Chương 3

Hai tháng trước.
Đinh trạch.
Triển Chiêu đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, khắp người đều là mồ hôi lạnh.


Đã từ lâu rồi đến tận bây giờ, cậu vẫn mơ một giấc mơ. Giấc mơ này vô cùng kì lạ, tựa như những chuyện trong mộng ấy đã thực sự xảy ra, nhưng đến khi tỉnh dậy lại không hề đọng lại chút gì. Cậu không nói được rốt cuộc mình đã mơ thấy gì, nhưng khi tỉnh lại luôn ướt đẫm mồ hôi. Cậu muốn bắt lấy thứ gì đó, mà những cảnh tượng khiến cậu đau thương vô hạn ấy cứ lóe lên trong một quầng sáng hư ảo rồi biến mất không còn hình bóng gì.


Triển Chiêu thở dài một hơi, vén chăn lên, ngồi dậy bước xuống giường. Đi vào phòng tắm xa hoa, muốn gột sạch một thân mồ hôi lạnh. Ít nhất, lấy bộ dáng lúc này mà đối diện với người nhà, thế nào cũng khiến mọi người không yên lòng.


Sau hai mươi phút, Triển Chiêu với mái tóc ngắn hơi ướt mà nhẹ nhàng khoan khoái, áo sơmi màu đen quần xám ôm lấy cơ thể, xuất hiện trước mặt người nhà.
Vừa hay đúng giờ, người nhà đều đã ngồi trước bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa sáng.


“Ba mẹ chào buổi sáng! Anh hai chào buổi sáng! Nguyệt Hoa chào buổi sáng!” Triển Chiêu sau khi ngồi xuống ngoan ngoãn chào mọi người. Làm con út trong nhà, đương nhiên là được mọi người hết mực cưng chiều, hơn nữa trước năm tám tuổi, thân thể mình thực sự rất tệ, ngay cả em gái nhỏ hơn mình sáu tháng, cũng phải nhường nhịn mình. Chuyện này khiến cho Triển Chiêu vẫn luôn có chút áy náy với Đinh Nguyệt Hoa. Mặc dù từ khi còn nằm trong tã lót đã được Đinh gia nhận nuôi, nhưng ba mẹ và các anh chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt khác, trái lại còn hết sức yêu thương che chở, cũng bởi vậy mà đã chia cắt phần nào tình cảm của mọi người dành cho em gái, bản thân vẫn còn chút áy náy. Cho nên đối với đứa em gái có hơi tùy hứng này, Triển Chiêu vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nó.


“Cô Trần, bưng cháo thuốc ra cho thiếu gia~” Mẫu thân dặn dò người hầu, lại nhẹ nhàng vuốt gò má Triển Chiêu, đau lòng nói: “Hình như lại gầy đi rồi, công việc ở phòng nghiên cứu kia không cần làm có được không? Lúc nào cũng thức đêm viết mấy thứ luận văn đó, rất mệt mỏi tinh thần,”


available on google playdownload on app store


Triển Chiêu bất đắc dĩ hơi nhíu mày lại, “Mẹ, con đã 24 tuổi rồi…”
“Người 24 tuổi, đáng ra không nên để tóc ướt xuống ăn sáng, mà người kia lại còn đặc biệt thích sinh bệnh~” Đinh Triệu Lan nhân cơ hội ném đá xuống giếng nói.


“Được rồi” Triển Chiêu bất đắc dĩ nghĩ “Để mọi người tập trung sự chú ý lên người mình được rồi.” Thói quen xấu từ nhiều năm trước tới giờ của mình nhưng lại khiến bữa sáng thoải mái hơn một chút, ít nhất ba và anh sẽ không làm khó Nguyệt Hoa.


Triển Chiêu lén nhìn Nguyệt Hoa ngồi một bên cô đơn uống sữa, có chút đau lòng.


Thật ra chuyện rất đơn giản, Nguyệt Hoa có bạn trai. Không biết người đàn ông kia rốt cuộc có bối cảnh gia đình ra sao, khiến cha mẹ phản đối như vậy, mấy tháng gần đây, trong nhà thường xuyên nảy ra mấy trận cãi vã to to nhỏ nhỏ. Mình cũng từng hỏi chuyện Nguyệt Hoa, nhưng Nguyệt Hoa lại không chịu nói. Triển Chiêu cũng biết, chuyện tình cảm như vậy, ai cũng không giúp đỡ được, không nhúng tay vào được.


————————————————————
Triển Chiêu thu dọn cẩn thận đống tài liệu xếp lên giá sách, hơi uể oải xoay xoay cổ. Đúng lúc đó điện thoại của thư ký kết nối tới “Triển tiên sinh, em gái ngài đến rồi.” Triển Chiêu lập tức trả lời: “Mau mời cô ấy vào!”


Nói xong, hai ba bước nhanh chân chạy như bay đến cửa, nhẹ nhàng mở ra, nhìn thấy Nguyệt Hoa có chút tiều tụy.


Kéo tay em gái vào ngồi xuống ghế salon. Đột nhiên Triển Chiêu cảm thấy tay Nguyệt Hoa có hơi lạnh, bây giờ đang là tháng năm, khí hậu phương Nam khiến thành phố này rất ấm áp, tay Nguyệt Hoa không thể lạnh đến thế này. Huống hồ Triển Chiêu tay chân lạnh lẽo quanh năm cũng cảm thấy tay cô lạnh. Triển Chiêu khẽ nhíu mày: “Nguyệt Hoa, em làm sao? Nói cho tiểu ca!” Triển Chiêu vừa hỏi vừa săn sóc rót một chén trà nóng cho Đinh Nguyệt Hoa, đặt vào tay cô.


“Tiểu ca! Anh giúp em với! Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em!” Đinh Nguyệt Hoa nói, nước mắt không ngừng chảy ra. Triển Chiêu nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa rơi lệ, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng hỏi: “Làm sao Nguyệt Hoa? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc đừng khóc! Anh giúp em thế nào?”


Tay Đinh Nguyệt Hoa hơi run rẩy, hít sâu mấy lần, tựa như đang thu lấy dũng khí, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Triển Chiêu, chầm chậm nói: “Tiểu ca!”
“Ừ”
“Em mang thai rồi~ “
“…”
“Đứa bé~ là~~~~ của Nguyên Hạo~~~ “


“Nguyên Hạo?… Lý Nguyên Hạo?… Lý học trưởng?”






Truyện liên quan