Quyển 4 - Chương 2: Thế giới tu chân 2
Thực ra Dao Trì là ao nước tự nhiên duy nhất trên đỉnh Lạc Hà, vốn chỉ là hồ nước nóng bình thường, nhưng sau khi được nguyên chủ phát hiện, đã bài trí kết giới linh thạch ở bốn phía xung quanh Dao Trì để hội tụ linh khí đất trời, trải qua trăm ngàn năm, dần có công hiệu tư dưỡng.
Nước Dao Trì không những có thể chữa vết thương ngoài, còn có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, rất thích hợp để bế quan tu hành.
Phàn Viễn áng chừng đã gần được một canh giờ, liền cầm y vật tới Dao Trì tìm Hứa Mạc Nhiên, với tu vi của anh bây giờ, tìm một đứa trẻ bình thường rất dễ dàng, chỉ trong thoáng chốc đã nhìn thấy thân ảnh gầy gò yếu ớt kia.
Trên mặt hồ có một tầng hơi nước mỏng, cậu bé gầy yếu đang dựa mình vào bậc thềm bên cạnh ao mà ngủ gục, gương mặt nhợt nhạt bị hơi nước bốc lên làm chuyển sang màu hồng nhạt, khóe môi khẽ cong lên, không biết trong mơ gặp được ai.
Bộ dạng ngủ say không phòng bị như vậy, thật khiến người ta thương yêu.
Phàn Viễn không đánh thức cậu bé dậy, nhẹ nhàng dùng y vật quấn lấy người cậu bé, cẩn thận ôm trong lòng, động tác nhẹ nhàng thể như sợ cậu bé sẽ giật mình tỉnh giấc, từ từ đi về phía điện Vô Tuyết.
Anh tự nhắc nhở trong lòng, giờ anh là Lạc Hà Chân Nhân – Lâm Viễn, mà người anh đang bế trong lòng lúc này đây, là người nắm giữ số mệnh của thế giới này, là chuyển kiếp của Huyền Thiên Chân Nhân – Lâm Huyền Thiên, là người nguyên chủ yêu, thương nhớ trăm ngàn năm qua, dù cho luân hồi chuyển kiếp cũng không thể quên được sư huynh của mình. Kiếp này nguyên chủ tới Huyền Thiên Tông tu hành, cũng chỉ vì muốn bảo vệ tâm huyết cả đời của người nọ mà thôi.
Mặc dù không thể nào cảm động trước tình yêu thương sâu đậm kia của nguyên chủ, nhưng đối mặt với một hài tử khiến người ta đau lòng như vậy, anh cũng không thể tỉnh bơ ngồi nhìn, chỉ cần mình đủ khả năng, anh hy vọng có thể để đứa trẻ này vui vẻ lớn khôn, cho đến một khi, đứa trẻ này có thể một mình đảm đương mọi chuyện.
※※※
Ngày hôm sau, điện Vô Tuyết.
Phàn Viễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế mình, trong lòng ôm con hồ ly màu trắng kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông nó, tiểu hồ ly thoải mái rên “gru gru”, dụi đầu vào trong lòng anh, một người một hồ ở chung quá đỗi hài hòa, như một bức tranh thủy mặc được dốc lòng phác họa nên.
Con hồ ly này là linh sủng mà nguyên chủ nuôi từ kiếp trước, trước đây chỉ là một con cáo trắng linh lợi, không ai ngờ sau mấy trăm năm luân hồi chuyển thế, đến khi lại một lần nữa quay trở lại Huyền Thiên Tông, con hồ ly này vẫn coi giữ trên đỉnh Lạc Hà chờ y. Trên đời này, ngoại trừ sư huynh ra, chỉ có con hồ ly này là quan trọng với y.
Phàn Viễn vuốt ve đầy cưng chiều, nhấc mắt lên nhìn về phía Hứa Mạc Nhiên đang ngoan ngoãn đứng giữa đại điện, thấy đệ tử nhìn chằm chằm con linh hồ trong lòng mình, không hỏi chau mày hỏi: “Con thích con hồ ly này?”
