Chương 17: Ta vẫn thương mà
- Tiểu thư mau tỉnh lại đi, mặt trời lên tới đỉnh đâu rồi đo- tiểu tuyết gọi nó
- Sao? Hoàng tử đâu?- nó hỏi
- Người ra ngoài rồi ạ. Tiểu thư lại nhớ người rồi ạ?
- Ăn nói xoằng bậy.- nó vừa nói vừa vươn người dậy, ngoáp 1 cái thật dài rồi nằm xuống ngủ tiếp….
- Tiểu thư!!! Dậy – tiểu thuyết vừa nói vừa kéo nó dậy
- Ây za… mệt quá đi.- nó lại ngồi dậy lần thứ hai
- Tiểu thư không được nằm nữa đâu, không có hoàng phi nào mà ngủ tới trưa mới dậy đâu
- Thôi được rồi,mau đi lấy đồ ăn sáng cho ta đi, nằm mấy ngày rồi ê ẩm hết cả người
- Vâng
Nó bước tới lại gần bàn trang điểm.’’ oa, bây giờ mới để ý nha, toàn đồ quý hiếm. ơ…’’ nó nhìn vào gương’’ sao mặt mình lại có vết này nhỉ?’’- sờ lên má nó tự bảo bản thân.’’ Mà chẳng sao, xinh quá thêm tý xấu vẫn là xinh’’
- Tiểu thư, điểm tâm tới rồi, người mau ra rửa mặt để ăn nào
Nó chạy như con sóc con vừa mới khỏe dậy.
- Ngon quá, mấy ngày bị bệnh toàn ăn cháo không à, giờ được ăn cơm, ăn màn thầu thích thật
- Vậy tiểu thư ăn nhiều vào.
- Cảm ơn em nha, mấy ngày qua chăm sóc ta kĩ quá
- Em?- tiểu tuyết ngơ ngắc
- Thế không là em thì ai?
- Em có chăm sóc tiểu thư đâu
- Thế ai? Chẳng lẽ là tên biến thái đó
- Là nhị hoàng tử. người lúc nào cũng lo lắng cho tiểu thư. Nếu không phải việc hoàng thượng giao thì không rời xa tiểu thư nửa bước. đến cả lau mặt nhị hoàng tử cũng tranh phần thì em làm gì có cơ hội hầu hạ người chứ?///////
- Thật á?- nó tròn xoe mắt hỏi
- Vâng, kìa nhị hoàng tử về rồi- tiểu tuyết vừa nói vừa hướng mặt ra phía sân
Mặt nó đỏ ửng lên, cảm giác vô cùng e thẹn. ‘’ thì ra là hắn đã chăm sóc cho ta, là hắn đã ôm ta suốt mấy đêm sao?’’
- Thỉnh an nhị hoàng tử- tiểu tuyết cúi đầu chào hắn
- Không cần đa lễ- hắn nở nụ cười thân thiện
Tiến lại bàn ăn, hắn nói
- Thế nào đã khỏe hẳn rồi sao mà phồng mồm trợn má lên thế?
- Ưm … ưm
- Nuốt đi xong thì nói
Nó cố nuốt nốt chỗ thức ăn trong miệng, rồi ngập ngừng:
- Là ngươi đã chăm sóc ta sao?
- Đúng thì sao nào
- Ngươi.. ôm ta sao?
- ừ, đó là việc nên làm… à không.. nghĩ lại ta thấy hối hận rồi
- hứ, tại sao
- không sao chỉ vì ta thấy thế thooi. Nào ăn đi, ăn nhiều vào cho béo ra. mấy ngày rồi nhìn cô gầy nhom ôm yếu, người khác nhìn vào lại tưởng ta ngược đãi cô- hắn dỗ dành
- ăn nhiều béo u thành con lợn thì sao
- có sao đâu, ta vẫn thương mà – hắn vừa nó vừa véo nó cái