Chương 57

Về phần mời những ai, Vương thị cũng không cần phải quá nhọc lòng.


Vương thị ở Ngọc từ am đã lâu, vì thế với tình hình bên ngoài hiện giờ như thế nào cũng không biết quá nhiều. Nhưng Lâm Cảnh Nhàn thì khác, vì giúp đỡ cho Trình Tri Hiểu, đối với toàn bộ thành viên trong gia đình nội ngoại thì nàng nắm rõ trong lòng bàn tay.


Kể từ khi nàng gả đi, năm đầu tiên, nàng đã tỉ mỉ sắp xếp ổn thỏa mạng lưới quan hệ của cả tộc rồi.


Cho nên, sau này, công danh của Trình Tri Hiểu như đường mây nhẹ bước, một chút sai sót cũng không có. Tất cả điều do có sự đóng góp thầm lặng của Lâm Cảnh Nhàn ở phía sau.


Đừng nhìn Lâm Cảnh Nhàn lúc còn ở trong Lâm phủ, là một cô nương nhu mì thiện lương mà khi dễ nàng không có năng lực. Từ sau khi đến Trình phủ, công danh của Trình Tri Hiểu bay nhanh như gió, chính là do có Lâm Cảnh Nhàn biết cách xử lý chuyện trong và ngoài một cách ổn thỏa.


Bây giờ, chỉ là một bữa tiệc mừng thọ nho nhỏ, nên Lâm Cảnh Nhàn thực hiện nó dễ như trở bàn tay.


available on google playdownload on app store


Hiện giờ nàng đã viết ra danh sách đưa cho Vương thị, nên mời những ai, chuẩn bị những gì, mọi thứ đều rất rõ ràng không bỏ sót thứ gì. Còn về phần Vương thị, tuy rằng trước đây do bị cưng chiều quá mức, làm chuyện nào thì hư chuyện đó. Nhưng bà có một điểm rất đáng quý, đó là toàn tâm toàn ý tin tưởng vào Lâm Cảnh Nhàn, bất kể Lâm Cảnh Nhàn làm cái gì, nói cái gì bà cũng đều ủng hộ hết mình.


Lâm Cảnh Nhàn được sự ủng hộ và tin tưởng của Vương thị, cho nên khi bắt đầu mọi việc nàng cũng đã thả lỏng không ít.


Về phần Lâm lão phu nhân, lúc này bà vẫn còn rất nhiều ân oán đối với Vương thị, cho nên bà đã quyết định trong buổi tiệc mừng thọ sẽ dốc hết sức lực đi tìm lỗi sai của nàng.


Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày mừng thọ. Ngày hôm nay là một ngày trong trẻo đẹp trời, trong phủ đã có rất nhiều tiểu bối tề tựu, bọn họ cùng nhau đi đến Trường thọ viện để thỉnh an Lâm lão phu nhân, Lâm Cảnh Nhàn và Vương thị đã thức dậy từ sớm.


Vì không muốn Lâm lão phu nhân tìm ra lỗi, nên hai mẹ con liền đến trước một bước.


Hôm nay, Lâm Cảnh Nhàn mặt một chiếc váy màu hồng nhạt, cả người trông thanh tú xinh đẹp, chẳng khác gì hoa đào đang nở trong mùa xuân, xanh tươi sáng sủa.


Vương thị mặc chiếc váy đỏ thêu hoa mẫu đơn, khoác thêm lên người một chiếc áo mỏng màu tím sẫm, cả người trông rất hoan hỷ và đoan trang, về phần La Bình Nhi cũng là đến cùng với Vương thị.


Trên người La Bình Nhi mặc một chiếc váy tiên nữ màu xanh nước biển, tuy đang mang thai, nhưng vòng eo của nàng uyển chuyển, vẫn tạo cảm giác cho người ta giữ mãi không chặc.


Sau khi đến Trường thọ viện, Lâm lão phu nhân vẫn chưa thức dậy.


Đám người của Lâm Cảnh Nhàn đành đứng đó chờ.


Có lẽ, Lâm lão phu nhân đã thức rồi, nhưng chỉ muốn gây khó xử cho bọn họ. Dù gì, Lâm lão phu nhân cũng là trưởng bối, cho dù đám người của Lâm Cảnh Nhàn trong lòng có bất mãn, cũng không dám làm ra chuyện gì lỗ mãng.


Bây giờ mọi thứ đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp, lúc này, nếu làm ra những chuyện bốc đồng, thì sẽ cực kỳ không có lợi.


Vì vậy, cho dù có tức giận nhưng vì tình hình chung, hôm nay cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.


Đối với vị tổ mẫu này, kiếp trước Lâm Cảnh Nhàn cũng không có nhiều oán hận. Tuy rằng, nàng biết chuyện mẫu thân mình có liên quan rất lớn đến Lâm lão phu nhân, nhưng tất cả đều là người thân, kiếp này, Lâm Cảnh Nhàn đột nhiên cảm thấy….


Vị tổ mẫu này, cũng không phải là người đáng được tôn kính.


Thậm chí nàng muốn hỏi Lâm lão phu nhân một câu, hài tử của Trần di nương là huyết mạch của Lâm gia, nàng chẳng lẽ không phải sao? Nàng không yêu cầu được đối xử đặc biệt, nhưng trong lòng Lâm lão phu nhân, nàng không bằng hai người con thiếp trắc, nghĩ vậy trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.