Hứa Mạc Nhiên có vẻ ngượng ngùng nói: “Hóa ra là hồ ly, ngày xưa nhà đệ tử có nuôi một con phiên cẩu, có chút giống với con hồ ly này của của sư tôn, rất thân thuộc với đệ tử, tiếc là sau này bị bệnh mà ch.ết, giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi đau lòng.” (Phiên cẩu: chó nước ngoài)
Phàn Viễn nhìn con hồ ly trong lòng mình một chút, lại nhìn đồ đệ đang ra vẻ đáng thương, đột nhiên cất tiếng nói: “Con hồ ly này có chút khác biệt với những con hồ ly bình thường khác, là hồ ly đã tu hành ngàn năm.”
Dứt lời, anh thả con hồ ly trắng ra, hồ ly vừa nhảy xuống đất đã hóa thành người, hóa thành một một thiếu nữ bận la quần bích sắc, nở nụ cười tự nhiên, đôi mắt lấp lánh, nàng hơi nhún người hành lễ về phía Hứa Mạc Nhiên: “Ta là linh sủng của Lạc Hà Chân Nhân, tên là Bích Y.”
Dường như Hứa Mạc Nhiên rất ngạc nhiên, ngơ ngác gật đầu nói: “Ta tên là Hứa Mạc Nhiên.”
Bích Y mỉm cười không nói gì, lặng lẽ lui về phía sau Phàn Viễn.
Phàn Viễn nói: “Nếu Mạc Nhiên nhìn thấy nguyên hình của người, sẽ nhớ tới những chuyện không vui trước đây, sau này ngươi cứ giữ hình người trước mặt đệ tử ta là được rồi.”
Yêu hồ duy trì hình người không thể thoải mái như bản thể, Bích Y chau mày có chút không vui, nhưng mà lệnh của chủ nhân phải nghe theo, đành bất đắc dĩ vâng một tiếng, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Hứa Mạc Nhiên đầy ai oán, Hứa Mạc Nhiên lại làm như không nhìn thấy, chỉ cảm kích nhìn sư tôn của mình.
Phàn Viễn nhìn ánh mắt sáng lấp lánh lại hữu thần của cậu bé, chỉ phản chiếu hình bóng của mình, chợt sinh ra lỗi giác như đang bị một con cún con nhìn.
Anh vội gạt suy nghĩ kì quái kia ra khỏi đầu, chỉ về phía quả cầu lưu ly ngũ sắc ở chính giữa đại điện, khẽ cong môi nói: “Đây là ngọc ngũ sắc kiểm tr.a tư chất tu chân của con, con đặt hai tay lên đó, tập trung tinh thần hít thở, dồn hết sức mạnh tinh thần lên ngọc ngũ sắc, chỉ trong chốt lát sẽ biết được con có tư chất gì.”
Hứa Mạc Nhiên vội vã nghe theo, đặt hai tay lên quả cầu, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít vào thở ra, một lát sau cậu mở mắt ra, đã thấy màu sắc trên ngọc xoay chuyển, ngũ sắc giao hòa, tựa như cầu vồng lưu động, dải màu óng ánh thật mỹ lệ.
Chỉ là dải màu kia xoay chuyển trong chốc lát, cuối cùng lại quay về như cũ, Hứa Mạc Nhiên ngạc nhiên trợn to mắt nhìn, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nhờ sư tôn giúp đỡ.
Hắn giật mình, mà so với hắn Phàn Viễn còn giật mình hơn, trong kịch bản đâu có nói kiểm tr.a tư chất có vấn đề gì đâu!
Giật mình thì giật mình, nhưng nét mặt vẫn là Lạc Hà Chân Nhân vân đạm phong khinh, anh từ ghế ngồi bình tĩnh đứng dậy, một giây sau đã xuất hiện bên cạnh Hứa Mạc Nhiên.
Hứa Mạc Nhiên ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường, đáng thương hỏi: “Sư tôn, chẳng lẽ con là một phế vật không có tư chất gì sao?”
Phàn Viễn nói: “Đệ tử của bổn tọa sao có thể là phế vật được, dù linh can có phế thật, vi sư cũng có thể giúp con tẩy tủy phạt cốt, tu chỉnh lại thân thể.”
