Chương 115-4: Thì ra là ngươi (4)
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“Có phải hay không có thể thu nhỏ phạm vi hoài nghi? Lục hoàng tử, bát hoàng tử vừa mới trưởng thành, mười năm trước bọn họ còn rất nhỏ…”. Tiểu hài tử…” Tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu, như thế nào có thể luyện tà công.
“không thể”. Nam Cung Quyết lắc đầu, mâu quang thận trọng: “Loại tà công này không phân biệt tuổi tác, hơn nữa tuổi càng nhỏ, thân thể chưa phát dục hoàn toàn, luyện tập loại tà công này, tiến bộ càng thêm thần tốc”.
“Sau khi Lăng Khinh Trần bị hấp huyết quái nhân thiết kế, toàn thân quanh quẩn khí tức hắc ám, nhưng trên người các hoàng tử Kì Thiên lại không có khí tức hắc ám”. Ngay cả người bình thường luôn ít nói, lạnh lùng như An vương Bắc Đường Dực, khuôn mặt mặc dù lạnh nhạt, nhưng trên người cũng không có khí tức hắc ám này.
“Hẳn là hắn đã đem khí tức hắc ám trên người hắn truyền cho người khác, nếu không, người khác bị hắn thiết kế đi hút máu thay hắn, lại có hiệu quả tốt như vậy”.
“Có biện pháp nào có thể bắt được hắn hay không?” hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hơn nữa hắn xử sự vẫn luôn rất cẩn thận, muốn bắt được hắn không phải chuyện dễ dàng.
“Bất quá…” Nam Cung Quyết muốn nói lại thôi.
“Bất quá cái gì?” Lac Mộng Khê không tha hỏi lại.
Nam Cung Quyết đem quyển sách trên tay Lạc Mộng Khê lật qua một tờ, ngón tay đặt lên mấy kí tự: “Nơi này ghi lại, nếu trong quá trình hút máu xảy ra chuyện, làm cho quá trình hút máu bị gián đoạn, tên hung thủ phía sau màn sẽ bị thương nặng…”
“Đây chính là cơ hội bắt lấy tên gian tế kia, Nam Cung Quyết, chàng mau phái người đi điều tra, tối hôm qua có vị hoàng tử nào bị thương…”
“Ta đã sớm phái người đi, nhưng hẳn là sẽ không tr.a ra được manh mối hữu dụng nào…” Nghe giọng điệu thản nhiên của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê biết hắn đối với chuyện này là không có hi vọng gì.
“Vì sao nói như vậy?”
“Hung thủ phía sau thông minh như vậy, lại rất giảo hoạt, khẳng định là đã sớm chuẩn bị tốt, nếu ta đoán không sai, tất cả các hoàng tử Kì Thiên, ít nhiều, đều xảy ra chuyện…”
Giống như nghiệm chứng lời nói của Nam Cung Quyết, một tên ám vệ từ hư không xuất hiện bên ngoài phòng: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, hôm qua vết thương ở cánh tay của An vương Bắc Đường Dực lại bị rách ra, hôm nay vẫn luôn ở trong phủ nghỉ ngơi…”
“Khởi bẩm vương gia, vương phi, đêm qua gió lớn, thái tử Bắc Đường Dục bị trúng phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi…”
“Khởi bẩm vương gia, vương phi, Yến vương Bắc Đường Diệp vẫn luôn nằm trên giường…”
Lục hoàng tử, bát hoàng tử cũng xảy ra chuyện, vẫn luôn ở lại trong cung điện của mình ngủ cả một ngày, vẫn không có rời giường.
“Chàng đã nói đúng”. Ám vệ phái đi, tin tức gì cũng vẫn chưa tr.a ra được, các hoàng tử đều có chuyện, khẳng định là chuyện tốt mà tên hung phạm phía sau màn kia làm ra.
hắn bị trọng thương, cho dù che dấu tốt như thế nào cũng không thể che dấu được, rõ ràng để cho vài người khác cùng hắn gặp chuỵen, kể từ đó làm rối loạn tầm mắt của chúng ta, khiến chúng ta không thể điều tr.a ra manh mối gì.
“hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lại một lần nữa để cho tên gian tế thoát thân, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng nhất quyết không thể tha cho hắn.
“Ngủ đi, ta đã hai ngày một đêm không có chợp mắt, mệt ch.ết được, Mộng Khê nàng mất máu quá nhiều, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn”. Nam Cung Quyết nằm lên trên giường, ôm lấy Lạc Mộng Khê, nhắm hai mắt lại.
“Hung thủ tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không dám có hành động gì, ta cũng đã hạ lệnh, đặc quyền của mọi người cũng không còn hiệu lực, vô luận là hoàng tử nào đến đây cũng phải thông báo”.