Một lúc sau, Tôn ma ma, nha hoàn bên người lão phu nhân, cuối cùng cũng mở miệng nói rằng lão phu nhân đã thức dậy.


Hôm nay, tâm trạng của Lâm lão phu nhân có vẻ rất tốt, bà mặc trên người một bộ y phục màu tím với những đường chỉ vàng đậm, trên đầu có đeo một đôi bông tai màu kim tuyến bạc.


Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã ngoan ngoãn hành lễ một cái, quỳ trên mặt đất nói những lời chúc tốt đẹp:"Chúc tổ mẫu thọ tỷ Nam Sơn…"


Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm lão phu nhân:"Đứng dậy đi."


Ngay lúc bà lên tiếng, Lâm Tân Trác của ngũ phòng và phu nhân Từ Thị cũng đã đến, đi cạnh bên là một đứa trẻ nhỏ bốn đến năm tuổi, cũng đang ngoan ngoãn nói lời chút tốt đẹp đến Lâm lão phu nhân.


Khuôn mặt của Lâm Tân Trác vẫn được tính là văn nhã, nhưng sắc mặt thì có chút trắng suốt, khóe miệng rũ xuống, nhìn sơ qua liền biết, người này thuộc kiểu người chơi bời quá độ, ngay cả Từ Thị, thần sắc cũng không được tốt lắm, cả người cũng uể oải, phảng phất như cả cơ thể đều nặng nề khó chịu.


Đối với vị thím thứ năm này, Lâm Cảnh Nhàn vẫn rất có thiện cảm.


Mức độ đáng ghét của Lâm Tân Trác này, so với Trình Tri Hiểu kia, có lẽ không hơn gì mấy.


Lúc này, Lâm Tân Trác nhìn về phía bên kia, ánh mắt liền rơi vào trên người Vương thị, tuổi tác của Vương thị so với Lâm Tân Trác lớn hơn rất nhiều, nhưng trên người Vương thị lại mang theo một loại thiên phú cao quý, người nhìn đến sẽ không đoán ra được tuổi tác, hiện giờ, nhìn đến lại có một chút quyến rũ thú vị.


Vừa nhìn thấy, Lâm Tân Trác liền ngây ngẩn cả người.


Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy màn này, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, ngũ thúc này của nàng, là loại đức tính gì, nàng trong lòng biết rất rõ, Ngọc Oanh không phải thiếu chút nữa đã rơi vào móng vuốt của ông ta sao?


Lâm lão phu nhân cũng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tân Trác khi nhìn thấy Vương thị, vẻ mặt bà trở nên không vui, nhìn Vương thị một cái thật sâu.


Nhìn ánh mắt của Lâm Tân Trác, Vương thị lại không có cách nào để trách mắng hắn.


"Trác nhi, con đã lâu không đến thỉnh an ta, mấy ngày nay đã đi đâu và làm gì?" Lâm Lão phu nhân mỉm cười khi đối mặt với đứa con trai của mình.


Ngàn vạn sai, thì cũng không phải là con bà sai!


Cho dù một ngày nào đó, Vương thị có thực sự có mối quan hệ gì đó với Lâm Tân Trác, thì Lâm lão phu nhân cũng sẽ cảm thấy rằng, chính Vương thị là người quyến rũ Lâm Tân Trác mà thôi.


Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Tân Trác, nói:"Ngũ thúc, hôm qua con  đi dạo bộ có nhìn thấy người ở Mạch Hương viện, nhưng chỗ đó lại cách Trường thọ viện không xa, người không có đến thăm tổ mẫu sao?"


Trong lòng Lâm Tân Trác như có quỷ, vẻ mặt khẩn trương nhìn Lâm Cảnh Nhàn, nói: "Cảnh Nhàn, con nói bậy bạ gì đó!"


Lâm Cảnh Nhàn cúi đầu, chỉ dùng mũi chân trái đá chân phải của mình. Sau đó, bày ra bộ dáng im lặng không nói nên lời.


Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Cảnh Nhàn, người ta sẽ cảm thấy chuyện nàng nói là sự thật.


Hôm qua Lâm Cảnh Nhàn thực sự không có nhìn thấy Lâm Tân Trác ở Mạch hương viện….nhưng, Mạch hương viện lại là nơi Trần di nương đang ở.


Chẳng qua, Lâm Cảnh Nhàn biết Lâm Tân Trác và Trần di nương có mối quan hệ rất tốt, nếu không, hắn chỉ đến qua một lần, thì cũng không thể nhìn thấy Ngọc Oanh.


Bởi vì Ngọc Oanh làm việc tại Mạch Hương viện.


Chỉ vì Lâm Tân Trác nhìn mẫu thân mình một cái, lão phu nhân liền suy nghĩ lung tung, điều này khiến nàng cảm thấy thực khó chịu, mà đã không thoải mái, thì đương nhiên cũng nên kéo người khác xuống nước cùng.


Trực tiếp đẩy bồn phân là Lâm Tân Trác, lên người Trần di nương là xong.


Trái lại, nàng muốn xem thử trong lòng của Lâm lão phu nhân sẽ có cảm nghĩ gì.


Từ Thị ở bên kia, không khỏi chấn động lắc lư thân thể.


Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy màn này, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ kinh khủng, nàng chỉ muốn cắn lại hắn một cái, nhưng Từ Thị lại rất để ý đến lời nàng nói như vậy, có lẽ chuyện này không đơn giản như nàng đã nghĩ rồi.






Truyện liên quan