Nói đoạn, anh cầm quả cầu ngũ sắc kia lên thử dùng thần thức thăm dò, không bao lâu sau, trong quả cầu hiện lên ánh sáng trắng, là linh can thuộc tính “phong” của anh.
Xem ra vấn đề không nằm ở chỗ ngọc ngũ sắc này.
Anh xoay người nắm lấy tay Hứa Mạc Nhiên, đặt hai tay cậu lên quả cầu ngọc, lòng bàn tay mình đặt lên lưng cậu, nhỏ giọng thì thầm: “Khí tức quy căn, niệm niệm hoàn nguyên, sinh vô sở cư, tạo hóa vận chu vu thân.”
Hứa Mạc Nhiên nghe vậy, dần dần tập trung tinh thần lên đôi tay, Phàn Viễn phóng ra một tia thần thức dẫn cậu dồn lực đạo vào trong quả cầu ngũ sắc, chẳng bao lâu sau quả cầu ngũ sắc có phản ứng —— là một màu xanh nhàn nhạt, linh căn thuộc tính băng biến dị.
Gương mặt Phàn Viễn ngạc nhiên trong thoáng chốc, lại thở phào trong lòng, hóa ra là đồ đệ không biết cách dẫn khí, là mình quá nóng vội, nam chính sau này mới là kỳ tài tu chân, còn bây giờ cùng lắm vẫn chỉ là một tiểu tử, anh nên dạy trước mấy lần mới đúng chứ.
Anh thu tay về cho cậu nhìn thấy rõ màu hiện trên quả cầu, bắt đầu dạy từ những điều cơ bản: “Tu chân không chỉ phải xem cơ duyên, mà còn phải xem căn cốt, cũng chính là tư chất của tu chân giả. Tổng cộng có năm thuộc tính, theo thứ tự là phong, hỏa, thủy, thổ, lôi, thuộc tính càng thuần thì tư chất tu hành càng cao, mà ngoài những thuộc tính cơ bản trên, còn có một số thuộc tính biến dị vô cùng hiếm gặp, ví dụ như của con là một loại biến dị, là linh căn thuộc tính băng…”
Phàn Viễn nói say sưa, Hứa Mạc Nhiên ở bên cạnh anh chăm chú lắng nghe, ánh mắt lơ đãng lướt qua ngón tay thon dài không tỳ vết của anh, cảm giác lành lạnh ban nãy vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay cậu, trong mắt cậu chợt hiện lên một tia ám muội rồi vụt tắt, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp phát hiện ra, đã về với hư vô.
Phàn Viễn xoay người hỏi: “Con đã nhớ rõ những điều vi sư nói chưa?”
Hứa Mạc Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ rõ rồi ạ, ban nãy màu của sư tôn là màu trắng, cho nên linh căn của sư tôn là hệ phong, có đúng không ạ?”
Phàn Viễn hài lòng gật đầu: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Đây là một số tâm pháp nhập môn và thuật pháp cơ sở, con cầm về đọc, nếu có gì không hiểu thì tới hỏi vi sư, hoặc hỏi Bích Y cũng được.”
Anh vừa nói vừa lấy mấy quyển sách trong trữ vật giới ra đưa cho đồ đệ, miệng nói thì đơn giản như vậy, nhưng mấy cuốn sách này người thường đâu dễ có được, mấy cuốn sách này là do anh cẩn thận chọn lựa trong tàng thư các của Huyền Thiên Tông, đều là những thuật pháp và tâm pháp thích hợp để Hứa Mạc Nhiên tu tập.
Cũng bởi vì như vậy mà anh bị tông chủ quấn lấy, lão già kia cứ dò hỏi có phải anh thu nạp đệ tử không, là người lai lịch thế nào, tư chất ra sao, anh phiền đến mức thiếu chút nữa muốn bổ một phong nhận vào đầu lão ta. Cuối cùng không còn cách nào, đành phải viện đại một cái cớ để lừa lão ta, dù sao thì dạo gần đây lão ta muốn bế quan, có lẽ cũng không có thời gian để tới Lạc Hà phong tìm hiểu.