“Lăng Khinh Trần đã bị ta nhốt vào đại lao, hung thủ phía sau có thể sẽ mặc kệ hắn, để cho hắn làm kẻ ch.ết thay, cũng có khả năng sẽ đến cứu hắn, nếu không, tháng sau khi hút máu người, hắn hẳn là phải tự mình đi làm”.
“Hung thủ phía sau biết chúng ta đang điều tr.a hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình đi hút máu…” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn phía trướng mạn trên đỉnh đầu: không biết hắn sẽ lựa chọn cứu Lăng Khinh Trần, hay là đi tìm người khác…
Trong hoàng cung, Thanh Nguyệt sau khi bị thị vệ Yến vương phủ đưa về, khuôn mặt đỏ bừng, thở phì phì ngồi trong phòng: “Tiểu Phượng, quận chúa ta đây lớn lên thật làm cho người ta chán ghét như vậy sao?”
“không phải a quận chúa, ngài lớn lên rất tốt”. Tiểu Phượng cẩn thận trả lời: “Người gặp người thích….”
“Vậy Diệp ca ca vì sao lại chán ghét ta như vậy?” Vì trốn ta, lại dùng khinh công rời đi.
“Này…này…” Tiểu Phượng do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
“không cần quanh co, có chuyện gì cứ nói thẳng”. Tiểu Phượng này, từ nhỏ lớn lên cùng bản quận chúa, lại không biết bản quận chúa ghét nhất là người lề mề sao.
“Quận chúa, có phải hay không là người đã dùng phương pháp không đúng? Có lẽ Yến vương gia thích nữ tử im lặng, hoặc là, do người đuổi theo ngài ấy quá chặt, Yến vương gia chịu không nổi…”
một câu đánh thức người trong mộng, Thanh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra: Vương tôn công tử đều thích thục nữ, Diệp ca ca khẳng định cũng thích như vậy, tính cách của ta có chút nóng nảy, cùng thục nữ quả thực không có một điểm tương đồng…
“Nhưng là, tính cách bản quận chúa như vậy, không phải muốn đổi là đổi được a, vạn nhất Diệp ca ca đã có người trong lòng làm sao bây giờ?”
Nghe thanh âm bất đắc dĩ cùng lo lắng của Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cố nén cười: “Quận chúa a, ngài đừng có gấp, Yến vương gia trốn tránh ngài, không nhất định là do tính cách không thích hợp, cũng có thể là ngài dùng phương pháp không đúng”.
“Sao ngươi lại nghĩ ra việc này?” Cho tới nay, bản quận chúa vẫn luôn thông minh hơn ngươi, vì sao ngươi nghĩ ra việc này, bản quận chúa lại không nghĩ ra.
“không phải có câu nói như vậy, ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, nô tì là người đứng xem, có một số việc sẽ thấy rõ hơn quận chúa”.
“Vậy ngươi cảm thấy bản quận chúa hiện tại nên làm gì bây giờ?” Bản quận chúa nhưng lại cảm thấy rất hoang mang lo sợ.
“Lạc vương gia, Lạc vương phi tình cảm rất tốt, nô tì cảm thấy, Lạc vương phi cũng thực thích quận chúa, không bằng quận chúa đi thỉnh giáo Lạc vương phi một chút, nói không chừng nàng có thể cho ngài một chủ ý tốt…”
“Đúng rồi, ta như thế nào lại quên mất Mộng Khê tỷ tỷ”. Thanh Nguyệt đột nhiên đứng lên: “Quyết ca ca trước kia không gần nữ sắc, nay huynh ấy lại đối với Mộng Khê tỷ tỷ ngàn y trăm thuận, Mộng Khê tỷ tỷ hẳn là sẽ có cách, bản quận chúa nhất định phải hướng tỷ ấy thỉnh giáo một chút”.
“Tiểu Phượng, nhanh đi chuẩn bị lễ vật, bản quận chúa muốn đi biệt viện bái phỏng Mọng Khê tỷ tỷ…”
“Này…” Tiểu Phượng có chút khó xử: “Quận chúa a, trời đã khuya, Lạc vương gia, Lạc vương phi đều đã đi ngủ, hiện tại quấy rầy người ta, chỉ sợ…không thích hợp a”.
“Đúng ha, đêm cũng đã khuya, vậy chúng ta ngày mai hãy đi, Tiểu Phượng, hừng đông ngày mai phải kêu ta dậy, ta đi ngủ trước”. Tinh thần lên cao, nghĩ đến ngày mai sắp được gặp Mộng Khê tỷ tỷ, hướng nàng lãnh giáo một ít phương pháp.
Sau khi trở về, ta nhất định sẽ đem Bắc Đường Diệp chỉnh thê thảm, ai bảo huynh ấy dám trốn tránh ta, hừ hừ.