước kia, khi ta đến đây, bọn họ sẽ tự nhận là vinh hạnh cho kẻ hèn này, hoan nghênh, trưng ra khuôn mặt tươi cười quỳ xuống dập đầu với mình. Nhưng là nay, bọn họ lại có thể lệnh cho thị vệ ngăn cản ta tiến vào. Lòng người dễ thay đổi, lòng người dễ thay đổi quá……


Sau đó, Nam Cung Phong cũng không lại tự đi rước lấy nhục nữa, mà tìm một chỗ không người yên lặng ngồi xuống. Một mình lẳng lặng hồi tưởng lại mọi chuyện, một cái ngồi xuống là ngồi từ trời tối cho tới hừng đông.


Mãi cho đến khi hắn bị đói đến thật sự chịu không nổi nữa, mới đứng lên, chậm rãi không mục đích đi về phía trước.


Lúc này, đã là giữa trưa, hơn nữa, lại là thời gian dùng bữa, Nam Cung Phong đã bị đói bụng hơn một ngày. Sau khi ngửi được mùi thức ăn thì trong bụng càng cảm thấy đói khát, nhưng hắn không có tiền mua thức ăn, chỉ đành phải tiếp tục chịu đựng cơn đói.


Nam Cung Phong thở dài thật mạnh, đang muốn rời khỏi nơi này ra rừng cậy ngoại ô hái chút quả dại ăn cho đỡ đói, thì bất thình lình, cách đó không xa, hai bóng dáng quen thuộc đập vào mắt hắn.


Nam tử quần áo trắng tinh, khí chất cao quý, sắc bén, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù. Nữ tử thân vận một chiếc áo khoác màu lam, bên trong là một bộ quần áo thuần trắng. Mạng che mặt che khuất đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ còn lộ ra ngoài đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lung. Mạng che mặt không ngừng lay động theo nhịp bước của nữ tử. Trên lớp mạng che mặt hiện lên những đường cong duyên dáng làm cho người ta miên man trong đầu: Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê!


Sau khi Nam Cung Quyết cùng đùa giỡn với Lạc Mộng Khê dùng xong ngọ thiện, vì tránh cho những khách nhân trong Túy Tiên lâu nhận ra bọn họ, nên hai người trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ Trúc Sương. Đứng vững cước bộ xong, Nam Cung Quyết liền giúp Lạc Mộng Khê chỉnh sửa lại mạng che mặt, e sợ tuyệt thế dung nhan của nàng sẽ lại bị người khác nhìn thấy.


“Nam Cung Quyết, hiện tại thời gian còn sớm, tối chúng ta mới trở về phủ nha!” Nhạc quản gia sẽ an bài tốt tiệc tối, chúng ta chỉ cần trở về dùng bữa, sau đó lại đấu trí cùng đám người Hạ Hầu Thần là được rồi.


“Vậy Mộng Khê muốn đi đâu?” Nam Cung Quyết đã khỏi hẳn bệnh nan y, nên rất có thời gian chơi cùng Lạc Mộng Khê.


“Tùy tiện đi dạo phố một lúc!” Ở hiện đại, khi nam nữ hẹn hò nhau thì đơn giản nhất chính là ăn cơm, đi dạo phố, xem phim linh tinh. Ở cổ đại này cũng không khác nhiều lắm, tuy rằng hai người đã trở thành vợ chồng chân chính, nhưng mà, lúc nào cũng giữ vững được cảm giác luyến ái ban đầu thì thật quá tốt.


“Được, hôm nay nghe lời nàng!” Lạc Mộng Khê kéo cánh tay Nam Cung Quyết, kéo hắn bước nhanh về phía trước: “Ngươi có mang ngân lượng không? Nói không chừng một lát nữa ta nhìn thấy thích gì đó thì sẽ mua……”


“Bổn vương không có thói quen mang theo bạc, nhưng mà, có cầm theo một ít ngân phiếu. Một ngàn lượng chắc có thể mua được không ít thứ……”
“Nam Cung Quyết, ngươi chưa từng dùng bạc mua đồ sao?” Dùng một ngàn lượng để mua những thứ bình thường thì có thể xếp thành một tòa núi nhỏ.


“Bổn vương mặc dù lớn lên ở Hoàng cung và Thiếu Lâm tự, nhưng vẫn biết được giá trị của ngân lượng. Chẳng qua, bổn vương không biết nàng thích cái gì? Giá cả ra sao?……”


Thì ra là thế, ta còn nghĩ là Nam Cung Quyết cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, chưa bao giờ tự mình mua đồ nên không biết một ngàn lượng bạc có giá trị ra sao……


Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết mang tâm tình vui vẻ, vừa đi vừa tán gẫu, đón ánh mặt trời dần dần đi xa. Hai người vẫn luôn đắm chìm trong thế giới riêng của hai người, hơn nữa trên đường lớn có rất nhiều người, cho nên không phát hiện ra sự tồn tại của Nam Cung Phong.


Sau khi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đi mất, Nam Cung Phong nắm chặt tay thành quyền, trong mắt thoáng hiện lửa giận và hàn quang:
Nam Cung Quyết, nếu không có ngươi, ngôi vị Hoàng đế và Lạc Mộng Khê đều đã là của Nam Cung Phong ta, vì sao ngươi không bệnh ch.ết ở Thiếu Lâm tự đi? vì sao còn trở về?……


Phía sau, một bóng dáng màu đen hiện lên: “Cảnh vương gia, chủ nhân nhà ta cho mời!”






Truyện liên quan