(Phong nhận: lưỡi chém bằng gió)
Linh căn hệ băng biến dị của Hứa Mạc Nhiên tạm thời không thể để cho người khác biết, bằng không chắc chắn sẽ lộ ra ngoài, đợi sau khi cậu bé trưởng thành tham gia trận thi đấu đầu tiên, nếu không thể đạt được thành tựu ngay trong lần đầu, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự phát triển của kịch bản.
Thấy Hứa Mạc Nhiên nhận lấy bí pháp tò mò mở ra xem, đột nhiên Phàn Viễn lên tiếng nói: “Mạc Nhiên, con có biết linh căn hệ băng của con là thuộc tính rất hiếm, trăm ngàn năm qua, tính cả con vào thì chỉ có hai người không.”
Quả nhiên Hứa Mạc Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi sư tôn, người còn lại là ai ạ?”
Phàn Viễn lặng lẽ quan sát nét mặt đồ đệ, qua một lúc mới từ từ nói: “Tổ sư khai sơn Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Chân Nhân.”
Hứa Mạc Nhiên kinh hãi trợn to mắt nhìn, “Là người lợi hại như vậy sao? Đồ nhi sợ quá!”
Ánh mắt Phàn Viễn trở nên thâm sâu, giọng nói nhẹ bẫng: “Con không cần phải sợ, chỉ cần con chăm chú nghe lời ta dạy, sau này so với người ấy sẽ càng xuất sắc hơn, dù đột phá lên đại thừa cũng không phải chuyện gì khó, hơn nữa.. nhất định con sẽ sống lâu hơn người ấy, nhất định sẽ như vậy.”
Thực ra nguyên chủ không biết Hứa Mạc Nhiên là Lâm Huyền Thiên chuyển kiếp, chỉ là tướng mạo hai người lúc còn trẻ giống hệt nhau, ngay cả linh căn hệ băng biến dị hiếm thấy như vậy cũng giống nhau, không khỏi nảy sinh tâm lý dời tình cảm từ Lâm Huyền Thiên lên người Hứa Mạc Nhiên, âu cũng là muốn bù đắp nỗi tiếc nuối từ ngàn năm trước.
Sinh mệnh của nhân sĩ tu chân dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có một hy vọng, mới không dần bị mục nát bởi năm tháng đọa đầy.
Nhưng Hứa Mạc Nhiên không biết điều này, nghe anh nói vậy chỉ cảm thấy kì lạ, cậu gãi đầu nói: “Sư tôn, đồ nhi…”
Phàn Viễn khẽ vỗ đầu đồ đệ, nhẹ giọng nói: “Không hiểu cũng không sao, chỉ cần con ngoan ngoãn ghi nhớ lời sư tôn nói là được rồi.”
Hứa Mạc Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Sư tôn nói, nhất định Mạc Nhiên sẽ chăm chú lắng nghe, sẽ ghi nhớ từng từ từng chữ, không dám quên lời người.”
Cánh tay Phàn Viễn vỗ đầu chợt dừng lại, tại sao nghe mấy lời này xong anh lại thấy lạnh sống lưng chứ, thế nhưng nhìn Hứa Mạc Nhiên nhìn mình mỉm cười đến là ngây thơ ngoan ngoãn như vậy, mới thoáng yên tâm trở lại.
Chắc là anh bị cái tên Nhan Duệ kia đùa tới mức thần kinh suy nhược rồi, chắc chắn là như vậy.
※※※
Hứa Mạc Nhiên thực sự là một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời, không những chuyên tâm tu hành, mà tư chất lại còn cao, tốc độ tu hành quả thực rất nhanh, ở Lạc Hà phong chưa tới ba tháng, đã có thể dẫn khí nhập thể, chính thức đột phá lên luyện khí sơ cấp.
Hơn nữa dù là tâm pháp gì, chỉ cần giải thích một lần, cậu đã có thể hiểu ngay. Thuật pháp cũng như vậy, giảng trước mặt cậu một lần, chỉ mất một vài ngày là đã có thể học được. Tốc độ học tập nghịch thiên này khiến Bích Y bị đả kích tinh thần và tự ti nặng nề, chui vào ổ hồ ly, mấy tháng rồi không thấy đi ra.
Chuyện này khiến Phàn Viễn cảm thấy rất có lỗi, anh không nên lười biếng, vứt đồ đệ của mình cho nàng ấy.
Cái thứ hào quang diễn viên này, ở hạ tầng chủ yếu thể hiện ở ngoại hình, quyền thế, tài sản, và cả sự may mắn, nhưng lên tới thượng tầng, còn được thể hiện ở tư chất và số mệnh của nam chính.
Theo tốc độ tu hành bây giờ của Hứa Mạc Nhiên, so với kiếp trước của cậu ta —— Huyền Thiên Chân Nhân trong truyền thuyết có khi còn kinh dị hơn, hơn nữa cậu ta được cấp bàn tay vàng là sư tôn chỉ dạy, đừng nói là bẻ được cành hoa Lưu Vấn Nhã của giới tu chân, dù cậu ta có muốn mở hậu cung, đi theo hướng ngựa giống cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, Phàn Viễn sẽ không chấp nhận điều này! Bởi đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm BG Mary Sue, nam chính có thần thánh tới đâu cũng là để sau này phục vụ cho nữ chính, cho nữ chính có cái đùi vàng sáng lấp lánh để ôm, để cuộc đời nữ chính càng thêm đặc sắc huy hoàng! Mấy thứ hậu cung gì đó phải cương quyết cấm! Thế là anh ngăn cách toàn bộ các nữ đệ tử trong tông môn, không cho các nàng có cơ hội tới gần đồ đệ của mình!!
Đó, anh tận chức tận trách như vậy!
Tuy rằng nhìn đồ đệ mình càng ngày càng xuất sắc hơn, thân làm sư tôn anh cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác thành tựu và tự hào như vậy. Cơ mà, mấy thứ chiều cao kia có thể kiềm chế từ từ không hả? Tiểu tử này cắn thuốc à? Mới có vài năm thui mà, sao cao vót nhanh như vậy chứ, sắp cao bằng anh tới nơi rồi, khiến người sư tôn thân cao 1m78 như anh đây vô cùng mất-mặt!!!
“Sư tôn, hôm nay đồ nhi mới học xong thuật ‘ngự kiếm phi hành’, biểu diễn cho sư phụ xem có được không?”
(ngự kiếm phi hành: cưỡi kiếm bay)
Phàn Viễn nhìn cái tên đồ đệ không biết tự giác mà chạy về phía mình, anh vung tay áo chuyển chiếc ghế mình hay ngồi trong điện Vô Tuyết tới trước mặt, sau đó bình tĩnh ngồi xuống —— ngồi xuống rồi không cần phải so đo chiều cao nữa, mình phục mình quá cơ!
Anh mỉm cười gật đầu về phía Hứa Mạc Nhiên: “Được, bắt đầu đi.”
Qua mấy năm ở chung, Hứa Mạc Nhiên phát hiện ra sư tôn dung túng mình vô điều kiện, cậu đọc một khẩu quyết, thanh kiếm lập tức vững vàng bay tới, lúc kiếm bay ra ngoài, cậu nhanh tay kéo sư tôn về phía mình, ôm hông sư tôn mà đứng trên kiếm bay ra ngoài.
Phàn Viễn bất ngờ không kịp phòng bị đã bị đồ đệ bế lên kiếm, tiểu tử thối này hai năm qua lá gan cũng lớn hơn nhiều, đang định quát mấy câu, đã thấy đồ đệ nở nụ cười lấy lòng, nhất thời cơn giận biến mất sạch.
#dù-sao-cũng-do-mình-nuôi-lớn,không-nỡ-đánh-chẳng-nỡ-mắng _(:з” ∠)_#
#lớn-lên-cao-thì-có-sao,chắc-chắn-sẽ-không-đẹp-bằng-ông-đây╭(╯^╰)╮#
#sao-mình-lại-đi-so-với-một-tên-con-giai-xem-ai-đẹp-hơn-ai-chứ?!#